Đoạn thời gian vừa mới trở về thành, Thẩm Đồng vẫn không thích ứng được.
Có lẽ đã ở trong rừng quá lâu, trong thành đã xảy ra không ít biến hóa, tường thành được xây mới, nhà cửa cũng được tu sửa lại, trong thành cũng được đặt ra quy định mới. Mà khi Thẩm Đồng hỏi đến tình trạng gần đây của Lôi Tiêu Sơn cùng Sông Cầu, lại được Tịch Diêm cho biết Lôi Tiêu Sơn đã cùng Hứa Sinh Khương ở một chỗ, khuyên hắn tốt nhất không cần đến quấy rối; Sông Cầu thì lại dạy học ở trường, hình như là đang quen với một nữ giáo viên mới vào thành.
Thẩm Đồng lục lại trí nhớ rất lâu mới nhớ đến Hứa Sinh Khương chính là người thanh niên gặp phải ở chỗ báo danh, lần đầu gặp liền mang địch ý đối với hắn, liền không nói nữa.
Bố cục chính quyền trong thành cũng có biến đổi rất lớn, từ ba bên thủ lĩnh đồng thời nắm quyền trước kia biến thành một người độc chiếm, mà cái người kia không ngoài dự đoán của Thẩm Đồng đương nhiên là Tịch Diêm.
Nói về năng lực, Tịch Diêm chính là một thành chủ hợp lệ. Ngắn ngủi mấy năm, Chu thành dưới sự điều hành của hắn, không chỉ khôi phục lại sự phồn vinh vốn có mà còn mở rộng hơn nữa. Mà nói đến tính cách của hắn, thực sự khiến người không dám khen tặng.
Tính cách Tịch Diêm vốn thiếu hụt, đặc biệt là trong những ngày Thẩm Đồng biến mất, cả người giống như con thú điên cuồng mẫn cảm dễ nóng giận, làm người dưới trướng cả ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ sẽ chọc cho hắn không vui.
Bởi vậy sự trở lại của Thẩm Đồng không chỉ là niềm vui đối với Tịch Diêm mà còn đối với cả thuộc hạ của Tịch Diêm. Từ sau khi hắn trở lại, tinh thần Tịch Diêm rõ ràng ngày càng bình thường, tuy rằng khi đối mặt với người ngoài vẫn là một bộ mặt than, nhưng ít nhất cũng không phải là tảng băng âm trầm, thậm chí dựa theo lời Thẩm Đồng mà nghiêm túc nói một câu cực khổ hoặc câu cảm ơn đối với thuộc hạ.
Đương nhiên, tâm lí bọn thuộc hạ khi nhận được câu cảm ơn thì kinh hãi hơn là kinh hỉ.
Thẩm Đồng vẫn luôn biết xã giao là vấn đề lớn đối với Tịch Diêm, vẫn hi vọng sinh hoạt của đối phương không nên xoay quanh một mình mình, có thể giống như người bình thường mà bộc lộ ra một chút tình cảm bằng hữu. Vì thúc đẩy Tịch Diêm giao tiếp cùng người khác, Thẩm Đồng cố hết sức để Tịch Diêm mời nhiều người đến nhà ăn cơm. [… k biết có nuốt đc miếng nào k ==]
Từ trước đến giờ Tịch Diêm luôn coi lời Thẩm Đồng là thánh chỉ, cho dù trong lòng rất không vui, ở vên ngoài vẫn nghiêm túc chấp hành, vì vậy ngày thứ hai liền có 7,8 người tới nhà làm khách.
Bất quá cũng không phải Thẩm Đồng nấu cơm, mà là Tịch Diêm. Thẩm Đồng còn tưởng rằng Tịch Diêm muốn nhờ việc này để biểu đạt thành ý đối với các vị khách, cũng không biết rằng Tịch Diêm còn không để mấy người khách đó vào trong mắt, chỉ là không muốn Thẩm Đồng mệt nhọc, cũng cảm thấy ngoại trừ mình ra thì người khác không xứng để ăn đồ Thẩm Đồng nấu.
