Tịch Diêm lấy lại tinh thần, nhìn xuống dưới đất quả thực thấy một chiếc chong chóng nát bét, nhưng lúc này Tịch Diêm chỉ lo lắng hỏi "Người nhà của ngươi đâu?"
Âm thanh của hắn run rẩy rõ ràng, trong lòng hiện ra một suy đoán điên cuồng mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể tin được, muốn xác nhận rồi lại không dám. Nhưng liên quan tới dung mạo Thẩm Đồng, Tịch Diêm nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được, cũng nhờ những năm gần đây mỗi ngày, mỗi đêm đều tưởng niệm mà càng khắc sâu ở trong lòng, ngay cả mỗi một chi tiết nhỏ đều nắm rõ tường tận, càng không phải nói tới đứa trẻ trước mắt có khuôn mặt giống Thẩm Đồng đến kinh người này.
Nguyên bản đứa bé đang yên đang lành đứng lại bị Tịch Diêm đụng ngã đã rất ủy khuất, lại bị đối phương yêu cầu tìm người nhà đương nhiên không chịu trả lời, mím chặt môi đem chong chóng nhặt lên liền quay người muốn rời đi bằng đôi chân ngắn tũn.
Quả thực Tịch Diêm không hề đoán sai, đứa bé này chính là đào nhỏ mà Thẩm Đồng kết ra. [...em Đồng là cây nên kết trái] Cũng cố tình mà trùng hợp như thế, đào nhỏ hôm nay vừa mời cùng Thẩm Đồng ra khỏi rừng, vừa mới vào thành không được bao lâu liền đụng phải Tịch Diêm giống như hòn vọng phu ngày ngày đều đặn đứng canh ở cổng thành.
Trước đây Thẩm Đồng vẫn luôn mang theo đào nhỏ sống ở trong rừng, không hề bước chân trở lại thành. Nguyên nhân không phải vì muốn tàn nhẫn trốn tránh Tịch Diêm mà do lúc quả đào rơi xuống biến thành anh nhi (trẻ sơ sinh), nửa người trên nhìn rất bình thường, nhưng không hiểu sao nửa người dưới lại mọc ra đuôi rắn trông như thần [=_=]
Ngay cả Thẩm Đồng cũng rất giật mình, không cần nói tới người bình thường, họ sẽ coi đứa bé này là quái vật. Mãi đến tận 2 tuần trước, hài tử tròn 3 tuổi, đuôi mới biến thành chân người bình thường.
Vì vậy, sau khi xác nhận hắn có thể dùng đôi chân ngắn chạy nhảy loạn, cũng sẽ không để lộ ra đuôi rắn, Thẩm Đồng mới yên râm dẫn hắn trở về thành. Thời điểm xếp hàng vào thành thì trông thấy một đôi vợ chồng già đi đứng bất tiện liền nhiệt tình khuân đồ cùng dẫn đường giúp đôi vợ chồng, cũng dặn đào nhỏ ngoan ngoãn đứng chờ ở ven đường.
Thẩm Đồng cũng không sợ đào nhỏ sẽ bị ai lừa bắt đi, từ sau đại kiếp nạn có rất nhiều mẹ góa con côi, già trẻ bị vứt bỏ, không ai thừa hơi mà nuôi thêm một miệng ăn, huống hồ đào nhỏ cũng không giống những đứa trẻ bình thường, vừa sinh ra liền biết dẫn khí tu chân, thậm chí có thể thoải mái đánh bay một người trưởng thành. Ở trong rừng không chỉ thực vật không dám khiêu khích, ngay cả các loại dị thú khi thấy cũng tự giác đi đường vòng.
Nhưng lúc này người đào nhỏ đối mặt không phải là người bình thường.
Chân ngắn vừa bước được một bước liền bị Tịch Diêm kéo lại, giãy như thế nào cũng không ra, chân khí đối với Tịch Diêm không có bất kì tác dụng nào. Trong mắt đứa trẻ đã lộ ra hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, giống một chú mèo con giơ móng vuốt nhìn tưởng hung ác nhưng thực chất lại không có một chút khí thế nào "Thả bổn đại gia ra!"
Tịch Diêm lại thật sự buông tay.
Nhưng không phải vì câu nói của đào nhỏ mà vì một âm thanh khác đồng thời vang lên từ phía xa.
"Một nắm..."
Không thấy đào nhỏ Thẩm Đồng liền hô một tiếng, một giây sau liền đối mặt với đôi mắt Tịch Diêm.
Thẩm Đồng giống như có khả năng ngưng đọng, đem Tịch Diêm bất động vài giây không thể nhúc nhích, vào thời khắc bốn mắt chạm nhau, Tịch Diêm giống như ngừng thở, chỉ biết tim mình đập loạn nhịp, cả người run rẩy dữ dội, hoàn toàn không thể khống chế.
