"Chuyện gì thế, sao trông chị căng thẳng vậy?" Lâm Thần vừa về nhà đã thấy Vân Khởi mặt không chút biểu cảm.
"Con ở nhà lại quậy cái gì nữa rồi hả?" Omega dùng ngón tay nhấn nhấn vào người con cú tuyết nhỏ đang im lặng bên cạnh, nàng nhớ lại lúc sáng khi Vân Khởi gọi điện đã cảm thấy có gì đó không ổn, lúc đó Vân Khởi hỏi về con cú tuyết nhỏ này.
"Gù gù." Con cú tuyết thậm chí phản đối cũng rất nhẹ nhàng.
Mặc dù Vân Khởi đã quyết định không để Lâm Thần rời đi, nhưng lời nói của Lâm Dao Dao vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô, như tiếng muỗi vo ve đêm hè, làm cho cô không thể bình tĩnh. Vừa lúc ở bên cạnh lại xuất hiện một con cú tuyết mềm mại cứ kêu gù gù, đây còn không phải là đang cố ý thu hút cô tới ôm ấp nó sao?
Alpha ban ngày cảm thấy bực bội, liền bắt đầu tức giận vò nát con cú tuyết nhỏ đang càu nhàu, thành công làm cho nó từ giận dữ chuyển thành chết lặng, rồi từ chết lặng chuyển thành tuyệt vọng.
"Sáng nay con cú béo đó đè lên ngực chị, làm chị tỉnh dậy." Vân Khởi ôm lấy thỏ con, làm nũng nói.
Hơi thở ấm áp của Alpha phả lên vành tai nàng, làm cho lông tơ trên người đều dựng hết cả lên.
Hôm nay Vân Khởi có vẻ... làm sao nhỉ, có chút dính dính, Lâm Thần nghĩ thầm, nhưng cảm giác này khác với lúc Vân Khởi vào thời kỳ đặc biệt, có một chút dịu dàng trong đó.
Kỳ kỳ quái quái, Lâm Thần cảm thấy Alpha gần đây thay đổi rất nhiều.
"Quá đáng quá, lúc em đi thì nó mới chui vào chăn thôi." Thỏ con đứng về phía bạn đời.
Con cú tuyết nhỏ ở bên cạnh nghe thấy hết, nhưng cũng chẳng còn sức để phản bác nữa.
"Đè có đau không?" Thỏ con xoa xoa nhẹ chỗ Vân Khởi bị đè.
Hai người cứ quấn quýt lấy nhau đến mức con cú tuyết nhỏ không thể chịu nổi nữa, nó bay đến bên xe nôi của em bé rồi dựa vào em bé cùng nhau nghỉ ngơi.
"Đau." Vân Khởi ôm chặt thỏ con, không cho nàng nhìn thấy khuôn mặt của mình. "Ngực đau."
Giọng Alpha trầm xuống, hai từ cuối cùng nghe như thì thầm, Lâm Thần như nghe thấy sự mơ hồ và bất lực trong đó, giống như lúc trước nàng khóc một mình, khóc đến mức cuối cùng cũng chỉ còn những âm thanh như vậy.
"Chỉ cần thỏ béo thổi thổi thì sẽ không đau nữa." Lâm Thần không biết tại sao Vân Khởi lại trở nên như vậy, nàng chỉ biết rằng chuyện quan trọng nhất bây giờ là hảo hảo an ủi Alpha nhà mình.
Nàng hùa theo tự gọi mình là thỏ béo, nhẹ nhàng thổi thổi vào ngực Vân Khởi.
"Chờ chút, em sẽ đánh Tiểu Tuyết một trận, lấy hết đồ ăn vặt của nó đưa cho Kem, còn phải bắt nó tận mắt nhìn Kem ăn đồ của nó." Lâm Thần nói, cũng kiêng dè gì con cú tuyết nhỏ đang ở trong xe nôi, mặc dù nàng đã cố ý hạ giọng vì em bé nhưng với khoảng cách này thì con cú tuyết chắc chắn có thể nghe thấy được.
