Ngô Chiêm nhìn cổng thành lại có chút cảm khái.
Đối với hắn mà nói, nơi được gọi là nhà vừa xa lạ nhưng cũng lại quen thuộc như vậy.
Nghĩ đến chuyện có thể lập tức nhìn thấy nữ nhi của mình, Ngô Chiêm không khỏi cao hứng thêm vài phần, không biết nha đầu kia có tự mình chiếu cố tốt bản thân hay không.
Nghĩ như vậy, Ngô Chiêm càng thêm vội vàng, hắn không hề lưu lại ở cửa thành mà trực tiếp đi vào trong thành.
Bá tánh bên trong thành nhìn thấy Ngô Chiêm đã trở lại thì đều vô cùng cao hứng, thậm chí còn có người rơi lệ đầy mặt, xem biểu tình kia thật giống như còn muốn quỳ xuống dập đầu với Ngô Chiêm mấy cái.
Ngô Chiêm bị bọn họ nhiệt tình vây quanh, hắn có chút thụ sủng nhược kinh, nếu như ở biên quan thì không có gì lạ, bởi vì hắn đối đãi bá tánh ở biên quan rất tốt, cho nên bá tánh ở đó nhiệt tình một chút cũng không có gì để ngạc nhiên.
Nhưng không biết vì sao bá tánh ở kinh thành cũng như vậy, Ngô Chiêm không ở kinh thành lâu, nhưng mỗi lần trở về đều sẽ cảm nhận được bọn họ thậm chí còn nhiệt tình hơn cả bá tánh ở biên quan.
Nghĩ trăm lần cũng không ra, Ngô Chiêm không suy nghĩ nữa.
Hắn chỉ nghĩ, có lẽ là bọn họ cảm kích hắn hàng năm trấn thủ biên qua đi.
Bây giờ Ngô Chiêm còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, hắn vội vàng thoát khỏi đám đông đang vây quanh rồi đi đến tướng quân phủ.
Chờ đến khi bóng dáng của Ngô Chiêm hoàn toàn biến mất, các bá tánh mới dám nói ra những gì trong lòng mình.
Một đại thúc khóc lóc nói: "Rốt cuộc Ngô tướng quân đã trở lại, thật tốt quá, cuối cùng thì chúng ta cũng có thể thanh tịnh mấy ngày."
Nếu như lúc này Ngô Ưu ở đây thì sẽ phát hiện, đại thúc đang nói chính là người lần trước bị nàng dọa cho khóc.
Nghe được đại thúc nói như vậy, mọi người đều không khỏi rưng rưng gật đầu.
Ai cũng đều biết tiểu bá vương rất sợ phụ thân của nàng, chỉ cần Ngô tướng quân quay về, nàng sẽ không thể làm những chuyện như bình thường.
Ngô Ưu hắt xì một cái, trực giác mách bảo có người đang nói xấu nàng.
Suy nghĩ một hồi, nàng cảm thấy bản thân nàng không đắc tội với người nào, nhưng nếu là nói đến tội nhân thì thật ra nguyên chủ có rất nhiều.
Không nghĩ tới, bản thân nàng đã xuyên qua lâu như vậy nhưng ấn tượng mà nguyên chủ lưu lại cho bá tánh trong kinh thành vẫn không có thay đổi mảy may, nàng cũng không khỏi cảm thấy thất bại.
Ngô Ưu cảm thấy bản thân rất ngốc, nàng không có thông minh như Triệu Thanh Tử.
Nếu như nàng có một nửa trí thông minh của A Tử thì nàng cũng cảm thấy rất đủ rồi, nàng ấy không hổ là nhân vật mà nàng thích nhất.
Bóng dáng của Triệu Thanh Tử hiện lên trong đầu nàng, Ngô Ưu chống cằm, bất tri bất giác mỉm cười càng sâu.
Ngô Chiêm trở về vừa lúc nhìn thấy khuê nữ đang cười ngây ngô, nội tâm hắn trở nên ấm áp.
Trước đó hắn đã nhờ Trương Văn Kỳ báo tin cho Ngô Ưu, đại khái báo cho nàng thời gian mà hắn sẽ trở về.
Đây là một sự hiểu lầm kỳ diệu, Ngô Chiêm cho rằng nữ nhi bảo bối của hắn là bởi vì hắn trở về mà vui vẻ, nhưng mà sự thật lại không phải như vậy, nhưng hiểu lầm này cũng không cần phải giải thích.