Tròng mắt chỉ có lạnh lẽo sâu thẳm cũng không tự chủ được trào ra kích động cùng mừng rỡ như điên, Tịch Diêm thậm chí còn nghe được trái tim khô cằn của mình từng chút một vang vọng, mạch máu đông cứng cũng chậm rãi hòa tan, cả người đều như sống lại.
Thẩm Đồng cũng ngẩn người, lúc hắn vứa mới phản ứng lại, liền bị Tịch Diêm dùng tốc độ nhanh nhất xông lên ôm chặt lấy.
Tịch Diêm cố hít thở sâu vài lần cũng không thể khống chế được sự run rẩy, vòng tay ôm Thẩm Đồng cũng ngày càng xiết chặt lại, loại cảm giác mất lại tìm lại được này làm cho hắn không khống chế được.
Vốn cho rằng người mình tâm tâm niệm niệm ngày đêm sẽ không thể gặp lại, lại đột nhiên xuất hiện sờ sờ trước mặt, đặt ở trên người ai cũng không thể bảo trì trấn định được. Cho dù chính mình đã từng mắc sai lầm, cho dù đã từng có khúc mắc với đối phương, chỉ cần người vẫn còn, mọi thứ đều là thừa thãi.
Hiện tại Tịch Diêm đang đem Thẩm Đồng ôm vào trong ngực, chân thực cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, tham lam mà ngửi khí tức thơm ngát vị cỏ xanh trên người hắn, lúc này mới cảm nhận được mình chân chính sống lại.
Mà Thẩm Đồng bị ôm chặt có chút khó chịu, liền không nhịn được muốn tránh khỏi cái ôm của Tịch Diêm. Nguyên nhân hắn dãy dụa quả thực là vì không thoải mái, mà Tịch Diêm lại giống như lâm phải đại dịch "Ngươi lại muốn đi nơi nào?"
Sau khi lên tiếng mới phát hiện được cổ họng mình khàn như thế nào, nghe giống như sắp khóc đến nơi. Thẩm Đồng khó giải thích mà lòng mềm nhũn, nói "... Đi về nhà."
Vì vậy một nhà ba người cứ ngất ngây tiêu sái trở về nhà... chính xác hơn là Thẩm Đồng bị lôi vào nhà. Bởi vì Tịch Diêm luôn nắm chặt hắn không chịu buông tay, đào nhỏ lại nắm chặt cái tay còn lại của hắn, hai bên lớn nhỏ giống như đang kéo co.
Mãi đến khi Thẩm Đồng đem nắm nhỏ chân ngắn ôm lấy, Tịch Diêm cũng không buông lỏng tay ra, chỉ có điều là đổi nơi nắm chuyển thành góc áo [... đm =_=!]
Thẩm Đồng đột nhiên nhớ tới thời điểm hắn nhặt được Tịch Diêm rất nhiều năm trước, Tịch Diêm cũng nắm góc áo của hắn như vậy, chỉ có điều lúc đó Tịch Diêm còn chưa tới vai hắn, hiện tại lại cao hơn hắn một cái đầu.
May mà người đi đường cũng không nhiều, chỉ vẻn vẹn có mấy người thấy được một mặt khác của đại thủ lĩnh uy phong lẫm liệt, mà phản ứng đầu tiên của mỗi người chính là không thể tin được mà dụi mắt.
Đào nhỏ dù sao mới được 3 tuổi, vừa mới bày ra tư thế đề phòng, bộ dáng e sợ baba bị Tịch Diêm cướp đi, lúc này lại đang vùi đầu vào hõm cổ Thẩm Đồng mà ngủ. Ôm đứa nhỏ đang ngủ trông có vẻ nặng, Tịch Diêm không nhịn được mở miệng "Có muốn để ta ôm không?"
Tịch Diêm hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Đồng chỉ do dự trong chốc lát liền đáp ứng, bất quá Tịch Diêm chưa từng ôm hài tử bao giờ, dung mạo đứa bé trước mắt lại giống như phiên bản Thẩm Đồng thu nhỏ, làm cho hắn càng trở nên cẩn thận, hoàn toàn không biết nên ôm như thế nào mới tốt.
Cuối cùng dưới tình huống không làm hài tử thức giấc mà đem người vững vàng ôm vào tay, tiếng nói càng trở nên khàn hơn, ấp úng hỏi "Nó chính là... bảo bảo kia?"
"Ân" Thẩm Đồng dừng một chút "... Nhũ danh là một nắm."
