Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Chương 79: Ba hợp một




(Thiếp lại ngoi lên sau bao deadline và lười biếng để lao vào vòng tay các quan nhân đây ạ)

(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)

Quý Phong trả phòng, cầm địa chỉ đến thành phố bên cạnh.

Bởi vì đích đến có hơi xa, lái xe ba tiếng mới tới nơi.

Bác gái kia nói đúng, gia đình này mở mấy chuỗi siêu thị thuỷ sản ở thành phố, đều rất lớn, gần như mỗi một huyện đều mở một siêu thị.

Quý Phong tra tìm cửa hàng chính, cho người lái xe đến đó, chờ xe đi đến trước cửa siêu thị, cậu không xuống xe mà nhìn mấy người Phong tổng sắp xếp cho mình, cậu suy nghĩ rồi đi mua một bộ âu phục, sau khi thay xong thì dẫn mấy người này cùng vào siêu thị.

Trên mặt Quý Phong đeo một cái kính râm, cậu còn vuốt hết tóc lên, thân mặc âu phục khiến cậu càng thêm cao ráo chân dài, nhìn trưởng thành hơn vài tuổi.

Với vẻ mặt lãnh khốc trên khuôn mặt bạch ngọc, khi cậu bước vào, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Đặc biệt là sau lưng cậu còn có mấy người vạm vỡ đi theo, trông cứ như minh tinh.

Mọi người dồn dập châu đầu ghé tai hỏi người này từng đóng phim truyền hình nào, sao không có ấn tượng gì?

Quý Phong lập tức đến trước quầy thu ngân, mặt lạnh nhạt nhìn em gái thu ngân, khẽ hất cằm về phía sau.

Một thủ hạ ở phía sau mặt không cảm xúc mở miệng: "Ông chủ của mấy người là ai? Thiếu gia nhà tôi muốn bàn một vụ làm ăn lớn với hắn."

Khí thế của mấy người Quý Phong làm em gái thu ngân nào dám lề mề, cô không hề hoài nghi mà lập tức gật đầu đồng ý, gọi điện thoại cho ông chủ, bảo ông ta nhanh chóng đến cửa hàng chính một chuyến, có một vụ làm ăn lớn muốn hợp tác với ông ta.

Ông chủ vừa nghe thề thốt gấp gáp như vậy cũng không có chút không tin nào, lập tức dặn đi dặn lại phải giữ người lại, ông ta sẽ đến nhanh.

Giám đốc siêu thị rất nhanh đã tới đây, cung kính mời mấy người Quý Phong đến văn phòng, bưng nước trà tới, thi thoảng muốn tìm hiểu thân phận của Quý Phong, chỉ là Quý Phong không mở miệng, mà mấy thủ hạ khác cũng coi như không thấy, giám đốc siêu thị suy tư rồi không dám lắm miệng nữa.

Quý Phong đợi hơn nửa tiếng mới đợi được ông chủ tới, là một người đàn ông hơn 50 tuổi, hai bên tóc mai đã trắng, phía sau còn có một người trẻ tuổi 20-30 tuổi đi theo.

Ông chủ mở cửa vừa bước vào, nhìn thấy thế trận này thì sững người, nhưng trong ánh mắt cũng vui vẻ, ông ta nghĩ đúng thật là tới làm ăn lớn, ông ta đi tới đưa hai tay với Quý Phong ngồi ở chủ vị: "Không biết ông chủ nhỏ đây xưng hô thế nào?"

Ánh mắt Quý Phong quét một vòng trên người ông ta, khẽ bắt tay một cái: "Tôi họ Triệu."

Ông chủ căn bản không nghĩ nhiều: "Ông chủ Triệu, không biết cậu muốn hợp tác làm ăn gì với siêu thị chúng tôi? Là muốn mua thuỷ sản của siêu thị chúng tôi hay là mua giống cá?"

Quý Phong lại chỉ nhìn đám người giám đốc đang vây quanh ở cửa.

Ông chủ lập tức hiểu ra, bảo đứa con trai đi cùng đóng cửa lại.

Khi trong phòng chỉ còn lại mấy người Quý Phong, Quý Phong mới mở lời, cậu tháo kính râm xuống, một đôi mắt đào hoa trầm ổn bình tĩnh lại khiến ông chủ sửng sốt, không biết vì sao ông ta cứ cảm thấy đôi mắt của cậu thanh niên này có hơi quen quen, suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua, dù sao trên đời người trẻ tuổi đẹp trai có mắt đào hoa cũng có rất nhiều: "Ông chủ Triệu, cậu cứ yên tâm, thuỷ sản chỗ chúng tôi tuy là nuôi trồng, nhưng thực tế đều là do đích thân cửa hàng nuôi dưỡng ra (?), tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì, nguồn cung cấp chắc chắn có thể cung ứng được! Muốn bao nhiêu chúng tôi đều có thể cung cấp!"

Nhìn người trẻ tuổi này có thể thuê được vệ sĩ, có lẽ cuộc làm ăn này sẽ không nhỏ.

Quý Phong lại chỉ cười, nhấn mạnh: "Tôi họ Triệu."

Thấy ông chủ vẫn chưa hiểu, cậu khẽ dừng: "Tôi có một bác trai, tên Triệu Thắng."

Quý Phong tìm bừa một thân phận, nếu là người ngoài không quen thuộc, ông chủ này chưa chắc sẽ nói thật, nhưng nếu là người thân trực hệ, bọn họ vì một điều nhịn chín điều lành nên sẽ không nói dối, muốn tìm điểm thoát khỏi.

Thịnh Chiêu tới chỗ này là để tìm em trai song sinh của mình, Quý Phong không chắc là hắn ở nhà ông chủ đây tận ba tháng có từng nhắc tới hay không, tốt nhất là đã từng nói, chưa nói cũng không sao, cậu cũng có thể lợi dụng thân phận này một chút.

Ngay từ đầu ông chủ còn chưa nghe hiểu, chỉ cảm thấy cái tên Triệu Thắng này cực kỳ quen tai, vừa muốn hỏi tiếp, đột nhiên bị con trai kéo tay áo một cái.

Ông chủ quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Sắc mặt đứa con trai có chút vi diệu, bĩu môi về hướng Quý Phong, rồi âm thầm nói: "Triệu Thắng, là người trước kia từng ở nhà mình......"

Lúc này ông chủ mới bừng tỉnh đại ngộ, đột ngột nhìn về phía Quý Phong, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt đào hoa của cậu, bảo sao mới đầu cảm thấy giống, chờ hồi thần lại, có hơi do dự: "Các người...... tìm tới đây làm gì?"

