Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Chương 89



"Đây là quà mà mẫu thân cùng với mẹ đã chuẩn bị cho con." Sau khi Lâm Hề trở về nhà, Lâm Thần liền cầm hai con gấu bông đưa cho cô bé.

Vân Khởi đứng cách đó rất xa, bên ngoài vẫn đang chơi đùa với con cú tuyết nhỏ, nhưng lỗ tai thì lại lặng lẽ vểnh lên, lắng nghe tình hình bên phía Omega.

"Gù gù!" Con cú tuyết tức giận mổ vào ngón tay của Vân Khởi, vì vừa nãy cô đã quá chú tâm vào việc theo dõi Lâm Thần, trong lúc vuốt ve nó lại vô tình nhổ đi một sợi lông.

Lúc Vân Khởi nhận ra, sợi lông trắng như tuyết vẫn còn bay lơ lửng trên tay cô, nhìn vào ánh mắt trách móc của con cú tuyết, Vân Khởi có chút áy náy, nhẹ nhàng vuốt ve nó vài cái để trấn an con angry bird.

Tình huống cô đang quan sát diễn ra rất tốt, Omega chưa nói con nào trong hai con là do nàng làm, còn Hề Nhi cũng không hỏi, chỉ vui vẻ nhận lấy món quà.

Tình hình thoạt nhìn có vẻ ổn, trong nhà ngoài Lâm Thần ra không ai biết hai con gấu đó được làm bởi hai người khác nhau.

Vân Khởi cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.

Cô cũng là sĩ diện có được không, nếu Hề Nhi và con cú tuyết này phát hiện ra cô làm một con gấu bông xấu xí như thế, chẳng phải hình tượng của cô sẽ tan biến hết sao?

"Mẫu thân con còn chuẩn bị cho con và em mỗi người một món trang sức bằng bạc nữa." Trong bữa ăn, Lâm Thần nói với con gái.

Vân Khởi nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau khi tự tay làm con gấu bông đó, sự tự tin của cô đã vỡ nát thành mã QR rồi.

"Mẫu thân định làm cho con một cái hình của Kem, còn cho em một cái hình Tiểu Tuyết, là tự tay làm nha." Không nhận ra nội tâm lo lắng của Vân Khởi, Lâm Thần bổ sung nói, còn đặc biệt nhấn mạnh là Vân Khởi sẽ tự tay làm.

Sau khi nghe Lâm Thần nói, Hề nhi liền quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy mong chờ, con cú tuyết nhỏ nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú đến chuyện mình sẽ được làm thành một món trang sức bạc, nó dùng đôi mắt nhỏ nhìn cô chằm chằm, móng vuốt vẫn còn giữ sợi lông mà cô đã vô tình nhổ ra.

Vân Khởi:....

Bây giờ cô còn có thể làm được gì nữa? Vốn dĩ ngay từ đầu Omega chỉ muốn nhờ người khác làm nhưng chính cô lại là người đề nghị tự làm. Sau khi làm ra con gấu bông xấu xí như vậy, Vân Khởi ý thức được bản thân thật sự không có tài năng ở lĩnh vực này, nhưng mà lúc sau cô lại quên nói với Omega bây giờ cô không định tự tay làm nữa, và thế là dẫn đến tình huống xấu hổ như hiện tại.

"Đúng vậy." Alpha mặt ngoài bình thản ung dung nhưng nội tâm lại là hoảng loạn bối rối.

Cô trộm nhìn con cú tuyết nhỏ bên cạnh, đột nhiên cảm thấy lúc nãy mình đã nhổ quá ít lông, lớn lên mọc lông nhiều như vậy làm gì? Chỉ để làm khó cô thôi sao?

Khi nghĩ đến việc phải làm hình một con chim béo mập như thế, Vân Khởi cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhức.

Còn làm hình Kem nữa, điêu khắc một con thỏ tai cụp thì dễ, nhưng để khắc ra được cảm giác bông xù của nó thì phải cần rất nhiều công sức.