Bạn nhỏ một nắm hôm nay chạy nhảy một ngày, lúc này vì mệt mỏi mà ngủ rất say sưa, bụng nhỏ theo hô hấp mà phập phồng, da dẻ mềm mại non mịn như kẹo bông. Tịch Diêm lần đầu tiên cảm giác được sinh mệnh kì diệu cùng quí giá, có loại cảm giác khó nói nhanh chóng đâm thủng lồ ng ngực.
Không ai nhìn thấy đường đường là một thủ lĩnh, giờ khắc này giống như một lão nhân gia đi đứng bất tiện, tư thế có thể coi là cứng ngắc quái dị mà nâng đứa bé trên tay, bước chân tiêu sái. Đợi đem một nắm đặt lên trên giường xong, Tịch Diêm xoay người ôm lấy Thẩm Đồng, ôm hắn nhanh chân đi về phía phòng ngủ chính. Động tác vô cùng mềm nhẹ, cũng bởi vì trước đây từng làm qua mà càng thuận buồm xuôi gió.
Thời điểm cửa đóng lại phát ra một tiếng vang nhỏ, cũng nhờ vậy mà Thẩm Đồng phục hồi lại tinh thần, đồng thời cảm giác được khí tức của Tịch Diêm hình như có chút thay đổi. Một giây sau cả người đã bị đè lên giường, Tịch Diêm ở phía trên hắn tạo thành một bóng đen lớn.
Thẩm Đồng há miệng muốn nói chuyện lại bị Tịch Diêm dùng môi chặn lại.
Thời gian đã qua rất nhiều nắm, trong chớp mắt khi một lần nữa hôn lên đôi môi Thẩm Đồng, Tịch Diêm mới coi như hoàn toàn khôi phục lại sau khi bị phá hủy. Nếu như nói thời điểm nhìn thấy Thẩm Đồng là kinh hỉ cùng với không thể tin thì lúc này lại tràn ngập đau lòng cùng chua xót. Tuyệt vọng cùng thống khổ mấy ngày nay cùng lập tức xông ra, tư thế cuồn cuộn như nước lũ từ tận sâu trong cơ thể mà trào ra.
Mấy năm qua, từng ngày Tịch Diêm ngơ ngác trôi qua, sống không bằng chết, còn thật sự cho rằng sẽ không thể gặp lại Thẩm Đồng được nữa. Rất nhiều đêm nhớ mong đều bị nhấn chìm xuống hố băng, lại không dám nghĩ nhiều hơn. Đối với việc Thẩm Đồng không từ mà biệt cũng không oán hận hay phẫn nộ, Tịch Diêm cứ nhắm mắt lại liền sẽ trông thấy hình ảnh hắn gặp chuyện, là cơn ác mộng của hắn.
Thẩm Đồng bị Tịch Diêm chặt chẽ đặt dưới thân, đầu lưỡi thăm dò vào bên trong khoang miệng, lướt qua từng khu vực mềm mại, động tác từ bắt đầu ôn nhu dần biến thành hung mãnh.
Mềm mại ngọt ngào giống như trong trí nhớ làm Tịch Diêm ngày càng trầm mê mà li3m m*t cắn, thậm chí dùng răng lúc nhanh lúc chậm cắn m*t. Môi Thẩm Đồng bất đầu đau đớn, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể tránh thoát sự truy đuổi cùng xâm lược của đối phương.
Tịch Diêm trực tiếp dùng một ray đem hai tay Thẩm Đồng đều trói lại, sau đó đưa tay trái ra sau đầu hắn, lần thứ hai hôn sâu.
Hắn hôn hung ác giống như dùng toàn bộ khí lực của bản thân, lại giống như dồn toàn bộ thời gian hơn 10 năm tuổi thơ từ khi gặp Thẩm Đồng đến nay cầu yêu không được.
Cầu không được.
Ba chữ này nhẹ nhàng giống như đao nhọn đâm vào trái tim Tịch Diêm.
Thẩm Đồng bị hôn không có khí lực, lại bị khí tức nóng rực xủa Tịch Diêm cuốn vào, cả người như nhũn ra. D*c vọng nơi đáy mắt Tịch Diêm càng thêm dày đặc, cũng càng thêm cố chấp, lập tức bắt đầu cởi cúc áo Thẩm Đồng, giống như xác nhận mà điên cuồng hôn môi cùng vuốt v e làn da của hắn, nhiều lần cảm nhận xúc cảm chân thật trên lòng bàn tay "... Đồng Đồng, ta rất nhớ ngươi..."
Mãi đến khi toàn bộ áo đều bị cởi ra, cũng cảm nhận rõ ràng được thứ đặt ở trên đùi Thẩm Đồng mới chợt bừng tỉnh "Tiểu Diêm, không muốn, buông ta ra..."
