Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Chương 67



Trước khi trở về phòng ngủ, Lâm Thần đến phòng ngủ lúc trước của nàng tìm《Hồ Walden》, chính là cuốn mà hồi nhỏ họ đã từng đọc cùng nhau.

Những vết gấp trên trang sách là những chỗ mà nàng cùng Vân Khởi từng đọc đến. Ban đầu, họ đã hứa sẽ cùng nhau đọc hết cuốn sách, nhưng cho đến giờ vẫn chưa thể thực hiện được.

Ngoài ra, trên sách còn có những nét vẽ nguệch ngoạc của hai người, những hình vẽ tưởng tượng về các sinh vật thú vị được tác giả Thoreau miêu tả. Mặc dù Lâm Thần rất trân trọng cuốn sách này, nhưng các trang sách vẫn không tránh khỏi ngả vàng theo thời gian.

Cũng như một số chuyện trong cuộc sống, dù nàng đã cố gắng hết sức để duy trì, nhưng cuối cùng chúng vẫn không thể tránh khỏi quy luật phải thay đổi của tạo hoá.

Tuy nhiên.... giống như cuốn sách này, dù các trang có ngả màu, nhưng nó vẫn luôn nằm trong tay nàng.

Sau khi mẹ qua đời, Lâm Dao Dao luôn thích giành lấy đồ của nàng, hoặc giả vờ ném đồ của nàng đi giống như đó là đồ bỏ. Nhưng cuốn sách này cùng một số thứ khác tượng trưng cho những kỷ niệm đẹp vẫn luôn thuộc về nàng, vẫn nằm trong tay nàng.

Dù có thay đổi như thế nào, chúng vẫn là của nàng.

......

“Thiên nhiên vẫn luôn kéo dài đến cửa sổ của bạn. Ngay dưới cửa sổ của bạn, một khu rừng nhỏ mọc lên, vươn tới bậu cửa. Những cây Rhus typhina hoang dã và dây leo mâm xôi sẽ bò vào tầng hầm của bạn; những cây thông vươn cao, dựa sát và chen chúc vào căn nhà gỗ, vì không đủ chỗ nên rễ của chúng quấn lấy phần móng của ngôi nhà....”

Không khí trong lành trong cuốn sách dần dần thấm vào đầu Vân Khởi qua giọng đọc nhẹ nhàng của Omega, làm cho cô cảm nhận được sự tĩnh lặng cùng mát mẻ của làn nước trong hồ Walden. Căn phòng ngủ cũng trở nên yên bình hơn.

Những lời văn mát lạnh từ miệng Omega mang đến một cảm giác kỳ diệu, có thể làm cho người ta quên đi những phiền muộn đời thường.

Nếu nơi này không liên quan đến Mục Mộ, Vân Khởi nghĩ.

Không hiểu sao, cảnh sắc trong cuốn sách này lại giống hệt với nơi mà cô từng mơ thấy. Nhưng lúc đến công viên Walden, cô cũng không có cảm giác như vậy.

Nghe nói cuốn sách này được viết từ vài trăm năm trước, khi đó chỉ có hồ Walden chứ chưa có công viên Walden, cảnh sắc chắc chắn khác với bây giờ. Hoặc có lẽ vì cô đã đến đó vào buổi tối cho nên chưa thể nhìn thấy toàn cảnh của hồ Walden.

Vì thế lúc nghe Omega đọc, cô không liên hệ ngay giữa cảnh sắc trong sách cùng hồ Walden mà cô vừa đến thăm.

“Đẹp lắm phải không?” Nhìn vẻ mặt bình thản của bạn đời, Lâm Thần hỏi.

Cuốn sách này đã cho nàng sức mạnh mỗi khi buồn hoặc là lo lắng. Những lối sống trong sách cũng là điều nàng luôn mơ ước.

Tất nhiên, nàng không muốn sống một mình ở gần hồ Walden. Những lời văn trong sách toát lên sự tĩnh lặng và bình yên, tác giả sống cùng thiên nhiên, thoạt nhìn rất thoải mái, rất tự do, nhưng với Lâm Thần, chuyện đó lại mang một chút cô đơn. Chỉ khi có Vân Khởi bên cạnh nàng mới có thể cảm nhận được sự bình yên trong cuốn sách.