"Nó béo quá rồi, đè chị đến nỗi làm chị mơ thấy ác mộng." Vân Khởi ôm Lâm Thần càng chặt hơn.
"?"
Cảm nhận được Lâm Thần trong lòng ngực giống như muốn ngẩng đầu nhìn mình, Vân Khởi ngăn lại hành động của nàng.
"Trong mơ thỏ béo nhà mình chạy đến nhà một Alpha khác, định sinh thỏ con cho người ta, đến cả Hề Nhi và đứa nhỏ cũng không thèm nữa." Tất nhiên là còn có cô nữa.
Ngay từ khi Vân Khởi nói câu đầu tiên, Lâm Thần đã bắt đầu cựa quậy trong lòng cô, muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị Vân Khởi giữ lại. Cho đến khi nghe được câu cuối cùng, nàng cũng thoát ra được, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Vân Khởi.
"Chị vẫn còn nghi ngờ mối quan hệ của em với người đó hả?" Khuôn mặt của Omega đã bắt đầu mang theo tức giận, nhìn thẳng vào bạn đời của mình.
"Không có." Cô biết rằng thỏ béo nhà mình rất yêu cô, nhưng đây là chuyện trước khi nhận ra Mục Mộ.
Ánh mắt Alpha rũ xuống, sắc mặt bình đạm, yên lặng chấp nhận nụ hôn của bạn đời, sau đó cảm giác đau trên môi đột nhiên xuất hiện, Vân Khởi mở to mắt.
Sau khi kết thúc nụ hôn nồng cháy đó, trên môi Lâm Thần mang theo màu máu, là từ môi Vân Khởi, nàng vừa cắn môi Vân Khởi.
"Em..."
"Em cái gì mà em, còn dám nói hả?" Vân Khởi chưa kịp nói hết, thỏ con đã như một khẩu súng máy, đùng đùng đùng liên tục xả đạn.
"Đã bao nhiêu lần rồi? Em đã giải thích bao nhiêu lần rồi? Có phải tại em quá dịu dàng cho nên chị mới không nhớ gì hết." Nhìn thấy Vân Khởi có vẻ định nói gì đó, Lâm Thần lại hôn cô lần nữa.
Mùi máu lan ra trong miệng hai người, cùng với hành động của Omega, Vân Khởi cũng cảm nhận được cảm giác đau nhói trên môi. Có lẽ vì sự hiện diện của máu, nụ hôn này khác với những lần trước, làm cho cả hai chìm đắm hơn.
Như trong những câu chuyện kinh dị về bá tước Mary, dùng máu tươi của thiếu nữ để tắm với mong muốn giữ được sự trẻ trung của mình, do đó cơ thể bà cũng luôn tỏa ra mùi máu, điều này tạo nên sức quyến rũ kỳ lạ, ngay cả khi bà đã 60 tuổi, vẫn có những hiệp sĩ trẻ tuổi tự tử vì không được tình yêu của bà đáp lại.
Khi Omega đang hôn, nàng bắt đầu liếm nhẹ vết thương nơi Vân Khởi bị cắn, chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm sạch những giọt máu rỉ ra, làm cho đầu lưỡi càng thêm đỏ rực.
"Đều tại chị, vốn dĩ hôm nay công việc đã đủ mệt rồi, về nhà còn bị chị chọc giận." Giọng Lâm Thần dịu lại, không còn gay gắt như trước, khuôn mặt cũng bình tĩnh hơn. Lúc nhìn thấy vết thương trên môi Vân Khởi, nàng còn toát ra một tia đau lòng.
"Chị chỉ nói là chị mơ thấy vậy, không có nói là em với Mục Mộ." Vân Khởi khô khốc nói, bất quá sau khi bị thỏ béo "cắn", tâm trạng cô đã khá hơn nhiều.