Chẳng lẽ là muốn lấy lại những kỹ thuật đó về, nhưng khi đó Triệu tiên sinh nói là cung cấp miễn phí cho bọn hắn, là vì giúp đỡ họ, bây giờ lại muốn lấy lại có phải hơi......

Quý Phong vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của hai người họ, trừ căng thẳng và do dự bất an ra cũng không có sự sợ hãi vì bị phát hiện mà hoảng loạn, xem ra năm đó hai vợ chồng Thịnh Chiêu xảy ra chuyện hẳn là không liên quan đến bọn họ.

Quý Phong nở một nụ cười trấn an họ: "Mọi người yên tâm, năm đó bác trai đưa kỹ thuật cho các vị thì cứ đưa, nhà chúng tôi cũng không để ý mấy cái này. Lần này tôi tới tìm các vị cũng không phải vì điều này, lúc nãy nói là tới làm ăn cũng chỉ vì muốn gặp ông chủ một lần mà thôi, chủ yếu là vì tìm kiếm bác trai và bác gái của tôi. Không biết ông ấy có từng nói với hai người hay chưa, bởi vì trong nhà không đồng ý nên bác trai và bác gái đã bỏ trốn. Bọn họ dạy học khắp nơi mà sống né tránh người nhà đi tìm.

Chỉ là sau này bọn họ không còn tung tích gì nữa, gần đây chúng tôi cũng mới biết, gần 20 năm trước bọn họ đã từng dừng lại ở nhà các vị ba tháng, nhưng tin tức cũng mất dấu ở chỗ này, cho nên tôi mạo muội tìm đến là muốn hỏi hai người có biết sau khi rời khỏi nhà các vị, bọn họ đã đi đâu không? Đương nhiên, nếu hai người không thể nhớ ra được cũng không sao, chỗ này là dấu vết cuối cùng, các vị cũng là những người cuối cùng nhìn thấy bọn họ, không được nữa thì chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát, để bọn họ tới đây tìm người thay chúng tôi."

Quý Phong tiên lễ hậu binh, đầu tiên lễ phép nói mục đích của mình ra, cậu chỉ tới tìm người, không muốn dây dưa đến lợi ích, bảo bọn họ cẩn thận nhớ lại.

Nhưng nếu bọn họ sợ dính vào phiền phức mà không chịu nói, vậy thì chỉ có thể mạnh tay, báo thẳng cho cảnh sát, đến lúc đó sự việc ồn ào lên, tổn thất đối với người kinh doanh như bọn họ sẽ càng lớn hơn.

Cho nên, vì thoát khỏi phiền phức này bọn họ nhất định sẽ phải suy nghĩ kỹ càng, biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời.

Quả nhiên, khi Quý Phong nói đến đây, hai cha con họ nhìn nhau và đã có quyết định.

Mấy năm đầu việc làm ăn còn chưa hoàn toàn phát triển như vậy, trước kia có lẽ bọn họ còn cảm kích Triệu tiên sinh, nhưng sau khi giá trị gia đình dần cao, bọn họ cũng không muốn dính líu với quá khứ nữa, cũng sợ người khác nhớ thương việc kinh doanh của nhà bọn họ.

Nhưng sau khi nghe xong thì họ trắng mặt, nếu để cảnh sát tới điều tra mà nhà họ lại là người cuối cùng biết tin tức thì chắc chắn là họ sẽ thường xuyên tới điều tra.

Đến lúc đó......

Ông chủ và con trai lại nhìn nhau, chậm rãi ngồi xuống đối diện Quý Phong, cởi mũ lau mồ hôi trên trán: "Triệu tiểu tiên sinh, xem cậu nói gì kìa, Triệu tiên sinh là ân nhân của chúng tôi, nếu chúng tôi có thể giúp được ông ấy thì đương nhiên là tình nguyện. Cậu cứ việc hỏi, nếu chúng tôi biết...... chắc chắn sẽ giúp các cậu."

Quý Phong cười gật đầu, đẩy nước trà không uống qua: "Ông chủ cũng đừng căng thẳng, cứ thoải mái nói chuyện thôi. Tôi muốn biết trong ba tháng đó, trừ bác gái đang dưỡng thai ra thì bác trai có từng nói với các vị là bọn họ định đi đâu sau khi rời khỏi nhà các vị không? Lúc ấy khi rời đi bác gái đã mang thai được bao lâu? Tại sao lại rời đi ở thời điểm quan trọng này? Mà sau khi bọn họ rời đi lại hoàn toàn không còn tung tích, chắc chắn là đã bị hại, cho nên...... Ông chủ nên cẩn thận nhớ lại đi, tốt nhất là đừng bỏ qua bất cứ một chi tiết nào. Nếu không, các vị là người cuối cùng gặp bọn họ, các vị hiểu mà."

Hai cha con hoàn toàn trắng bệch mặt, hiểu cái gì? Bọn họ không muốn hiểu đâu......

Ý là nếu không thể nhớ ra được, bọn họ lại là người cuối cùng từng gặp, vậy chẳng phải là......

Hai cha con hít sâu một hơi, bắt đầu cúi đầu cố gắng nhớ lại, dù gì cũng đã trôi qua rất nhiều năm, cũng may bởi vì Triệu tiên sinh là quý nhân của nhà bọn họ, mấy năm nay không ít lần nhàn rỗi không có việc gì lại hoài niệm mấy tháng vất vả ngọt ngào đó nên vẫn có ấn tượng.

Thêm vào đó vì mấy năm đầu còn lên báo cảm ơn, bọn họ cũng nhớ lại được.

Ông chủ nói điều cuối cùng mà mình biết, cố gắng nhớ lại nói cho Quý Phong: "Thật ra chúng tôi cũng không biết được gì nhiều, Triệu tiên sinh nhìn là biết người đọc sách, hào hoa phong nhã, tướng mạo rất văn nhã tuấn tú, còn vợ hắn thì trắng trẻo xinh đẹp rất giống tiểu thư đài các, bởi vì thân thể cô ấy không tốt lắm, lại còn mới phát hiện đã mang thai gần ba tháng. Trước đó chắc là cô ấy không biết mình đã có thai, lại còn ăn không ngon ngủ không tốt nên rất gầy yếu, nếu không phải vì bị ngất xỉu thì có lẽ cũng không phát hiện.

Cô ấy dưỡng thai ba tháng hầu hết đều ở trong phòng, nhưng tình cảm của vợ chồng Triệu tiên sinh rất tốt, Triệu tiên sinh cũng rất vui khi có con, thấy nhà chúng tôi nuôi ba đứa không dễ dàng nên chủ động cung cấp kỹ thuật cho chúng tôi.