Trong sách cũng có nhiều triết lý về cuộc sống, bất quá hồi đó nàng cùng Vân Khởi chỉ coi đó là một cuốn sách miêu tả phong cảnh cho nên hai người chỉ đơn giản tận hưởng những cảnh đẹp. Bây giờ cũng vậy, nàng là một người bình thường, chuyện hạnh phúc nhất chính là được mãi mãi bên cạnh người mình yêu, được cùng nhau ngắm nhìn mọi phong cảnh.

“Bình thường thôi.” Alpha trả lời, dù có chút chột dạ. Ban nãy cô còn đắm chìm trong khung cảnh như cõi tiên này, nhưng khi nghĩ đến người mà cô gặp hôm nay, cảm xúc dần trở nên chân thật hơn.

Cảnh đẹp thì nơi nào cũng có, không thiếu những nơi mà Mục Mộ yêu thích.

【Nhưng ta thấy nghe cũng rất hay mà.】Tiểu Tra nêu ý kiến phản đối.

‘Không liên quan gì đến ngươi.’

Dù bề ngoài vẫn giữ thái độ như thường với hệ thống, nhưng Vân Khởi biết có lẽ cô sẽ mất một thời gian dài để xóa bỏ khúc mắc trong lòng. Cô không thích những tồn tại quái dị quỷ thần như hệ thống tiếp cận người mình yêu.

Những chuyện không thể kiểm soát, cô sợ sẽ gây ảnh hưởng đến người cô yêu.

Còn chuyện về nhà...

Vân Khởi đang suy nghĩ về những chuyện đó cho nên cũng không chú ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của Lâm Thần.

Lâm Thần, người rất quen thuộc với biểu cảm của Alpha, nhận ra bạn đời là đang lơ đãng.

‘Vân Khởi thật sự không có hứng thú với hồ Walden.’ Lâm Thần nghĩ, rõ ràng hồi nhỏ chính Vân Khởi là người đã nhắc đến Hồ Walden trước.

Hồi nhỏ Vân Khởi thích hồ Walden, vậy nên nàng cũng dần thích theo; Vân Khởi thích thỏ, nàng cũng tập thích thỏ; Vân Khởi nghĩ nàng thích gấu bông, nàng cũng giả vờ thích gấu bông. Nhưng giờ đây, người đã làm cho nàng yêu thích những thứ đó, lại quên mất chúng.

Nếu Vân Khởi không thích nghe, nàng cũng không đọc nữa. Alpha ngồi cạnh nàng rũ mắt, cũng không nhận ra nàng đã ngừng đọc.

Càng thêm tủi thân.

Vân Khởi cảm nhận được cơ thể ấm áp đang dựa vào mình mới nhận ra âm thanh bên cạnh đã ngừng. Omega đang nhìn chằm chằm cô đầy ấm ức.

Khuôn mặt bánh bao bầu bĩnh, giận dỗi trông đáng yêu vô cùng, làm cho Vân Khởi liên tưởng đến con cú tuyết nhỏ. Nhưng khác ở chỗ, con cú tuyết khi tức giận chắc chắn sẽ kêu lên thật lớn, muốn mọi người đều biết nó đang tức giận; còn Lâm Thần chỉ lặng lẽ ngồi một bên, dùng ánh mắt đầy ấm ức nhìn chằm chằm bạn. Nếu bạn vẫn không nhận ra, Lâm Thần sẽ nhẹ nhàng đến gần, tựa vào lòng bạn rồi tiếp tục dùng đôi mắt đầy tủi thân mà nhìn bạn, âm thầm kể lể sự ấm ức của mình.

Lúc ở dưới lầu, cô còn có thể né tránh ánh mắt tủi thân của Hề Nhi, nhưng bây giờ Lâm Thần cũng chỉ chăm chú nhìn mỗi mình cô, cô không thể tránh được nữa.

Bất giác có chút áy náy, Vân Khởi ôm ôm Omega trong lòng mình, lấy lại cuốn sách mà Omega vừa ném ra, rồi đặt nó trở lại tay Omega, kết quả lại bị Omega ném ra lần nữa.

