Không ngoài sở liệu, hai nước khai chiến.
Trong nguyên tác, ở trận chiến này hai nước đều có thắng có thua, ai cũng không làm gì được ai, nề hà Dục Triều đã sớm bày sẵn cục diện ở Đại Hân, dẫn tới ở thời khắc mấu chốt lương thảo của Đại Hân bị tiệt, chủ soái chết trận.
Nghe A Tử nói Cẩm Châu bên kia không cần lo lắng, nhưng Dục Triều còn không biết quân cờ sơn phỉ của bọn chúng đã vô dụng, trước có thể không cần nóng nảy xử lý, thay vào đó là tương kế tựu kế.
Lệ nương đến Cẩm Châu xem xét tình huống, thoạt nhìn có vẻ nàng cũng không có phát hiện cái gì không ổn, chỉ là Trương Văn Lý kia hiện tại còn ở Cẩm Châu, nhất định phải cẩn thận.
Tuy Trương Văn Lý không thuộc phe cánh của Dục Triều, nhưng hắn tuyệt đối không phải là bằng hữu của Đại Hân.
Triệu Thanh Tử suy đoán, hết thảy hành động hắn làm đều là vì muốn hủy diệt Đại Hân.
Ngô Chiêm ở trên chiến trường, Ngô Ưu vẫn vô cùng lo lắng cho hắn.
Trong nguyên tác, Ngô Ưu chính là một nhân vật pháo hôi, đương nhiên sẽ không được miêu tả kỹ càng về người nhà của nàng, bởi vậy Ngô Ưu cũng không biết Ngô Chiêm sẽ tao ngộ cái gì.
"Ngươi lo lắng cho bá phụ sao?"
Ngô Ưu gật đầu: "Thật là cái gì cũng không thể gạt được ngươi."
"Bởi vì cảm xúc của ngươi đều viết ở trên mặt, thật sự quá dễ hiểu, bá phụ sẽ chiếu cố tốt bản thân mình."
Nói như vậy cũng chỉ là an ủi thôi, Triệu Thanh Tử ở trong lòng minh bạch, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tùy thời đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không cẩn thận thì mệnh cũng không còn.
Nghĩ như vậy, Triệu Thanh Tử lại nhớ đến giấc mơ kia, nàng siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, nàng cũng không muốn để cho Ngô Ưu phát hiện nàng đang lo lắng.
Chỉ ngồi như vậy cũng rất nhàm chán, Ngô Ưu là người thích tán gẫu, huống chi đối tượng tán gẫu vẫn là Triệu Thanh Tử, vì thế nàng liên tục nói: "Ngươi nói Lệ nương đang trên đường trở lại kinh thành, vậy Trương Văn Lý ở Cẩm Châu sao? A Tử, rõ ràng là ngươi có thể dễ dàng bắt lấy Lệ nương, vì sao còn để nàng chạy?"
Nội tâm Triệu Thanh Tử đã bình tĩnh trở lại, nàng nhìn ánh mắt Ngô Ưu tràn ngập lòng hiếu học, lại cảm thấy tâm tình càng thêm tốt: "Nếu cứ bắt như vậy, Dục Triều nhất định sẽ biết bản thân bị bại lộ, không bằng khiến cho nàng hoạt động để Dục Triều thả lỏng cảnh giác, chúng ta còn có thể biết nhiều tin tức hơn, huống hồ..."
"Huống hồ cái gì?"
Triệu Thanh Tử cười cười, ngữ khí ôn hòa: "Hiếm khi gặp được một người giống như ta, lập tức giết chết thì không còn gì thú vị nữa."
A, mèo vờn chuột, chỉ là Ngô Ưu cũng không sợ hãi, thật lòng thì nàng đã lâu không thấy Triệu Thanh Tử có hứng thú như vậy.
Triệu Thanh Tử thấy dáng vẻ Ngô Ưu kinh ngạc, đột nhiên có chút khẩn trương: "Thực xin lỗi, dọa đến ngươi."
Ngô Ưu lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, lại cười nói: "Ta không sợ, chỉ là ta cảm thấy Lệ nương rất nguy hiểm, mà vật nguy hiểm thì không nên loạn chơi."
Đây là đang dỗ tiểu hài tử sao, Triệu Thanh Tử không khỏi bật cười: "Ngươi không cần lo lắng, nàng và ta đều cùng là một kiểu người, đều phải núp ở chỗ tối mới có thể phát huy tác dụng, lúc trước nàng phát hiện ta mà ta không biết, hiện giờ tình huống đã thay đổi."
Nói đến chuyện này, Triệu Thanh Tử liền có chút phiền não.
