Vài ngày sau trong một đêm nọ, Vân Khởi mơ thấy điều mà cô sợ nhất.
Cô mơ thấy mình tỉnh dậy trong thư phòng, Omega đứng bên cạnh nhìn cô.
"Xin lỗi, em...." Omega lúng túng trước mặt cô, giống như đang do dự không biết phải nói gì cho phù hợp.
"Làm sao vậy?" Giống như những ngày gần đây, Vân Khởi chuẩn bị bước tới ôm lấy thỏ con của mình, nhưng bị né tránh một cách thô bạo.
Động tác né của "Lâm Thần" rất nhanh, không giống như lúc trước, động tác né lúc trước chỉ là một kiểu làm nũng để được dỗ dành thêm một chút. Lần này lại là thực sự không muốn cô chạm vào, tránh né như thể cô là rắn rết.
Tay Vân Khởi đột ngột bị lơ lửng giữa không trung, cả hai người đều rơi vào sự im lặng gượng gạo.
"Lâm Thần" cũng ngạc nhiên, hình như cũng không ngờ rằng mình lại phản ứng như vậy, cơ thể đã hành động trước cả khi suy nghĩ kịp đến.
"Em đã yêu một người khác rồi." Hít sâu một hơi, "Lâm Thần" bình tĩnh nói.
"?"
"Người mà em thích từ nhỏ đã đến tìm em. Ban đầu em tưởng chị ấy đã cưới người khác rồi cho nên mới không suy nghĩ gì thêm." "Lâm Thần" nhìn Vân Khởi bằng một ánh mắt bình thản, sau khi nói ra, nàng thấy mình càng nói càng trôi chảy, trong lòng cũng có cảm giác giống như được giải thoát.
Vân Khởi nhìn vào gương mặt quen thuộc trước mặt, gương mặt quen thuộc này lại đang dùng biểu cảm xa lạ nhìn cô.
Sau khi nói xong nàng liền bắt đầu nhìn chằm chằm vào Vân Khởi, giống như đang chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.
"Chị không đồng ý." Vân Khởi từ chối ngay lập tức. Hai người họ đã kết hôn rồi mà, không phải sao?
Chỉ cần cô không đồng ý ly hôn, Lâm Thần sẽ không thể rời đi. Hai người đã kết hôn rồi, Omega cũng nên giữ lời hứa chứ, không phải sao?
"Không lẽ phải cần em nhắc nhở ngài sao?" "Lâm Thần" lại dùng cách xưng hô như trước, "Trong những năm chúng ta kết hôn, em chưa từng cảm thấy ngài xem em là vợ."
Omega kéo tay áo lên, để lộ cánh tay mà không lâu trước đây Vân Khởi vừa hôn lên. Cô nhớ nơi đó rõ ràng là da dẻ mịn màng, không tì vết, nhưng giờ phút này lại xuất hiện đầy những vết roi đỏ ửng. Ngay sau đó, Omega quay lưng lại, kéo áo lên, để lộ ra những vết thương trên lưng còn ghê rợn hơn. Bởi vì hành động của Omega, vết thương lại nứt toác, máu tươi tràn ra trên làn da, nhỏ xuống tấm thảm trắng như tuyết, giống như đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực đang nở rộ.
Những vết thương quá mức khủng khiếp làm cho Vân Khởi không dám nhìn thẳng, cô cúi đầu xuống, phát hiện sàn nhà không hiểu tại sao lại xuất hiện càng ngày càng nhiều máu, giống như muốn nhấn chìm cả căn phòng này.
"Chỗ này là vết thương đêm tân hôn ngài đánh em, chỗ này là..." Lâm Thần chỉ vào những vết thương trên người mình, từng câu từng chữ kể về nguồn gốc của chúng.
"Đó không phải là chị." Vân Khởi lẩm bẩm, "Đó không phải là chị, không phải chị, không phải chị!"
Một câu lại một câu, âm thanh càng lúc càng lớn hơn, như là đang tự thuyết phục bản thân mình. Chỉ cần tách biệt bản thân khỏi người chủ đầu tiên của thân xác này, vậy thì Lâm Thần sẽ không rời xa cô nữa.
"Nhưng cũng không sao cả." Omega mặc lại áo, "Chị gái lúc còn nhỏ của em đến tìm em rồi, em phải đi đây."
Vân Khởi đưa tay ra cố gắng bắt lấy, nhưng làm sao cũng không với tới được. Dưới chân cô là vũng máu như một hồ nước nhỏ, ngăn cản bước tiến của cô, giống như oán hận của chủ nhân căn phòng này. Mỗi lần bị đánh, một mảnh oán hận lại ở lại căn phòng này, cuối cùng tập hợp thành đại dương mênh mông ngăn cách hung thủ với chủ nhân của nó.
Bóng dáng của "Lâm Thần" ngày càng xa, tiếng bước chân cũng dần dần không còn nghe thấy nữa.