Ngô Chiêm đứng ở cửa phòng trong chốc lát, hắn muốn chờ nữ nhi phát hiện ra hắn, nhưng hiển nhiên đã thất bại, trong lòng Ngô Ưu đã chứa đầy hình bóng của nữ nhân khác, toàn bộ trái tim nàng đều đã nhấn chìm trong nỗi nhớ nhung.
Thấy nữ nhi vẫn luôn cười ngây ngô, Ngô Chiêm cảm thấy nếu cứ tiếp tục đứng im thì cũng sẽ không có kết quả gì, vì thế hắn nhấc chân đi vào phòng.
"Tam Nha! Ta đã trở về!"
Ngô Ưu bị giọng nói này làm cho hoảng sợ, nàng nhìn về phía Ngô Chiêm, nội tâm có chút hoảng loạn.
Phụ thân của nguyên chủ đã trở lại, mấy ngày nay Ngô Ưu cũng bớt thời giờ nghiên cứu một chút hình thức phụ tử nguyên chủ hai người ở chung.
Biết Ngô Chiêm bình thường đều thích kêu nhũ danh Tam Nha của nguyên chủ, mà lúc này nàng hẳn cũng nên đáp lại như vậy.
Ngô Ưu hồi tưởng lại, sau đó đáp lại bằng giọng nói lớn hơn ngày thường vài phần: "Lão già thúi ngươi đã về rồi!"
Nghe thấy nữ nhi mình trả lời, Ngô Chiêm vui vẻ cười cười: "Phụ thân vẫn chưa già đâu, ngươi mỗi lần đều kêu phụ thân là lão già thúi."
Sau đó hắn ngồi xuống đối diện Ngô Ưu, nhớ tới lời đồn trong kinh thành mà Trương Văn Kỳ lúc trước nghe được, Ngô Chiêm cũng hơi tò mò, hỏi: "Nghe nói ngươi thổ lộ với khuê nữ của Vĩnh Định hầu phủ đúng không? Nhân gia có coi trọng ngươi không?"
A, những người này sao mà ai ai cũng đều nhiều chuyện đến như vậy? Ngô Ưu giương mắt nhìn nam tử ngồi ở phía đối diện, bên trái sườn mặt phụ thân của nguyên chủ có một vết sẹo, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ hàm hậu của hắn có thêm vài phần hung hãn.
Người này rất bình thường, trông có vẻ không giống với nguyên chủ lắm, hẳn là nguyên chủ càng giống với mẫu thân nàng hơn đi.
Ngô Ưu nỗ lực tìm kiếm ký ức, phát hiện cũng không có ai là mẫu thân của nguyên chủ.
Ngô Ưu lại bắt đầu thất thần, Ngô Chiêm nhìn nàng vẫn luôn không trả lời câu hỏi của hắn, hắn giống như là có vô số con kiến đang bò trong lòng, khuê nữ nhà hắn yêu đương thế nhưng vẫn còn không biết tiến triển như thế nào.
Có lẽ là nữ nhi thẹn thùng đi, Ngô Chiêm quyết định trước buông tha nàng, vì thế liền bỏ qua đề tài này, hắn bắt đầu nói cho Ngô Ưu nghe về phong thổ ở biên quan và tình huống Dục Triều hiện giờ.
Ngô Ưu nghiêm túc nghe, trong lòng nàng kỳ thật cũng không có hướng về những chuyện này.
Dĩ vãng, nguyên chủ rất mong muốn có thể sống cuộc đời như phụ thân của nàng, sâu thẳm trong nội tâm của nàng luôn tự hào về phụ thân của mình.
Người ta nói, hướng về ai thì sẽ muốn trở thành người đó, có lẽ nguyên chủ cũng như thế.
Người mà nàng sùng bái nhất chính là Ngô Chiêm, bởi vậy nàng cũng muốn giống như Ngô Chiêm được chinh chiến sa trường, trở thành tướng lĩnh nổi danh.
Đáng tiếc, Ngô Chiêm cũng không hy vọng nàng giống hắn, Ngô Ưu thở dài một hơi.
Trong trí nhớ, phụ tử hai người khắc khẩu đều bắt nguồn từ chuyện này.
Kỳ thật, trong lòng Ngô Ưu cũng có rất nhiều nghi vấn, không biết vì sao Ngô Chiêm lại liều mạng ngăn cản nguyên chủ vào quân doanh.
