Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 119: Cầu Hôn Ngoài Ý Muốn





quay vào giữa tháng ba, dựa theo nội dung và tiến độ quay phim mà nói sẽ hoàn thành vào tháng bảy, nhưng trên thực tế, Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh mở mở rộng rộng thành ra đến tháng tám mới quay xong, tốn khá nhiều thời gian.
Nguyên nhân lớn nhất là đến từ đạo diễn, có đôi khi lòng yêu văn nghệ của cô phát tác, sẽ bỏ đi phiên bản quay trước đó, nỗ lực muốn đạt được hiệu quả tốt nhất.

Cô là đạo diễn không giống bất cứ đạo diễn nào Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh tiếp xúc qua trước kia, tính cách Ninh Mạn Thanh thật ra cũng không hợp với đạo diễn lắm, nếu không phải vì đang quay bộ phim điện ảnh này với Lê Sơ, cô có khả năng đã sớm bỏ đi.

Ninh Mạn Thanh nhận phim là vì tương đối coi trọng tính biểu đạt và logic của phim, tính cách của cô rất nghiêm cẩn, bởi vì đối với tính logic yêu cầu lớn hơn, nhưng bộ phim này đạo diễn là xem trọng tính biểu đạt, có thể vì theo đuổi hình ảnh hoàn mỹ trong mắt mình mà lăn lộn đương kim ảnh hậu với tiểu hoa nổi tiếng, cho dù các nàng có là kim chủ hay lão bà của kim chủ.

Có thể nói cô quay một bộ, mà thành hai bộ, sau khi quay xong bản theo số đông lại muốn hoàn thành kết cục theo cảm nhận văn nghệ của mình, cái kết kia thực sự rất thảm, ái dục dây dưa không thể thoát thân, toàn bộ nhân viên công tác tại hiện trường đều phải tự bế.

Nhưng có lẽ bởi vì vậy, bản quay nguyên bản của đạo diễn càng thêm thanh thoát uyển chuyển, giống như được đi từ một kết cục cực đoan khác mà tiến bước, mỗi một hình ảnh đều khắc họa tốt đẹp.

Ngô Đường và Chu Niên đều là beta, một người sinh ra trong một gia đình đông con, một người sinh ra trong xóm nghèo dơ bẩn hỗn loạn.

Ngô Đường là chị lớn trong nhà, chăm sóc hai em trai một em gái, sau khi tốt nghiệp cao trung không học đại học, cho dù nàng có nhận được giấy báo trúng tuyển, bởi vì em trai thứ ba bệnh, tiền trong nhà như trứng chọi đá thật sự không đủ để bớt ra cho nàng học đại học.

Ngô Đường làm công nhân ba năm, sau đó được theo đuổi lựa chọn gả chồng.

Nàng không có con đường tốt hơn để đi, hoặc là nói nàng tự nhận mình không có con đường tốt hơn để thoát ra, cho rằng gả chồng có thể giải quyết được quẫn cảnh cuộc sống, cuối cùng lại phát hiện nàng là chọn một con đường không có lối ra còn tệ hơn cả con đường cũ.

Nhưng nàng cũng điều chỉnh tâm tình của mình rất nhanh, tiền lương của vợ cũng không đủ để bọn họ nuôi dưỡng con, cho nên các nàng kết hôn hai năm cũng không muốn có con.

Ngô Đường chăm sóc gia đình và sự nghiệp, nhưng cho dù như vậy cũng đôi khi bị mẹ vợ khắc nghiệt quở trách, Ngô Đường cố gắng chịu đựng.

Trong trạng thái cuộc sống như vậy, nàng gặp được Chu Niên, nàng cho rằng người này giống như em gái em trai của mình nên quan tâm và thương yêu như vậy, không có lý do cũng không yêu cầu gì.

Nàng sẽ nghe cô tâm sự, dùng hết khả năng tự làm đồ ăn ngon cho cô, nàng cổ vũ cô tiếp tục đọc sách, Chu Niên yêu nàng, nhưng nàng đã là vợ người khác, cô không dám nói.

Dù không dám nói, nhưng vọng tưởng chôn dấu trong lòng đôi khi vẫn sẽ lộ ra.

Chu Niên sẽ cố ý tự sa ngã mà nói: "Người giống như em vậy, chắc là sẽ không có người thích đâu."
Ngô Đường nói: "Sẽ không, luôn có người sẽ vì em là em, mà thích em."
Thực là vô vị, vừa miệng giả dối.


Thiếu nữ thời đại này Chu Niên vì một câu này mà lăn lộn trằn chọc hồi lâu không thể ngủ, cuối cùng vẫn hạ quyết định.