Sau đó họ dưỡng thai đến khi đứa bé gần được sáu tháng, thai nhi rất ổn định, Triệu tiên sinh vốn định chờ sau khi đứa con sinh ra mới rời đi, nhưng vợ hắn lại chủ động nói dù gì cũng đã đợi nhiều năm, thôi thì qua đó một chuyến, cho dù lần này lại không được thì đến lúc đó lại trở về, còn nếu là thật thì niềm vui nhân đôi.

Sau đó Triệu tiên sinh đã suy nghĩ rất lâu rồi đồng ý, bọn họ rời đi nhưng chưa từng quay lại. Nếu cậu muốn hỏi bọn họ đi đâu thì tôi chỉ nhớ hình như là trong một ngọn núi ở thành phố C, cụ thể là chỗ nào thì tôi không nhớ rõ, các cậu cũng biết mà, đã gần 20 năm rồi......"

Cũng không phải là ngày một ngày hai, bọn họ có thể nhớ là ở thành phố C cũng là bởi vì trước kia Triệu tiên sinh từng nhắc đến nơi này, bọn họ cảm thấy có thể có khả năng.

Hơn nữa lại là thành phố bên cạnh, cho nên rất nhiều lần làm ăn họ đều phải sang bên đó, cũng có không ít hợp tác buôn bán.

Khi ông chủ thật sự nhớ không nổi nữa, người con trai vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Tôi biết, bọn họ đến một nơi tên là Thôn Hàm Tân trong một ngọn núi lớn cách thành phố C không xa."

Quý Phong ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt chăm chú nghiền ngẫm: "Sao anh biết?"

Người con trai bị Quý Phong nhìn có hơi đỏ mặt, ấp úng một lúc mới thấp giọng nói: "Năm đó chú Triệu tới nhà chúng tôi thuê nhà, tôi đã khoảng 7 - 8 tuổi, đang học tiểu học, lúc ấy dì Triệu nhàn rỗi nên dạy bổ túc cho tôi, sau này bọn họ đi rồi, tôi mới phát hiện dì Triệu vô tình để quên một quyển nhật ký ở chỗ tôi...... Nhưng sau này hai người dì Triệu chưa từng trở về nên tôi đưa cho ba tôi, ba tôi lật xem qua rồi bảo tôi cất kỹ, chờ họ quay trở lại thì trả cho họ. Nhưng đến cuối cùng bọn họ chưa từng quay lại, ngày ấy cũng không nhớ vì sao nhà tôi chuyển nhà sau đó cũng dọn tới đây, sau khi tôi tốt nghiệp cấp hai, lúc thu dọn đồ đạc thì nhìn thấy, xuất phát từ lòng hiếu kỳ...... tôi đã xem thử......"

Xem lén nhật ký của người khác không phải là chuyện gì tốt, tuy thời niên thiếu mang lòng hiếu kỳ, nhưng bây giờ nói ra cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng thấy ý của vị tiên sinh này là nếu bọn họ không nhớ được, đến lúc đó sẽ báo cảnh sát tới hỏi, còn không bằng nói thẳng ra rồi tiễn người đi.

Sau khi nói ra, người con nhẹ nhàng thở phào, đã mở miệng thì chuyện còn lại cũng dễ nói: "Nhật ký ghi chép đến buổi tối trước ngày bọn họ rời đi, khi đó tôi đi tìm dì Triệu hỏi bài tập, có lẽ là khi đó tôi vô tình mang đi. Trang cuối cùng có viết tên này......" Lúc ấy hắn cũng không biết vì sao mà vẫn nhớ mãi tới tận bây giờ.

Quý Phong: "Nhật ký vẫn còn chứ?"

Cậu con trai thấy Quý Phong không tỏ ra khinh thường hoặc là có vẻ mặt gì khác, hắn cũng cảm thấy thứ đè nặng trên người cũng biến mất: "Còn còn còn, ở trong phòng của tôi, vẫn bảo quản tốt, à đúng rồi, nhà tôi còn có một tấm ảnh của chú Triệu, nhưng lúc ấy chỉ là vô tình chụp được, nếu cậu muốn mang về làm kỷ niệm, chúng tôi sẽ đưa cho cậu!"

Bọn họ đang sợ, sợ hai vợ chồng Triệu tiên sinh xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến nhà bọn họ, tất cả đồ đang cầm cũng không dám giữ lại.

Quý Phong còn chưa nói gì, đã thấy ông chủ vỗ trán một cái: "Đúng đúng đúng, đúng là có bức ảnh này, lúc ấy Triệu tiên sinh giúp chúng tôi nuôi cá mèo, đúng lúc họ hàng nhà tôi tới đây chụp ảnh, vô tình chụp được nửa khuôn mặt của hắn, nửa mặt còn lại bị bể cá che mất, tôi nói mà, đôi mắt của tiểu tiên sinh đây trông rất quen, đúng thật là lớn lên rất giống Triệu tiên sinh, hai người quả không hổ là bác cháu."

Ngay từ đầu ông không nhận ra là cậu thanh niên này cũng chẳng giống Triệu tiên sinh, trừ đôi mắt rất giống ra, nhưng bình thường Triệu tiên sinh đeo một chiếc kính, ông và Triệu tiên sinh lại chỉ ở chung ba tháng, hơn nữa đã trôi qua rất nhiều năm, ông thật sự là không nhớ rõ.

Nếu không phải thường xuyên nhìn bức ảnh kia thì cho dù có gặp lại lần nữa, có lẽ ông chưa chắc đã có thể nhận ra.

Quý Phong lại không cho là thật, chỉ coi là ông chủ nghĩ bọn họ là bác cháu nên mới cố ý nói như vậy để gia tăng hảo cảm của cậu, dù gì cậu nói mình là cháu trai của Thịnh Chiêu cũng chỉ là muốn lời nói khách sáo từ trong miệng bọn họ mà thôi: "Vậy tôi có thể đi lấy nhật ký và ảnh chụp cùng hai vị được không?"

Hai cha con ông chủ tất nhiên không thành vấn đề, sớm trả đồ còn tiễn người đi, bọn họ cũng có thể nhẹ nhõm hơn chút.

Đoàn người Quý Phong theo hai cha con ông chủ đến nhà bọn họ, cách chỗ này không xa, hơn 10 phút đi xe.

Khi tới nơi, trong nhà không có ai, rất nhanh người con trai lấy từ phòng mình ra một quyển sổ rất cũ, rất mỏng, ông chủ thì ôm một quyển album ra.

Quý Phong nhận nhật ký từ trong tay cậu con trai, trong lòng thầm nói xin lỗi, tất cả cũng là vì tìm được tung tích của bọn họ, niệm xong cậu mới lật tờ cuối cùng ra.

