Hôm nay Ngô Ưu đã lâu không có đến Vĩnh Định hầu phủ, nàng trước đi tới Đằng Vân khách điếm tìm Mạc Tử Ý.
Mạc Tử Ý vẫn mang dáng vẻ như trước, thoạt nhìn ngây ngốc, nhưng đụng tới sổ sách thì nàng lại trở nên rất là khôn khéo, thoạt nhìn đều không giống như là một người.
Ngô Ưu tới tìm nàng là vì chuyện của công chúa, hôm qua công chúa từ trong cung truyền đến tin tức, nàng hẹn Ngô Ưu và A Tử cùng đi thả diều, sau khi được công chúa đồng ý, Ngô Ưu tính toán đưa Mạc Tử Ý đi theo.
Mạc Tử Ý nghe tin này liền sợ tới mức sổ sách trong tay suýt chút nữa rơi trên mặt đất.
Kỳ thật Mạc Tử Ý đã sớm tính sổ sách xong rồi, chỉ là nàng ở trong phòng thật sự nhàm chán, cho nên lại lấy ra tính thêm một lần nữa, thích hợp mà rèn luyện một chút.
Tuy Mạc gia là nhà giàu số một ở Cẩm Châu thành, nhưng dù có tiền đến thế nào đi nữa cũng chỉ là bá tánh thôi, lần này nghe nói công chúa muốn thỉnh nàng cùng nhau chơi, tức khắc liền trở nên khẩn trương.
Nàng cuộn lại mười ngón tay, bất an đặt ở trên đùi: "Ngô tiểu thư, ta cùng với công chúa cũng không có giao tình."
Ngô Ưu biết nàng đang khẩn trương, bản thân Ngô Ưu không có quan niệm tôn ti, huống hồ Tam công chúa nàng cũng không quá kiêu ngạo.
Xem sắc mặt Mạc Tử Ý buồn rầu khẩn trương, Ngô Ưu mở miệng an ủi nàng: "Không có việc gì, công chúa rất hiền hoà, ngươi cứ xem nàng là tiểu muội muội có địa vị đặc thù là được."
Nàng an ủi không có một tí tác dụng nào, ai dám đem công chúa xem như muội muội chứ, Mạc Tử Ý xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, còn vô cùng khẩn trương.
Ngô Ưu thấy nàng như vậy liền nhịn không được vò đầu, nàng cũng không biết nên làm sao để Mạc Tử Ý bớt khẩn trương, vì thế nàng cười gượng hai tiếng, sau đó trầm mặc xoay đầu nhìn sang một nơi khác.
Hai người một người cúi đầu, một người nhìn sang nơi khác, ai cũng không nói chuyện.
Ngô Ưu không thể chịu nổi bầu không khí quá mức an tĩnh này, nàng đứng lên, tựa như là từ bỏ giãy giụa, giọng nói cũng lớn thêm: "Dù sao đi nữa ngươi cũng phải tới, chúng ta ở ngoài thành chờ ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ không còn khẩn trương, ta liền đi trước."
Nói xong câu đó Ngô Ưu liền đi rồi.
"Ai! Ngô tiểu thư!"
Mạc Tử Ý ngẩng đầu vươn tay theo hướng Ngô Ưu rời đi, đáng tiếc Ngô Ưu chạy trốn quá nhanh, căn bản không có cho nàng thời gian phản ứng.
Bây giờ không còn cách nào khác, Mạc Tử Ý rối rắm trong chốc lát, nàng đi tới trước tủ quần áo bắt đầu chọn lựa y phục thích hợp, nhưng nàng tạm trú ở kinh thành, cũng không mang theo nhiều quần áo.
Sau khi lựa chọn một phen, Mạc Tử Ý quyết định đi đến tiệm quần áo mua một kiện mới.
Ngô Ưu rời khỏi Đằng Vân khách điếm liền đến Vĩnh Định hầu phủ, đã nhiều ngày nàng ra ngoài cũng không cần mang màn mũ, bởi vì Nhị hoàng tử còn đang dưỡng thương, không có thời gian gây tai họa cho người khác.
Tranh thủ khoảng thời gian này, Ngô Ưu tìm mọi cách dỗ dành A Tử ra ngoài phơi nắng.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, khi hai người chưa thổ lộ tình cảm thì người luôn chạy đến tướng quân phủ là Triệu Thanh Tử, nhưng mà sau khi tâm ý hai người rõ ràng thì biến thành Ngô Ưu thường xuyên chạy đến Vĩnh Định hầu phủ.