Vì vậy mọi người vừa vào cửa liền thấy Tịch Diêm đang bận rộn trong bếp, mặc một chiếc tạp dề hình hoa, nhìn còn hiền lành hơn so với mấy tiểu cô nương.
Nhất thời mọi người như thấy quỷ mà nhìn bóng lưng cao to của Tịch Diêm, rất ý thức ngậm miệng.
Vẫn là Thẩm Đồng cười yếu ớt mời bọn họ vào, lần lượt ngồi xuống. Tám người không quản Thẩm Đồng có quen hay không đều chủ động giới thiệu bản thân mình, có thể vô ý hay cố tình mà có mấy tên giá trị vũ lực cao nhưng EQ không thể cứu chữa, Vũ Lịch sau khi tự giới thiệu thì hỏi thêm một câu "Ngươi là... em trai thành chủ sao?"
Vũ Lịch ba năm trước mới vào thành nên không biết chuyện của Thẩm Đồng, hôm nay là bị mời tới tham gia, mà thiếu niên trước mắt bộ dáng thoạt nhìn chỉ 16,17, Tịch Diêm lại chưa bao giờ tiếp xúc với nam nữ, nên đương nhiên làm ra cái kết luận này.
"Không phải" Thẩm Đồng vội lắc đầu một cái, xét thấy có Chương Hoa Khải cùng mấy cái bạn học của Tịch Diêm đã từng gặp qua, liền mặt dày nói "Cái kia... Ta là cha hắn."
Chương Hoa Khải vừa mới nhịn không được muốn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Vũ Lịch, lúc này ánh mắt tràn ngập đồng tình liếc mắt nhìn Vũ Lịch một cái. Chỉ thấy Vũ Lịch trong nháy mắt sững sờ, biểu tình so với lúc nhìn Tịch Diêm mặc tạp dề làm cơm còn muốn hỗn loạn hơn, nửa ngày mới lắp bắp nói "... Cái... Cái gì?"
Tịch Diêm bưng thức ăn lại đây cũng có chút hỗn loạn, đặt cái đ ĩa xuống liền nắm vai Thẩm Đống muốn làm cho rõ ràng. Thẩm Đông thờ ơ liếc mắt nói "Ngươi căng thẳng cái gì? Ta vốn là... Trước đây ngươi còn tự mồm kêu baba đó..."
Tịch Diêm bị nghẹn một chút, một sâu sau liền nghiêm túc trừng mắt nghiêm túc tuyên bố "Baba cái gì? Ngươi là vợ ta!"
Thẩm Đồng nhíu mày, liếc xéo Tịch Diêm một cái, khí thế Tịch Diêm trong phút chốc thu liễm về, cũng đổi giọng "... Ta là tức phụ của ngươi." [•••(=_,=)•••]
Đợi khi đồ ăn đã được bày lên bàn, Tịch Diêm cũng ngồi xuống, sau đoa có chút mong đợi Thẩm Đồng thưởng thức, ánh mắt cũng chỉ nhìn một mình hắn. Thẩm Đồng rất nghiêm túc thử từng món, cuối cùng nhận xét "Ăn rất ngon."
Tịch Diêm chỉ cần một câu như vậy liền thỏa mãn, trên mặt không đổi, đáy mắt lại chan chứa ý cười. Đây đại khái chính là nguyên nhân con người trong tình yêu luôn có thể dễ dàng cảm thấy sung sướng, cũng vì mọi hành động của người yêu mà làm lòng hắn rung động, một nụ cười yếu ớt cũng giống như ánh sáng bình minh. Tiêu chuẩn thỏa mãn thấp như vậy, mọi thời khắc đều cười ngây ngô, chỉ số thông minh cũng rớt tuyến.
