"Không đau mà." Nhìn bé thỏ nằm trong lòng vẫn còn rầu rĩ không vui, Vân Khởi lại một lần nữa an ủi nàng.
Nhưng hình như cũng không có tác dụng gì, bé thỏ vẫn cúi đầu im lặng, nhìn chằm chằm vào dấu răng trên cổ cô.
"Thật mà..." Lời của Alpha đột ngột dừng lại khi cô cảm nhận được sự liếm nhẹ nhàng lên làn da của mình. Nơi bị cắn vốn đã nhạy cảm, theo động tác của Omega, một cảm giác tê dại lan tỏa từ vết cắn, xen lẫn chút đau nhói, làm cho cô không khỏi rùng mình.
Vân Khởi im lặng hồi lâu mới dần quen với cảm giác lạ lẫm đó.
"Gọi em là thỏ, em thật sự tưởng mình là thỏ hả." Alpha vỗ vỗ đầu bạn đời, giọng cười không kiềm chế được từ cổ họng vang lên.
Thỏ ngốc, đúng là một con thỏ ngốc, lại còn học thỏ liếm láp miệng vết thương, nghĩ rằng nước bọt có thể trị thương.
"Không được mắng em ngốc." Nhìn Vân Khởi giống như đang muốn phản bác, Lâm Thần bổ sung thêm: "Trong lòng cũng không được."
"Oan uổng quá, tiểu nhân oan uổng quá." Vân Khởi bắt chước lời thoại của tên phạm nhân trong phim truyền hình hôm qua, giọng nói cường điệu làm cho bé thỏ nhà mình bật cười.
Cô không ngờ mình chỉ mới nấu xói một câu "thỏ ngốc" trong lòng mà Lâm Thần đã bắt quả tang được, nhưng ngoài miệng thì cô chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Bé thỏ vốn dĩ đã ngốc, nếu bị chọc giận mà sau này trở nên ngốc hơn nữa thì không phải là lỗi của cô sao?
Điểm tốt duy nhất là khi Lâm Thần nói câu đó, nàng ngẩng đầu lên, có thể thấy được đôi mắt nàng đỏ hoe, bất quá cũng không còn vẻ trống rỗng như lúc mới về nữa.
"Làm sao vậy?" Sau khi cùng bé thỏ này đùa giỡn một lúc, Vân Khởi lại hỏi câu hỏi đầu tiên.
"Chỉ là đột nhiên nhớ đến ngày mẹ qua đời." Lâm Thần không muốn kể ra chuyện mình đi tìm Mục Mộ, nàng dự cảm rằng chuyện này sẽ làm cho Alpha không vui.
"Ngày đó mẹ qua đời, mẫu thân thì để cho người đáng ghét dọn vào nhà. Sau đó em liền một thân một mình chạy ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm, người cũng thật nhiều, ai ai cũng nhìn em..." Nói tiếp, nói tiếp, giọng của Lâm Thần dần dần nhỏ lại.
"Em muốn tìm một nơi không có ai, ban đêm đến công viên Walden, chỗ đó rất tối nhưng lại rất yên tĩnh, không có ai khác, em tìm một chỗ ngồi xuống..." Miêu tả của Lâm Thần làm cho Vân Khởi bất giác nhớ đến Mục Mộ, nhớ đến ký ức cô đã nhìn thấy lần trước.
Nhưng trong lời kể của Lâm Thần lại không hề nhắc đến chuyện lúc đó có một Alpha ở bên cạnh nàng, có lẽ không phải lần đó chăng?
Chuyện làm cho Vân Khởi càng bận tâm hơn chính là bóng dáng nhỏ bé, bất lực trong ký ức đó, một mình đến hồ Walden tĩnh lặng giữa đêm đen, ngồi ở dưới gốc cây khóc thút thít. Giọng của Lâm Thần dần dần hòa vào với hình ảnh lúc nàng còn bé làm cho cô thêm đau lòng.
Khi nhỏ, lúc Omega buồn bã cùng khổ sở cũng không có ai ở bên cạnh an ủi, làm lòng cô không khỏi nhói đau.
Còn có một chút cảm giác kỳ lạ.
Lúc nhìn thấy ký ức đó, Vân Khởi đã cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cảm giác đó lại rất mờ nhạt, cũng nhanh chóng tan biến. Nhưng bây giờ khi Lâm Thần nằm trong lòng kể về ký ức thời thơ ấu, cảm giác kỳ lạ đó lại một lần nữa trỗi dậy.
Cô luôn cảm thấy rằng bên cạnh Omega nhỏ bé đó hẳn là có một ai đó đứng ra che chở, vì nàng mà ngăn chặn bóng tối.
Một cảm giác rất kỳ lạ nhưng Vân Khởi lại vô thức tin vào điều đó.
"Bây giờ em có chị rồi, còn có Hề Nhi, có đứa nhỏ, có Tiểu Tuyết, có Kem nữa." Vân Khởi nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt đỏ ửng của Lâm Thần.