Là giấy trắng.

Cậu tiếp tục lật về trước, cuối cùng nhìn thấy một tờ có chữ viết, ngày mùng 3 tháng 11 năm XX.

Nhật ký rất ngắn, chữ đã rất mờ, nét chữ thanh tú đoan chính, miễn cưỡng có thể đọc được.

Ngày mai phải đến Thôn Hàm Tân, anh Chiêu nói có đồng hương ở đó từng gặp người hơi giống anh ấy, hy vọng lần này là thật, Bảo Bảo con phải phù hộ cho ba và mẹ nhé.

Đằng sau còn có một đoạn nữa, có điều bị ướt nên chữ viết hoàn toàn bị nhòe không nhìn rõ.

Nhưng cái tên Thôn Hàm Tân này đúng là rất rõ ràng.

Quý Phong nhìn ba chữ Thôn Hàm Tân, thật ra nó cũng chẳng xa lạ gì, ở ngay trong một ngọn núi cạnh thôn bọn họ, cách chỗ bọn họ chỉ có nửa ngày đi đường.

Cậu tiếp tục lật về phía trước, Lâm nữ sĩ đều ghi chép mỗi ngày.

Chỉ là có đôi khi rất ít chữ.

Đại đa số là nói hôm nay mình làm gì, cuối cùng là niềm chờ mong đứa bé.

Khi lật đến trang thứ nhất.

Chính là ngày phát hiện mang thai.

Quý Phong đoán có lẽ là Lâm nữ sĩ biết mình mang thai nên mới viết nhật ký mang thai, muốn để lại sau này cho con cái trưởng thành rồi xem.

Quý Phong thở dài một tiếng, chậm rãi khép nhật ký lại.

Ông chủ cuối cùng đã tìm được bức ảnh kia từ trong album, lấy ra đưa qua: "Đây là bức ảnh mà tôi nói, chỉ là lúc ấy kỹ thuật chụp ảnh không tốt, chụp hơi không được nét."

Quý Phong lắc đầu, nhận lấy ảnh từ trong tay ông, khi cúi đầu nhìn lại va phải một đôi mắt đào hoa có chút quen thuộc, đang híp mắt n2hìn máy ảnh, đuôi mắt hơi hướng lên trên, phảng phất như đang cười, đáy mắt tràn đầy ánh sáng, trong căn phòng đơn sơ toàn là bể cá này, hắn khiến người ta nhìn một cái chỉ cảm thấy cả căn phòng như bừng sáng lên, rạng rỡ tươi sáng, chỉ có thể nhìn thấy đối phương.

Quý Phong nhìn đôi mắt kia, trong đầu lại có thứ gì đó sôi trào.

Ông chủ thò qua, không nhịn được nói: "Giống đúng không? Hai người không hổ là bác cháu, đôi mắt rất giống, nhưng cũng chỉ trong tấm hình này thôi, bình thường bác cậu đều đeo kính, lúc ấy ở gần quan sát cá mèo trong bể cá nên hắn không đeo, đúng lúc chụp được một bức này."

Trong đầu Quý Phong trống rỗng một mảnh, cậu nhìn theo tay ông chủ chỉ, nhìn thấy một chiếc kính gọng vàng đặt trên bể cá.

Cuối cùng nhìn vào đôi mắt đào hoa khuất sau bể cá, cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không dám nghĩ tiếp nữa.

Khi từ nhà ông chủ ra ngoài, Quý Phong ngồi lên ghế sau xe, đặt ba lô trong lòng, bên trong là nhật ký và ảnh chụp kẹp bên trong.

Trong đầu cậu hiện giờ đều là đôi mắt của Thịnh Chiêu, có lẽ là quá giống nhau khiến cậu không nén được xoa nhẹ trán, nhắm mắt lại.

Điện thoại vang lên một tiếng, Quý Phong mở mắt ra, lấy điện thoại, phát hiện là tin nhắn Phong tổng gửi tới.

【 Phong: Tiến triển thế nào rồi? 】

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Đã tìm được địa điểm cuối cùng Thịnh Chiêu xuất hiện. 】

Phong Lâm nằm trên giường bệnh nhìn thấy tin nhắn này thì thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt mang theo ý cười, vừa định khích lệ một câu, ngay sau đó một tin nhắn đã nhảy ra, chỉ là tin nhắn này không phải là chữ, mà là một tấm hình.

Như một bộ phận được tách ra từ một bức ảnh nào đó, chỉ có một đôi mắt.

Mắt đào hoa híp lại, mắt cười trời sinh, cho dù không cười cũng làm người ta cảm thấy đôi mắt của người này khiến người ta không kìm được đắm chìm trong đó.

Phong Lâm đột nhiên nhìn thấy đôi mắt gần như giống Quý Phong như đúc thì tim thịch một cái, còn tưởng là Quý Phong gửi ảnh của cậu cho hắn, nhưng khi hắn không nhịn được ngồi dậy nhìn lại lần thứ hai thì phát hiện chỗ khác biệt.

Cho dù rất giống, nhưng hắn biết đây không phải là Quý Phong.

【 Phong: Đây là ai? Đôi mắt rất giống cậu. 】

Quý Phong cũng không biết mình ma xui quỷ khiến thế nào lại chụp riêng phần này trong bức ảnh ra gửi cho Phong Lâm, khi Phong Lâm nhắn tin trả lời, cậu đọc xong lại rất bất ngờ.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Anh có thể nhận ra không phải là tôi ư? 】

Cậu biết rất rõ dung mạo của mình, dù gì cậu đã từng sống hai đời, bức ảnh của Thịnh Chiêu nhìn tổng thể thì thấy không quá giống, nhưng tách riêng đôi mắt này ra thì gần như đủ để lấy giả đánh tráo.

【 Phong: Vẫn có chỗ khác biệt, đôi mắt của cậu có hơi khác so với tấm hình này. 】

Tròn hơn một chút, lông mi cũng dài hơn một chút, cũng càng đẹp hơn một chút.

Chỉ là những điều này Phong Lâm cũng không dám nói.

Chỉ có thể tổng kết vài câu rồi nhắn đi.

Quý Phong nhìn tin nhắn Phong Lâm gửi tới đây một hồi lâu.

Phong Lâm thấy cậu mãi không nhắn lại, thấy lạ nên nhắn tới một tin.

【 Phong: Làm sao vậy? Người kia là ai? Sao giống cậu vậy? 】

Quý Phong cũng không biết mình nên nhắn lại như thế nào, chẳng lẽ nói đây là Thịnh Chiêu sao? Nhưng sao cậu lại giống Thịnh Chiêu chứ?