Lúc đó sao mình lại tự rước phiền phức vậy trời?

"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ cọ cọ vào Lâm Hề rồi bay xuống đất, dang đôi cánh to đẹp của nó ra, giống như đang khoe khoang với Vân Khởi và mọi người.

"Không đời nào làm một bức tượng theo kích thước thật." Trong khi mọi người còn đang chưa hiểu hành động của nó có ý gì, Vân Khởi đã nhìn thấu con chim mập tự luyến này, nó là đang cố hết sức phô diễn dáng người của mình, muốn cô có thể nhìn thấy nó thật rõ ràng, sau đó khắc một bức tượng kích với cỡ thật, tốt nhất là với đôi cánh dang rộng để trưng trong nhà.

"Không có khả năng, ta đâu có ngốc đến mức đặt một bức tượng hình con chim mập trong nhà chứ." Alpha dùng ánh mắt châm chọc nhìn con cú tuyết từ trên xuống dưới.

"Gù gù!"

"Chúng ta là chuẩn bị làm trang sức, đến lúc đó em bé cùng Hề Nhi mới có thể đeo theo bên mình.” Lâm Thần giải thích thêm, ôm con angry bird vào lòng.

"Có thể đeo theo được ạ?" Sau khi nghe xong Lâm Hề liền cảm thấy thích thú.

Giờ ra chơi các bạn học của cô bé thường kể về những món quà mà cha mẹ tặng cho họ, cô bé cũng muốn tham gia, nhưng ngoài mấy con gấu bông ở nhà thì cô bé dường như không còn món quà nào khác để khoe, hơn nữa gấu bông thì lại không tiện mang đến trường.

Cho nên em chỉ có thể ở một bên ngồi nghe rồi thầm hâm mộ, sau đó lại giả vờ như đang chăm chú làm bài tập.

"Đúng vậy, Hề Nhi muốn hình Tiểu Tuyết hay hình Kem?" Lâm Thần hỏi, nàng hẳn là nên để con gái tự chọn món mình thích.

"Dạ...." Lâm Hề có chút do dự nhìn con cú tuyết nhỏ, rồi lại nghĩ đến con thỏ tai cụp đang ngủ trong phòng mình, bối rối không biết nên chọn cái nào, cả hai con em đều rất thích.

"Vậy thì khắc cả hai bộ đi, đúng lúc mẫu thân con gần đây cũng rảnh rỗi." Omega không đành lòng nhìn con gái bối rối, chuyện này đâu phải nhất định phải chọn một trong hai, chọn cả hai cũng được mà?

Vân Khởi cảm thấy mình sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, nó sắp nứt toác ra rồi.

"Mẫu thân ấy hả, vì con gái của mình mà làm một vài món đồ nhỏ xinh không phải là điều bình thường sao?" Giống như là ngại sắc mặt Vân Khởi còn chưa đủ cứng đờ, Omega lại bổ sung thêm

Nghe Lâm Thần nói, Lâm Hề lại một lần nữa dùng đôi mắt to đẹp giống hệt mẹ mình mà nhìn chằm chằm cô, Vân Khởi chỉ có thể gian nan mà gật đầu, đồng ý với lời Lâm Thần nói.

"Yee!!!" Lâm Hề cười vui vẻ lao vào ôm chặt lấy Vân Khởi.

Đây là lần đầu tiên tiểu Omega này bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy trước mặt mẫu thân.

Lúc Vân Khởi khom lưng xuống, Lâm Hề hôn nhẹ lên má cô rồi sau đó chạy về ôm lấy mẹ.

Có vẻ cũng không tệ lắm? Vân Khởi nghĩ.

......

"Thật tốt nhỉ." Sau khi về đến phòng ngủ, Alpha bắt đầu âm dương quái khí nói, "Bản thân mình thì cái gì cũng không làm, chỉ dùng ta dỗ cho Hề Nhi vui vẻ.”