Khi nhìn thấy ký ức đó, cô cũng bất lực như tiểu Omega đang khóc, cô đã rất muốn ôm lấy rồi an ủi bé thỏ trước mắt, nhưng cái gì cũng không thể làm được.
Đó chỉ là một đoạn ký ức, là những chuyện đã xảy ra, còn cô cùng lắm chỉ là một khán giả đi ngang qua, không thể thay đổi bất cứ điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bé thỏ đau khổ.
Giờ thì khác rồi, đây là sự việc đang diễn ra, cô có thể ôm và an ủi bé thỏ của mình, còn có thể chạm vào nàng.
"Mẹ mà thấy bé thỏ của chúng ta khóc nhiều thế này, khẳng định sẽ đau lòng lắm." Đôi mắt kia đang nhìn cô trông thật đẹp, Vân Khởi không kìm được mà hôn nhẹ lên khóe mắt đỏ hoe của Lâm Thần.
"A, tiểu bách hợp của chúng ta sao lại khóc nữa rồi? Có cần mẹ làm chút đồ ăn ngon an ủi an ủi không?" Vân Khởi bắt chước mẹ vợ. Cô chưa từng gặp mẹ của Lâm Thần, nhưng theo bản năng, cô nghĩ rằng nếu mẹ nàng còn sống thì bà sẽ dùng những lời lẽ và giọng điệu như thế này để an ủi nàng.
Giọng điệu quen thuộc làm cho Omega run run. Hồi nhỏ mẹ nàng luôn thích gọi nàng là tiểu bách hợp, sau đó Alpha cũng học theo, luân phiên gọi nàng là tiểu bách hợp cùng bé thỏ.
Alpha hồi đó luôn thích giả làm đại tỷ tỷ lúc có mẹ ở bên, nhưng sau khi mẹ đi thì lại bắt nạt nàng, cho nên thỉnh thoảng nàng sẽ lại khóc vì giận, chạy tới chỗ mẹ mách tội, sau đó mẹ liền dỗ dành nàng như thế này.
"Mẹ cũng không làm màu như chị." Bé thỏ cằn nhằn, giả vờ như bị giọng điệu của Vân Khởi làm cho ghê tởm.
"Em..." Vân Khởi mới nói được một từ thì im lặng.
"Sao thế?" Khác với Mục Mộ, lúc Vân Khởi nói nửa chừng, sẽ chỉ làm cho Lâm Thần càng tò mò hơn về phần còn lại, khiến nàng cảm thấy thú vị.
"Em hẳn là nên đổi biệt danh rồi, không phải bé thỏ nữa, đổi thành béo thỏ đi." Alpha còn cố ý xoa xoa chỗ mình bị bạn đời đè lên, giả bộ như chỗ đó bị đè tê cứng.
"Kem có thể ăn nhiều như vậy, cứ tưởng là học từ Tiểu Tuyết, giờ mới thấy hóa ra đều là học từ em." Vân Khởi bóp bóp eo Lâm Thần, cảm giác mềm mại rất dễ chịu, cô nhịn không được mà bóp thêm lần nữa, cảm giác quá tuyệt, cho nên cô lại bóp lần thứ ba, rồi thứ tư...
Vân Khởi không nhận ra người đang đè trên người mình, sắc mặt càng ngày càng tối sầm lại.
Từ lúc Vân Khởi nói từ "béo thỏ", sắc mặt Lâm Thần đã bắt đầu khó chịu. Nàng vốn dĩ tưởng là "thỏ ngốc" đã là giới hạn rồi, không ngờ bây giờ còn có thêm "béo thỏ thỏ béo"! Hơn nữa, Alpha này sau khi nói xong còn bắt đầu bóp bóp thịt ở eo nàng, bóp mãi cũng không chịu dừng lại.
Hơn nữa... Lâm Thần cảm thấy gần đây mình có vẻ cũng có béo lên một chút. Lúc mang thai, quản gia chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho nàng, mỗi ngày nàng có thể ăn tận 5-6 bữa, cũng không ra ngoài vận động mấy, vẫn luôn ở trong nhà. Sau khi sinh em bé, nàng cũng lén nhìn mình trong gương, cảm giác thịt ở eo có vẻ nhiều hơn trước.
"A!" Vân Khởi đang vui vẻ sờ sờ bé thỏ thì đột nhiên hét lên đau đớn.
Lâm Thần bất ngờ gia tăng sức nặng lên phần eo, ngồi đè chặt xuống. Trong thoáng chốc, Vân Khởi như nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy.
"Em béo sao?" Bé thỏ này dừng động tác, nhìn xuống người ở dưới với ánh mắt đe dọa.
"Không béo, không béo, là chị béo." Con thỏ hư hỏng này, vừa mới đây thôi cô còn an ủi nàng ấy mà!
"Em không muốn đi nữa." Lâm Thần cọ cọ vào người Vân Khởi.
"?"
"Em không muốn đi làm nữa." Lúc quay về nhà nàng đã nói với Nam Nguyệt chiều sẽ quay lại, nhưng bây giờ nàng không muốn quay lại nữa.