Ngô Ưu lẳng lặng mà nghe, Ngô Chiêm nói một lúc mới cảm thấy không đúng, luôn cảm giác quá an tĩnh.
Kỳ thật, Ngô Chiêm cũng không muốn nói những chuyện ở biên quan cho nữ nhi nghe, những gì hắn nói đều xoay quanh điều kiện ở biên quan vất vả, chính là hy vọng nữ nhi có thể đánh mất ý niệm ra chiến trường.
Nhưng mà mỗi lần như vậy hắn cũng chưa thể đạt được mục đích của mình, nữ nhi hắn vẫn như mọi ngày, sau khi nghe hắn nói xong thì sẽ càng khát khao cuộc sống ở biên quan.
Sau đó hai người liền bắt đầu cãi nhau, cuối cùng nháo nhào và tan rã trong không vui.
Nghĩ như vậy, Ngô Chiêm cẩn thận hỏi: "Tam Nha, ngươi hiện tại còn muốn đến chiến trường sao?"
Đương nhiên Ngô Ưu không muốn tới chiến trường, không biết vì sao nàng lại đi vào thế giới này, Ngô Ưu chỉ muốn an an ổn ổn sống những ngày tháng yên bình, hà tất cho chính mình tăng thêm phiền toái.
Vì thế nàng lắc đầu: "Không muốn."
Nhìn thần sắc nữ nhi không giống làm bộ, Ngô Chiêm có chút vui vẻ, hắn chỉ cảm thấy cục đá đè ép trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng đã hạ xuống, cả người đều trở nên thoải mái.
Hắn cười ha ha hai tiếng làm cho Ngô Ưu không khỏi khiếp sợ, đồng thời Ngô Ưu cũng không rõ trong lòng nàng có tư vị gì, nàng chỉ thấy phức tạp khó hiểu.
Ngô Ưu cẩn thận nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác, phát hiện trong sách cũng không có viết cốt truyện của riêng Ngô Chiêm, hắn chỉ được nhắc tên một chút mà thôi.
Nàng cũng không biết còn phải ở chung với người này bao lâu, vì thế hỏi: "Phụ thân ngươi lần này trở về muốn ở đây bao lâu?"
Ngô Chiêm không được tự nhiên, nếu như hắn không nghe lầm thì nữ nhi nhà hắn không có kêu hắn là lão già thúi, mà lại kêu hắn là phụ thân.
Rối rắm trong chốc lát, hắn cũng không tiếp tục để ý, nói đến thời gian có thể ở nhà, tâm tình Ngô Chiêm hơi hạ xuống: "Không thể ở lâu, lần này trở về vẫn là được Trương đại soái chiếu cố."
Ngô Ưu ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu như ở lâu nàng sợ chính mình sẽ lộ tẩy, đồng thời trong lòng lại tràn đầy khổ sở.
Không biết người nhà hiện thế của nàng như thế nào, hiện giờ có phải đã ăn Tết hay không? Dĩ vãng Ngô Ưu đều không dám nhớ đến những chuyện này, hiện giờ tuy rằng thương cảm nhưng cũng không đến mức mê mang.
Ít nhất nàng cũng có người mà nàng không muốn xa rời, không phải sao?
Ngô Chiêm thấy nữ nhi không nói gì, cho rằng nàng lại tức giận, hắn có chút bất đắc dĩ mà dỗ dành: "Tam Nha ngươi hiểu cho ta một chút, ngươi muốn cái gì ta cũng đều cho ngươi."
Ngô Chiêm nghĩ một lúc thì lại không yên tâm, hắn nói thêm một câu: "Nhưng không thể mua vũ khí!"
Ngô Ưu nhịn không được nở nụ cười, nàng cảm thấy người này có chút ấu trĩ, lúc nào cũng dỗ dành nàng giống như là dỗ dành tiểu hài tử.
"Ta không có muốn gì cả, nhưng nếu phụ thân đã đáp ứng, coi như phụ thân thiếu ta một cái lễ vật là được, chờ về sau ta biết mình muốn cái gì thì sẽ nói cho ngươi."
Nhìn nữ nhi cười tủm tỉm, giống như nàng cũng không có tức giận, Ngô Chiêm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hai người lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Ngô Chiêm nhớ tới đồng ruộng mà hắn cày bên trong phủ đã mọc đầy cỏ dại mà cũng không có ai xử lý, hắn vì vậy mà có chút không chịu ngồi yên.
