Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Chương 88



Cuối cùng cũng hoàn thành xong thành phẩm, hai vị phụ huynh chìm vào một khoảng lặng.

"Ta đã nói rồi, lúc vẽ mẫu phải vẽ đẹp một chút, cẩn thận một chút." Alpha phàn nàn với bạn đời, đổ lỗi vì người kia vẽ mẫu con gấu xấu ngay từ đầu cho nên kết quả mới thảm hại như vậy.

"Mẫu em vẽ có gì khác so với trong hướng dẫn đâu, là tại người nào đó khâu vá xiêu xiêu vẹo vẹo, cho nên nó mới thành ra như vậy." Omega chọc chọc vào những đường nét biến dạng trên khuôn mặt của con gấu bông. "Nhưng thật ra lại rất thích hợp với phim kinh dị."

"Vừa nãy đã nói là chị phải may cái mũi cao lên một chút, giờ chị coi coi, khoảng cách giữa mũi với mắt xa như thế nào. Nếu không phải do em theo dõi từ lúc đầu, thiếu chút nữa là bị nhầm cái này thành cái miệng rồi." Omega tiếp tục chỉ trỏ.

"Tội nghiệp con gấu dễ thương mà lúc đầu em vẽ, bị may thành ra cái dạng này."

"Không phải ta đã hướng lên nhiều như vậy rồi sao! Rõ ràng chính là do ai đó vẽ cái mũi nhỏ, trông như cái miệng vậy." Vân Khởi có chút chột dạ nói. Lúc cô may mũi và mắt lên con gấu bông, cô nghĩ như vậy thoạt nhìn cũng không tồi. Kết quả sau khi hoàn thành rồi mới thấy, mọi thứ cũng thật kỳ cục.

Nếu chỉ nhìn mắt hoặc từng phần riêng lẻ thì cũng không đến nỗi, Vân Khởi tự an ủi.

"Biết đâu con thích kiểu này thì sao?" Lâm Thần nghĩ đến con thích xem mấy bộ phim đấm đá, võ thuật, con gấu bông có gương mặt quái dị méo mó này không phải trông giống như một con gấu vừa bị đánh sao?

"Cũng không biết cái tính này của con là giống ai nữa?" Vân Khởi vừa nói xong, liền nghĩ đến nguyên chủ.

Không, không, không, con mình chỉ thích những động tác đẹp mắt trong phim võ thuật, chẳng có gì liên quan đến nguyên chủ cuồng bạo kia cả. Vân Khởi lắc lắc đầu, xua đi ý nghĩ kỳ lạ này.

"Còn có thể giống ai nữa?" Lâm Thần nhìn Vân Khởi ở bên cạch, liếc mắt một cái.

Có lẽ là do vừa rồi nghĩ đến nguyên chủ, cho nên Vân Khởi bỗng nhiên im lặng như con chim cút, không dám phản bác nữa.

"Có muốn làm gấu bông cho Hề Nhi luôn không?" Alpha vẫn còn có chút không phục, "Lần này hai người tách nhau ra làm riêng, xem xem ai làm ra con gấu xấu hơn."

Nhắc đến Hề Nhi, bất quá chỉ là cái cớ để tiếp tục làm thú nhồi bông. Alpha không thể tin được con gấu bông xấu xí này là do mình làm ra. Chắc chắn là lỗi của Lâm Thần, đợi đến khi hai người làm riêng, liền có thể thấy rõ ai mới là người kéo chân sau.

Lúc Alpha ở bên cạnh Lâm Thần, lời nói cùng giọng điệu đôi khi lại trở nên trẻ trâu, làm cho Lâm Thần vui vẻ cười híp cả mắt.

Lúc Hề Nhi ra đời, Vân Khởi cũng không chuẩn bị gấu bông làm quà cho con, cho nên lúc đó Lâm Thần đã tặng con gấu của mình cho con. Vân Khởi lúc còn nhỏ không chỉ tặng con gấu của bản thân mình cho nàng, mà còn tặng thêm những con gấu với đủ màu sắc khác nhau vào các dịp lễ.