"Vậy thì không đi nữa." Vân Khởi đáp lại một câu.
Trong mắt cô, việc Lâm Thần đi làm chỉ là đi để cho vui, những thứ khác đều không quan trọng.
"Nhưng mà em lỡ hẹn với Nam Nguyệt rồi." Nàng chỉ mới đi làm chưa được bao lâu, giờ lại nghỉ phép.
"Hay để chị gọi điện?" Vân Khởi thuận miệng nói một câu, liền nhìn thấy ánh mắt của Omega sáng lên.
Đây là nàng ấy cố tình chờ câu này sao?
Mỗi lần "bé thỏ" cảm thấy ấm ức hay khó chịu, nàng lại đặc biệt giống như một đứa trẻ, thích làm nũng, thích được an ủi.
Là do khi còn nhỏ mỗi lúc nàng ấy buồn không có ai dỗ dành sao? Vân Khởi không hiểu sao lại nghĩ đến chuyện này, cảm giác chua xót lại dâng lên.
Giá như cô có thể đến sớm hơn, giá như cô có thể lớn lên cùng với Lâm Thần thì tốt biết mấy.
"Số của Nam Nguyệt là 2839xxx0018." Lâm Thần lục tìm điện thoại trong túi áo của Vân Khởi, rồi đưa cho cô.
"Chị lưu số này đi, sau này nếu chị làm chuyện gì cho em giận dỗi bỏ đi, thì hãy gọi cho Nam Nguyệt, chị ấy biết em ở đâu." Omega bâng quơ nói.
"Sao có thể chứ, sẽ không bao giờ để "bé thỏ" nhà mình chạy ra ngoài đâu. Nếu bé thỏ ra ngoài mà không nhớ đường về thì phải làm sao?" Vân Khởi cho rằng chuyện mà Lâm Thần nói là hoàn toàn không thể xảy ra, nhưng cô vẫn lưu lại số của Nam Nguyệt.
"Lâm Thần có chút không khỏe, hôm nay em ấy sẽ không đi làm." Khi điện thoại được kết nối, Vân Khởi bình tĩnh nói với Nam Nguyệt.
"Không khỏe? Em ấy bị sao thế?" Nam Nguyệt nhớ lại vẻ mặt của Lâm Thần lúc vừa rời đi, nhìn có vẻ không được tốt lắm. Lúc đó Nam Nguyệt cũng định hỏi vài câu, nhưng Lâm Thần đi quá vội vàng, không để lại thời gian để hỏi.
"Ăn quá no." Vân Khởi tùy tiện đưa ra một lý do, "thỏ béo" ăn quá nhiều, đau bụng, quả là một lý do hợp lý.
Lâm Thần lại một lần nữa dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Vân Khởi, và còn dùng lực mạnh hơn trước.
"Cúp máy rồi." Đầu dây bên kia Nam Nguyệt vẫn còn đang ngơ ngác, Vân Khởi đã dập máy.
"Ăn quá no?" Omega nhắc lại lý do mà Vân Khởi vừa đưa ra, giọng điệu đầy nguy hiểm.
"Ý chị là, thỏ nhà chúng ta sắp được ăn rất nhiều món ngon, sẽ no đến căng bụng." Vân Khởi dùng tay đỡ lấy eo của Lâm Thần, ngăn nàng dùng lực xuống dưới, cô cảm thấy eo của mình không thể chịu thêm cú sốc thứ hai.
"Hừ." Omega hừ nhẹ, dừng lại hành động.
"Em buồn ngủ rồi." Lâm Thần nói, những ký ức vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều tinh thần của nàng, nàng muốn ngủ rồi gặp mẹ trong giấc mơ, để kể với mẹ về cuộc sống hiện tại của mình, rằng nàng đang rất hạnh phúc.
Vân Khởi không đáp lời, cô giơ hai tay về phía giường, mắt nhìn Lâm Thần, làm động tác thỉnh.
Ý tứ của cô là mời em nằm lên giường ngủ bù, rồi rời khỏi người mình.
"Chị nằm với em." Omega nhìn chằm chằm vào cô.
Nhưng cô vừa mới dậy mà. Vân Khởi nghĩ, nhưng nhìn thấy biểu cảm của bé thỏ này, cô đành phải chiều theo, khuất phục.
Cô ôm lấy "bé thỏ" bám người này rồi chui vào cái chăn mà cô vừa rời khỏi không lâu.
Cũng không biết gần đây là thế nào, vào ban đêm cô luôn ngủ rất sâu, vào ngày hôm sau thì lại dậy rất muộn. Tuy nhiên sau khi thức dậy tinh thần vẫn khá tốt, vì thế cô cũng không để tâm lắm.
Cơn buồn ngủ mùa xuân, sự mệt mỏi mùa hạ (Xuân vây hạ mệt) hẳn là do cô đã bị ảnh hưởng bởi thời tiết đi?
Nhưng vừa mới dậy mà lại phải nằm vào chăn thì có chút khó chịu, "bé thỏ" ngủ ngon lành như thế, cô cũng không tiện cựa quậy nhiều.