Hoặc là nói kỳ thật cũng chẳng giống, dù sao ông chủ cũng đã nói là chỉ có đôi mắt giống, thậm chí ngay cả Lâm lão gia tử và người Lâm gia hơn 30 năm trước cũng từng gặp Thịnh Chiêu, nhưng bọn họ nhìn thấy mình cũng không cảm thấy có cái gì tương tự, có thể thấy được Thịnh Chiêu đeo kính lên cũng không giống cậu.

Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình quá nhạy cảm, trên đời nhiều người giống nhau đến vậy, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp.

Cái nơi Thôn Hàm Tân này rất gần nơi cậu sinh sống 18 năm, chỉ có nửa ngày đi đường.

Lại có thêm nửa bức ảnh này của Thịnh Chiêu...... Không khỏi quá trùng hợp.

Trong đầu Quý Phong không kìm được hiện lên một khả năng, cha cậu liệu có phải......Chính là em trai song sinh mà Thịnh Chiêu muốn tìm hay không?

Trước mắt Quý Phong chỉ có thể nghĩ ra khả năng này, dù gì cha mẹ cậu là người sống và lớn lên ở trong núi.

Người trong thôn từng nói cha cậu rất đẹp trai, chỉ là trong nhà quá nghèo, chỉ có mấy gian nhà cỏ nát, làm người lại chất phác, không kiếm nổi tiền sính lễ, cho nên mãi không cưới được vợ, sau này tuổi quá lớn mới lấy mẹ cậu.

Qua rất nhiều năm mới sinh ra cậu và Quý Tuyết, chưa được mấy năm lại gặp tai nạn mà không còn nữa.

Ấn tượng của cậu về cha mẹ mình rất nhạt nhòa, bởi vì chuyện cậu có thể nhớ được tới nay chính là giúp họ chăm sóc em gái, đi nhặt củi nhặt rau dại, sau này lớn hơn một chút thì đi theo người trong thôn đến sau núi nhặt đồ khô, bình thường cho đến buổi tối mới có thể nhìn thấy cha mẹ.

Trong nhà nghèo, buổi tối không nỡ châm nến, trở về đói bụng mà ngủ.

Sau này cha mẹ không còn, cậu phải chăm sóc em gái, sống càng khốn khổ hơn, nên càng không có thời gian nhàn rỗi nghĩ gì khác.

Cho nên ấn tượng của cậu đối với cha mẹ mình rất mơ hồ, bây giờ nghĩ lại...... Có lẽ cha mình thật sự có khả năng là em trai song sinh mà Thịnh Chiêu vẫn luôn tìm kiếm?

Quý Phong kéo suy nghĩ về, cảm thấy điều này vẫn phải đợi cậu đến Thôn Hàm Tân điều tra rõ rồi nói sau.

【 Mộc Lâm Thừa Phong: Chờ tôi trở về sẽ nói cho anh. 】

Phong Lâm nhìn tin nhắn này, không tiếp tục hỏi nữa, nhắn lại một chữ được.

Quý Phong nhìn chữ được kia, không hiểu sao trái tim vẫn luôn treo cao từ khi ở trong nhà ông chủ đi ra lại dần an tâm, có lẽ thật sự do mình nghĩ nhiều, nói không chừng chỉ là trùng hợp.

Mấy người Quý Phong đi gần một ngày mới đến huyện gần Thôn Hàm Tân nhất.

Bọn họ nghỉ ngơi ở khách sạn một đêm, ngày hôm sau lập tức vào núi.

Trước khi Quý Phong vào núi, cậu mua một tờ giấy và một chiếc bút, dựa theo bức ảnh kia cùng với chiếc kính gọng vàng, định vẽ dáng vẻ Thịnh Chiêu.

Nhưng cậu chỉ biết nửa khuôn mặt của Thịnh Chiêu, cho nên phải tưởng tượng, cậu dứt khoát vẽ Thịnh Chiêu cầm một chiếc mũ, vừa hay che nửa khuôn mặt, còn đôi mắt đào hoa kia thì khuất sau chiếc kính gọng vàng.

Cậu đã xem ảnh chụp của Lâm nữ sĩ khi còn trẻ, mà trước khi rời khỏi nhà ông chủ, bà ấy có thai đã sáu tháng, cho nên cậu vẽ Lâm nữ sĩ gầy đi một chút, tiều tụy tái nhợt hơn một chút, cuối cùng búi tóc lên, lại vẽ lớn tuổi hơn một chút.

Cuối cùng là cái bụng còn đang mang thai.

Thịnh Chiêu thì một tay cầm mũ che khuất mặt, một tay khác ôm lấy eo bà ấy.

Sau khi hoàn thành, Quý Phong nhìn bức ảnh này rất lâu không lấy lại được tinh thần, cuối cùng rũ mắt xuống cẩn thận cất tờ giấy đi.

Mấy người Quý Phong vào núi đi gần nửa ngày trời mới tới cửa Thôn Hàm Tân.

Đoàn người bọn họ nhìn rất lạ, có người kinh ngạc nhìn sang: "Các người là ai?"

Quý Phong cười với *bác gái hỏi chuyện, nhấc đồ trong tay mình và trong tay mấy anh chàng cao to: "Chúng tôi tới tìm trưởng thôn."

(*Gốc: Đại nương)

Bác gái vừa thấy nhiều quà cáp đóng gói tinh xảo như vậy thì hai mắt khẽ sáng lên: "Các cậu là người thân của trưởng thôn sao? Tôi dẫn mấy cậu qua đó nhé!" Duỗi tay không đánh mặt người cười, huống chi còn mang theo quà cáp tới cửa, nói không chừng là bà con thân thích xa của nhà trưởng thôn.

Quý Phong nói cảm ơn, rồi đi theo bác gái vào trong thôn.

Đi qua thôn có người tò mò hỏi là ai, bác gái nói là họ hàng của trưởng thôn, tuy mọi người vừa nghe vậy rất hiếu kỳ nhưng cũng không nói gì khác, chỉ nhìn mấy người Quý Phong, nhất là Quý Phong, không nhịn được cảm thán nhà trưởng thôn lấy đâu ra con cháu đẹp trai như vậy?

Khi tới trước một ngôi nhà ngói gạch xanh, bác gái dùng lực cổ họng gọi lớn, chờ cửa nhà trưởng thôn mở ra, Quý Phong đi vào trước bác gái một bước, đặt quà vào trong lòng một *bà lão 60 - 70 tuổi: "Bà ơi, cháu tới thăm bà ạ."