Nàng chọn một con gấu nhỏ nhỏ một chút, nhỏ vừa tay để Hề Nhi có thể tự ôm được, rồi tặng nó cho con. Đây là con gấu mà Vân Khởi từng tặng nàng, cho nên về mặt nào đó cũng có thể coi như là Vân Khởi tặng cho Hề Nhi.

Bất quá hiện tại Alpha cũng đã nhớ đến Hề Nhi, Lâm Thần cảm thấy Vân Khởi thật sự đã trở lại.

"Chúng ta cũng có thể nói họ làm cho Hề Nhi bức tượng Kem bằng bạc." Quà cho em bé là bức tượng Tiểu Tuyết, vậy thì quà cho Hề Nhi sẽ là bức tượng của Kem. Như vậy cả gia đình đều có đủ quà.

"Không tự làm sao?"

"Tự làm à? Để làm ra cái xấu như này sao?" Lâm Thần chỉ chỉ vào con gấu bông xấu xí ở bên cạnh, giọng cũng có phần to hơn trước một chút.

Gấu bông còn có thể để chơi trong nhà, lỡ có xấu cũng không sao. Nhưng tượng Tiểu Tuyết hoặc tượng Kem bằng bạc thì nàng tính làm thành trang sức. Lâm Thần cảm thấy lương tâm mình chưa tệ đến mức có thể để con mang những món đồ xấu xí này đi khắp nơi.

Những chiếc lông vũ nhọn nhọn xinh đẹp trên người Tiểu Tuyết cùng bộ lông mềm mịn trên người Kem, Lâm Thần không nghĩ mình có thể khắc họa được. Nếu là mẹ thì nói không chừng có thể làm được.

Mẹ nàng là học nghệ thuật, từng học điêu khắc ở trường. Nếu mẹ còn ở đây, chắc chắn mẹ sẽ rất vui khi làm những món quà nhỏ cho hai cháu gái của mình.

"Chắc cũng.... ổn mà." Vân Khởi nhìn con gấu bông mới ra lò.

Thú nhồi bông mềm quá, khó dùng lực cho nên mới ảnh hưởng đến sở trường của cô, nhưng nếu là bạc thì cô có thể dùng dao nhỏ chậm rãi điêu khắc, vậy là ngon rồi.

Bé thỏ lớn này không biết tinh thần tại sao lại sa sút, bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng trong mắt so với lúc nãy có vẻ ảm đạm hơn chút.

Những thay đổi này hình như bắt đầu từ lúc đến Lâm gia mang di vật của mẹ về.

Omega đã đem một ít đồ vật linh tinh vụng vặt bày biện trong nhà, chọn vị trí thích hợp rồi đặt chúng lên, phạm vi rất rộng, gần như đi vài bước là nhìn thấy một thứ. Mà lúc Omega nhìn thấy những đồ vật này, tinh thần lại trở nên sa sút, giống như một bé thỏ lớn bị mưa làm ướt rồi tủi thân.

Đôi mắt sẽ đột nhiên trở nên đỏ hoe, không tiếng động nhưng lại giống như đang muốn nói với người bạn đời bên cạnh, mau đến dỗ dỗ emmm!!!

Rõ ràng biết lúc nhìn thấy những thứ đó sẽ rất đau lòng, nhưng bé thỏ này vẫn tự hành hạ mình, đặt di vật của mẹ ở khắp nơi trong nhà. Mỗi lần nhìn thấy bé thỏ buồn bã khó chịu, Vân Khởi cũng đau lòng theo. Cô không biết phải làm gì để an ủi bé thỏ, chỉ có thể ôm lấy nàng ấy, ôm cho thật chặt, để bé thỏ đang buồn nấp vào vòng tay của mình.

