Vân Khởi không hay biết gì, chỉ thấy Omega càng ngày càng giận dỗi, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng trở nên trầm mặc. Là vì cô giả vờ đau bị phát hiện, hay là... liên quan đến cái tên Mục Mộ mà cô vừa nhắc đến?
Tình yêu của Lâm Thần dành cho cô, Vân Khởi chưa bao giờ nghi ngờ. Cô chỉ là sợ cốt truyện của thế giới này, sợ thế giới sẽ phát hiện ra chuyện gì đó bất thường giữa cô và Lâm Thần, rồi dùng cách nào đó để uốn nắn những sự bất thường ấy, đưa mọi thứ về đúng quỹ đạo ban đầu.
Những thứ kỳ quái ma quỷ như vậy, cô cũng không biết làm cách nào để tránh né chúng.
Cũng giống như ký ức của cô, ký ức giữa thế giới cũ và thế giới hiện tại trộn lẫn vào nhau một cách hỗn loạn. Làm cho Vân Khởi có chút nghi ngờ, không biết có liên quan gì đến hệ thống hay không. Hiện tại cô thậm chí còn nghi ngờ chính ký ức của mình, nhưng vấn đề là những cảm xúc mà những ký ức đó mang lại quá chân thực.
Cô vẫn nhớ cảm giác khi lần đầu tiên bước vào công ty, nhìn thấy lời chúc của ông nội vẫn còn khắc trên bàn làm việc của mình, trong lòng không kìm được mà xúc động. Cô vẫn nhớ nỗi sợ khi nhìn vào vết thương sau khi ngã lúc tập đi xe đạp, cũng còn nhớ rõ cảm giác ấm áp của người đã nắm tay cô, hát vu vơ an ủi cô.
Nếu ký ức là giả, vậy những cảm xúc này cũng là giả sao?
"Thỏ ngốc." Vân Khởi nhỏ giọng nói, nắm lấy bàn tay vẫn còn ở đó sau khi véo mình.
Ít nhất thì trong khoảng thời gian này, khoảng thời gian mình ở bên Lâm Thần là thật, phải không? Và tình cảm giữa mình và Lâm Thần cũng đều là thật.
"Chị nói ai ngốc?" Nói mình ngốc, có phải còn muốn nói thêm một câu Cẩn Mạt thật thông minh?
Lâm Thần biết hiện tại không nên nhắc lại chuyện cũ, huống chi bây giờ Cẩn Mạt đã mất hết tất cả những gì cô ta trân trọng, nhưng chính là nàng không thể kìm được. Nàng nhớ lại lúc trước, lúc Alpha cười nhạo mình, thích nhất là tự nói bản thân Alpha thích người thông minh, rồi còn khen Cẩn Mạt thông minh, biết khi nào có thể nghịch ngợm và khi nào phải ngoan ngoãn.
"Thỏ ngốc lại giận rồi sao?" Thỏ con ngốc ngốc nghếch nghếch, luôn là bất ngờ tức giận hoặc bất ngờ buồn bã. Khi tức giận thì làm người khó hiểu, còn khi buồn bã thì làm người xót xa.
Hiện tại thỏ con ngốc này không biết vì sao lại giận nữa, nhưng biểu hiện lại giống như đang rất ấm ức, làm người khác nhìn mà lòng mềm nhũn.
Thật là, tức giận cũng không ra hồn, kiểu này làm sao dọa nổi ai chứ.
Cơn đau đầu đã biến mất từ lâu, Vân Khởi ngồi thẳng lên, trong chớp mắt, liền đổi thành cô ôm lấy Omega.
"Là ai chọc bé thỏ nhà chúng ta tức giận vậy?" Nghĩ đến chuyện hệ thống vì chuyện hôm qua mà ngại xuất hiện, Vân Khởi càng trở nên táo bạo hơn.