“Em buồn ngủ.” Giọng nói nghe có vẻ không còn giận như trước nữa.

Vân Khởi đứng dậy tắt đèn, sau đó trở lại ôm vợ iu đang buồn ngủ của mình.

Không ai nói gì, bầu không khí yên tĩnh bao quanh cả hai.

Một lúc lâu sau, Vân Khởi cảm thấy người trong lòng mình cọ cọ vào mình. Cô nghĩ Lâm Thần hẳn là đã nguôi giận, cảm giác lo lắng trong lòng cũng từ từ dịu xuống.

......

Không có gì ngạc nhiên, những gì xảy ra hôm qua tại tiệm bánh ngọt nhanh chóng lan truyền ra ngoài nhờ những quần chúng ăn dưa. Một số tờ báo nhận thấy cơ hội kinh doanh cho nên đã đưa tin về sự chuyện này.

Mặc dù giờ đây Cẩn Mạt không còn nổi như trước, nhưng những tin đồn liên quan đến Vân Khởi vẫn thu hút được sự quan tâm của nhiều người.

Vân Khởi chỉ cần nhập vài từ khóa là có thể tìm được các bài báo liên quan đến sự việc hôm qua.

《Chấn động! Cuộc hội ngộ tình cũ không rủ cũng tới tại tiệm bánh ngọt》- bài báo đi kèm với hình ảnh của Cẩn Mạt cùng Vân Khởi.

《Chỉ là tin đồn không đáng tin cậy’, ngôi sao một thời bị nghi ngờ mua tin giả để lên hot search》- kèm theo là những hình ảnh liên quan đến các hot search gần đây.

Cũng có một số bài báo đào lại chuyện cũ, đăng lại ảnh của Cẩn Mạt và một quản lý cấp cao trong công ty.

Vân Khởi tùy ý mở một bài báo, trong đó còn có cả phỏng vấn những người chứng kiến sự việc hôm qua.

Tất nhiên, cũng có một số báo cáo từ góc nhìn của Lâm Thần, Vân Khởi không hề biết  hôm qua còn có người lén chụp ảnh tiểu Omega nhà mình.

《Danh hiệu "Omega đệ nhất mỹ nhân" của Cẩn Mạt có thể sẽ phải nhường chỗ》- kèm theo hình ảnh so sánh giữa Lâm Thần cùng Cẩn Mạt.

Dưới ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, Lâm Thần nở một nụ cười dịu dàng, đang đút bánh cho con cú tuyết nhỏ. Chiếc áo với họa tiết chim bay thêu chỉ vàng trên người nàng ánh lên vẻ lung linh rực rỡ. Thêm vào đó, phần bụng hơi nhô lên của Omega làm cho nàng trông lại càng thêm phần dịu dàng.

Còn Cẩn Mạt, mặc dù mặc cùng một tông màu nhưng lại ngồi thu mình trong góc. Dù có vẻ như cô ấy đang cố gắng cười lúc selfie, nhưng nụ cười đó trông gượng gạo đến lạ. Khi đặt bức ảnh của Cẩn Mạt cạnh ảnh của Lâm Thần, càng tạo thêm sự đối lập trông cô ấy còn mờ nhạt, vô hồn hơn.

"Kiến nghị tiệm bánh ngọt hãy tố cáo bức ảnh của Cẩn đại minh tinh, nhân tiện trả cho Lâm Thần một ít phí quảng cáo. Trong ảnh của đại minh tinh, bánh ngọt trông đắng chát, trong khi bánh trên bàn của Lâm Thần lại trông ngọt ngào đến nỗi chỉ nhìn thôi cũng muốn ăn."

Đây là bình luận đầu tiên trên trang tin nóng, avatar là một bức ảnh chế Cẩn Mạt bị một người đàn ông béo xấu ôm chặt trong lòng. Không khó để nhận ra, đây chính là một anti-fan của cô.

