"Em bé của Thần Thần đã có tên chưa?" Lâm Giác nhìn Vân Khởi, không còn như trước vâng vâng dạ dạ.
Lần trước gặp Vân Khởi đã cảm thấy Lâm Giác hình như đã có gì đó thay đổi, là do đang sinh bệnh sao? Do đang sinh bệnh cho nên tâm lý cũng thay đổi?
"Ừm." Alpha không nhìn người đối diện, người mà theo một nghĩa nào đó cũng là trưởng bối của mình, dẫn bạn đời chuẩn bị rời đi.
Có lẽ cảm nhận được sức khỏe của mình sắp không còn trụ được lâu nữa, làm cho Lâm Giác nhớ đến những kỷ niệm đẹp lúc còn trẻ, nhớ đến bản thân mình còn có một người con gái vẫn luôn chịu thua thiệt, tình cảm hối hận muộn màng chẳng còn cần thiết nữa.
Lâm Thần vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích cho nên Vân Khởi cũng dừng lại theo.
Cô rất ghét sự thay đổi của Lâm Giác, thay đổi này giống như một loại hành động chuộc tội để bản thân cảm thấy thanh thản hơn, nhưng mà điều quan trọng nhất vẫn là xem Omega nghĩ gì, có thể Omega đối với tình mẫu tử vẫn còn một chút ảo tưởng?
Nếu chuyện này giúp cho Lâm Thần vui vẻ hơn, chút thời gian ít ỏi còn lại của Lâm Giác cũng coi như còn chút tác dụng.
"Em bé tên là Vân Lâm Thư." Lâm Thần nhìn mẫu thân mình, "Sinh nhật mẹ sắp đến rồi, con muốn về nhà lấy vài thứ."
Giọng điệu của Omega đạm mạc (*), trên mặt cũng không có biểu cảm gì, hoàn toàn khác với vẻ đáng yêu cute lúc ở nhà, nhưng dáng vẻ như vậy lại càng làm nàng quyến rũ hơn.
*Đạm mạc: điềm đạm, thâm trầm, không nặng, không nhẹ.
Vân Khởi nghĩ tới bức ảnh tốt nghiệp mà cô từng thấy khi lướt trên mạng. Omega trong ảnh cũng giống Omega hiện tại, xung quanh trống rỗng không có ai, các học sinh khác đứng một bên khoác vai nhau, giơ tay làm biểu tượng "V" trước ống kính. Tuy nhiên chuyện này cũng không làm cho người ta nghĩ Omega bị cô lập, bởi vì Omega thoạt nhìn quá đạm mạc, giống như chính nàng ấy đã cô lập nhóm người bên cạnh chứ không phải nhóm người bên cạnh cô lập nàng.
Lâm Thần là người như vậy, nhưng ở nhà lại mềm mại như một bé mèo, thậm chí còn không phòng bị mà lộ ra bụng của mình, vươn ra móng vuốt hồng hồng rồi kêu "meo" với cô.
Sau khi Lâm Giác kết hôn với người mới, bà đã chuyển hết đồ của người vợ đã mất vào phòng chứa đồ(*), bởi vì người bạn đời mới cảm thấy những thứ đó có thể đã lây dính hơi thở bệnh tật, cảm thấy chúng có phần không may mắn.
*giống cái nhà kho
Lúc đó Lâm Thần vẫn còn nhỏ, cho dù có đưa ra ý kiến phản đối cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người hầu thô bạo ném đồ của mẹ vào trong phòng chứa đồ, trơ mắt đứng nhìn mẹ kế cười đắc ý.
Bây giờ nàng đã có ngôi nhà của riêng mình, nàng muốn mang những thứ mà mẹ yêu thích về nhà, bảo quản chúng thật cẩn thận.
......
"Đây là quyển truyện tranh mà mẹ thích nhất." Hiện tại trên quyển truyện đã phủ đầy bụi, Omega chỉ nhẹ nhàng phủi phủi rồi mở ra.
Cái phòng chứa đồ này mang nặng hơi thở của thời gian. Mọi thứ đều phủ một lớp bụi dày, có thể nhìn ra được đã lâu không có ai bước vào đây.
Kể từ sau khi mẹ qua đời, Lâm Giác chưa một lần vào đây, Lâm Thần châm chọc nghĩ.
Bởi vì mẹ kế nói những thứ này lây dính hơi thở bệnh tật, cho nên đám người hầu trong nhà cũng tránh xa căn phòng này, sợ bị lây nhiễm xui xẻo.
Căn bệnh của mẹ đến cũng thật bất ngờ, không có bất kỳ dấu hiệu gì, đến cả bác sĩ cũng không tìm ra được nguyên nhân, kết quả kiểm tra cho thấy cơ thể mẹ rất khỏe mạnh, nhưng bà lại ngày một yếu dần rồi qua đời.