"Em cũng chưa nói tên, sao chị lại nghĩ em đang nói đến Mục Mộ?" Lâm Thần không hiểu, tại sao Vân Khởi vẫn luôn cho rằng nàng thích Mục Mộ. Đến nỗi bây giờ chỉ cần nghe thấy cái tên đó là nàng đã bắt đầu khó chịu.
Lúc đang làm việc, Mục Mộ gọi điện cho nàng. Vừa thấy cái tên đó hiện lên, nàng liền lập tức tắt máy. Kết quả đối phương cũng không dừng lại, cho dù lần nào cũng bị cúp ngay lập tức nhưng cô ta vẫn cứ tiếp tục gọi lại. Cuối cùng Lâm Thần quyết định chặn số cô ta rồi tắt luôn điện thoại, sau đó mọi thứ mới yên tĩnh trở lại.
Vân Khởi và Mục Mộ, hai người này đều kỳ lạ.
"Con thỏ lớn nhà chúng ta vừa rồi oai phong quá." Vân Khởi bắt đầu cứng nhắc đổi chủ đề.
"Oai phong như vậy mà chị còn không nói lý do à? Oai phong như vậy mà chị còn nghi ngờ à? Oai phong mà sao em hỏi lý do từ trước tới giờ chị vẫn chưa trả lời!" Thỏ con lập tức chuyển từ một người dịu dàng sang cái máy nói.
Lâm Thần cảm thấy rất mệt mỏi với cách nàng và Vân Khởi đối xử với nhau. Alpha tỏ ra rất dịu dàng, đối xử với nàng cũng rất tốt, rất giống như những gì nàng từng tưởng tượng, nhưng trong lòng Alpha lại mang theo những lo lắng vô lý. Alpha bề ngoài thì vui vẻ như vậy, nhưng bên trong lại bất an lo được lo mất. Điều đó làm nàng không nhịn được đau lòng.
Không lẽ không thể nói rõ ràng ra sao? Tại sao cứ phải cất giấu, tự làm khổ mình?
"Nếu.... chị nói nếu, hồi nhỏ em có một người bạn chơi rất thân, em cho rằng người đó đã rời đi, không cần em nữa, nhưng thật ra bây giờ người đó đã trở lại tìm em..."
"Không có." Lâm Thần ngắt lời Vân Khởi.
Cho dù là có thì cũng chỉ có thể là Alpha trước mặt nàng. Vân Khởi đúng là đã "rời đi" một thời gian vì mất trí nhớ, cũng không cần cô nữa, nhưng bây giờ chị ấy đã trở lại.
Nhưng nàng biết người mà Vân Khởi nhắc đến không phải là bản thân cô, cho nên trong lòng nàng ngay lập tức phủ nhận sự tồn tại của người đó.
"Người trước đây em thích, người bây giờ em thích, vẫn luôn chỉ có một người." Lâm Thần nhìn thẳng vào Alpha trước mặt. Mặc dù nàng không nói rõ người đó là ai, nhưng kết quả đã rất rõ ràng.
"Em còn chưa ngốc đến mức không biết mình thích ai." Thỏ con ôm lấy "gối dựa" của mình, hờn dỗi làm nũng, chuyển đổi mượt mà từ lúc hầm hầm giận giận đến lúc dịu dàng nhõng nhẽo.
"Chị đương nhiên biết người mà thỏ con thích nhất là chị, mỗi lần thấy chị là mắt đều toả ra ánh sáng." Alpha da mặt dày nói.
"Biểu hiện của em rõ ràng như vậy sao?" Lâm Thần sờ sờ hai mắt của mình, "Mỗi lần thấy Alpha của em, ngửi được mùi tình nhân thảo yêu thích là em không thể kìm được mà vui sướng, mặc kệ có bao nhiêu muộn phiền, cũng đều quên hết."
Lâm Thần nói xong lại dụi dụi vào người Vân Khởi, sau đó hôn lên chỗ vết thương trên môi Vân Khởi. Lúc cắn, nàng không cắn quá sâu, nhưng bây giờ chỗ đó lại đỏ hơn và sưng hơn các chỗ khác.