Tịch Diêm giữ càng chặt, giống như đứa trẻ bướng bỉnh "Ta muốn ngươi... Cho ta, ta liền tha thứ ngươi..."
Kì thực từ lâu Thẩm Đồng đã biết được nguyên nhân Tịch Diêm muốn hắn phá thai, cũng rõ ràng mọi việc đối phương làm cũng xuất phát từ yêu hắn, mà hắn không từ mà biệt sẽ tạo cho Tịch Diêm thương tổn rất sâu. Thẩm Đồng đối với Tịch Diêm quả thực có áy náy, nhưng việc nào ra việc ấy, áy náy là một chuyện, việc hắn không thích bị ép buộc lại là một chuyện khác, nếu như Tịch Diêm vẫn cố chấp không chịu thay đổi, giữa bọn họ vẫn sẽ xảy ra vướng mắc.
Vù vậy Thẩm Đồng ở trong tình huống không thể vùng thoát liền trực tiếp tung ra đòn sát thủ "Nếu như ngươi muốn ép ra rời đi lần nữa thì cứ tiếp tục."
Hai chữ "rời đi" như có ma lực làm mọi động tác của Tịch Diêm trong nháy mắt ngừng lại.
Bởi vì đối với Tịch Diêm, hai chữ này chính là một lời nguyền, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Đồng giống như muốn đem người trực tiếp ăn sống vào bụng, rít lên "Ngươi là muốn ta chết có đúng không?"
"Nếu như ngươi muốn đi, vậy trước tiên phải giết ta." Ngữ khí bên ngoài của Tịch Diêm nghe thật tàn nhẫn, trong lòng lại thấm đẫm máu và nước mắt "Lúc trước ngươi rời đi, tại sao không giết ra đi? Mạng của ta vốn là của ngươi, ngươi nếu không cần ta thì có thể nhẹ nhàng dứt khoát một dao gi3t chết ta, tại sao muốn lựa chọn cách thức độc ác nhất để dằn vặt ta? Ngươi hận ta như vậy sao?"
Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra làm trong nhất thời Thẩm Đồng nói không ra lời, bên kia Tịch Diêm xoay người cầm một con dao găm ra, chỉ vào trái tim của mình nói "Nếu như ngươi muốn đi liền đâm vào đây, gi3t chết ta là ngươi có thể rời đi."
Thẩm Đồng lẳng lặng nhìn Tịch Diêm nửa ngày, nhẹ nhàng đưa tay ra. Tịch Diêm không hề nhúc nhích, chờ đợi Thẩm Đồng đón lấy con dao, nhưng không ngờ mục tiêu của cánh tay kia lại là đầu hắn.
Bất quá bây giờ hắn quá cao to, cho nên Thẩm Đồng duỗi thẳng cánh tay mớ chạm được tới thái dương hắn. Tịch Diêm không khỏi cúi thấp đầu xuống, thuận tiện cho Thẩm Đồng sờ.
Thẩm Đồng giống như rất lâu trước đây, xoa xoa đầu hắn.
Đáng tiếc bây giờ xoa đầu Tịch Diêm cũng không tốt như trước, tóc hắn trước đây mềm mại vừa phải, không phải giống như kim đâm như vậy.
Vì vậy Tịch Diêm thất vọng phát hiện Thẩm Đồng rút tay về rất nhanh, theo bản năng mà nắm lấy bàn tay kia, cầm nó đặt bên mặt mình.
Trong nhất thời hai người kề sát mà nhìn nhau, yên lặng đối diện một hồi, nhìn rõ ràng tình ý nơi đáy mắt đối phương, bầu không khí hòa hoãn lại một chút. Thẩm Đồng chủ động mở miệng "Mấy năm nay ngươi..."
"Không tốt" Tịch Diêm nói thẳng "Không có ngươi, ta không tốt một chút nào."
"Tiểu Diêm" Thẩm Đồng thì thầm "Ngươi không cần lúc nào cũng lấy ta làm trung tâm, cần phải chăm sóc thật tốt cho mình..."
"Tự mình sống?" Tịch Diêm cười thảm thương "Tất cả của ra đều do ngươi mang lại, không có ngươi, ngươi bảo ta làm như thế nào để sống thoải mái?"
Nhất thời Thẩm Đồng không thể nói gì. Tịch Diêm ngồi thẳng người, nhìn thấy Thẩm Đồng đang cúi đầu sững sờ không biết đang suy nghĩ gì, hít sâu một hơi, nâng cằm của hắn lên "Nghĩ ra kế sách chưa chưa?"
Trên mặt Thẩm Đồng lộ ra tia mê mang "Kế sách gì?"