Mà những người khác cùng ở trong phòng đều bị chói mù mắt chó, rõ ràng một bữa cơm rất hoàn hảo lại có cảm giác như đang ăn thức ăn cho chó. [… hay]
Đợi khách rời đi, Tịch Diêm tự nhiên xử lí công tác dọn dẹp, rửa chén, không gì không làm, cái gì cũng không để cho Thẩm Đồng động một chút. Một nắm vẫn còn đang nghiêng người ngủ trưa, do nguyên nhân tuổi nhỏ, không ngủ thì thôi mà một khi đã ngủ thì không bao giờ đủ, thân thể nhỏ nắn phấn nộn cuộn tròn ở trên giường, một buổi trưa có thể ngủ 2,3 tiếng, người lớn không gọi sẽ không tỉnh.
Nhưng hôm nay lúc mở cửa, Tịch Diêm liền phát hiện một nắm đã tỉnh, chính là nằm ở trên giường say sưa ôm cánh tay nhỏ gặm ngon lành. Nhìn thấy Tịch Diêm đi vào liền chớp chớp đôi mắt, duỗi ra hai cánh tay bầu bĩnh, lầu bầu nói "Mẹ, ôm!"
Thái độ một nắm đối với Tịch Diêm đã ngày càng tự nhiên và thân mật, còn về cách gọi của hắn, Tịch Diêm cũng lười sửa. Cái gì mặt mũi đối với Tịch Diêm liền không quan trọng, ngược lại trên giường người chiếm tiện nghi chính là mình.
Thành chủ đại nhân bây giờ đã tu thành người đàn ông trong khuôn khổ cùng với nãi ba tiêu chuẩn, đối với Thẩm Đồng ngoại trừ việc trên giường thì như ở ngoài như một sắc lang dính người không biết thỏa mãn, còn lại thì muốn gì được đo.
Đêm nay sắc lang tiên sinh có chút cổ quái.
Thẩm Đồng tắm xong, mang theo mái tóc dài ẩm ướt vào phòng, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nóng làm cho ửng hồng, vài nơi trên áo ngủ vì dính nước mà dán sát vào người, da thịt như ẩn như hiện, một cảnh sắc chọc người. Tình cảnh này nếu ở ngày thường, Tịch Diêm đã sớm nhào lên, hôm nay Thẩm Đồng lại như gặp Liễu Hạ Huệ.
Vị Liễu công tử này lại vô cùng săn sóc "Có mệt hay không? Chờ ra giúp ngươi lau khô tóc liền cẩn thận ngủ một giấc, ta không làm phiền ngươi."
Có thể nghỉ ngơi tự nhiên rất tốt, nhưng Thẩm Đồng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trong lòng hơi nghi hoặc một lúc, trên mặt không biểu lộ bất cứ thần sắc gì, đợi sau khi tóc được lau khô liền ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Đồng dù sao cũng là người tu tiên, nếu có lòng cảnh giác, cho dù đang ngủ cũng có thể tỉnh lại. Đợi lúc hắn mở mắt vì tiếng động liền phât hiện Tịch Diêm đã đứng dậy đi ra ngoài.
Động tác của nam nhân rất cẩn thận, tư thế lại mang theo chút quái dị không nói được cùng vội vàng, làm Thẩm Đồng không nhịn được rón rén theo sau, một đường theo tới nơi làm việc trong thành.
Lúc này đã là nửa đêm canh ba, thời điểm đen tối nhất trong ngày, bên trong hay ngoài tòa nhà đều không có một bóng người, thậm chí không lưu lại thủ vệ, hoàn toàn không đoán được Tịch Diêm muốn làm gì. Thẩm Đồng chỉ mới sửng sốt vài giây liền mất dấu Tịch Diêm, vội bước vào bên trong, dọc theo hành lang dài dằng dặc mà tìm từng phòng một.