Vân Khởi không nghĩ tới lời nói mặt dày của mình vậy mà lại được Omega nghiêm túc lặp lại một lần. Tay Omega còn ôm lấy mặt cô, không cho cô né tránh ánh mắt mãnh liệt của Omega.
"Tại sao lúc nào cũng là em chủ động?" Thỏ con tủi thân nói. "Dạo gần đây lần nào cũng là em hôn chị, chị chưa bao giờ chủ động hôn em. Ngay cả buổi tối cũng vậy, chị...." Nàng còn chưa nói hết câu thì đã bị Vân Khởi bịt miệng lại.
Vân Khởi mặt đỏ như bị lửa đốt, không hiểu tại sao câu chuyện lại chuyển sang hướng này.
"Cứ phải đợi em nói sao?" Lâm Thần gỡ tay Vân Khởi ra, "Chị không tự làm được à?"
"Nếu chị không làm được, tại sao sáng nào em cũng kêu đau lưng?" Vân Khởi chọc chọc vào eo thỏ con, chen chân vào giữa hai chân nàng, tạm thời quên hết những lo lắng vừa rồi.
Trong đầu cô lúc này chỉ còn lặp đi lặp lại câu hỏi "Chị có làm được không" của Lâm Thần. Cô bắt đầu nghi ngờ liệu thỏ con nhà mình có bị đánh tráo hay không, sao dạo gần đây lại trêu ghẹo đến vậy?
"Vậy chị không thích em sao? Ngày nào cũng ôm em là bắt đầu ngủ ngay, nếu em không nhắc thì liền không có hoạt động ban đêm." Lâm Thần nói xong, bắt đầu hầm hầm nhìn Vân Khởi.
"Không phải tại em nói em đi làm về quá mệt mỏi sao? Hơn nữa còn có em bé nữa."
"Mấy bữa trước có lần em giao con cho quản gia đấy, lúc đó chị cũng ôm em ngủ còn gì! Thậm chí mấy bữa đó em cũng không có kêu mệt." Omega ghét bỏ cái cớ quá khập khiễng của Alpha.
"Quả nhiên vẫn là chị không làm được. Người khác chỉ cần nạp điện 5 phút là làm việc được 2 tiếng, còn chị thì nghỉ cả tuần mới làm được một đêm." Omega vừa nói vừa thỉnh thoảng liếc nhìn bạn đời, chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Ah!" Thỏ con vừa mới còn liếc mắt chọc quê bạn đời, bây giờ đã chuyển sang tức giận nhìn chằm chằm người đối diện, không nói gì thêm, Vân Khởi cũng thu lại chân mình.
"Chị thì dùng chân, còn người khác đều là...." Mấy từ cuối, Omega nói rất mơ hồ, không nghe rõ, bất quá Vân Khởi cũng đoán được phần nào.
"Lâm Dao Dao nói em có thích một người từ lúc nhỏ." Sau khi đùa giỡn xong, Vân Khởi nói ra khúc mắc trong lòng.
Cô không hỏi Lâm Thần có quen Mục Mộ từ lúc còn nhỏ hay không, cũng không nhắc đến cuốn Walden đầy những nét vẽ đơn giản kia.
"Lâm Dao Dao?" Lâm Thần không muốn mạnh tay với người này, nhưng không ngờ người này lại còn quấy rầy cuộc sống của nàng, hơn nữa còn gây ra cho nàng nhiều phiền toái như vậy.
"Người ta nói vậy là chị tin liền à? Nếu là nói vậy em nói chị thích em từ lúc chị còn nhỏ, chị có tin không?" Omega giả vờ tức giận nói, nhìn chằm chằm quan sát bạn đời.
Điều làm cho nàng thất vọng chính là sau khi Vân Khởi nghe xong chỉ cười cười, không có phản ứng gì khác, xem câu nói của nàng như một trò đùa.