Tịch Diêm giả vờ lạnh lùng nói "Nói chung không quản ngươi nghĩ cái kế sách gì, biện pháp để rời đi chỉ có một, chính là giết ta."
"... Nha" Thẩm Đồng không để ý mà gật đầu, làm Tịch Diêm có loại cảm giác như đấm vào bông. Ngay sau đó liền thấy Thẩm Đồng bọc kín chăn giống như con tằm, [hay để nguyên là "tằm bảo bảo" cho hay =)))] hướng về phía trong giường mà dịch a dịch a dịch, mãi đến khi để chừa ra một khoảng cho Tịch Diêm, đối với hắn cười cười "Hôm nay chạy cả một ngày rồi, mệt quá, chúng ta ngủ đi."
Rất nhanh Thẩm Đồng liền nhắm chặt mắt lại, Tịch Diêm không dám ngủ, lại không muốn thức, tham lam mà nhìn gương mặt của Thẩm Đồng mà ngẩn người. Mãi đến khi thời gian đã trôi qua rất lâu, xác nhận Thẩm Đồng sẽ không thừa dịp hắn ngủ mà lén chạy trốn mới thoáng yên tâm mà nằm xuống, quần áo cũng không cởi mà trực tiếp đem cả chăn lẫn người đều ôm vào trong lòng.
Đêm đã khuya, Tịch Diêm không dám nhắm mắt, chỉ lo sợ tất cả điều này chỉ là một giấc mộng, chờ hắn tỉnh lại, bảo bối bên người sẽ lại biến mất lần nữa. Trong lúc hoảng hốt mới cảm thấy được bốn năm qua chính là một cơn ác mộng, hiện tại mới từ trong ác mộng mà tỉnh giấc, mà Thẩm Đồng trước sau luôn bình yên ở bên cạnh mình.
Thẩm Đồng ngủ say, lúc này lầm bầm một tiếng, sau đó tự giác mà chui vào trong ngực Tịch Diêm, đem toàn bộ đầu đều vùi vào lòng hắn.
Đại não Tịch Diêm còn không kịp phản ứng, thân thể đã làm ra phản ứng, trước hết sợ Thẩm Đồng ngạt thở mà giơ tay đem đầu hắn điều chỉnh, lại dùng khuỷu tay nâng eo hắn lên, làm hai người nằm thêm thoải mái.
Thẩm Đồng thì ở trong mơ vươn tay ôm lấy cánh tay Tịch Diêm đang ôm eo hắn, giống như thời điểm trước khi hai người chưa tách ra.
Cho đến giờ phút này Tịch Diêm mới cảm nhận được mọi thứ dần trở nên chân thật, hết thảy cực khổ vào thời khắc này thật không đán nói tới, giống như cát bụi.
Người trong ngực giống như lại gầy đi rất nhiều, Tịch Diêm không biết Thẩm Đồng sống sót bên trong thú triều như thế nào, trải qua gian nan nguy hiểm ra sao mới sinh ra một nắm [... phụt], chỉ cảm thấy tim đau nhói, thương tiếc hôn lên trán hắn, mãi đến khi sắc trời dần lên, cơn buồn ngủ liền ập tới.
Tịch Diêm đã rất lâu không có một giấc ngủ ngon, bây giờ ôm bảo bối mất mà tìm lại được, rốt cục cảm thấy được sự mỏi mệt, bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại chính là hoảng sợ, đặc biệt là sau khi phát hiện bên người không có ai. May mà khứu giác nhạy bén ngửi được mùi thơm của thức ăn, ngay cả giày cũng không kịp đi liền chạy thẳng đến phòng bếp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bận rộn trong bếp.
Tịch Diêm chỉ cảm thấy bóng hình kia đặc biệt xinh đẹp trong ánh ban mai, có chút si ngốc mà tiến lên phía trước, từ phía sau lưng ôm lấy eo Thẩm Đồng. Thẩm Đồng xoay người hôn một cái lên cằm Tịch Diêm "Cơm rất nhanh liền xong. Đi rửa mặt trước đi, xong giúp ta đem một nắm gọi dậy."
Lại bị râu mọc lên của hắn đâm tê rần, có chút ghét bỏ bổ sung một câu "Nhớ đem râu cạo sạch."
Tịch Diêm bị hôn càng thêm sững người, nhanh chóng nghe lời đi rửa mặt, cạo râu cùng gọi một nắm.
Một nắm còn đang ngủ, tư thế nắm ngửa nghiêng mặt, vạt áo ngủ bị vén lên, lộ ra cái bụng nhỏ đô đô thịt, một đầu tóc mềm mại cũng xõa lung tung, tay nắm thành quyền để ở bên miệng, một chốc lại m*t một cái, gặm mu một phát, bộ dáng manh không chịu nổi.