Sau khi phát hiện Lệ nương bất thường, nàng mới nhận ra nơi nào xảy ra vấn đề.
Lúc trước, sau khi Giang Hồng ám sát thất bại, Triệu Thanh Tử đã bắt Giang Hồng cùng Lệ nương, sau lại xảy ra một chút ngoài ý muốn nên buông tha hai người các nàng.
Mà từ đó về sau, bên cạnh Triệu Thanh Tử thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà trước đó Triệu Thanh Tử căn bản không có xui xẻo như vậy.
Triệu Thanh Tử nghĩ đến đó thì rất tức giận, nhưng vạn hạnh Lệ nương phần lớn đều nhằm vào nàng, cho nên nàng mới có thể bình tĩnh như bây giờ.
Ngô Ưu ngẫm nghĩ, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi nguy hiểm, từ nguyên tác tới xem, Lệ nương thực hiển nhiên đã biết điểm yếu của Triệu Thanh Tử.
Trong nguyên tác, Lệ nương chính là lợi dụng Triệu Thanh Thư cùng nam nữ chủ, cuối cùng dẫn tới Triệu Thanh Thư tự vẫn, A Tử cũng không muốn sống.
Nghĩ đến đây, Ngô Ưu nhịn không được mà nhắc nhở: "A Tử, chúng ta phái thêm nhân thủ ở bên cạnh ca ca được không? Hiện tại hắn đi sớm về trễ, bên người cũng không mang theo thị vệ."
Kỳ thật không mang theo thị vệ cũng có thể lý giải, hắn cũng không phải là quan lớn, tính cách lại ôn hòa chưa từng đắc tội người nào.
Triệu Thanh Tử kỳ thật đã phái người âm thầm bảo hộ, chỉ là Ngô Ưu nói như vậy nhất định có đạo lý, rốt cuộc nàng ấy là người biết được tương lai.
Vì thế Triệu Thanh Tử cũng nghiêm túc, nói: "Ta sẽ làm theo, ngươi lại nằm mơ thấy gì sao? Giấc mơ nói cho ngươi biết chuyện gì?"
Mỗi lần Ngô Ưu nhắc nhở Triệu Thanh Tử, nàng đều lấy cớ là nằm mơ, nàng bỗng nhớ tới kết cục trong nguyên tác, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt phảng phất ở ngay trước mắt, thiếu nữ ôm lấy thi thể ca ca, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, một lần lại một lần mà thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."
Ngô Ưu nhịn không được mà nhắm mắt lại, khi lại nhìn về phía Triệu Thanh Tử, nàng chỉ thấy trong mắt thiếu nữ tràn đầy ôn nhu, nàng ấy đang chờ nàng trả lời.
Vạn hạnh hiện tại hết thảy đều được vãn hồi, A Tử của nàng vẫn còn tại.
Trên mặt truyền đến xúc cảm mềm nhẹ, Ngô Ưu phục hồi tinh thần lại.
Triệu Thanh Tử nhận thấy cảm xúc của Ngô Ưu không đúng, nàng duỗi tay phủng lấy mặt Ngô Ưu, lo lắng mà nói: "Làm sao vậy? Nhìn ngươi tựa như muốn khóc, nếu như không muốn nói thì có thể không nói."
Ngô Ưu hít sâu hai hơi, đem nước mắt nghẹn trở về, cười nói: "Không có gì, làm ngươi lo lắng rồi, mộng nhắc nhở ta nói cho ngươi, A Tử ngươi nhất định phải chú ý đến những người ngươi để ý."
Triệu Thanh Tử suy đoán Ngô Ưu còn có vài chuyện chưa có nói, nhưng nàng cũng không miễn cưỡng, người mà nàng để ý kỳ thật cũng không nhiều lắm, Vân Cô, ca ca còn có Ngô Ưu mà thôi.
Vân Cô võ công cao cường, không cần người bảo hộ, mà Ngô ưu cũng như vậy, nhưng Triệu Thanh Tử không yên tâm, cho nên nàng vẫn phái người đến bên cạnh Ngô Ưu.
Triệu Thanh Tử cười, véo lấy khuôn mặt của Ngô Ưu: "Ta đã biết."
Bên trong Đằng Vân khách điếm, Mạc Tử Ý đang nhìn mẫu thân thêu khăn tay.
Nàng vẫn viết thư lui tới cho phụ thân ở Cẩm Châu.
Trong thư, Mạc Tử Ý sẽ nhắc đến những gì nàng và mẫu thân trải qua, còn từ trong thư biết được mộ bia của ca ca đã được sửa lại.