Xem ra bây giờ Alpha vẫn chưa nhớ lại quá khứ của hai người.
"Bất quá lần này người ta nói đúng." Lâm Thần hùng hồn đầy lý lẽ nói, sau đó nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Vân Khởi, nàng liền bật cười, nhìn dáng vẻ Alpha tự ăn dấm của chính mình thật sự rất thú vị. Vậy nên nàng sẽ miễn cưỡng tha thứ cho Alpha chuyện đến giờ vẫn chưa nhớ ra.
"Em từ nhỏ đã thích chị đó." Thỏ con nhào vào lòng vợ iu.
Vân Khởi nghe câu này cũng bắt đầu nhẹ nhõm thở phào, cũng giống như câu nói trước, cô cũng xem câu này của Lâm Thần là một câu nói đùa.
"Chị như thế nào lại ghép chuyện này với Mục Mộ? Cô ấy mới đến đế đô cách đây không lâu mà." Lâm Thần đặt ra một câu hỏi sắc bén.
"Là vì thỏ con của chúng ta quá mê người." Vân Khởi hôn hôn vào vành tai Lâm Thần.
"Có một lần rất lâu trước đây, lúc em về nhà, trên người em có mùi của một Alpha khác, rất mờ nhạt, thoạt nhìn giống như dấu vết của một Alpha không biết điều nào đó lén để lại. Sau đó chị mới phát hiện mùi tin tức tố đó rất giống với Mục Mộ." Nói xong cô ngậm lấy vành tai Omega.
Vân Khởi tận hết sức lực "giúp" cho Mục Mộ gây ác cảm với Lâm Thần, tốt nhất là Lâm Thần càng ghét Mục Mộ càng tốt.
"Đương nhiên là lén lút, vậy mà chị cũng không nói cho em biết." Thỏ con tức giận nói, một phần là giận Vân Khởi không chịu nói sớm, tự làm bản thân phải ôm khúc mắc này lâu như vậy. Còn lại đều là giận Mục Mộ, nàng cũng không nghĩ tới người này lại không biết điều như vậy, đến mức có thể nhân lúc nàng không hề hay biết mà lén để lại tin tức tố.
Mặc dù Vân Khởi nói chuyện này đã xảy ra rất lâu, nhưng hiện tại Lâm Thần vẫn có thể cảm nhận được sự ghê tởm, nhớ lại ánh mắt dính nháp khó chịu của Mục Mộ vài ngày trước, nàng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Thỏ con cảm thấy không thoải mái, bắt đầu dụi mạnh vào người Vân Khởi, giống như muốn chà sạch cái mùi không tồn tại trên người mình.
"Cô ta thật đáng ghét."
"Đúng vậy, cả hai đứa đều đáng ghét." Vân Khởi phụ hoạ, để mặc cho thỏ con dụi vào người mình, bên trái dụi xong lại sang bên phải dụi, giống như muốn mọi chỗ trên cơ thể đều phải dụi vào người cô một lần.
"Bây giờ còn nữa không?" Thỏ con dụi xong rồi ngửi ngửi cánh tay mình, hỏi Vân Khởi.
"Thôi, em đi tắm cái đã." Lâm Thần không đợi Vân Khởi trả lời, liền đứng dậy chạy đi.
Thái độ của Lâm Thần đối với Mục Mộ làm cho Vân Khởi rất hài lòng. Cô phát hiện ra thỏ con nhà mình càng ngày càng đáng yêu, càng nhìn lại càng thích, tình cảm dành cho Lâm Thần không những không phai nhạt theo thời gian mà còn càng sâu đậm hơn. Cô càng ngày càng không thể rời xa mối tình này.
"Chị sẽ không buông tay đâu." Vân Khởi nhìn theo hướng Lâm Thần đi, "Khẳng định sẽ không buông tay."
Lặp đi lặp lại, giống như đang tự cổ vũ chính mình.
【Như vậy không tốt.】Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
"Làm sao vậy?"