Bất quá vẫn may là bộ dáng một nắm giống Thẩm Đồng, bằng không dựa vào thể loại ghen tuông không phân biệt địch ta già trẻ thậm chí cuồng ghen của Tịch Diêm mà nói, sợ rằng không những không thấy đáng yêu mà trong lòng còn sinh ra cảm giác bài xích cùng nguy hiểm.
Tịch Diêm có thể từ trên mặt một nắm mơ hồ trông thấy dáng dấp của người trong lòng, thần sắc ngày càng nhu hòa, càng không nỡ đem một nắm đánh thức, cuối cùng lựa chọn trực tiếp ôm hắn đi ra.
Một nắm cảm nhận được rung chuyển, hàm hồ nỉ non một câu baba. Biết rõ hắn không phải gọi mình, Tịch Diêm vẫn như bị thần xui quỷ khiến mà đáp lại.
Trong giấc ngủ một nắm mơ hồ nghe được tiếng trả lời, hừ hừ hai tiếng, không chút khách khí tìm một vị trí thoải mái trên hõm vai Tịch Diêm mà cọ lên.
Quả thực giống một con mèo nhỏ.
Hơn nữa cũng thật giống Đồng Đồng.
Trong lồ ng ngực có một tiểu bảo bối, bên ngoài còn có đại bảo sò, làm Tịch Diêm cảm thấy trên đời không còn gì có thể hạnh phúc hơn được nữa. Bất quá một nắm cọ một chút liền cảm thấy không đúng, nhập nhèm mở mất ra, ngay sau đó liền thấy được gương mặt phóng đại của Tịch Diêm.
Thẩm Đồng vừa vặn bưng thức ăn đi vào phòng khách, liền gọi một tiếng một nắm. Một nắm vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh tỉnh mê mê nhìn Tịch Diêm một chút, lại nhìn về phía Thẩm Đồng, sau đó miệng trề ra, một bộ biểu tình chịu oan ức cực lớn.
Bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn kia rõ ràng viết: Cái con cương thi này là ai, ta không quen a! Tại sao lại ôm ta! Baba cứu mạng!
Cũng không lạ gì khi một nắm không nhận ra Tịch Diêm, hôm qua Tích Diêm để râu ria xồm xoàm, có chút chán nản, lại ngược sáng không nhìn rõ, mà lúc này Tịch Diêm đem ria mép cạo sạch, còn sừa sang lại tóc.
Đáng tiếc oan ức của một nắm không được đáp lại, baba hắn yêu nhất không chỉ không đem hắn lấy lại từ tay người lạ, ngay cả đầu cũng không quay lại. Bạn nhỏ một nắm chỉ có thể lựa chọn tự giác, dùng cái chân nhỏ đá đá Tịch Diêm, nói "Thả bổn đại gia xuống, ta tự mình đi!!!"
Thẩm Đồng nhất thời nhăn mi lại----- ở trong rừng vô tình cùng nhóm hoa cỏ học nói bổn đại gia cũng thôi đi, ở nhà cũng không biết lớn nhỏ như vậy, không quản không được, lập tức nghiêm túc nói với hắn "Nói cái gì đó! Cái gì bổn đại gia! Hắn là mẹ ngươi!"
- ------ baba xinh đẹp như vậy, tại sao mẹ của hắn lớn lên lại xấu như vậy!!!
Nhớ tới cỏ chuông từng nói với hắn, con không được chê mẹ xấu, một nắm chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận sự thực này, thậm chí giả vờ hiểu chuyện mà kêu Tịch Diêm một tiếng mẹ.
Tịch Diêm:..........
Trong nhất thời đáp cũng không được, không đáp cũng không được, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu một cái.
Thẩm Đồng cảm thấy khá hài lòng với thái độ của hai người, tiếp tục nói "Cơm chín rồi, đi rửa tay."
"Dạ" Một nắm ngoan ngoãn đáp lại "Ta còn muốn đi tiểu."
"Hai mẹ con" mới ra lò đồng thời vào phòng vệ sinh đi tiểu cùng rửa tay.
Tịch Diêm đóng của phòng vệ sinh lại, đơn giản nói cách dùng bồn cầu cho một nắm, một nắm rất nhanh liền học được, lại ở thời điểm Tịch Diêm muốn ôm hắn ngồi lên bồn cầu thì tránh ra, hự hự đem băng ghế bên tường đẩy tới, nhấc cái chân ngắn đạp lên, sau khi đứng vững mới cởi qu@n móc tiểu kê kê ra bắt đầu đi tiểu.