Mạc Tử Ý và mẫu thân của nàng biết được tin này cũng thực vui vẻ, các nàng đặc biệt mua giấy tiền vàng bạc, đốt cho Mạc Tử Nghĩa.
Có lẽ là thêu lâu nên có chút mệt mỏi, Trần Tú dừng lại rồi xoa xoa đôi mắt, nàng cất kim chỉ đi, thấy nữ nhi ở một bên chăm chú nhìn, trong lòng cũng trở nên ấm áp.
"Tử Ý cũng muốn học sao?"
Mạc Tử Ý hơi hoảng, lắc đầu: "Không muốn, ta chỉ muốn nhìn mà thôi, mẫu thân thật lợi hại, thêu uyên ương cũng thật là đẹp mắt."
Trần Tú cũng bất đắc dĩ, nha đầu này từ nhỏ đã không thích nữ công mà chỉ thích chơi, thích chơi thì cũng thôi đi, nhưng lại cứ có chút hướng nội, chỉ đi chơi với những người mà nàng quen thuộc.
Nếu không có ca ca thường dẫn nàng ra ngoài, có lẽ tính cách nàng sẽ càng ngày càng nội liễm hơn bây giờ, nhưng mà ca ca nàng hiện tại cũng đi rồi, Tử Ý so với lúc trước liền có chút bất đồng.
Trần Tú luôn cảm giác nàng có tâm sự, nhưng mỗi lần hỏi nàng thì nàng lại cười nói không có gì, từ trước đây nữ nhi có việc liền sẽ tìm mình nói hết, chẳng lẽ là có người trong lòng sao?
Không thể không nói, bát quái là bản tính của con người, cho dù đối tượng bát quái chính là nữ nhi của mình.
"Tử Ý, có phải ngươi đã có người trong lòng hay không?"
Nghe vậy, Mạc Tử Ý trừng lớn đôi mắt, mặt trướng đến đỏ bừng, nói chuyện đều nói lắp: "Không, không phải, mẫu thân ngươi hiểu lầm."
Trần Tú hiển nhiên không tin, lại nghĩ đến trong kinh thành có nhiều người thân thế hiển hách như vậy, có lẽ nữ nhi tự ti, cho nên mới phản ứng như thế.
Nghĩ đến đây, Trần Tú nhìn nữ nhi, tựa như ám chỉ ngươi không cần phải nói ta đều hiểu, khiến cho Mạc Tử Ý nổi cả da gà.
Sau khi đến kinh thành, hết rơi xuống nước rồi lại trúng độc, nàng còn bị người phản bội, Mạc Tử Ý làm sao có thời giờ suy nghĩ những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chỉ là những việc này nàng cũng không thể nói rõ với mẫu thân.
Nàng chỉ có thể một lần lại một lần giải thích với mẫu thân rằng nàng cũng không có người trong lòng.
Thoạt nhìn Trần Tú có chút tiếc nuối: "Ta còn tưởng rằng ta có thể nhìn thấy con rể, phụ thân ngươi vẫn không để chúng ta quay về Cẩm Châu sao?"
"Đúng vậy, hắn nói chúng ta hãy cứ ở chỗ này, về sau hắn muốn chuyển từ Cẩm Châu tới kinh thành tập trung buôn bán, để chúng ta hỗ trợ tìm hiểu tình huống ở kinh thành một chút."
Nói như thế, Trần Tú liền yên lòng: "Cẩm Châu cách biên cảnh không xa, hiện tại biên cảnh bên kia đang đánh giặc, vẫn không quá an toàn, vậy ngươi nói với phụ thân ngươi làm hắn tới kinh thành sớm một chút đi."
Mạc Tử Ý gật đầu đáp ứng: "Mẫu thân, qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật bằng hữu của ta, ta muốn đi chúc mừng nàng một chút, đến lúc đó ngươi ở trong phòng, không cần tùy ý ra cửa."
Nghĩ nghĩ vẫn không yên tâm, Mạc Tử Ý nói thêm: "Mẫu thân vẫn nên cùng ta đi đi, hai người bằng hữu của ta cũng rất ôn hòa, đều không có ghét bỏ ta là nữ nhi nhà thương nhân."
Trần Tú kéo tay nữ nhi, nghĩ đến nàng ở kinh thành có thể kết giao bằng hữu cũng rất là vui vẻ: "Mẫu thân không đi, ngươi cứ đi đi, ta sẽ chiếu cố tốt bản thân."
Mạc Tử Ý cũng không ép buộc, chỉ là nàng lại dặn dò rất nhiều.
Rốt cuộc khi ở kinh thành nàng đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, khó tránh khỏi cẩn thận rất nhiều.