"Tôi ở hiện trường đây! Tôi ở hiện trường! Lâm Thần quả thực đẹp hơn Cẩn Mạt rất nhiều. Ở ngoài chị ấy còn đẹp hơn trong ảnh, vô cùng dịu dàng, nhưng đại công lại thật đáng sợ, tội nghiệp Thần của tôi."

Không kìm được, Vân Khởi chợt nhớ tới tiểu thư Omega hôm qua, người đã bị cô phát hiện đang thì thầm khi cô đi ngang qua, và cũng là người đầu tiên hỏi liệu có thể vuốt ve con cú tuyết nhỏ của cô không.

Mở phần bình luận ra, bên dưới là hàng loạt lời khen như "đẹp quá", "thật đáng sợ", xen lẫn với vài bình luận như "Đại công thực sự đã có tình cảm với Lâm Thần rồi", "Nhìn hai người họ bên nhau thật ấm áp". Vân Khởi nhanh chóng lướt qua những bình luận này.

"Thấy chưa? Đáng lẽ hôm qua ta đã có thể kiếm được rất nhiều cặn bã giá trị rồi." Vân Khởi chỉ trích Tiểu Tra, nếu không vì nó đi làm việc khác thì cô giờ đã giàu to.

Trong đầu Vân Khởi, hình ảnh cô đang chỉ chỉ trỏ trỏ chỉ trích Tiểu Tra hiện lên.

Cô còn mở ra một số bài báo về cách cô đối xử với Cẩn Mạt rồi cho Tiểu Tra xem. Những bài báo ấy sử dụng những thủ pháp phóng đại, nếu cô không phải là người trong cuộc, có lẽ cô cũng đã tin.

Cô không nhớ là mình đã từng nói với Cẩn Mạt câu: "Chẳng qua là chơi đùa thôi, không ngờ cô lại coi là thật."

Cô sẽ không bao giờ đề cập đến mối quan hệ của mình với những người phụ nữ khác trước mặt Lâm Thần.

Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn, trước lúc tự nhận thức là mình đã yêu Lâm Thần, cô cũng chưa vì cặn bã giá trị mà cưới một Omega xa lạ nào về nhà để chọc tức Lâm Thần.

"Thấy chưa? Hôm qua ta đã làm rất nhiều chuyện đấy." Cô tiếp tục chỉ trỏ trách móc Tiểu Tra.

"Thậm chí vài ngày trước, ta cũng không hiểu sao lại không có thêm cặn bã giá trị nào, hóa ra là tại ngươi." Vân Khởi nhớ lại Tiểu Tra từng nói, mỗi ngày số cặn bã giá trị có giới hạn, nên cô mới nói Tiểu Tra số điểm mấy ngày trước vẫn chưa được cộng bù.

Cuối cùng, nhờ nỗ lực không ngừng của Vân Khởi, cô đã được trả công xứng đáng. Số cặn bã giá trị cô nhận được còn nhiều hơn cô tưởng tượng, lên tới 527 điểm.

【Bởi vì ta vừa phát hiện ra ngươi có thêm một danh hiệu - "Râu xanh".】

"???"

【Bởi vì những người tình trước đây của "cô", không mấy ai có kết cục tốt đẹp. Hơn nữa, "cô" luôn khoan dung, dung túng họ lợi dụng danh tiếng của cô để hoành hành bên ngoài. Đến khi họ nhịn không được "mở cửa", "cô" mới ra tay kết liễu.】

Đây cũng không phải một danh hiệu tốt, Vân Khởi có chút bất mãn với chuyện này. Lâm Thần sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc, cả đời bình an vui vẻ.

Cô sẽ không để ai khác làm tổn thương Lâm Thần.

Nhắc đến, cô cũng từng nghe về câu chuyện Râu Xanh. Cô cảm thấy mình không giống người đó, cô không có bí mật gì cả. Nghĩ đến bí mật, Vân Khởi có chút chột dạ.

Thực ra cô đã giấu Lâm Thần rất nhiều chuyện, chẳng hạn như cô không phải là "Vân Khởi", hoặc là sự tồn tại của hệ thống.....

- --------------

Editor: cảm giác chương sau sẽ khui ra một ít cốt truyện nữa, tại VK cũng dư điểm mua hộp r.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.