Hắn nói một tiếng với Ngô Ưu, sau đó liền khiêng cái cuốc đi xới đất.
Ngô Ưu chỉ cảm thấy phong cách của người này hơi kì lạ, nàng lắc đầu, trong lòng lại suy nghĩ: "Người này tuy kỳ quái, nhưng vẫn rất đáng yêu."
Gần đến trừ tịch, một ngày hội đoàn viên, cảnh người nhà gặp lại cũng không chỉ diễn ra ở tướng quân phủ, lúc này Vĩnh Định hầu phủ rốt cuộc cũng nghênh đón Vĩnh Định Hầu trở về.
Triệu Thanh Tử nghe được tin phụ thân trở về, bàn tay đang lật giở trang sách cũng vì vậy mà dừng lại, sau đó nàng tiếp tục lật sách, tựa như không nghe thấy gì.
Vân Cô thấy dáng vẻ nàng như vậy, ở trong lòng thở dài một hơi, chỉ cảm thấy lựa chọn lúc trước của công chúa thật sự là vô cùng sai lầm.
Trong thư phòng Vĩnh Định hầu phủ, Vĩnh Định Hầu Triệu Thố đang dò hỏi tình hình học tập hiện tại của Triệu Thanh Thư, Triệu Thanh Thư cúi đầu trả lời từng chút một.
Trong lòng Triệu Thố hơi vừa lòng, hắn phất tay ra hiệu Triệu Thanh Thư có thể rời đi.
Triệu Thanh Thư đi ra thư phòng, giờ đây hắn không cúi thấp nữa mà lại nâng đầu lên, nhưng trên mặt hắn cũng không có vẻ gì là vui sướng.
Hắn biết phụ thân vẫn luôn chán ghét mẫu thân, Triệu Thanh Thư nhịn không được mà nhắm mắt lại.
Đáng tiếc, tướng mạo huynh muội Triệu Thanh Thư hai người đều giống với mẫu thân.
Triệu Thanh Thư cười cười, chỉ cảm thán tạo hóa trêu người, tuy cảm thấy nghĩ như vậy thật sự không đúng, nhưng Triệu Thanh Thư lại không thể nhịn được.
Hắn nhấc chân đi đến phòng muội muội.
Khi Triệu Thanh Thư đến, Triệu Thanh Tử vẫn còn đang đọc sách, Triệu Thanh Tử nghe được động tĩnh hắn vào cửa thì mới ngẩng đầu rồi mỉm cười.
Triệu Thanh Thư đến gần, phát hiện muội muội nàng còn đang xem sách y học, trong lòng hắn có chút chua xót, không biết chân của muội muội còn có hy vọng hay không.
Đã mười hai năm, kỳ thật hai người đều biết hy vọng thực xa vời, nhưng ai cũng đều không muốn từ bỏ.
Triệu Thanh Thư cảm thấy hai mắt của mình hơi chua xót, nhưng mà ở trước mặt muội muội, hắn vẫn phải kiên cường một chút: "Tử Nhi, ngày mai chính là trừ tịch."
Triệu Thanh Tử khép lại quyển sách đang đọc rồi để thị nữ đặt lại chỗ cũ: "Đúng vậy, bất tri bất giác lại đến ngày này, hắn gọi ngươi đến sao?"
"Đúng vậy, cũng chỉ hỏi một ít chuyện vặt vãnh như thường mà thôi."
Triệu Thanh Thư nhàn nhạt đáp lại, có thể nhìn ra được hắn cũng không muốn nhắc tới người này.
Vừa lúc Triệu Thanh Tử cũng không muốn nhắc tới hắn, hai người liền đổi sang đề tài khác, Triệu Thanh Tử dò hỏi tiến triển hiện tại của ca ca và Lý Oánh Oánh, thế nhưng lại nghe được hắn nói rằng không có tiến triển gì.
Kìm nén cảm giác muốn đỡ trán, trong lòng Triệu Thanh Tử vô cùng áy náy, mấy ngày nay một lòng của nàng đều đặt ở trên người Ngô Ưu, lại bỏ quên mất chuyện của ca ca.
Nhớ tới Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử không khỏi nghĩ đến mấy chuyện khác, thuộc hạ báo cho nàng rằng Ngô Chiêm đã trở lại, nàng ấy hẳn là sẽ rất vui vẻ.
Nghĩ như vậy, tâm tình nàng cũng trở nên tốt hơn..