Lúc này ở Cẩm Châu, Trương Văn Lý ở trong phòng của một khách điếm, chơi đùa cùng với nữ nhi của mình.
Trương Văn Lý thành hôn muộn, hiện giờ nữ nhi của hắn mới ba tuổi, tên là Thương Hạnh.
Mẫu thân của Thương Hạnh tên là Thương Ấu Liên, cũng chính là nữ tử đã ám sát Dục Triều Nhị hoàng tử ngày ấy, hiện giờ nàng ngồi ở một bên nhìn phụ tử hai người chơi chung với nhau.
Thương Hạnh chạy trốn quá nhanh, đột nhiên bị té ngã, nàng cũng không khóc, chỉ đứng lên đưa bàn tay dính đầy bụi cho Trương Văn Lý xem, rồi sau đó nãi thanh nãi khí làm nũng: "Phụ thân thổi thổi."
Thương Ấu Liên không khỏi mỉm cười: "Sao ngươi không cho mẫu thân thổi thổi?"
Thương Hạnh dùng đầu nhỏ của nàng nghiêm túc mà nghĩ nghĩ: "Chính là bảo bảo đã thật lâu không có nhìn thấy phụ thân, muốn cho phụ thân thổi thổi."
Trương Văn Lý tất nhiên là vui vẻ, hắn một tay bế tiểu nha đầu trước mặt lên, trên mặt mang theo nụ cười chân thành: "Đều đã ba tuổi mà còn gọi mình là bảo bảo, vậy để phụ thân thổi cho ngươi."
Trương Văn Lý thổi vài cái vào lòng bàn tay nữ nhi, dỗ dành: "Đau đau bay đi lâu, Hạnh nhi của phụ thân thật là dũng cảm, vậy mà cũng chưa khóc."
Tiểu cô nương kiêu ngạo mà đáp một câu: "Bởi vì phụ thân là tiểu tướng quân, bảo bảo của tiểu tướng quân cũng phải dũng cảm, mới không cần khóc đâu."
Trương Văn Lý ngây ngẩn cả người, biểu tình có chút phức tạp, sau đó lại cười: "Phải, Hạnh nhi giỏi quá."
Cảm giác được cảm xúc của trượng phu có chút không đúng, Thương Ấu Liên đem hài tử từ trong tay hắn ôm lại đây: "Phu quân, ngươi trước đi nghỉ đi, ta thấy ngươi có chút mệt mỏi."
Trương Văn Lý gật đầu, nhưng hắn không có bước vào phòng mà lại đi ra ngoài.
Đi đến hành lang trong khách điếm, Trương Văn Lý nắm lan can phát ngốc, Thương Ấu Liên ôm nữ nhi đứng ở cửa phòng nhìn hắn, trong lòng cũng không chịu nổi.
"Có phải Hạnh nhi đã nói sai rồi hay không?"
Tiểu nha đầu nhìn qua có chút bất an, đương nhiên Thương Ấu Liên sẽ không trách cứ nàng: "Không có, qua một lát nữa phụ thân sẽ ổn thôi."
Thương Hạnh bắt đầu giãy giụa, Thương Ấu Liên không có cách nào khác, chỉ có thể thả nàng xuống, tiểu nha đầu chân vừa chạm đất liền chạy đến chỗ Trương Văn Lý, Thương Ấu Liên nghĩ nghĩ cũng liền tùy theo nàng.
Trương Văn Lý đang thơ thẩn, đột nhiên ống tay áo bị người khẽ động, hắn cúi đầu vừa vặn thấy được nữ nhi của mình.
Thương Hạnh thấy phụ thân cúi đầu nhìn lại, nàng mở hai tay ra, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Phụ thân ôm."
Trương Văn Lý bế nàng lên, tiểu nha đầu lại tiếp tục nói: "Phụ thân không cần thương tâm, ngươi thương tâm bảo bảo cũng thương tâm, sau đó ngươi liền mất đi một bảo bảo vui vẻ."
Trương Văn Lý bị chọc cười, hắn nhịn không được xoa nhẹ đầu nữ nhi: "Vậy nghe ngươi."
Lúc này Thương Ấu Liên cũng đi tới bên cạnh hai người, Trương Văn Lý lại giao nữ nhi cho nàng: "Ta trước đi ra ngoài một chuyến, ngươi cùng Hạnh nhi ở trong phòng, đừng đi ra ngoài."
Thương Ấu Liên đáp ứng, ôm nữ nhi trở về.
Trương Văn Lý nhìn hai người vào cửa, sau đó liền rời khỏi khách điếm, hắn muốn đi đến Mạc phủ một chuyến..