Vân Khởi cảm thấy lồng ngực càng ngày càng nặng trĩu, như có thứ gì đó đè lên, rồi sau đó cô liền tỉnh dậy.
"Gù gù?" Con cú tuyết nhỏ nhìn Vân Khởi đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao vừa rồi cô lại la hét ầm ĩ, đến mức đánh thức nó dậy luôn.
Con cú tròn vo béo núc đang đè lên ngực cô, không lạ gì khi cô lại mơ thấy ác mộng.
Bây giờ con chim ngốc ấy vẫn đang nặng nề đè lên người cô, còn nhìn cô với đôi mắt ngây thơ, giống như chính cô mới là người làm phiền giấc ngủ của người khác.
"Gù gù!"
Vân Khởi tóm lấy cục bột trắng đang nằm trên ngực mình rồi bắt đầu vò nắn, làm rối tung hết lông của con cú tuyết. Chỉ khi đó cô mới nhẹ nhõm mà thở phào một cái.
Còn con cú tuyết từ lúc đầu chống cự dữ dội, đến lúc cuối cùng thì chỉ biết chịu trận, để mặc cho Vân Khởi xoa nắn biến nó thành một con chim chiên xù.
Rèm cửa kéo kín mít làm cho căn phòng trở nên u tối, cũng rất thích hợp cho giấc ngủ, hẳn là Lâm Thần đã kéo lại trước khi đi.
Sau khi đặt con cú tuyết đang ngơ ngẩn xuống, Vân Khởi đứng dậy kéo rèm cửa ra.
Ánh nắng chói chang chiếu rọi lên người, ấm áp, chiếu lâu còn có cảm giác nhói nhẹ, như xua tan mọi u ám trong giấc mơ.
Vân Khởi cảm thấy mình như được sống lại.
"Nhớ em à?" Đây là một trong số ít những lần Lâm Thần nhận được cuộc gọi từ Vân Khởi, làm cho thỏ con cũng vui mừng lắm.
Giọng Omega vẫn như thường ngày, mang theo nét mềm mại đặc trưng, khác hẳn với âm thanh lạnh lùng trong mơ.
"Con cú tuyết này là sao?" Vân Khởi nghe thấy giọng thỏ con bên kia ngừng lại một chút, dùng con cú tuyết làm cái cớ.
Lúc vừa bấm gọi đi, cô liền hối hận, nhưng Omega nhận cuộc gọi quá nhanh, làm cho cô không có cơ hội hối hận. Cũng may là hôm nay con cú tuyết đến, giúp cô có một cái cớ.
"Hôm nay nó cứ đứng ngoài cửa kêu gù gù, em sợ nó đánh thức chị cho nên mới cho nó vào." Lâm Thần sáng nay cũng là bị con cú tuyết này đánh thức.
Gần đây Alpha có chút kỳ lạ, Lâm Thần nghĩ trong lòng. Sáng nay nàng đã bị con cú tuyết này làm phiền dậy, còn Vân Khởi thì vẫn ngủ say bên cạnh, khác hẳn hình ảnh Alpha trước đây.
Nói ra thì, dạo gần đây hình như Vân Khởi có vẻ ngủ rất sâu. Lúc này đây lại quá kỳ lạ mới làm cho nàng chú ý tới.
"Hôm nay chị ngủ sâu nhỉ, cuối cùng cũng biết con thừa hưởng từ ai rồi." Omega nói xong còn bật cười.
"Còn không phải do tối qua con nghịch ngợm quá hay sao, cũng không xem ai là người thức dậy dỗ con ngủ lại." Vân Khởi cũng không chịu thua, nói xong mới nhận ra con không còn ở trong phòng ngủ nữa.
Cũng đúng, gần đây toàn là Vân Khởi nửa đêm thức dậy để dỗ con ngủ, Lâm Thần yên tâm, cảm thấy là do chính mình suy nghĩ quá nhiều.
Có lẽ là vì gần đây cuộc sống hạnh phúc quá nhiều, làm cho nàng mỗi khi phát hiện ra chuyện gì đó kì quái là nhịn không được mà lo lắng.
Rồi sau đó hai người chìm vào im lặng, ai cũng không nói gì, ai cũng không cúp máy.
"Sao chị chưa cúp máy hả?" Thỏ con làm nũng, "Em phải làm việc rồi, dạo này bận lắm."
Là rất bận, chỉ còn thiếu phần thuốc mà họ đang nghiên cứu, bởi vì gần đây nàng thường xuyên vắng mặt, cho nên hạng mục của nàng và Nam Nguyệt bị chậm hơn nhiều so với những người khác.
"Em bên kia cúp trước đi, con cú ở đây đang ầm ĩ, chị không rảnh tay để cúp." Vân Khởi nhìn con cú tuyết ngơ ngẩn bên cạnh, mặt không đổi sắc nói dối.
"Được rồi." Tuy là Omega đã đồng ý rồi nhưng phải một lúc sau Vân Khởi mới nghe thấy tiếng tút tút quen thuộc.