【Loài người các ngươi không phải có câu nói "nếu yêu nàng thì phải để nàng đi" sao. Bây giờ Lâm Thần vẫn còn trong trạng thái không biết gì, nàng ấy không nhớ chuyện lúc còn nhỏ gặp được Mục Mộ. Vậy nên ngươi cũng không thể lừa nàng ấy hứa hẹn với ngươi được.】
Không hiểu tại sao hệ thống đột nhiên lại thảo luận chuyện tình cảm của cô, hơn nữa...
"Ngươi không thấy bây giờ tính cách của ta trái ngược với tính cách nguyên chủ lắm sao? Vậy mà lại đi bàn chuyện tình cảm?"
Lúc này Vân Khởi cảm nhận được giọng nói của Tiểu Tra nhẹ nhàng hơn hẳn, làm cô bất giác nghĩ đến hai chữ "dụ dỗ", sau đó lại nhớ lại lần hệ thống phát điên trước đó.
【Ngươi không muốn về nhà sao? Ngươi không muốn gặp ông mình à?】
【Ta và ngươi đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, cũng đều có cảm tình. Ta có thể đưa ngươi về nhà sớm hơn, cho ngươi đoàn tụ với gia đình.】
Theo lời hệ thống nói, Vân Khởi càng thấy chuyện này càng giống như một lời dụ dỗ. Hệ thống thật sự muốn cô về sớm sao?
"Trước đây không phải ngươi nói đó là lỗi hệ thống sao? Phần thưởng về nhà vẫn còn ở tầng ba mà?"
【Đúng là còn, nhưng chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, thấy ngươi phải ở lại nơi xa lạ này mãi, trong lòng ta cũng rất khó chịu.】
Càng ngày càng lạ lùng, Vân Khởi nghĩ.
"Loài người bọn ta còn có một câu nói nữa, đó là "thích thì phải tranh thủ."Vân Khởi không trả lời chuyện về nhà này mà quay lại câu nói đầu tiên của Tiểu Tra.
【Nếu yêu thật lòng thì nên buông tay. Nếu ngươi không buông tay thì sau này sẽ hối hận đấy.】
【Đến lúc đó ngươi sẽ ở lại nơi này, đón nhận ánh mắt oán hận của Lâm Thần, nghe nàng ấy gọi tên Mục Mộ, nhớ về người thân ở một thế giới khác. Lúc ấy, ngươi sẽ muốn buông tay.】
"Không, ta sẽ không..."
【"Có lẽ ta nên buông tay." Lúc ngươi nhìn thấy cảnh Lâm Thần và Mục Mộ ôm nhau, ngươi sẽ hiểu rằng ép buộc tình cảm của người khác sẽ không có kết quả tốt đẹp, cho nên ngươi buông tay, trở về thế giới của mình, nơi đó có gia đình đang chờ ngươi, cũng có người bạn đời tương lai của ngươi.】 Hệ thống không nghe Vân Khởi nói mà tiếp tục lầm bầm lầu bầu, vẽ ra bức tranh mà nó tưởng tượng.
【Có lẽ ta nên buông tay... Có lẽ ta nên buông tay...】Hệ thống cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, Vân Khởi cố gắng ngắt lời nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới hệ thống ở trong đầu.
【Ngươi sẽ như vậy.】Cuối cùng, hệ thống đưa ra kết luận.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Vân Khởi cảm thấy cái hệ thống này hôm nay rất kỳ lạ, từ giọng điệu cho đến nội dung lời nói cũng đều rất là.
Mặc dù rất muốn bỏ ngoài tai lời của hệ thống, nhưng Vân Khởi không thể không tưởng tượng ra cảnh hệ thống mô tả trong đầu. Omega và Mục Mộ ôm nhau, còn cô thì như con chuột cống, ở nơi tối tăm tham lam ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ của Omega, nụ cười mà từ lúc nàng nhớ lại chuyện lúc nhỏ, chưa từng dành cho cô.