Không biết tìm bao lâu liền nhạy bén nghe được từ phòng làm việc giành riêng cho chủ thành truyền ra một tiếng "ầm", lập tức liền theo hướng âm thanh chạy tới, nhưng trong nháy mắt liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ đến cứng người.
Hắn chính là thấy một cái đuôi rắn thô to!!!
Đuôi rắn giống như có chút thống khổ mà lăn lộn ở bên trong phòng lớn, nửa người trên vẫn là hình người nhưng lại quay lưng về phía Thẩm Đồng cho nên không thấy mặt. Trên lưng còn mọc thêm một đôi cánh lớn màu đen bằng xương, ở dưới ánh trăng nhàn nhạt mang đến loại cảm giác vừa k hủng bố vừa xinh đẹp.
Đó là Tịch Diêm.
Thẩm Đông thông qua bóng lưng mà nhận ra đối phương, trong lúc nhất thời còn vì sự thống khổ của đối phương mà sinh ra lo lắng, đồng thời lấn át nỗi sợ, đợi sau khi hai chân có thể nhúc nhích, không chút nghĩ ngợi liền xông vào trong phòng.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng sợ hãi lại chỉ có Tịch Diêm.
Cặp đồng tử huyết sắc dựng thẳng sau một giây nhận ra người trước mắt liền co rút lại thành một điểm, khó khăn che giấu hình dạng quái vật bị người mình để ý nhất nhìn thấy, cảm giác khủng hoảng bị vứt bỏ liền tràn ngập toàn thân của hắn, mỗi lỗ chân lông đều cảm thấy lạnh lẽo. Theo bản năng mà co rúm lại, theo mỗi bước lại gần của Thẩm Đồng mà không ngừng lùi lại, cố gắng đem đuôi rắn xấu xí dọa người giấu đi.
"Tịch Diêm!"
Thẩm Đồng không nhịn được hô một tiếng, ai mà ngờ được tiếng gọi này lại làm đối phương càng thêm hoảng loạn, trong cơn hoảng loạn một đường chạy tới hành lang.
Ít nhất văn phòng vẫn là một không gian khep kín, hành lang thì lại là một khu vực công cộng, Thẩm Đồng lo lắng bộ dạng này của Tịch Diêm bị người khác nhìn thấy, vừa đuổi theo vừa nói "Tiểu Diêm, quay lại, ta sẽ không sợ hay vứt bỏ ngươi…"
Quái vật cánh xương đuôi rắn không khỏi ngừng lại, giống như đang phỏng đoán lời nói của Thẩm Đồng là thật hay giả. Ở trạng thái thú hình, đầu óc hắn cũng bị thú tính xâm chiếm, không còn rõ ràng như khi ở hình người. Vì để đem hắn gọi trở về, Thẩm Đồng ra đòn sát thủ "Là thật, tin tưởng ta, bởi ta cũng không phải nhân loại!"
Tịch Diêm cuối cùng cũng quay đầu lại.
Một đôi đồng tử dựng đứng bình tĩnh nhìn Thẩm Đồng, nghe hắn tiếp tục giải thích "Ngươi từng nghe qua truyền thuyết về yêu tộc chưa? Ta là hoa đào yêu, nếu không tin thì ta có thể biến trở về thành cây hoa đào cho ngươi xem..."
Nói xong Thẩm Đồng cố gắng biến về nguyên hình, nhưng đáng tiếc ở trong tình huống không có đất đai, chỉ có thể hiện ra hình thái bán yêu. Vì vậy khi Tịch Diêm còn chưa kịp phản ứng thì một giây sau đã ngửi được một mùi thơm ngào ngạt, hoa bay đầy trời, cảnh tượng trước mắt trong phút chốc giống như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, chỉ thấy sau một đường Thẩm Đồng đi tới bỗng tràn ra từng đóa hoa đào, từng đóa hoa đào.