Lâm Thần yên lặng lật từng trang sách, bên trong là những hình ảnh phong cảnh tươi sáng cùng một số con vật dễ thương. Đây là quyển sách mẹ từng đọc cho nàng nghe, dỗ cho nàng ngủ lúc còn nhỏ.
"Ở đây nhiều bụi quá." Alpha có chút chán ghét nhìn nhìn sàn nhà, rồi dựa sát vào người bạn đời, giống như thấy phía bên Lâm Thần ít bụi hơn.
Phòng chứa đồ vốn đã chật chội, không còn dư nhiều chỗ trống, Alpha chỉ vừa cử động thì gần như đã dính chặt vào người bạn đời.
Sức nóng từ Vân Khởi truyền sang Lâm Thần, kéo nàng ra khỏi những hồi ức không vui.
Nhìn thấy vẻ sống động trở lại trên khuôn mặt của Lâm Thần, Vân Khởi mới thở phào nhẹ nhõm.
Phòng chứa đồ không có cửa sổ cộng với những món đồ cũ đầy bụi bặm, làm cho nơi này giống như bị thời gian lãng quên, vô hình trung làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt, áp lực. Nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Lâm Thần, Vân Khởi nhớ lại nàng lúc cô vừa xuyên đến thế giới này, lòng đau như cắt.
"Chỉ là bụi thôi mà, mang về lau sạch là được." Nếu Vân Khởi đã chủ động tiến lại đây muốn làm gối dựa, vậy thì Lâm Thần cũng không khách sáo, thả lòng cơ thể dựa vào cô, "Chỗ này vẫn luôn không có người khác đi vào, cho nên đồ đạc cũng không bị họ làm hỏng."
Điều duy nhất làm cho Lâm Thần biết ơn chính là mẹ kế không giống như Lâm Dao Dao, Lâm Dao Dao thích giành lấy đồ của nàng, nhưng bà ấy lại không thích giành lấy đồ của mẹ. Cho nên những thứ mẹ yêu thích vẫn còn nguyên vẹn, không bị hư hại gì.
"Nhiều đồ như vậy mang về nhà để đâu cho hết?" Alpha nhìn xung quanh.
"Phòng ngủ của em á, cũng không cần dùng nữa cho nên để trong đó cũng được." Lâm Thần cầm lên một con gấu bông màu trắng, "Những con búp bê này vẫn còn tốt, có thể dùng làm gối ôm, còn có mấy cái bình hoa này nữa, là mẹ mua mẫu mới nhất lúc đó, bức tranh trên bình là Evelyn vẽ, ngay cả bây giờ cũng không lỗi thời, có thể mua chút hoa tươi về trang trí cho đẹp nhà...."
Mẹ đã mất rồi, nhưng những thứ này vẫn có thể thay thế bà, xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của nàng.
Con gấu bông màu trắng này là sản phẩm của công ty Vân Khởi. Khi đó, khi đặt làm gấu cho hôn ước, cha Vân Khởi đã cho công ty thiết kế riêng con gấu này rồi gửi nó đến nhà nàng, dĩ nhiên còn có những lễ vật khác nữa. Con gấu này là con mà hồi nhỏ nàng thường hay ôm ngủ, cho nên nàng còn nhớ rất rõ.
Vân Khởi cùng lão công tước rất giống nhau, đều thích tặng gấu bông dễ thương để làm quà.
Nghĩ đến chuyện này, Lâm Thần đối với "tấm đệm" sau lưng cọ cọ.
"Mấy thứ này quá nhiều, mang về tốn thời gian lắm, chi bằng cứ để ở nhà đi, lúc nào con muốn xem thì về nhà xem." Giọng Lâm Giác vang lên từ ngoài cửa, cũng không biết câu nói vừa nãy của Vân Khởi có trở thành gợi ý gì đó cho bà hay không.
Do không gian quá nhỏ cho nên Vân Khởi cũng không để Lâm Giác vào trong.
Những món đồ này đã nằm trong phòng chứa đồ này suốt mấy chục năm, Lâm Giác cũng chưa từng vào đây lần nào, vậy mà bây giờ lại tỏ ra không nỡ.
"Ta cũng không đến mức không mang nổi mấy thứ đồ này về." Không chờ Lâm Thần mở miệng, Alpha bị nghi ngờ khả năng của mình cho nên tức giận đáp lại câu nói của người bên ngoài, giọng to hơn một chút so với lúc nói chuyện với Lâm Thần.