Mặc kệ là bị rời đi cũng được, hay bị chán ghét cũng được, ít nhất cô muốn biểu đạt ra tâm ý bản thân, sau đó sẽ rời đi.

Nhưng chờ cô lấy hết can đảm rốt cuộc phát hiện, Ngô Đường vì phát hiện vợ ngoại tình, tinh thần hoảng hốt mà xảy ra sự cố.

Chưa được tiếp nhận tâm ý chỉ có hai kết quả, hoặc là sẽ nhạt dần theo thời gian, đến cuối cùng sẽ hóa thành một cơn gió, hoặc là sẽ càng mãnh liệt theo thời gian, không ngừng lặp lại trong trí não, biến thành chấp niệm nào đó khó có thể dứt bỏ được.

Thời gian trọng sinh, linh hồn già cõi rót vào thân thể niên thiếu, dù cứu lấy được, nhưng vẫn để lộ ra khuyết điểm.

Có thể nói khi đạo diễn chính thức quay cảnh tình yêu thì cảm giác truyền đạt là cực kỳ tốt đẹp, Lê Sơ là nhân vật, tất cả trạng thái nhập vai đều rất thoải mái.

Dù là cô càng thêm thổn thức vì hồi ức tan vỡ, cho dù là có hai người, nhưng chỉ cần tính cách một trong hai thay đổi mà có thể dẫn đến một ít việc lệch khỏi quỹ đạo, như vậy kết cục cũng sẽ hoàn toàn bị viết lại.

Mỗi một lần quyết định của mỗi người đều là đứng ở giữa ngã tư đường, quyết định khác nhau sẽ dẫn đến con đường khác nhau, cho dù là có cùng một người, cũng sẽ có trăm ngàn loại cuộc sống.

Thật ra Lê Sơ cũng sẽ nghĩ, nếu nàng và Ninh Mạn Thanh là Ngô Đường và Chu Niên, nàng có cam nguyện trở thành vật trong tay của Ninh Mạn Thanh hay không.

Lê Sơ đại khái nghĩ là sẽ không, cho dù nàng có yêu Ninh Mạn Thanh, cũng sẽ không mù quáng mà đâm theo, tình yêu là phải xuất phát từ điểm phù hợp của đối phương với mình, có lẽ là bởi vì vậy, cho nên tình yêu mới có thể càng mãnh liệt hoặc phai nhạt đi.

Nàng thích linh hồn tự do của chính mình, mà Ninh Mạn Thanh vẫn luôn bảo vệ cho tự do của nàng, thậm chí đem nàng đưa đến thế giới rộng lớn hơn.

Nàng không cho rằng Ninh Mạn Thanh là hải đăng chỉ đường cho mình, Ninh Mạn Thanh nói nàng thần tình yêu, nên nàng mới có thể vượt qua cả chữ viết trang giấy để yêu thương hôn lấy thần linh của mình.

Ngày đóng máy, vừa lúc lập thu.

Sau quá trình cắt nối biên tập, phim được làm thành hai bản, đương nhiên một bản là phim điện ảnh tình yêu công chiếu ra bên ngoài, một bản còn lại là lưu vào đĩa, thành tài sản tư nhân.

Sau khi quay phim kết thúc, Lê Sơ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, Ninh Mạn Thanh cũng phải tăng ca xử lý công việc, gần đây cô cùng Thiên Ca hợp tác một dự án chung, dự án rất quan trọng, không thể có sai lầm.

Sau khi nghe được tên Mục Tiêu từ miệng Ninh Mạn Thanh, Lê Sơ còn có chút bừng tỉnh.


Lại nói tiếp nàng với vị nguyên nam chủ không có liên quan gì, khi nghe thấy tên hắn, mới có thể miễn cưỡng nhớ lại mình chính là người xuyên sách.

Thân phận này theo sinh hoạt của nàng trong thế giới này càng lâu, làm nàng càng thêm mơ hồ, có đôi khi thậm chí nàng tập mãi thành quen, cảm thấy trên thế giới đúng là có ba loại giới tính, thói quen ảnh hưởng đến nhận thức của nàng.

"Anh ta chuẩn bị xem mắt sao?"
Lúc Lê Sơ nghe thấy tin tức này còn có chút kinh ngạc, đây có phải là có chút quái dị hay không, nhưng nghĩ đến tính cách kiếm tiền như máy móc của Mục Tiêu, hình như lại là chuyện thực bình thường.