Lúc ban đầu Ngô Ưu đi đến hầu phủ, Triệu Thanh Thư còn có chút không cao hứng, nàng luôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Ngô Ưu, sau này Ngô Ưu thật sự đến quá nhiều lần, Triệu Thanh Thư đã thấy nhiều không trách.
Nếu giữa trưa Ngô Ưu không ra ngoài dùng bữa, Triệu Thanh Thư còn sẽ phân phó hạ nhân đi gọi nàng.
Như vậy cũng tốt, mỗi lần như vậy A Tử không cần phải bưng cơm vào phòng.
Ngô Ưu ngựa quen đường cũ mà đi tới phòng Triệu Thanh, không ngoài sở liệu, nàng ấy lại đang đọc sách, vẫn đọc quyển sách "Thập Thất Kỷ" kia.
Nhìn Ngô Ưu tới, Triệu Thanh Tử buông xuống quyển sách trên tay, trên mặt mang theo ý cười.
Ngô Ưu thấy cửa sổ đóng chặt, trong lòng có chút không cao hứng, nàng đi tới hai bước rồi mở cửa sổ ra, để ánh mặt trời chiếu vào trong nhà.
Nàng nói, hơi có ý trách cứ: "Sao lại không mở cửa sổ, đôi mắt xem hỏng thì phải làm sao bây giờ?"
Triệu Thanh Tử biết Ngô Ưu đang lo lắng cho nàng, cho nên nàng cũng không tức giận: "Ánh mặt trời quá phơi người, đem cửa sổ đóng lại thì thoải mái hơn một ít."
Nghe xong lời này, Ngô Ưu cũng đã hết giận, nhưng mà hôm nay trời cũng không quá nóng, Ngô Ưu hoài nghi Triệu Thanh Tử đây là muốn lười nhác không đi thả diều.
Ngô Ưu vẫn luôn xem Triệu Thanh Tử là nữ thần, nhưng sau khi quan hệ giữa hai người kéo gần, hình tượng của Triệu Thanh Tử liền vỡ nát đầy đất.
Có đôi khi Ngô Ưu cảm thấy Triệu Thanh Tử giống như trạch nữ ở kiếp trước, nhưng ở thời đại không có di động cũng không có máy tính như vậy, Ngô Ưu chỉ có hai chữ bội phục.
Tuy mắng thầm như vậy, nhưng trong lòng Ngô Ưu minh bạch, A Tử của nàng vẫn luôn tỏa sáng rạng rỡ.
Nhìn Triệu Thanh Tử chậm rãi đi đến bên cạnh giá sách, đặt sách lên.
Ngô Ưu phát hiện, hai quyển sách kia thế nhưng có vị trí riêng, không có được xếp chồng lên những quyển sách khác.
Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng việc này là việc nhỏ, Ngô Ưu cũng không tính toán hỏi nàng lý do, có lẽ A Tử thật sự rất thích hai quyển sách này đi.
Nhìn nàng đặt lại sách xong, Ngô Ưu lập tức đẩy nàng ra khỏi Vĩnh Định hầu phủ.
Hai người mới vừa ra cửa thành liền thấy Mạc Tử Ý, nàng mặc một thân xiêm y màu lam, Ngô Ưu chưa từng thấy nàng mặc y phục này bao giờ, nhìn qua giống như còn mới.
Mạc Tử Ý hiển nhiên đang đợi hai người các nàng.
Không nghĩ tới nàng sẽ làm đến long trọng như vậy, Ngô Ưu cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Vừa định đẩy A Tử đi đến chỗ nàng, còn không có hành động nàng liền tự mình chạy tới.
Ba người đứng ở một chỗ chờ công chúa đến, đợi trong chốc lát vẫn không nhìn thấy công chúa, nhưng thật ra lại gặp được nam chủ.
Trương Bá Ngộ thấy các nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, sau khi tiến lên chào hỏi thì đứng ở bên cạnh.
Thời gian một phút một giây mà qua đi, nhưng công chúa vẫn không có tới.
Triệu Thanh Tử trong lòng cảm thấy có chút không đúng, nha đầu ngốc kia hẳn là người hăng hái nhất trong những lần đi chơi, lần này nàng thân là người tổ chức nhưng đến bây giờ còn không có tới.
Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện.
Triệu Thanh Tử ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Ưu cùng Trương Bá Ngộ, thực hiển nhiên bọn họ cũng nghĩ như vậy, ngay khi Triệu Thanh Tử chuẩn bị trở về thành điều tra tin tức, Lý Oánh Oánh xuất hiện ở cửa thành.