(*Gốc: Lão phụ nhân)

Bà lão ngơ ngác, nhưng nhìn đến những túi quà thì ánh mắt sáng lên, lại thấy những người phía sau Quý Phong đồng loạt đưa quà tới, nghe thấy lúc nãy bác gái kia nói là thân thích xa nhà bà, đầu óc ngây ra rồi nhận lấy, dẫn mấy người Quý Phong vào trong.

Bác gái thấy vậy, càng thêm tin chắc là họ hàng nhà trưởng thôn.

Bác gái cũng không ở lại lâu, đã rời đi trước, khi tới nhà chính, Quý Phong cười với bà lão, đặt hết đồ xuống một góc sân.

Lúc này bà lão mới lấy lại tinh thần: "Cậu là......"

Quý Phong cười: "Lần này cháu tới đây là muốn nghe một vài chuyện, những thứ này đều là quà cảm ơn."

Bà lão cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, mở miệng định nói nhưng nhìn quà cáp đầy đất, nuốt nước miếng xuống: "Người trẻ tuổi, cháu muốn nghe cái gì?"

Quý Phong lấy bức họa trong tay ra: "Bà ơi, bà giúp cháu nhìn một cái xem, bà có ấn tượng với hai người này không? 19 năm trước họ đã tới thôn của bà."

Sở dĩ Quý Phong tới tìm trưởng thôn là bởi vì nếu Thịnh Chiêu tới tìm người, vậy thì chắc chắn là phải tìm trưởng thôn trước, trưởng thôn là người nắm rõ tình hình nhất, mà bọn họ tới từ nơi khác, đến lúc đó chỉ cần nói là dạy học, trưởng thôn nhất định sẽ đón tiếp.

Bà lão nhìn bức vẽ kia, híp mắt cách xa lại nhích gần xem, vẫn không nhìn rõ lắm: "Xin lỗi nhé, đôi mắt này của bà mờ cả rồi, nhìn không rõ lắm, chờ ông già nhà bà trở về xem hộ các cháu sau."

Khi nói chuyện có người khiêng cuốc đi vào, nhìn thấy trong nhà có nhiều người như thế thì nhíu mày.

Nhưng đã nhanh chóng thu vẻ mặt lại, đặt cuốc xuống một bên, rửa sạch tay: "Các người là ai?"

Khi ông trở về thì nghe nói thân thích nhà bọn họ tới, nhưng mấy người này ông không quen biết.

Bà lão biết tính tình lão già nhà mình, nhanh chóng đưa bức vẽ tới trước khi ông nổi cáu: "Lão già, ông đến xem có biết hai người này hay không, tôi nhìn không rõ lắm, bọn họ tới tìm hai người này, nói là 19 năm trước đã tới thôn chúng ta......"

Lão trưởng thôn nhận lấy, nghiêm túc nhìn hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn mấy người Quý Phong: "Hai người này là gì của các cậu?"

Quý Phong nói: "Cháu là con trai của em trai người đàn ông này, cháu họ Triệu, đây là bác của cháu, tên là Triệu Thắng."

Lão trưởng thôn vừa nghe vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt đối với mấy người Quý Phong mang theo chút ý cười còn có kính trọng: "Là con của em trai Triệu tiên sinh à, ông biết cháu là ai, là thằng bé Quý gia Thôn Đẩu Thượng ở ngọn núi bên cạnh đúng không. Cháu giỏi lắm đấy, cha mẹ không còn mà vẫn có thể thi đỗ đại học, ở bên này của bọn ông, cháu là một sinh viên xuất sắc. Có lẽ cháu không biết ông, nhưng khi cháu còn nhỏ ông còn từng ôm cháu đấy."

Quý Phong nhíu mày một cái: "Ông...... biết cháu sao?"

Lão trưởng thôn lấy tẩu hút thuốc ra châm lửa hút một hơi: "Sao lại không biết chứ? Bác trai Triệu tiên sinh của cháu lúc ấy có thể tìm được cha cháu may là nhờ có ông đấy. Khi đó bọn họ mới tới thôn bọn ông là để tìm cha cháu, nhưng lúc ấy bọn ông không biết cha cháu là ai, bác cháu nói là tìm người rất giống hắn, nói là em trai bị bắt đi của hắn. Chỉ là ở thôn bọn ông không có, hắn đề nghị giúp thôn bọn ông xóa nạn mù chữ, nhưng điều kiện là bọn ông giúp hắn tìm thử. Hiện giờ tình hình đường sá sửa sang lại dễ đi hơn một chút, thời ấy đường không dễ đi, đều dựa cả vào chân, mà bên này có nhiều thôn dựa núi như vậy, bác gái cháu lại mang thai không tiện đi tìm, cho nên ông đồng ý.

Bác trai cháu là người đọc sách, bên bọn ông vừa nghèo vừa dốt đặc cán mai nên rất kính trọng người đọc sách. Bác trai cháu rất có bản lĩnh, ở trong thôn chỉ một hai tháng nhưng đã dạy thôn bọn ông không ít thứ, nhưng mà...... thôn bọn ông cũng không có được học sinh quá xuất sắc nào. Vẫn là cháu đời sau có bản lĩnh, không hổ là cháu trai của Triệu tiên sinh, lợi hại lắm đó. Lại nói tiếp bác trai cháu cũng thật là, lúc trước bọn ông giúp hắn tìm được Thôn Đẩu Thượng ở ngọn núi bên cạnh có người lớn lên hơi giống hắn nên nói cho hắn, hắn cũng không ngồi yên được, định thu thập hành lý đi qua. Bọn ông còn tiễn một đoạn đường, cuối cùng nhìn bọn họ rời đi, chỉ là sau này cũng không nghe nói có chuyện nhận thân gì đó, lão già ông nhận ân lớn như vậy, sợ có phải xảy ra chuyện gì hay không, còn dẫn người đến thôn các cháu một lần. Lúc ấy bọn ông còn gặp được cha mẹ cháu, lúc ấy mẹ cháu sinh long phượng, ở trong thôn đó là chuyện vô cùng hiếm lạ, lúc ấy ông mới biết bác trai cháu từng gặp cha cháu, bọn họ hoàn thành tâm nguyện rồi rời đi, nhưng cha mẹ cháu nói không muốn để người khác biết mình có người thân có máu mặt như vậy, sợ người khác sẽ lấy việc này nói ra nói vào truyền nhàn thoại lấy tới tương đối, bảo ông giữ bí mật. Ông cảm thấy cũng đúng, một người đọc sách một người trồng trọt, đúng là dễ bị nói, nên ông cũng không nhắc lại nữa, sau này cũng không thấy bác trai bọn họ, sao bây giờ cháu lại tới tìm? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tay Quý Phong đặt trên đầu gối chậm rãi nắm chặt lại, trên mặt cậu lại bình tĩnh, giọng nói ổn định rũ mắt xuống nói: "Lúc cháu còn rất nhỏ cha mẹ cháu đã không còn, cho nên họ không nhắc tới nhà bác trai, cháu tình cờ biết được cháu còn có một người bác, nên muốn đi tìm người thân."