"Anh ta có ý nghĩ này, còn kêu chị kiếm người tin cậy một chút, chị từ chối, bên cạnh chị trừ em ra cũng không có ai, không hiểu biết Omega lắm."
Lê Sơ xì cười ra tiếng, mỗi lần nhìn bộ dáng Ninh Mạn Thanh nghiêm trang nói lời âu yếm, nàng đều cảm thấy thực thú vị, hơn nữa nàng cũng thích nghe.

Đề tài của các nàng dần dần chuyển đến chuyện khác, Lê Sơ dựa vào lưng ghế mềm mại, biểu tình thích ý tự nhiên.

Sau khi dọn đến biệt thự giữa núi xong, Lê Sơ đã quen để đèn mở khi ngủ, trước kia có nguồn sáng đều không ngủ được, đến bây giờ đã có thể bình yên ngủ dưới ánh sáng nhu hòa.

Có khi nửa đêm nàng cũng sẽ nấu đồ ăn khuya cho Ninh Mạn Thanh về muộn, nhưng tay nghề của nàng có hạn, nhiều lắm là hâm một bát sủi cảo hoành thánh mà dì nuôi làm sẵn, lâu lâu cũng nấu được tô mì.

Trạng thái hiện tại của các nàng cũng không khác lắm so với đã kết hôn, lâu lâu Lê Sơ cũng sẽ nghĩ đến chuyện Ninh Mạn Thanh sẽ cầu hôn nàng như thế nào.

Đương nhiên, Lê Sơ cũng đã nghĩ đến chuyện cầu hôn Ninh Mạn Thanh thế nào, đây cũng không phải là nghĩa vụ của một bên, nhưng là nàng vắt hết đầu óc cũng không nghĩ là phương án nào tốt, chỉ có thể kiềm chế.

13 tháng 9 là sinh nhật Lê Sơ, ngày đó vừa lúc là kỳ mẫn cảm của Ninh Mạn Thanh.

Công việc yêu cầu đã xử lý xong, tất nhiên Alpha sẽ không áp lực mà tiêm thuốc ức chế cho mình.

Những người không liên quan đã sớm rời khỏi biệt thự, mùi trà mây không cần khống chế mà tùy ý lan tràn.

Trong kỳ mẫn cảm Alpha cực kỳ dính người, năng lực suy nghĩ của bọn họ sẽ giảm xuống, biểu hiện "bản ngã" trong nội tâm ngày càng nhiều, giống như đứa nhỏ biểu lộ toàn bộ mong muốn ra ngoài không cần khắc chế.

"Thơm quá."

Ninh Mạn Thanh cơ hồ là dính vào người Lê Sơ một tấc cũng không rời, chôn vào cổ Lê Sơ, trong ánh mắt mang theo si mê không chút nào che dấu.

Lê Sơ muốn đi lấy quả táo cũng đi không nổi vì trang sức hình người dính trên người mình, nàng vừa mới kéo tay Ninh Mạn Thanh ra, chưa đi được hai bước, ánh mắt Ninh Mạn Thanh đã đẫm lệ nhìn nàng, rất giống một đại bảo bối ngoan ngoãn chịu đựng ủy khuất.

Ninh Mạn Thanh như vậy ai mà chịu nổi!
Dù sao Lê Sơ cũng chịu không nổi, nàng quyết đoán bỏ quả táo, so với quả táo thì cho Ninh Mạn Thanh một cái ôm càng quan trọng hơn!
Nàng phóng ra nhiều thêm tin tức tố để trấn an Alpha đang trong kỳ mẫn cảm xao động càng không có cảm giác an toàn, cùng Ninh Mạn Thanh hôn môi như có như không.

"Thích Đào Đào nhất."
Ninh Mạn Thanh mơ hồ không rõ mà nói, cọ tới cọ lui trên người Lê Sơ.

Gương mặt trong trẻo sâu thẳm đã không còn thành thục sắc bén như trước kia, mà giống như đựng đầy một hủ mật đường.

Lê Sơ sắp chết chìm trong xuân thanh của tỷ tỷ, nhưng trong lòng vẫn còn muốn đùa giỡn với Ninh Mạn Thanh, bởi vì bộ dáng này của Ninh Mạn Thanh thực sự là khó thấy.

"Phải không, em không tin."
"Em phải tin."
Ninh Mạn Thanh không phát giác Lê Sơ đang nói giỡn, có chút sốt ruột mà nói.

Trong lòng Lê Sơ cười lớn, đùa chơi như vậy cũng quá đã đi.

Nàng hừ hừ mà nói: "Em chính là không tin."
Ninh Mạn Thanh cực kỳ ưu sầu nhăn mày, chợt nghĩ đến cái gì, xuống giường chạy ra ngoài.