"Không phải em đang giúp Hề Nhi gần gũi với chị hơn chút sao?" Lâm Thần dỗ dành người bạn đời từ khi bước vào phòng đã bắt đầu lẩm bẩm tỏ vẻ không hài lòng, sau đó nàng chủ động ôm lấy cô.

"Không phải mình làm mà đồng ý cũng nhanh quá." Alpha vừa tận hưởng vợ iu thân mật cọ cọ vừa tiếp tục cằn nhằn.

"Này không phải thể hiện tay nghề của chị cao siêu thế nào sao?."

"Chị có để ý hôm nay phòng ngủ có gì đó lạ lạ không?" Trước khi Alpha tiếp tục than thở, Lâm Thần nhanh chóng lên tiếng cắt ngang lời cô.

Có gì khác sao? Vân Khởi nhìn quanh một vòng, mọi thứ vẫn rất quen thuộc, chẳng có gì khác biệt cả.

Chỉ là hôm nay so với mọi khi lại yên tĩnh hơn một chút.

Yên tĩnh! Vân Khởi đột nhiên ý thức được chuyện gì đó.

"Nãy em mang con đưa cho quản gia, bà ấy luôn rất thích trẻ con, cho nên em mới hỏi bà có thể giúp chúng ta trông em bé một đêm không, bà đã đồng ý rồi." Lâm Thần thì thầm bên tai Vân Khởi, từng lời nói ngọt ngào mang theo mùi hương hoa bách hợp.

Những lời nói của Lâm Thần phảng phất cũng trở nên giống như hoa bách hợp kia, dẻo như tơ và ngọt ngào như mật, lúc thấm vào tai Vân Khởi, liền ở trong đầu cô mà quay cuồng, làm cho tâm trí cô cũng ngập tràn vị ngọt.

Hiện tại thời tiết đã không còn mát mẻ nữa, hai người nằm cạnh nhau sẽ cảm thấy nóng, nhưng lúc này, Vân Khởi cảm thấy cơ thể mình còn nóng hơn Omega, cho nên chỗ chạm vào Omega lại cảm thấy mát lạnh, làm cô nhịn không được muốn mở rộng diện tích tiếp xúc.

Không biết có phải do nóng không mà răng nanh của cô cũng nhịn không được mà bắt đầu nhói lên, muốn chui ra ngoài, muốn chủ nhân của nó há miệng ra cho nó đón nhận không khí trong lành. Nếu có thể cho nó tiếp xúc với Omega lạnh băng băng thì càng tốt.

"Lần đầu tiên con không có chúng ta ở bên, sẽ sợ lắm đó." Vân Khởi giả vờ bình tĩnh nói.

"Không sao đâu, em cũng ném cả Tiểu Tuyết qua đó rồi, còn có cả mấy bộ quần áo có cúc bạc của chị nữa, em đều ném qua đó hết rồi." Omega không hề giấu giếm, nói thẳng, "Mấy cái nút của chị đủ cho con nghịch mãi không chán."

Con thì vui vẻ rồi, nhưng tội nghiệp cho mấy bộ quần áo, khả năng chúng lại sắp bị mòn nữa rồi, Vân Khởi mặt vô biểu tình nghĩ.

Cơ thể kia đang nằm trong lòng lạnh băng băng, cảm giác ôm cũng thực thoải mái, Vân Khởi nhanh chóng đem những bộ quần áo đáng thương đó vứt ra sau đầu.

"Đợi chút." Omega định đứng dậy, nhưng lại bị Vân Khởi ôm chặt, lần đầu tiên không thoát ra được. Lần thứ hai, sau khi gọi Vân Khởi hoàn hồn thì mới bắt đầu buông tay cho người kia đứng dậy thành công.

