Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Bắt Sắm Vai Tra A

Chương 22



Tập đoàn của Thẩm Hàm Chi cách biệt thự nơi cô ở không xa, chỉ hơn mười phút lái xe.

Vừa xuống xe, Thẩm Hàm Chi đã nhận được điện thoại của Ôn Hoành Thu, lời trong lời ngoài đều là muốn các cô sớm một chút đến Trang viên Hoa Hồng làm khách.

Thẩm Hàm Chi nói qua loa có lệ vài câu, nhanh chóng cúp điện thoại, bước nhanh vào phòng khách, thỏ con đang ngoan ngoãn ngồi trước TV xem phim hoạt hình, Thẩm Hàm Chi thấy cô bé không xem những bộ phim không nên xem. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Cẩn." Thẩm Hàm Chi gọi một tiếng.

Cô bé lúc này mới tỉnh táo lại. Phim hoạt hình không hay bằng phim truyền hình nàng xem tối qua, nhưng bởi vì trước đó Thẩm Hàm Chi đã nói, nên Ôn Cẩn không dám trắng trợn xem phim truyền hình nên chỉ có thể tìm phim hoạt hình. Ngây ngốc nhìn chằm chằm vào phim hoạt hình.

Nhìn thấy Thẩm Hàm Chi đã quay trở lại, cô bé hai mắt sáng lên. Nàng cũng không quan tâm đến việc chị có không vui hay không, liền đứng dậy nhanh chóng lao vào vòng tay của Thẩm Hàm Chi.

Thẩm Hàm Chi nhìn thấy thỏ con bám chặt vào mình, lông mày hơi cong lên: “ Buổi sáng có ngoan ngoãn ăn sáng không?"

“Dạ có, em đã ăn mì hải sản rồi.” Cô bé ngước mắt lên nhìn Thẩm Hàm Chi một lúc, thật giống như là sợ Thẩm Hàm Chi sẽ biến mất trong một giây sau.

Thẩm Hàm Chi lại ôm thỏ con vào trong lòng, cười nói: “Vậy thì tốt rồi, buổi sáng công ty có việc cần phải xử lý, lúc tôi thức dậy thì em còn đang ngủ nên tôi không có đánh thức em dậy.”

"Chị, lần sau chị có thể đánh thức em dậy được không? Em muốn là người đầu tiên nói chào buổi sáng chị." Cô bé hướng vào trong lòng ngực của Thẩm Hàm Chi cọ cọ, nàng cảm thấy chị ôm chặt như vậy là còn chưa đủ. Nàng muốn được thân mật với chị hơn nữa.

“Được rồi, nhưng tôi muốn để cho thỏ con ngủ thêm một lát nữa.” Thẩm Hàm Chi xoa xoa đỉnh đầu cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành cô bé.

Ôn Cẩn vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong lòng ngực Thẩm Hàm Chi, không hề nghĩ tới chuyện đó, nàng cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ, trước kia khi còn ở Trang viên Hoa Hồng, nàng mỗi ngày đều rất mong đợi dì Lưu lên lầu nói chuyện với mình và đưa đồ ăn cho mình, nhưng loại mong chờ này lại khác so với nàng nhớ mong Thẩm Hàm Chi, chỉ mới một buổi sáng nàng không gặp Thẩm Hàm Chi, cả người đều trở nên héo mòn.

Nhìn thấy thỏ con bám dính lấy mình, Thẩm Hàm Chi xoa xoa bên eo thỏ con, sau đó phát hiện ra thỏ con trong lòng mình hình như đã mềm mại hơn.

Nhớ tới việc còn phải đến trang viên Hoa Hồng, Thẩm Hàm Chi nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Ôn Cẩn: "Tiểu Cẩn, buổi trưa chúng ta phải đến trang viên Hoa Hồng một chuyến. Ôn Hằng Thu sáng sớm đã gọi hai cuộc điện thoại."

Khi nghe đến trang viên Hoa Hồng, Ôn Cẩn vòng tay siết chặt ôm lấy Thẩm Hàm Chi, ôm thật chặt Thẩm Hàm Chi, "Chị, chúng ta có thể không về được không? Em không thích nơi đó."

Thẩm Hàm Chi cảm nhận được sự căng thẳng của cô bé, đưa tay vuốt ve lưng cô bé, dịu dàng an ủi cô bé: “Đừng sợ, chỉ cần có tôi ở đây, bọn họ không dám làm gì em đâu, Tiểu Cẩn, tôi biết trước đây bọn họ đối với em không tốt, tôi nhất định sẽ bảo vệ em, để cho những kẻ xấu đó bị trừng phạt, có được không? Trang viên Hoa hồng chỉ là bất động sản, không nên trở thành cơn ác mộng quấy rầy em.”

Ôn Cẩn ngước mắt nhìn Thẩm Hàm Chi, nàng tin tưởng chị nhất định sẽ bảo vệ nàng, nhưng mà khi nghĩ đến quá khứ ở trong trang viên Hoa Hồng, Ôn Cẩn không hiểu sao run rẩy, nàng không muốn quay về, nhưng mà nàng muốn gặp lại dì Lưu một chút xem dì sống có tốt không.

Một lúc lâu sau, Ôn Cẩn mới gật đầu: “Chị, em sẽ trở về với chị."

"Em hãy thả lỏng một chút, coi như là trở về ăn một bữa cơm. Nếu em không muốn ăn đồ ăn ở đó, chờ lát nữa tôi sẽ dẫn em đi ăn ở nơi khác."

Thẩm Hàm Chi nhẹ nhàng dỗ dành.