"Thật là quá đáng, sao có thể bắt nạt bé thỏ mềm mềm mại mại nhà chúng ta chứ? Rốt cuộc là ai mà quá đáng như vậy?" Ngữ khí Alpha nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với bộ dạng trước kia.
Lâm Thần biết là Vân Khởi thích mình, nhưng Alpha lại luôn tỏ ra kiêu ngạo, không quan tâm. Còn Vân Khởi ôn nhu, pha chút đùa cợt như lúc này, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy kể từ khi Vân Khởi lớn lên.
Chỉ khi Vân Khởi ở trong thời kỳ đặc biệt, nàng mới có thể nhìn thấy đối phương bám lấy mình, nhưng khi đó Vân Khởi tương đối trầm lặng, chưa bao giờ bộc lộ kiểu đùa cợt như thế này.
Ngọn lửa giận trong lòng nàng vốn dĩ định bùng nổ, nhưng bây giờ lại lửng lơ giữa chừng, không thể nào bộc phát ra được.
Sau khi Vân Khởi nói xong, cô thấy màu đỏ hồng dần dần lan lên hai vành tai của Omega, rồi từ từ lan đến má, xinh đẹp cực kỳ.
Bé thỏ của cô, đây là ngại ngùng sao?
Vân Khởi không tự chủ được mà bật cười, cũng bởi vì cười mà lồng ngực không ngừng rung lên.
"Chị còn cười à?" Omega giận dỗi nói, "Chính là chị đó, ngày nào cũng bắt nạt em, trước đây bắt nạt em, hiện tại bây giờ cũng bắt nạt em."
"Ngày nào cũng nói em ngốc, ngày nào cũng nói em lùn..." Omega bắt đầu liệt kê mười tội trạng của bạn đời.
"Chị sai rồi." Alpha đè Omega xuống, hôn lên đôi môi đang không ngừng thoảng ra mùi hương bách hợp, chặn hết những lời trách móc của bạn đời.
Một lúc sau, khi Omega bắt đầu thở không nổi, đẩy Vân Khởi ra thì cô mới chịu ngồi dậy.
"Đừng giận nữa mà?"
"Vậy chị không được nói em ngốc nữa." Lâm Thần từ trước đến nay vẫn luôn bị cái từ này làm cho canh cánh trong lòng.
Nàng rất thông minh mà, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được khen là thiên tài. Chỉ có Vân Khởi, ngày nào cũng bảo nàng ngốc. Hồi nhỏ đã gọi nàng là thỏ ngốc, lớn lên rồi vẫn còn gọi nàng là thỏ ngốc.
Ban đầu nàng nghĩ bé thỏ là biệt danh ngớ ngẩn nhất mà mình từng nghe, bây giờ lại xuất hiện thêm một cái thỏ ngốc.
"Ai nói ngốc là không tốt, chị lại thích ngốc nghếch như vậy." Alpha ở bên cạnh nói, không muốn từ bỏ cách gọi thân mật này.
Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô gọi Lâm Thần là thỏ ngốc, trước giờ đều gọi là bé thỏ, nhưng hiện tại lúc thốt ra hai chữ thỏ ngốc này, cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc từ tận sâu trong linh hồn, hai chữ đó nghe thật dễ chịu, làm cho cô chỉ cần gọi một lần đã thấy mê mẩn.
"Lên, mau đứng lên." Omega không trả lời câu nói kia, "Em muốn đi gặp con, hôm qua đã hứa sáng sớm hôm nay sẽ đón con về."
Vân Khởi vẫn như cũ nằm đè lên Lâm Thần, chỉ đến khi cảm thấy nàng ấy thực sự muốn giận thì mới nhổm dậy, buông tha bé thỏ với hai bên má đỏ ửng.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm thấy mình thật kỳ lạ, lại muốn ăn bánh crepe sầu riêng rồi ╯▂╰
Mỗi lần chưa mua thì lại thèm kinh khủng, đến khi mua rồi lại không ăn nổi, không chịu nổi mùi sầu riêng.