"Là vậy à, nhưng ông đoán có lẽ lúc bọn họ rời đi sẽ không liên hệ nữa. Cháu...... thôi đừng tìm, nghe nói nhà bác cháu cách bọn họ rất xa, ông nghe cha mẹ cháu từng nhắc đến một lần, nói là cách mấy ngàn dặm bên ngoài kia, cha mẹ cháu đi đột ngột, cũng không để lại lời nào, trừ khi bọn họ liên hệ với cháu, nếu không thì chắc chắn là không tìm được. Bọn họ hẳn là cũng không tiện đến đây, năm đó một đi một về lúc ấy đến thật nhiều ngày, lúc bác gái cháu đi gặp cha mẹ cháu đã mang thai bảy tháng, có lẽ lúc đấy sau khi trở về cũng sắp sinh, phải chăm sóc con nhỏ rất không dễ dàng, chắc chắn cũng không tiện đến đây nữa." Năm đó gặp em trai xong rồi rời đi, hẳn là đã hoàn thành tâm nguyện.

Mỗi người đều đã lập gia đình, đúng thật là cũng không tiện liên lạc nữa.

Hơn nữa đường còn xa xôi như vậy, không biết tin tức cũng là bình thường.

Quý Phong có được điều mình muốn biết, cậu không ở lại trong thôn lâu, đặt quà cáp xuống rồi dẫn người rời đi.

Chỉ là mãi cho đến lúc xuống núi trời đã tối, trở lại khách sạn trong huyện, sắc mặt Quý Phong vẫn có hơi tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt.

Lão trưởng thôn không nghĩ nhiều, nhưng Quý Phong lại không thể không nghĩ nhiều.

Cậu biết rất rõ Thịnh Chiêu vì tìm được em trai mà không tiếc làm giáo viên tình nguyện 10 năm, Lâm nữ sĩ vì ủng hộ chồng mình nên cũng từ bỏ tháng ngày mà hai người rõ ràng có thể sống rất tốt mà vất vả sống nay đây mai đó, chỉ vì tìm được người em trai bị thất lạc.

Nhưng rõ ràng là đến cuối cùng cũng tìm được, sao có thể nói đi là đi?

Mấy người lão trưởng thôn không rõ tình hình thực tế, cho rằng chia cách nhiều năm như vậy, gặp nhau một lần để toại nguyện rồi rời đi, về tình cảm có thể hiểu được, nhưng đối với vợ chồng Thịnh Chiêu mà nói, là tuyệt đối không thể.

Huống chi lúc ấy Lâm nữ sĩ đã mang thai hơn 7 tháng, nếu cái thai đầu tiên của vợ chồng Thịnh Chiêu không cẩn thận bị sẩy thì bọn họ không có khả năng rời núi sống vô định vào lúc này.

Nhưng lão trưởng thôn nói rằng, lúc ấy cha mẹ cậu nói vợ chồng Thịnh Chiêu đã rời đi.

Thậm chí người trong thôn cũng từng nhắc tới cha mẹ cậu có một người anh trai học vấn rất cao, trừ khi cha mẹ cậu không muốn để cho người khác biết.

Vì sao chứ?

Quý Phong không muốn lấy ác ý lớn nhất để phỏng đoán cha mẹ mình, nhưng trong đầu cậu lại không ngừng nghĩ được.

Vì sao cha mẹ cậu không muốn để người khác biết là vợ chồng Thịnh Chiêu đã tới đây?

Trừ khi, vợ chồng Thịnh Chiêu đã xảy ra chuyện nếu bị người khác biết, một khi truyền đi sẽ gây bất lợi cho bọn họ, nhưng có hai người thân có thân phận tốt có vẻ như tới từ thành phố lớn, cha mẹ cậu hẳn phải nên vui vẻ.

Nhưng bọn họ không có, còn giấu diếm.

Và sau đó...... vợ chồng Thịnh Chiêu biến mất trên cõi đời này, chưa từng xuất hiện nữa.

Quý Phong rũ mắt xuống, trong đầu lộn xộn, cậu nằm một chỗ lẳng lặng mà nghĩ những năm tháng đã qua của vợ chồng Thịnh Chiêu.

33 năm trước Lâm nữ sĩ quen biết Thịnh Chiêu, hai người rơi vào bể tình, lại bởi vì Lâm lão gia tử không cho phép, hai người Lâm nữ sĩ và Thịnh Chiêu chạy trốn.

Lâm nữ sĩ vô tình biết được Thịnh Chiêu còn có một người em trai song sinh bị chia cắt từ khi còn nhỏ, hơn nữa hai người vì tránh Lâm gia mà không ở lại thành phố S nữa, quyết định đi tìm em trai của Thịnh Chiêu.

Bọn họ lên kế hoạch, tìm kiếm từng chỗ từng chỗ một.

Cho đến 30 năm trước, Lâm nữ sĩ mang thai, bà nhớ ba mình, không nhịn được viết một bức thư như vậy.

Hoặc là nói, khi đó Lâm nữ sĩ không nén được, cùng Thịnh Chiêu trở về thành phố S một lần, có điều lại thấy Lâm lão gia tử vẫn không chịu nhận bà, thậm chí còn tức giận nên bà thất vọng, tiếp tục cùng Thịnh Chiêu đi tìm kiếm.

Chỉ là đứa bé này không giữ lại được.

10 năm sau đó, bọn họ bôn ba rất nhiều nơi, cũng chứng minh mệnh cách của Lâm nữ sĩ lúc ấy Quý Phong nhìn trên ảnh chụp của bà khi còn trẻ, cả đời lênh đênh vô định.

Cuối cùng bọn họ tìm được Thôn Hàm Tân, ở đây hơn một tháng, cuối cùng từ chỗ này mà biết được tung tích của cha mẹ Quý Phong, họ đến Thôn Đẩu Thượng. Sau đó hai người hoàn toàn biến mất không xuất hiện nữa.

Quý Phong hít sâu một hơi, cậu hơi mất giọng, vợ chồng Thịnh Chiêu hẳn là đã xảy ra chuyện sau khi gặp cha mẹ cậu.

Nếu không thì cha mẹ cậu không có khả năng biết vợ chồng Thịnh Chiêu đến từ thành phố S.