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng Ngô Ưu phát hiện trạng thái của công chúa không quá thích hợp, nàng cúi đầu chậm rãi đi tới, không có vẻ hoạt bát như ngày xưa.
Ngô Ưu đều phát hiện không thích hợp, những người khác không có khả năng không phát hiện ra.
Trương Bá Ngộ vô cùng lo lắng, hắn chạy đến hỏi nàng: "Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Lý Oánh Oánh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, nước mắt nàng suýt chút nữa liền rơi xuống, nhưng nàng cường ngạnh nghẹn lại, giả vờ bình tĩnh rồi đáp: "Không có gì, chỉ là làm sai bị phụ hoàng quở trách mà thôi."
Lý Oánh Oánh vẫn luôn là người tùy tính, không có kinh nghiệm che giấu cảm xúc của chính mình, nàng vụng về diễn như vậy rất khó lừa gạt được Trương Bá Ngộ.
Trương Bá Ngộ nhăn mày: "Thật là như vậy sao?"
Lý Oánh Oánh cứng đờ câu khóe miệng, nàng sợ lại tiếp tục đề tài này thì sẽ bị hắn phát hiện: "Thật sự, không phải muốn thả diều sao? Chúng ta mau đi đi!"
Trương Bá Ngộ còn muốn nói cái gì đó, nhưng đã bị nàng đẩy đến nơi rộng rãi.
Ngô Ưu thấy thế nhanh chóng đẩy Triệu Thanh Tử đuổi theo, thấy Mạc Tử Ý còn ngốc lăng không rõ ràng lắm trạng huống, Ngô Ưu hướng nàng hô một tiếng: "Mau cùng đi thôi!"
Mạc Tử Ý lúc này mới hoàn hồn, đuổi kịp Ngô Ưu hai người.
Mấy người phóng diều bay lên không trung, Triệu Thanh Tử không có thả diều, nàng chỉ ở bên cạnh nhìn mấy người khác thả.
Trương Bá Ngộ phóng diều Lý Oánh Oánh lên vô cùng cao, sau đó liền giao dây diều cho Lý Oánh Oánh.
Nhưng Lý Oánh Oánh vẫn luôn không có tâm trạng, bình thường nàng nhất định sẽ là người hét lên vui sướng nhất, nhưng hiện giờ nàng vẫn luôn ngẩn người, ngay cả Trương Bá Ngộ gọi nàng đều không có phát giác.
Rõ ràng là nàng có tâm sự.
Trương Bá Ngộ cũng không vội giao diều cho nàng, hắn một tay lôi kéo diều sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Oánh Oánh: "Suy nghĩ cái gì vậy?"
Lý Oánh Oánh lúc này mới hoàn hồn, nàng gượng ép mà cười, làm bộ không thèm để ý, nói: "Không có gì, đưa diều cho ta đi."
Trương Bá Ngộ đưa dây diều cho nàng, Lý Oánh Oánh nhìn con diều hình phượng hoàng rực rỡ màu sắc bay lên bầu trời, nó bay thật sự cao.
Không biết vì sao nàng nhớ tới Ngô Ưu trước khi thay đổi, nhớ tới nàng ấy lúc đó thường nói với nàng một câu: "Ngươi cũng chỉ là dưỡng nữ của Hoàng Thượng, đừng tưởng rằng bản thân thật sự là phượng hoàng."
Lúc ấy nàng luôn tức giận vô cùng, nhưng hiện giờ lại không cảm thấy gì nữa.
Lý Oánh Oánh nhịn không được mà cười khổ.
"Rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện gì ngươi có thể nói với ta!"
Trương Bá Ngộ có chút sốt ruột, ở chung nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lý Oánh Oánh phiền muộn, tuy rằng nàng sẽ thường xuyên vì một ít việc nhỏ mà tức giận, nhưng lập tức sẽ quên.
Lần này rõ ràng không giống với bình thường, trong lòng Trương Bá Ngộ vô cùng khủng hoảng.
Lý Oánh Oánh quay đầu nhìn hắn, thấy hắn vẻ mặt sốt ruột như vậy, trong lòng nàng càng thêm chua xót.
Lại lần nữa quay đầu nhìn về phía diều, Lý Oánh Oánh đột nhiên mở miệng: "Nó bay thật cao."
Trương Bá Ngộ vô cùng khẩn trương, nhưng hắn thấy Lý Oánh Oánh không muốn nói, cũng không có bức nàng, chỉ trả lời vấn đề của nàng: "Phải, ta biết ngươi thích thả diều bay cao một chút."