Y phục của hắn cũng thay đổi thành trang phục mỏng manh mà bó sát làm từ cánh hoa, vạt áo có chút ngổn ngang giống nhị hoa, một nửa gương mặt từ trán trở lên trải dài hoa văn màu đỏ sẫm giống như dây leo, cơ hồ đem nửa gương mặt đều che kín.
Kẻ nào nhát gan mà chỉ nhìn nửa khuôn mặt kia có lẽ sẽ cảm thấy rất kh ủng bố, nhưng ở trong mắt Tịch Diêm lại yêu diễm không nói được.
Đột nhiên lại nhớ đến tuổi thơ mà hắn không muốn nghĩ đến.
Cha đẻ của Tịch Diêm là một dực xà do phòng nghiên cứu tạo ra, mẹ hắn lại là một người bình thường. Đây cũng là nguyên nhân nàng thống hận cùng đánh đập hắn, mãi đến khi bị vứt bỏ, đối phương cũng chưa từng lộ ra một khuôn mặt tươi cười với hắn. Tịch Diêm chỉ nhớ mẹ hắn yêu thích trồng hoa, cũng trồng một gốc cây hoa đào, vào mùa xuân cây hoa nở rộ từng tầng, đẹp đẽ tươi sáng.
Hắn rất thích nhưng không dám tới gần. Chỉ thấy mẹ mình cẩn thận tỉ mỉ vì nó xới đất bắt sâu, cắt tỉa cành lá, sau đó thừa dịp đối phương không có mặt lén lút dùng tay chạm vào cánh hoa một cái.
"Cẩn thận" Sau khi bị mẹ phát hiện, hắn lần đầu tiên không bị đánh chửi, bà chỉ cau mày nói một câu "Hoa là loài rất tinh tế, nhất định phải cẩn thận một chút."
Mà hoa đào trước mắt so với năm đó nhìn còn diễm lệ hơn gấp trăm lần, ngay cả hương hoa cũng như có tác dụng thúc tình, làm Tịch Diêm vì tiến vào thời kì động d*c mà bắt buộc phải trốn vào phòng làm việc hiện ra nguyên hình, mâu sắc trở nên đỏ hơn, giống như muốn nhỏ ra máu.
Tịch Diêm mạnh mẽ tiến lên đem tiểu hoa đào của hắn ôm vào trong ngực, sau đó lao thẳng ra ngoài của sổ.
Đợi sau khi Thẩm Đồng hồi thần mới phát hiện bọn họ đang đứng trên nóc của tòa nhà cao nhất, mà đôi cánh bằng xương phía sau Tịch Diêm không chút nào che giấu mà mở ra hoàn toàn, phút chốc liền che kín bầu trời, lạnh lẽo âm trầm mà hoa lệ, ngay cả vầng trăng bán nguyệt trên đỉnh đầu cũng bị che toàn bộ.
Thẩm Đồng độ nhiên có loại cảm giác choáng váng như nằm mơ, nháy mắt liền bị Tịch Diêm đặt dưới đất. Bề mặt đất đai chỉ cần bị hắn chạm qua đều bị yêu lực ảnh hưởng mà lan tỏa từng đóa hoa đào, lấy tốc độ mà mắt thường cũng thấy được mà từng chút một mở rộng lan tỏa, đem nơi vốn trống rỗng biến thành một thảm hoa khổng lồ. Trên thân thể lõa lồ của Tịch Diêm tràn đầy sức mạnh, cúi người đem tiểu hoa đào của hắn hôn sâu, chỉ hận không thể đem thân thể đẹp đẽ của hắn ăn vào bụng.
Tư duy Thẩm Đồng vì nụ hôn này mà càng choáng váng, mãi đến khi hạ th@n bị người đụng mới lấy lại tinh thần, theo bản năng phản kháng. Muốn cùng một dực xà nửa người nửa thú làm, cho dù biết rõ đối phương là Hàn Doanh, cũng không tránh khỏi căng thẳng bất an.
Bất quá, rất nhanh hắn liền cảm nhận được sự nhẹ nhàng cùng cẩn thận của đối phương.