Ở thế giới cũ, một vị bậc trưởng bối của Vân Khởi mất con gái. Đợi đến lúc cô đến nhà vị trưởng bối này lần thứ hai, cô không còn nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của cô con gái đó nữa. Ông nội nói cho cô rằng, vị trưởng bối đó đã giữ lại tất cả những gì liên quan đến con gái trong phòng ngủ của mình.

Vị trưởng bối ấy giống như đang sống trong hai thế giới. Bên trong phòng là thế giới thuộc về bà và con gái, còn bên ngoài phòng là thế giới không có bất kỳ dấu vết nào của con gái bà.

Lâm Thần thì khác với vị trưởng bối đó. Nàng giống như muốn khắc ghi dấu ấn của mẹ mình trong mọi khía cạnh của cuộc sống.

"Chúng ta tự làm đi, đến lúc đó thì khắc tên mẹ em lên." Vân Khởi, như bao lần khác, ôm lấy bé thỏ đang buồn thiu vào lòng.

"Mẹ em làm đẹp hơn." Omega bĩu môi lẩm bẩm, dù còn buồn nhưng vẫn không quên chê bai kỹ thuật của bạn đời.

Vân Khởi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lâm Thần, liền thay đổi suy nghĩ của mình. Cái người đang ở trong lòng ngực này không phải là em bé thỏ buồn thiu cần được an ủi, mà là một đóa hoa bách hợp biến dị.

Dù đang trong mưa bão vẫn không quên đưa ra những chiếc gai mềm.

"Nóng quá." Lâm Thần đẩy Vân Khởi đang ôm mình ra.

Lúc buồn thì được ôm bao lâu cũng không thấy nóng, vừa cảm thấy khá hơn một chút liền đẩy người ta ra.

Cái đồ không có lương tâm, Vân Khởi nghĩ.

Càng ở bên Lâm Thần, cô càng nhận ra đối phương thay đổi thái độ nhanh như thế nào.

"Em là muốn cố ý trốn việc tự tay làm gấu bông đúng không?" Alpha giống như không bị ảnh hưởng gì, sau khi bị đẩy ra liền quay trở lại biểu cảm trào phúng.

"Không phải là chị hả? Cứ ôm lấy em, là muốn trốn việc chứ gì." Nói xong Omega ghét bỏ nhìn con gấu bị may xiêu xiêu vẹo vẹo kia, nàng cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên được cú sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy nó.

......

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, lại thêm hai con gấu bông nữa ra lò. Một con lớn hơn một chút, mơ hồ có thể thấy được dáng dấp của con gấu, còn con kia thì nhỏ hơn một chút, trông rất đáng yêu.

"Em vừa làm ảnh hưởng đến ta." Sau một lúc trầm mặc im lặng, Vân Khởi khó khăn mở miệng, xem ra lúc nãy thật sự là lỗi của cô.

Trong lòng cô biết rõ đó là do mình, nhưng vẫn như cũ cứng miệng không chịu nhận.

"??"

"Là do em cứ nhìn lén ta, làm hại ta không tập trung được." Alpha biện minh vô lý.

Vân Khởi nói cũng không sai, Lâm Thần vừa nãy có chú ý đến tiến độ của cô.

Omega vốn dĩ cho rằng con gấu thứ hai sẽ lại xấu manh (*) như con đầu tiên. Nhưng cũng không ngờ nàng đã đánh giá quá cao trí tưởng tượng của mình.

(*) manh là dễ thươngMột lần nhìn, Lâm Thần lại nhịn không được mà cười một lần.

"Đúng, đúng, đúng, đều là lỗi của em." Lâm Thần ôm lấy thành phẩm của mình, không hề có thành ý mà xin lỗi.

Alpha nhìn thấy vậy càng bị chọc tức hơn nữa, muốn hủy luôn "bằng chứng phạm tội" của mình.

"Con đầu tiên để cho đứa nhỏ, còn hai con này đưa hết cho đứa lớn." Lâm Thần giật lấy con gấu nhồi bông trong tay Vân Khởi.