"Không phải chị mới than ở đây có nhiều đồ quá sao?" Chờ âm thanh bên ngoài đã yên ắng, Omega ghé sát vào tai người bạn đời, nhỏ giọng phá đám.
"Ta chỉ thấy chuyện mang chúng về tốn thời gian, chứ không phải ta không mang nổi." Nhìn ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ của bạn đời, Alpha làm trò trước mặt nàng mạnh mẽ gọi điện thoại, bảo Từ Kế Lâm tổ chức một vài người đến dọn đồ.
"Tuyệt quá!" Lâm Thần cho bạn đời một cái thơm thơm. Alpha vốn định né đi nhưng vì không gian quá nhỏ, đành phải chịu đựng chấp nhận Lâm Thần hôn môi.
"Cũng không phải vì em, chỉ là ta thấy một số thứ ở đây có giá trị thẩm mỹ tương đối cao, khá hợp với gu của ta thôi." Vân Khởi cảm thấy mẹ Lâm Thần thật giỏi, những thứ bà chọn từ lúc đó đến giờ vẫn không lỗi thời.
"Mẹ em học nghệ thuật, những bức tranh mẹ vẽ đều rất đẹp." Lâm Thần xem như Vân Khởi đang khẩu thị tâm phi mà khen mẹ mình.
Thật ra tranh của mẹ vẽ cũng rất đẹp, lúc ấy dọn dẹp di vật của mẹ, những bức tranh đó đã được nàng giấu đi. Trong đó có bức tranh mẹ vẽ một nhà ba người, còn có bức tranh mẹ tưởng tượng ra dáng vẻ của nàng sau này lớn lên. Sau đó đã bị Lâm Dao Dao cướp đi rồi "không cẩn thận" xé nát....
Sau khi mẹ biết mình mắc bệnh, vẫn luôn tiếc nuối vì không thể nhìn nàng trưởng thành, không thể tận mắt chứng kiến nàng cùng Vân Khởi kết hôn, không thể tận mắt chứng kiến nàng sinh con, cho nên mẹ đã tưởng tượng những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời nàng rồi đưa nó vào tranh. Đồng thời cũng vẽ cả bản thân mình vào đó, xem như bà đã đồng hành cùng nàng trong suốt quá trình nàng trưởng thành.
Vân Khởi cũng không biết mình đã nói gì sai lại làm cho tâm trạng Lâm Thần bắt đầu trùng xuống, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.
Giống như một bé thỏ đáng thương, đôi tai dài cũng bắt đầu rũ xuống rồi.
Vân Khởi nhớ lại một số kiến thức sinh học từ trí nhớ của nguyên chủ, rằng tin tức tố của Alpha có thể khiến Omega cảm thấy có chút xúc động, nhưng nếu lượng tin tức tố ít thì cũng không thể gây ra ảnh hưởng gì tiêu cực, thậm chí còn có thể giúp cho Omega cảm thấy dễ chịu.
Vân Khởi từ từ thả ra tin tức tố của mình, hương thơm của tình nhân thảo lan tỏa khắp căn phòng chứa đồ cũ kỹ, hoà tan đi hương vị của thời gian cổ xưa.
Vân Khởi nhìn thấy Omega khẽ hít hít vào, nhưng cũng không nói gì.
Nàng hẳn là đã ngửi thấy rồi, Vân Khởi nghĩ.
"Chúng ta đi thăm Dao Dao đi." Lâm Thần xoay người lại, ôm lấy Vân Khởi rồi làm nũng.
Omega xua tan đi những hạt long lanh trong mắt, lúc ấy nàng quá yếu đuối, cái gì cũng không bảo vệ được, cái gì cũng không trả thù được, nhưng hiện tại thì khác rồi.
"Dao Dao dù sao cũng là em gái của em, em cũng muốn đi thăm em ấy." Giọng nói nhẹ nhàng, thân hình mềm mại.
"Được rồi." Alpha có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn đồng ý.
Bên ngoài cũng không thấy bóng dáng Lâm Giác đâu.
Khó trách vừa rồi lại yên tĩnh như vậy, Lâm Thần châm chọc nghĩ, nàng còn tưởng rằng bà ấy vẫn còn yêu thương mẹ mình lắm chứ.
Nghĩ đến mấy ngày trước nàng còn cảm động vì giọng điệu giả vờ quan tâm của bà ấy, nàng cảm thấy lúc đó mình cũng thật ngốc.
"Vẫn là chị tốt nhất." Omega cọ cọ vào bạn đời bên cạnh.
"??"
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Vân Khởi, Lâm Thần cũng không giải thích gì.
- --------------
Editor: thông cảm cho tui tách chương ra đi chứ để vậy t bị ngán (༎ຶ ෴ ༎ຶ)