Lê Sơ không rõ cô muốn làm gì, vội vàng chạy theo phía sau cô.

Ninh Mạn Thanh đi thư phòng, lục tung mấy tủ của mình, tìm được một cái hộp nhỏ trong ngăn kéo, giống như ôm vật quý hiến đến trước mặt Lê Sơ.

"Nè, chị chuẩn bị rất lâu rất lâu, tặng cho em, bây giờ em tin chưa?"
Ninh Mạn Thanh cúi đầu nhìn Lê Sơ, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Nhìn hộp nhẫn nhung tơ màu đen, Lê Sơ thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Không xong....!Hình như....!Là hỏng chuyện rồi......!
Ninh Mạn Thanh không cảm giác được Lê Sơ hóa đá, nhanh chóng mở hộp nhẫn lấy ra, nắm lấy tay Lê Sơ, đem nhẫn đeo lên ngón áp út của nàng.

"Cái này phải tin tưởng chị, chị đã bắt em lại, em là của chị." Ninh Mạn Thanh cọ cọ gò má Lê Sơ, cực kỳ nghiêm túc mà nói "Ai cũng không được lấy."

Lê Sơ nhìn nhẫn nghĩ, Ninh lão sư, cái này không thể trách em được nha, đây là chuyện tự chị làm trong kỳ mẫn cảm đó.

Nàng cong cong môi, cười gật đầu nói: "Uhm, em là của chị, ai cũng không được lấy."
Từng mảng mùi hương tin tức tố thật lớn đong đưa trong không khí, giống như mây mù tích mưa thấm ướt.

Thân thể Lê Sơ phủ lên một tầng phấn trắng, ngón tay mang nhẫn kim cương khúc xạ ánh sáng, chợt tắt chợt lóe, khiến lòng hoảng hốt.

Ngày hôm sau lúc Lê Sơ tỉnh, nhìn thấy Ninh Mạn Thanh ngồi ở mép giường trầm mặc rối rắm nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út của nàng.

Trong mắt Ninh Mạn Thanh tràn ngập ảo não, hận không thể trở lại ngày hôm qua đập chết bản thân đầu óc không thanh tỉnh, lại có thể qua loa cầu hôn như vậy.

Không, đó căn bản không phải là cầu hôn, là cưỡng hôn đi, trực tiếp đem nhẫn tròng lên luôn.

Ninh Mạn Thanh đau khổ suy tư phải cầu hôn thế nào, đã vứt đi 24 cách, mà lại lật xe vì kỳ mẫn cảm.

"Ninh lão sư đây là hối hận sao?"
Lê Sơ trêu ghẹo nói, đùa nghịch ngón tay mình một chút, nhìn sao cũng thấy nhẫn đẹp.

"Quá khinh suất...."
*khinh suất: bộp chộp, nhẹ dạ, thiếu suy nghĩ thận trọng
"Em không cảm thấy như vậy, đây là bản năng của chị, không trải qua bất kỳ suy nghĩ sắp xếp gì, biểu đạt tình yêu với em a."
Thật ra Lê Sơ cũng không có nghĩ đến trường hợp như vậy, nhưng trong suy nghĩ của nàng, nếu một ngày Ninh Mạn Thanh ở chỗ nào đó trang trọng tiến hành cầu hôn nàng, có lẽ sẽ làm nàng bất ngờ hơn, nhưng như vậy cũng không kém.

Nhiều năm trôi qua, nàng có thể cùng bọn nhỏ cười đùa kể lại trận cầu hôn này thú vị đến bao nhiêu, người yêu thành thục lại trong tình cảnh không hề lý trí dùng nhẫn trói định nàng.

Đây là sự kiện ngoài ý liệu của cả hai, nhưng cuộc sống không phải là vì những chuyện này mới trở nên thú vị sao.

Ninh Mạn Thanh nhìn Lê Sơ mỉm cười hiểu ra, thoát khỏi ảo não, nửa quỳ dưới thảm lông mềm mại trên mép giường, nắm lấy tay Lê Sơ, trịnh trọng thành kín hôn đầu ngón tay nàng.

"Lê Sơ, em nguyện ý gả cho chị sao?"
Cho dù đã biết đáp án, nhưng khi hỏi ra những lời này, Ninh Mạn Thanh vẫn là thấp thỏm.

"Em nguyện ý."
Ôn lan triều sinh, đưa tình không nói.

*ôn lan triều sinh: ngôn ngữ mạng, ý tứ là nội tâm dâng lên từng đợt ấm áp, tràn ngập tình cảm dịu dàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.