“Dạ.” Cô bé ôm chặt vòng eo của Thẩm Hàm Chi trả lời.

“Đi thôi, chúng ta đi một lát rồi quay về ngủ trưa.” Thẩm Hàm Chi dỗ dành một lúc, lúc này mới nắm lấy tay cô bé, để cho cô bé lên xe cùng với mình. Lần này Thẩm Hàm Chi còn mang theo vệ sĩ cùng đi đến đó, tuy rằng người Ôn gia không dám làm gì, nhưng tốt nhất vẫn là nên chuẩn bị trước.

Vương Hải Xuyên lái xe ở phía trước, theo sau là một chiếc xe buýt nhỏ, Trương Hạo cùng hơn chục vệ sĩ của công ty đi theo phía sau xe của Thẩm Hàm Chi, đi về phía Trang viên Hoa Hồng.

Chẳng bao lâu, chiếc xe đã tiến vào phạm vi của Trang viên Hoa Hồng, sau khi lái qua cổng, còn phải đi qua một cánh đồng hoa hồng rộng lớn mới đến được lối vào biệt thự. Lúc này Ôn Hằng Thu và Ngô Nghiên đã đợi sẵn ở lối vào biệt thự.

Thẩm Hàm Chi sau khi xuống xe, nhanh chóng nắm lấy tay cô bé, sau đó cô phát hiện ra tay của cô bé lạnh lẽo, thậm chí còn có chút run rẩy.

Thẩm Hàm Chi nhéo nhéo tay Ôn Cẩn, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Cô bé sắc mặt tái nhợt nhìn vào Thẩm Hàm Chi, lúc này trong lòng mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Nàng lén nhìn sắc mặt của Ngô Nghiên và nàng đã đối diện với đôi mắt sắc bén của Ngô Nghiên, Ôn Cẩn sợ hãi đến mức lùi lại một bước và trốn ở phía sau Thẩm Hàm Chi.

Ngô Nghiên rất hài lòng với biểu hiện của Ôn Cẩn, kết hôn với Thẩm Hàm Chi thì như thế nào? Còn không phải là một con chó bị Ôn gia vứt bỏ sao?

Ngô Nghiên cố nở nụ cười, rất quen thuộc nói: "Tiểu Cẩn thật sự khách khí, về đến nhà mình còn sợ cái gì?”

"Đúng vậy, Hàm Chi, người ngồi trong xe phía sau con là ai vậy?" Ôn Hằng Thu có chút ngượng ngùng cười hỏi.

Thẩm Hàm Chi vòng tay ôm lấy eo thon của cô bé, kéo cô bé vào lòng, không chút để ý cười nói: “Bọn họ đều là vệ sĩ của tôi, hai người không cần phải để ý. Bình thường tôi vẫn luôn chú trọng đến vấn đề an toàn, đi đến đâu tôi cũng đều có thói quen mang theo vệ sĩ, không phải là nhắm vào hai người, bác trai, bác gái sẽ không để ý đâu phải không?”

Ôn Hằng Thu gượng cười nói: "Sao có thể như vậy? Nhà con làm ăn lớn, có vệ sĩ ở bên cạnh cũng là một thói quen tốt."

Bất chợt, Ôn Hằng Thu vội vàng ra lệnh cho quản gia đứng một bên: “ Mau cho người dẫn những người vệ sĩ và tài xế của Hàm Chi đi ăn trưa."

“Được rồi, thưa lão gia, tôi sẽ thu xếp ngay.” Quản gia vội vàng mời vệ sĩ và tài xế do Thẩm Hàm Chi mang đến đi vào.

Ôn Hoành Thu mỉm cười tiến về phía trước mấy bước: "Hàm Chi, Tiểu Cẩn, chúng ta cũng mau đi vào thôi, đồ ăn trong bếp đã chuẩn bị sẵn rồi."

“Được rồi, vậy thì chúng tôi đành làm phiền rồi.” Thẩm Hàm Chi nói rồi ôm cô bé đi vào sảnh tầng một.

Trang viên Hoa Hồng có diện tích vừa phải, phong cách biệt thự ở giữa mang phong cách kiến trúc châu Âu. Nhìn tổng thể rất trang nhã cùng, hơn nữa bên ngoài còn có cánh đồng hoa hồng rộng lớn, đây quả thực là một nơi thích hợp để nghỉ dưỡng và thư giãn.

Nhưng khi bước vào sảnh tầng một, Thẩm Hàm Chi hiển nhiên nhận thấy cô bé càng run rẩy hơn.

Thẩm Hàm Chi khẽ cau mày, nhìn theo ánh mắt của cô bé, sau đó nhìn thấy mấy người hầu đang đứng ở bên cạnh bàn ăn.

Ôn Hằng Thu nhìn thấy Thẩm Hàm Chi cau mày, cho rằng Thẩm Hàm Chi không kiên nhẫn với Ôn Cẩn, trong lòng liền mắng Ôn Cẩn ngàn vạn lần, sắc mặt cũng lạnh lùng hơn, khiển trách: “Tiểu Cẩn, con làm cái gì vậy? Về đến nhà mình còn mang dáng vẻ sợ hãi rụt rè, những người không biết còn tưởng rằng chúng ta đang ngược đãi con ".

Thẩm Hàm Chi không ngờ rằng Ôn Hằng Thu dám ở trước mặt mình mà trách mắng Ôn Cẩn, sắc mặt cô lập tức lạnh lùng hơn, cô có thể rõ ràng cảm giác được thỏ con ở trong ngực đang run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.