"Có lẽ ta nên buông tay." Vân Khởi vô thức lẩm bẩm lại câu nói của hệ thống.
"Buông tay?" Lâm Thần tắm xong bước ra vừa vặn nghe được những lời này.
"Buông cái gì? Chị định làm gì?" Thỏ con sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm bạn đời, giống như muốn lặp lại chuyện mới diễn ra.
"Không có gì." Vân Khởi khôi phục lại nụ cười, nhìn thỏ con nhà mình.
"Muốn ôm một cái không?" Cô dang tay về phía Lâm Thần.
"Muốn." Lâm Thần chen vào lòng Vân Khởi. "Bây giờ trên người em toàn là mùi của chị, là mùi tình nhân thảo nha."
"Thỏ con nhà chị đương nhiên chỉ có thể mang mùi của chị." Vân Khởi tràn ngập dục vọng chiếm hữu nói, nhưng cô không chắc lúc nhìn thấy Lâm Thần hạnh phúc bên người khác, mà đối với cô thì chỉ còn là một khuôn mặt lạnh lùng, cô còn có thể nói câu này sao?
"Cho nên cũng đừng nói cái gì mà buông tay đó." Như vậy sẽ làm nàng thật bất an, sẽ làm nàng cảm thấy có thể có chuyện gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
"Bất kể chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không buông tay." Lúc nói ra câu này, Lâm Thần cũng không dám nhìn thẳng vào Vân Khởi, nàng sợ bóng tối trong mắt mình sẽ làm Vân Khởi sợ hãi.
Nàng sẽ không buông tay, ngay cả khi đến lúc Alpha không thể chấp nhận việc đế quốc mà cô luôn tận trung lại bị tổ chức của nàng cùng quân đội hợp tác với nhau lật đổ. Ngay cả khi Alpha không thể chấp nhận việc bởi vì nàng mà cô không còn là một công tước, nàng cũng sẽ không buông tay. Nếu Alpha có ý định rời bỏ nàng, nàng sẽ nhốt Alpha lại, đưa đến một nơi xa xôi, một nơi chỉ có hai người, để cho Alpha có muốn trốn cũng không thể trốn, chỉ có thể nhìn thấy một mình nàng, chỉ có thể hôn một mình nàng, cho dù có chán ghét thế nào, cũng không thể không cùng nàng thân mật.
Lâm Thần bỗng nhận ra, cuộc sống như vậy là hạnh phúc cỡ nào. Nghĩ đến Vân Khởi mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy một mình mình, trong lòng liền không kìm được mà phấn khích. Dù cho trong mắt Alpha chứa đựng đầy chán ghét, Vân Khởi cũng chỉ có thể bị ép buộc chấp nhận những nụ hôn từ nàng.
Không còn Cần Mạt, không còn Lâm Dao Dao, cũng không có khả năng xuất hiện bất kỳ Omega nào khác. Nàng sẽ không cần phải lo lắng Vân Khởi thay lòng đổi dạ nữa, hận cũng tốt mà yêu cũng tốt, vì dù là hận hay yêu, mọi cảm xúc của Vân Khởi đều là vì nàng mà có, đều chỉ hướng về mỗi mình nàng.
Thật tuyệt vời làm sao.
"Đã hứa là không buông tay rồi nhé." Vân Khởi nói với Lâm Thần, hy vọng thỏ con luôn nhớ những lời này.
"Sẽ không buông tay đâu." Lâm Thần cúi đầu nói, "Cho nên chị nhất định phải ngoan một chút, đừng làm em..."
Những chữ sau nói nhỏ quá, Vân Khởi không nghe rõ, cũng chẳng để tâm nhiều.
"Lâm Dao Dao, chị có thể giao cho em xử lý được không?" Lâm Thần ngẩng đầu, tươi cười nhìn Vân Khởi.
Nụ cười rạng rỡ đến mức làm Vân Khởi không tự chủ được mà gật đầu đồng ý.