Lý Oánh Oánh cười: "Khi còn nhỏ, ta luôn muốn nhìn thế giới bên ngoài cung tường, nhưng mà cung tường quá cao, ta luôn thích bò đến trên cây, vậy mà cũng không thể nhìn ra phong cảnh ở bên ngoài."
Gió đột ngột nổi lên, Lý Oánh Oánh nhịn không được nắm chặt dây diều trong tay, sau khi ổn định lại nàng tiếp tục nói: "Nhưng mà diều có thể bay cao như vậy, có thể cao hơn cả cung tường, vì thế ta nghĩ, nếu như ta là con diều thì hẳn là cũng có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài."
Đột nhiên nàng lại quay đầu, cẩn thận mà nhìn Trương Bá Ngộ trong chốc lát: "Nhưng mà nếu như ta không thích leo cây, thì có lẽ sẽ không thể gặp được ngươi, có lẽ ngươi sẽ gặp được một nữ tử khác tốt hơn, sẽ không tùy hứng, nhiều tiểu tính tình giống như ta."
Tình huống này hoàn toàn không thích hợp, Trương Bá Ngộ nhịn không được cắt ngang nàng: "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, ta chưa từng ghét bỏ ngươi."
Những lời này khiến cho Lý Oánh Oánh hoàn toàn sụp đổ, nàng lại khóc lại cười, nhanh chóng lau đi nước mắt.
Trương Bá Ngộ vừa định dùng tay áo lau cho nàng, đột nhiên tay Lý Oánh Oánh chợt nhẹ bẫng, dây diều bị đứt, phượng hoàng rực rỡ cũng theo đó mà rơi xuống.
Lý Oánh Oánh giơ tay, ngăn lại Trương Bá Ngộ muốn giúp nàng lau nước mắt: "Giúp ta nhặt con diều về đi."
Tuy Trương Bá Ngộ vô cùng nghi hoặc, nhưng Lý Oánh Oánh vẫn luôn thúc giục hắn đi nhặt diều, hắn liền lưu luyến mỗi bước mà đi.
Lý Oánh Oánh đứng dậy, nhìn bóng dáng Trương Bá Ngộ rồi nở nụ cười.
Nàng lại ngẩng đầu nhìn về nơi con diều lúc nãy còn bay, hoàng cung là một tòa nhà giam, cho dù là chim chóc thì cũng bị nhốt ở lồng sắt mua vui cho người khác.
Bởi vậy Lý Oánh Oánh cảm thấy cánh diều được tự do, nhưng mà nàng phát hiện bản thân nghĩ sai rồi, diều dù có bay cao thì cũng đều là giả dối.
Nhưng nếu thoát khỏi khống chế, nó sẽ liền rơi xuống giống như vừa rồi.
Hiện giờ nàng chính là cánh diều trên bầu trời, mà người khống chế dây diều chính là phụ hoàng của nàng.
Trương Bá Ngộ nhặt xong diều trở về, thấy Lý Oánh Oánh cúi đầu cười nhạt, gió thổi gợi lên tóc và váy áo của nàng, giống như là muốn thuận gió mà đi.
Ngô Ưu một bên thả diều một bên quan sát Lý Oánh Oánh, nàng trong lòng lộp bộp một tiếng, trong lòng hiểu rõ tình tiết trong nguyên tác đã tới, Lý Oánh Oánh nhất định là bị bức hôn.
Mạc Tử Ý cũng quan sát Lý Oánh Oánh, nhưng nàng thuần túy là bởi vì tò mò: "Công chúa thoạt nhìn có chút không cao hứng."
Ngô Ưu ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu rồi gật đầu.
Ngô Ưu trong lòng minh bạch Triệu Thanh Tử cũng đã nhìn ra, xem ra các nàng phải chuẩn bị hành động mới được.
"Ngô tiểu thư thả diều cao hơn ta a."
Mạc Tử Ý nhìn diều của Ngô Ưu, liền nói.
Ngô Ưu ngẩng đầu nhìn về phía diều của mình, lại nhìn qua cánh diều bên cạnh của Mạc Tử Ý, diều của nàng xác thật bay cao hơn nàng ấy.
Người cầm diều khác nhau, độ cao của diều đương nhiên sẽ có khác biệt.
Nhưng hiện tại Ngô Ưu đều dành tâm tư suy nghĩ nên làm như thế nào thay đổi chuyện hòa thân, nàng muốn nhanh chóng hành động.
Nàng không khỏi lại nhìn về phía công chúa, chỉ hy vọng nàng ấy có thể dũng cảm một ít..