Vân Khởi nhìn Lâm Thần đang lục tìm trong tủ quần áo. Chẳng bao lâu sau, nàng tìm được một bộ đồ, một bộ đồ mà không thuộc về tủ quần áo, nhưng cô lại rất quen thuộc với nó. Đây chẳng phải là bộ đồ Lâm Thần mặc lúc chụp ảnh tốt nghiệp sao?

"Dạo trước em có tìm lại bộ đồ tốt nghiệp đại học, vẫn luôn để ở trong tủ, bây giờ cũng đến lúc cần dùng rồi." Omega cười thực ngoan ngoãn, nhưng trong mắt Vân Khởi, lại có chút mê hoặc khác thường.

Cô đột nhiên nhớ đến mấy lần trước Lâm Thần nhắc đến cụm từ "đồng phục play", cho nên lần này nàng ấy cố ý đẩy con đi có phải là đã lên kế hoạch từ trước không?

Răng nanh một lần nữa lại bắt đầu phản kháng mãnh liệt, thôi thúc muốn bộc phát. Vân Khởi đầu óc trống rỗng, đợi đến khi cô lấy lại được ý thức thì phát hiện Omega đã bị cô ghì chặt dưới thân.

Omega vẫn như cũ ngoan ngoãn tươi cười, không có phản kháng.

【Nhân vật của ngươi là một cái tra A! Ngươi vi phạm tính cách nhân vật!】

【Nhân vật của ngươi là một cái tra A! Ngươi vi phạm tính cách nhân vật!】

【Nhân vật của ngươi là một cái tra A! Ngươi vi phạm tính cách nhân vật!】

Tiếng kêu sắc nhọn của hệ thống vang lên trong đầu, không ngừng lặp lại, đồng thời cũng làm cho đầu Vân Khởi đau đớn dữ dội.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy âm thanh chói tai như vậy, hơn nữa cái âm thanh này còn vang mãi trong đầu cô, làm cô đau đớn ngã xuống giường.

"Làm sao vậy?" Lâm Thần lo lắng nhìn Vân Khởi, không hiểu tại sao lại đột nhiên mặt mày tái nhợt rồi ngã xuống.

"Có chỗ nào không ổn sao..." Giọng nói quan tâm của Omega truyền vào trong đầu Vân Khởi. Cô muốn an ủi Omega một chút, nhưng cơn đau trong đầu làm cô không thể tập trung vào việc khác.

Giọng nói của hệ thống điên cuồng mà ồn ào, mặc kệ Vân Khởi có giải thích thế nào, đối phương vẫn mãi lặp lại hai câu đó.

Thời gian gần đây, hệ thống giống như không còn tồn tại, Vân Khởi cũng dần dần thả lỏng, thỉnh thoảng vài lần xuất hiện cũng là hình tượng đáng yêu. Cô không hiểu sao lần này lại thay đổi lớn như vậy.

Omega vẫn như cũ, ở một bên lo lắng nhìn cô, lấy điện thoại ra định gọi bác sĩ, nhưng lại bị Vân Khởi ngăn lại. Cô biết gọi bác sĩ cũng không có tác dụng.

Giống như lúc xuất hiện, giọng hệ thống cũng đột ngột biến mất. Sau khi cơn đau trong đầu tan đi, Vân Khởi cuối cùng cũng hồi phục.

"Không sao." Vân Khởi giải thích với Lâm Thần đang lo lắng, "Chỉ là đột nhiên có chút không khỏe, giờ thì ổn rồi."

Lâm Thần vẫn còn rất lo lắng, nhưng nhìn biểu hiện của Vân Khởi, cho dù bây giờ có hỏi cũng hỏi không ra kết quả, cho nên nàng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Nàng định tìm thời điểm thích hợp để gọi bác sĩ đến nhà xem cho Vân Khởi, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ.

Nhưng... chung quy nàng vẫn cảm thấy về sự việc lần này Alpha cũng biết gì đó.

- --------------

Editor: mấy tháng cuối năm hơi bận tí nên up chậm nhoé. Nhưng mà k có drop đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.