Dực xà trong thời kì động d*c rõ ràng đã bị thú tính chiếm cứ, nhưng động tác lại vô cùng cẩn thận, giống như đang ôm trân bảo dễ vỡ. Đầu óc mơ hồ của Tịch Diêm trước sau vẫn gắt gao nhớ rõ một điều: Tiểu hoa đào của hắn rất tinh tế, nhất định phải đối xử cẩn thận.
Nhẹ nhàng ôm hôn, lại tỉ mỉ khuếch trương rồi tiến vào. Dưới ánh trăng, chỉ thấy một quái thú mọc ra đuôi rắn cùng đôi cánh màu đen đang quấn lấy một thiếu niên trắng nõn tinh xảo, khiến lòng người kinh hãi đồng thời cũng đẹp đến rung động lòng người. Mà Thẩm Đồng trong hình thái bán yêu, sức chịu đựng đã vượt qua người bình thường, ngoại trừ cảm thấy đau lúc ban đầu cũng không lại cảm giác được đau đớn, vô lucs quấn lên người Thẩm Đồng, giống như khúc gỗ trôi nổi trên dập dềnh trên sông.
Khi tia sáng đầu tiên của ngày mới bắt đầu ló dạng, Tịch Diêm cuối cùng cũng phóng ra. Thẩm Đồng đã sớm không chịu được kh0ái cảm mà ngất đi, không cảm giác mà bị Tịch Diêm ôm đi, hoa đào trên đất theo sự rời đi của hắn mà biến mất không còn bóng dáng.
Đợi Thẩm Đồng tỉnh lại thì đã về đến nhà, Tịch Diêm thì luôn thấp thỏm bất an mà trông coi bên cạnh. Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đồng chính là ngồi dậy "Ngươi quá quắt!"
Thậm chí Thẩm Đồng xuống giường ôm lấy một nắm đang lộc cộc chạy vào kêu đói, bộ dán như muốn rời đi làm Tịch Diêm nhất thời khủng hoảng đến cực hạn, hắn không giỏi ăn nói, lần thứ hai quỳ xuống nói "Ta sai rồi, ngươi..."
"Ngươi đương nhiên sai! Cư nhiên không nói cho ta ngươi có đuôi rắn [cánh nữa...] dám giấu diếm ta lâu như vậy, thật quá quắt!" Thẩm Đồng thở phì phò, phồng mặt tức giận nói "Ngươi có biết ở thời điểm một nắm ra đời liền bị đuôi rắn của hắn làm cho giật mình không, còn tưởng là do ra, buồn bực lâu như vậy..."
Đối phương tức giận một chút cũng không giống như trong tưởng tượng của mình làm Tịch Diêm không kịp phản ứng. Thẩm Đồng thì lại nhìn nam nhân đang quỳ trên mặt đất, bớt giận nói "Nói chung lần sau không cần biết có chuyện gì cũng phải nói cho ta! Cũng không cho phép..."
Lời còn chưa dứt đã bị Tịch Diêm ôm chặt lấy, nhẹ nhàng khéo léo đem cả hắn lẫn một nắm đều ôm đến trên giường. Động tác bất thình lình của hắn làm Thẩm Đồng cùng một nắm đều ngây người, một lớn một nhỏ cùng trợn to con mắt nhìn hắn.
Tịch Diêm lại gần, đầu tiên ở trên gương mặt nhỏ nhẹ nhàng hôn một cái, lại ở trên môi mạnh mẽ duyện m*t trong chốc lát, sau đó lộ ra tươi cười trước nay chưa từng có "Đồng Đồng, ta yêu ngươi."
Ngẩng đầu nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, tiết trời tháng tư đẹp nhất dưới nhân gian.
==========
Phải nói cái kết rất 3 trấm, thêm nữa là một nắm đến cuối cùng vẫn chưa được đặt tên, thật tội cho em nó =)))