Lúc Lâm Thần giật lấy, Vân Khởi theo bản năng buông lỏng tay, để Lâm Thần dễ dàng cướp mất con gấu.

"Sao em có thể đối xử với đứa nhỏ như vậy? Nó chỉ có một con, còn Hề Nhi có tới hai con, nó sẽ rất tủi thân đấy." Vân Khởi chính nghĩa nói, hy vọng Lâm Thần từ bỏ ý định này.

Con gấu bông đầu tiên tuy rất xấu, nhưng đó là do cô và Lâm Thần cùng làm, đến lúc đó cô còn có thể giải thích với con là do Lâm Thần vẽ xấu. Còn con này hoàn toàn là do cô tự làm, xấu đến nỗi chính cô cũng không nhìn nổi.

"Gấu bông của đứa nhỏ lớn hơn, còn bên đây hai con của Hề Nhi cộng lại mới bằng một con bự kia." Lâm Thần đặt hai con gấu bông cạnh con đầu tiên.

"Với lại..." Lâm Thần ngập ngừng, "Sau này làm hình của Tiểu Tuyết với Kem sẽ còn xấu hơn."

Nàng đã nhìn thấu tiểu tâm tư của Alpha.

......

"Gù gù?" Tiểu Tuyết cúi đầu nhìn ba con gấu bông mà Vân Khởi cùng Lâm Thần mang về, khẽ kêu.

Nó dùng cánh chọc chọc vào con lớn nhất, nghi ngờ Vân Khởi cùng Lâm Thần đã bị lừa, hoặc là có vấn đề về tinh thần, sao lại mang về một con gấu bông xấu xí như vậy.

Điều quan trọng nhất là, màu sắc của nó còn xám xịt, một chút cũng không đẹp bằng bộ lông của nó.

Em bé chẳng mấy quan tâm đến ba con gấu bông, cô bé đưa tay về phía Lâm Thần, giống như muốn chạy ra khỏi vòng tay người hầu.

"Đây là quà của mẹ và mẫu thân tặng con." Lâm Thần đón lấy con, đặt con lên con gấu bông lớn nhất.

Lúc người quản gia nhìn thấy Vân Khởi ôm con gấu bông bước vào, liền lộ ra nụ cười vui mừng.

Lúc lão chủ nhân còn sống cũng giống như vậy, bà ôm Vân Khởi khi đó còn là một đứa bé, cha của Vân Khởi ôm con gấu bông trắng, còn bên cạnh là người bạn đời của ông.

Sau khi được đặt lên con gấu bông, em bé có chút không thoải mái cựa quậy, tiếp tục đưa tay về phía Lâm Thần.

Nhìn mẹ vẫn không động đậy, lúc này em bé mới tủi thân, bắt đầu đi khám phá con gấu bông, đồng thời cũng nhìn thấy đôi mắt cùng chiếc cúc áo trên ngực con gấu đều là màu bạc xinh đẹp.

"A, a." Em bé vui vẻ kêu lên, phản ứng đầu tiên là muốn giật lấy đôi mắt cùng chiếc cúc áo đẹp đẽ đó.

"Không được." Vân Khởi bế con lên, nhìn cô bé rồi nhấn mạnh.

Sau một hồi giằng co giữa hai mẹ con, em bé nắm lấy cúc áo mới giành được, không quấy nữa, nhưng áo của Vân Khởi lại một lần nữa mất đi chiếc cúc của nó.

"Thật sự phải đưa cho Hề Nhi à?" Alpha vẫn như cũ không mấy vui vẻ, đợi đến tối Hề Nhi về nhà, cô liền sẽ bị không khai xử tội.

"Khó khăn lắm mới làm xong." Có lẽ do nhìn lâu rồi, Lâm Thần cảm thấy con búp bê này cũng không quá khó chấp nhận, thậm chí còn có một loại đáng yêu khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.