Tiểu xong cũng học người lớn mà nghiêm túc rung lên, lại trả về đem quần kéo tốt. Bộ dáng của hắn từ đầu đến cuối đều đặc biệt nghiêm túc, chỉ là đi tiểu mà làm cẩn thận tỉ mỉ như hoàn thành một cái nghi thức, manh không chịu được, ngay cả Tịch Diêm cũng không nhịn được mà bật cười một chút.
Sau khi một nắm kéo tốt quần liền từ trên băng ghế leo xuống, đem băng ghế đẩy trở lại, sau đó nghiêm túc nói với Tịch Diêm "Mẹ, ngươi tiểu đi, tiểu xong rồi xả, không lãng phí nước."
Tịch Diêm:...........
Một nắm cũng vây xem toàn bộ quá trình đi tiểu của Tịch Diêm, khuôn mặt nhỏ mập mạp còn nghiêm túc nói "Mẹ, tuy rằng dung mạo ngươi không có dễ nhìn như baba, còn là nam nhân, nhưng nếu baba không chê ngươi, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi."
Cuối cùng còn nắm chặt quả đấm nhỏ, giống như tiếp tức cho chính mình "Ân, chỉ cần ngươi không tranh baba với ta, ta nhất định không chê ngươi."
Tịch Diêm:..........
Trong thời gian ngắn ngủi Tịch Diêm câm nín ba lần, hơn nữa không thể trách hắn trời sinh ít nói, đặt ai vào tình huống này cũng không biết phải nói gì.
Thẩm Đồng dựa vào nguyên liệu có sẵn mà làm bữa sáng đơn giản, cháo hoa, trứng chiên cùng thịt hun khói. Đã bao lâu Tịch Diêm không được nếm thử tài nấu nướng của Thẩm Đồng, Tịch Diêm còn không dám nghĩ tới, chỉ là một chén cháo bình thường, lại giống như nâng một bảo bối, từng miếng từng miếng cẩn thận nhấm nháp, một chút cũng không để sót.
Một nắm bộ dáng giống Thẩm Đồng, tính cáng lại giống Tịch Diêm, cũng thích ăn thịt giống như Tịch Diêm. Nhìn một nắm, Tịch Diêm không nhịn được muốn biết năm đó Thẩm Đồng làm thế nào một mình đem hài từ sinh ra, trong lòng cũng nổi lên từng trận đau đớn. Hắn từng phổ cập rất nhiều kiến thức liên quan, bao gồm các loại khó chịu và đau đớn khi mang thai và khi sinh, trong nhất thời không dám nghĩ nhiều, thậm chí không dám hỏi.
Thẩm Đồng cũng không giải thích với Tịch Diêm. Bởi vì việc ẩu đào biến thành đứa trẻ, đến hấn cũng không lí giải rõ ràng. Tịch Diêm nỗ lực khuyên nhủ Thẩm Đồng đến bác sĩ kiểm tra một lần "Ngươi quá gầy, ta không yên lòng... Đi để bác sĩ kiểm tra một chút có được không? Sẽ không tiêm, cũng sẽ không đau..."
Lần này hắn không tự tiện quyết định giống như trước đây mà chủ động hỏi động hỏi ý kiến Thẩm Đồng, để Thẩm Đồng cảm thấy được sự thay đổi của hắn. Thẩm Đồng nhịn không được nói "Ta không có sợ đau."
Tịch Diêm hôn khóe môi hắn một cái "Nhưng ta sợ ngươi đau."
Nhưng thân thể Tịch Diêm lại có vấn đề đầu tiên. Những năm gần đây liên tục mất ngủ cùng ăn uống không đều đặn khiến dạ dày cùng thần kinh hắn sinh ra vấn đề, thường xuyên cảm thấy đau đầu với dạ dày. Lúc trước nhịn một lúc liền qua, hôm nay hai cái này lại cố tình cùng phát tác trước mặt Thẩm Đồng, làm Thẩm Đồng lo lắng không thôi, vội vàng hỏi "Ngươi làm sao vậy?"
Kết quả là Tịch Diêm phải đi khám bác sĩ, hơn nữa còn phải lấy máu, bị dằn vặt đến tối mới được thả về. Thẩm Đồng đem lời dặn dò của bác sĩ tỉ mỉ ghi chép lại, còn đem toàn bộ đồ ăn cần kiêng kị đối với bệnh đau dạ dày đều ghi nhớ.
Một nắm đã ngủ, Tịch Diêm nhìn bộ dáng chăm chú ghi chép của Thẩm Đồng dưới ánh đèn, cuối cùng ở một giây này, từ bộ dáng chau mày của hắn nhìn ra được tình cảm của hắn đối với mình.
Đồng Đồng là yêu thích hắn.