Nhưng rốt cuộc sau khi bọn họ gặp nhau đã xảy ra chuyện gì, vì sao vợ chồng Thịnh Chiêu xảy ra chuyện lại không xuất hiện nữa? Mà cha mẹ cậu lại giấu giếm tất cả, giả vờ coi như hai vợ chồng bọn họ đã rời đi?

Cậu thậm chí chưa từng nghe thấy cha mẹ nhắc tới những việc này.

Quý Phong nhắm mắt lại, cho dù không muốn nhưng trong đầu cậu hiện lên một suy nghĩ có khả năng: Vợ chồng Thịnh Chiêu xảy ra chuyện có liên quan đến cha mẹ cậu.

Cho nên bọn họ thà nói dối cũng không muốn để người khác biết được chuyện gì.

Quý Phong nhắm hai mắt, nằm im một chỗ không biết qua bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng.

Quý Phong trở mình, trong đầu lộn xộn, mở mắt ra nhìn thấy một cuộc gọi video, đến từ Phong tổng.

Đầu óc Quý Phong chậm hơn tay một bước, khi cậu nhận ra thì đã ấn nhận máy.

Phong Lâm ở trong phòng bệnh xử lý xong văn kiện, không kìm được nghĩ đã một thời gian thật dài chưa được gặp Quý Phong, không nhịn được mở khung thoại cuối cùng của hai người ra.

Càng nhìn càng muốn gặp Quý Phong một lần.

Bây giờ cách giờ đi ngủ còn sớm, hắn gửi một cuộc gọi video qua.

Vốn chỉ là nhất thời nóng đầu, nhưng khi nhìn thấy cuộc gọi được nhận, trong đáy mắt vẫn bất giác hiện lên vui vẻ, chỉ là sau khi màn hình kết nối, hắn đã thu vẻ mặt lại, ổn trọng ngồi thẳng nhìn vào màn hình.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Quý Phong trên màn hình, trái tim vẫn không kìm được mà đập mạnh một cái.

Nhưng rất nhanh Phong Lâm phát hiện cảm xúc của Quý Phong rất không ổn, trong ánh mắt có tơ máu, mặt đầy vẻ sầu tư, tựa hồ đang rối rắm chuyện gì đó.

Lần đầu tiên Phong Lâm nhìn thấy Quý Phong như vậy, sự quan tâm hiện lên rõ ràng, giọng hắn vừa nhẹ vừa dịu dàng: "Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Quý Phong không ngờ mình lại thật sự ấn nghe, cậu ngồi dậy che camera lại, khẽ hắng giọng một tiếng rồi mới nhìn vào máy một lần nữa: "Không có việc gì."

Chỉ là khi mở miệng mới phát hiện, giọng cậu đã khàn không thể tưởng tượng nổi.

Phong Lâm dù thế nào cũng không tin, chỉ là hắn không hỏi thẳng: "Không tìm thấy bọn họ sao? Rất khó khăn à?"

Quý Phong lắc đầu, nhìn ánh mắt quan tâm của Phong Lâm qua màn hình, trong lòng nóng lên, nhỏ giọng nói: "Ba tôi...... Chính là người em trai mà Thịnh Chiêu vẫn luôn tìm kiếm."

"Hả?" Phong Lâm sửng sốt: "Cậu......"

Hắn đột nhiên nhớ đến đôi mắt rất giống mắt Quý Phong lần trước cậu gửi cho hắn: "Đôi mắt lần trước là của Thịnh Chiêu sao?"

Quý Phong ừ một tiếng: "Hôm nay tôi đến Thôn Hàm Tân, gặp trưởng thôn của bọn họ, trưởng thôn nói đã từng gặp tôi, lúc ấy vợ chồng Thịnh Chiêu tìm được người là do ông ấy giúp đỡ, lúc ấy người được tìm chính là ba tôi."

Phong Lâm không ngờ chuyện này lại trùng hợp đến vậy: "Sau đó thì sao?"

Đây mới là điểm Quý Phong rối rắm nhất: "Sau khi hai vợ chồng Thịnh Chiêu gặp cha mẹ tôi xong thì mất tích. Cha mẹ tôi lại nói là hai vợ chồng họ đã rời đi, hơn nữa còn giấu giếm chuyện này, không cho bất cứ ai biết." Thậm chí người trong thôn cũng không có chút ấn tượng nào, nếu không lúc trước cha mẹ cậu xảy ra chuyện, chỉ còn lại hai người bọn họ, nếu bọn họ biết hai người kia thì chắc chắn sẽ nói.

Ngay cả lão trưởng thôn, tuy bọn họ là người ở thôn ngọn núi bên cạnh nhưng cũng phải đi gần nửa ngày đường, trước kia đường trên núi không dễ đi, tin tức cũng không linh thông.

Sau này lão trưởng thôn lại biết mình, có lẽ là biết mấy tháng trước mình thi đỗ đại học.

Khi đó cậu đã trưởng thành, có lẽ lão trưởng thôn cũng không nhớ tới chuyện này.

Cho đến khi cậu tìm đến nơi để hỏi.

Phong Lâm lập tức nghĩ thông suốt tại sao Quý Phong lại như vậy: "Cậu lo lắng năm đó vợ chồng Thịnh Chiêu mất tích có khả năng liên quan đến cha mẹ cậu sao?"

Quý Phong ừ một tiếng.

Tuy suy nghĩ đầu tiên của Phong Lâm cũng giống thế, nhưng trông thấy Quý Phong như vậy, hắn không nhịn được nhẹ giọng an ủi: "Bây giờ mọi chuyện còn chưa chắc chắn, có lẽ là năm ấy đã xảy ra chuyện gì đó, hai vợ chồng Thịnh Chiêu đã thật sự rời đi, nói không chừng sau đó lại xảy ra chuyện nên không trở về nữa. Hơn nữa lần đầu vợ chồng Thịnh Chiêu và cha mẹ cậu gặp nhau cũng không thể đến mức đấy."

Quý Phong miễn cưỡng làm mình bình tĩnh lại, dự cảm không tốt lúc ban đầu vẫn luôn không thể tan đi.

Phong Lâm lại trấn an cậu rất lâu, nói rất nhiều loại giả thiết, đến khi thời gian đã khuya mới bất đắc dĩ cúp máy.

Có điều khi Phong Lâm bình tĩnh lại, hắn suy tư, gọi bí thư Hách tới đây, kiên quyết nói: "Tôi muốn xuất viện."

Bí thư Hách nhìn băng vải trên tay sếp:??? Sếp, vì sao sếp lại luẩn quẩn trong lòng như thế?

(Mấy chương 3 hợp 1 này dài ẻ luôn ạ, hơn 8k chữ nên thương xót thiếp với nhé)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.