Không thích sẽ không sinh ra một nắm, sẽ không mang theo một nắm trở về, sẽ không nấu cơm cho hắn, sẽ không vì hắn sinh bệnh mà lo lắng thành bộ dạng này, cũng sẽ không kiên trì ghi lại những lời dặn rườm rà của bác sĩ.
Lúc trước Tịch Diêm còn quá trẻ, mới mười mấy tuổi, nội tâm yếu đuối bất an, vặn vẹo bướng bỉnh, thậm chí không muốn tin tưởng con mắt của mình, bởi vì ấu trĩ cùng ngu xuẩn mà làm ra nhiều sai lầm như vậy.
Thẩm Đồng đã từng đem Hàn Doanh ra so sánh với Tịch Diêm, lại quên mất rằng thời điểm hắn gặp Hàn Doanh là lúc Hàn Hoanh thành thục nhất, tự tin nhất, còn Tịch Diêm thì ngoài tự ti thì không còn gì khác.
Tịch Diêm vươn tay ra, nâng cằm Thẩm Đồng hôn lên. Bút lăn rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang làm Thẩm Đồng hơi dừng lại một chút, đại não rất nhanh liền không có cách nào để suy nghĩ được nữa, miệng vừa mở ra, đầu lưỡi liền bị cuốn lấy. Cường độ dãy dụa của Thẩm Đồng ngày càng yếu đi, cuối cùng bị khí tức nóng bỏng của Tịch Diêm làm cho mềm nhũn, từ bỏ mà để đối phương tùy ý cướp đoạt.
Biến hóa của người trong lòng làm Tịch Diêm yêu thương càng sâu, thuận tiện đem người ôm ngồi lên giường, nâng cao eo hắn, sau đó cúi đầu ngậm lấy đầu v* trước ngực hắn.
Y phục trên người Thẩm Đồng bất tri bất giác bị cởi phân nửa, phát ra một tiếng ngâm dụ hoặc, muốn dùng chút khí lực cuối cùng để từ chối đối phương, nhưng lại bị nắm chặt phần dưới, thân thể triệt để xụi lơ.
"Ta yêu ngươi" Tịch Diêm ở bên tai Thẩm Đồng phun ra hơi thở nóng rực, một bên rất có kĩ xảo mà x0a nắn nơi mẫn c ảm kia, một bên trầm thấp lặp lại "Đồng Đồng, ta yêu ngươi."
Thẩm Đồng há miệng thở hổn hển, thân thể sớm đã không còn thuộc về mình, tê dại từ phần eo một đường mở rộng lên trên, ngay cả ngồi cũng không vững. Tịch Diêm đem Thẩm Đồng ném tới trên giường, đem vật nhỏ bị hành hạ tới rơi lệ ngậm vào miệng.
Cuối cùng đè lại eo Thẩm Đồng, chậm rãi kiên định tiến vào bên trong hắn.
Tịch Diêm đem mình chôn vào cơ thể mềm mại của người dưới thân, một bên lặp đi lặp lại lời yêu. Động tác cũng càng lúc càng nhanh, thậm chí cảm thấy một phần bất an cũng bị sự ấm áp hòa tan, không nhịn được hỏi "Đông Đồng, nói yêu ta có được hay không?"
Kh0ái cảm mãnh liệt làm cho Thẩm Đồng không nói nên lời, lông mi ướt đẫm, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ lên, Tịch Diêm li3m đi giọt nước mắt của hắn, nhẹ giọng nói "Ta biết ngươi cũng yêu ta... Bởi vì nơi đó của bảo bối cắn ta thật chặt... Bên trong đều ướt đẫm..."
Cuối cùng hai người đông thời lên đỉnh, thân thể đẹp đẽ của Thẩm Đồng hồng như trái cây chín mọng.
Tâm một khi thất thủ, thân thể chỉ có thể trầm luân theo, làm gì còn có khả năng trỗi dậy.
Thẩm Đồng cuối cũng vẫn không nói ta yêu ngươi nhưng nụ hôn chủ động trước khi ngủ của hắn đã nói lên tất cả.
Nhìn gương mặt say ngủ của hắn, khuôn mặt anh tuấn của Tịch Diêm lúc này giống như gió xuân, mang theo sung sướng trước nay chưa từng có, ánh mắt nhìn Thẩm Đồng giống như đã yêu mấy đời.
Trước khi tắt đèn không nhịn được ghé vào bên tai hắn nói một tiếng ra yêu ngươi, cùng với biết bao lời thề.
=========
Chương này dài k chịu nổi, k biết bà tác giả tăng xông hay sao mà viết dài thế chứ!!!
Nói chung cực kết em 1 nắm, làm nhớ tới cái chuyện gì đó anh công toàn gọi con là cơm nắm, một mắm gì đấy. Nhớ được mỗi cái chi tiết này =))) ấn tượng quá sâu!