Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 159



Trong không khí thoang thoảng hương hoa thanh nhã.

Hai bên quảng trường tụ tập khá đông người, những người bình thường đang chơi trò chơi và trò chuyện, trông giống như cảnh mọi người đi dạo tiêu thực sau bữa tối trước thời kỳ mạt thế.

Còn những dị năng giả thì đang giao lưu với nhau, đủ loại dị năng của các hệ.

Ngoài ra, còn có những người đang chạy bộ và luyện tập thể chất.

Sau đó, những người này nhìn thấy Tống Lạc thì đều dừng động tác lại:

“Lạc Thần về rồi——!”

“Lạc Thần——!”

Quan Cường: "???"

Cái này... cái này... Anh ta nhìn bóng lưng cao gầy của cô gái, từ từ há hốc miệng.

“Lạc Thần” là chỉ... cô sao?

Chưa kịp để anh ta hết kinh ngạc, quản gia Đỗ Kiến Quốc đã tiến lên nghênh đón, Tống Lạc trực tiếp giao Quan Cường cho ông ta.

Quan Cường mơ mơ hồ hồ bị Đỗ Kiến Quốc dẫn đi.

Tống Thác thu hồi ánh mắt đang quan sát xung quanh, dừng lại trên người Đỗ Kiến Quốc một lúc.

Tống Lạc trực tiếp dẫn Tống Thác lên tầng cao nhất.

Hồ Linh Linh vừa cho bánh trôi mè đen ăn sữa xong, đang rửa mặt cho nó, thấy Tống Lạc về thì vui vẻ nói: “Lạc Thần, cậu về…”

Ánh mắt liếc thấy người đàn ông lạ mặt phía sau Tống Lạc, cô ấy dừng lời.

“Cậu lui xuống trước đi.” Tống Lạc bế bánh trôi mè đen vào lòng.

Hồ Linh Linh đầy bụng nghi ngờ rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tống Lạc cuộn mình trên ghế sofa, ngón tay vuốt ve bộ lông mềm mại của bánh trôi mè đen.

Ánh mắt Tống Thác nhìn xuống bánh trôi mè đen trong lòng cô, lông mày hơi động.

Nhìn lại mọi thứ xung quanh, cũng như tình hình trên đường đi.

Mọi thứ thực tế đều cho thấy:

Tống Lạc dường như đang sống những ngày tháng... như một nữ hoàng.

Anh ấy cụp mắt xuống, đôi tay buông thõng bên hông khẽ run lên.

—Người trước mặt không phải Lạc Lạc của anh ấy.

Tống Lạc lớn lên trong sự nuông chiều của nhà họ Tống.

Gần như là cô muốn cả mặt trăng trên trời, ba mẹ Tống không làm được thì Tống Thác cũng sẽ dùng cách khác để làm, chỉ để cô hài lòng và vui vẻ.

Trong sự cưng chiều vô điều kiện và không kiềm chế như vậy, Tống Lạc hình thành tính cách của một tiểu thư kiêu căng là điều hết sức bình thường.

Đôi khi cô làm nũng, chỉ có nhà họ Tống mới chịu được.

Nhà họ Tống cũng liên tục hạ thấp giới hạn với cô chỉ cần bảo bối nhà mình không g.i.ế.c người, phóng hỏa hay làm chuyên phạm pháp thì những chuyện khác đều không thành vấn đề.

Hồi đó, Tống Lạc để mắt đến La Phàm vô dụng, ba mẹ Tống rất buồn bã.

Mặc dù họ không có quan niệm môn đăng hộ đối nhưng tên nhóc này chẳng có tài cán gì, ngoại hình cũng chẳng ra sao, gia thế lại bình thường.

Con gái bảo bối của họ nhìn trúng anh ta ở điểm nào?

Nhưng cô thích.

Họ cũng không có cách nào.

Từ nhỏ, những thứ Tống Lạc thích, nhà họ Tống đều sẽ làm cho cô.

Còn về Tống Thác, mặc dù anh ấy cho rằng Tống Lạc để mắt đến La Phàm là mù quáng nhưng bảo bối của nhà họ Tống đã lớn, có người thích, coi như La Phàm là một món đồ chơi, có thể khiến Tống Lạc vui vẻ là được.

Anh ấy hoàn toàn không để La Phàm vào mắt, càng không nói đến chuyện ngăn cản.

Bởi vì anh ấy hiểu rõ.

Từ nhỏ đến lớn, Tống Lạc thích quá nhiều thứ.

Rất nhiều thứ, sau khi hết hứng thú ban đầu, sẽ không còn mới mẻ, tự nhiên sẽ bị bỏ đi.

Ngược lại, những thứ mãi không có được, cô mới để tâm.

Anh ấy cho rằng Tống Lạc thích La Phàm chỉ là nhất thời hứng khởi.

La Phàm đúng như tên của anh ta, bình thường không có điểm sáng, Tống Lạc từ nhỏ đến lớn đã quen nhìn những thứ tốt, những người xung quanh cũng đều ưu tú thông minh, có lẽ chính sự bình thường của La Phàm đã thu hút cô.

Dù sao thì chẳng bao lâu nữa, cô sẽ tự mất hứng thú.

Nhưng không ngờ, cô không chỉ để La Phàm mang danh “Bạn trai”, mà còn muốn cho anh ta danh phận “Chồng chưa cưới.”

Ban đầu, nhà họ Tống không đồng ý.

Bạn trai và chồng chưa cưới là hai khái niệm khác nhau.

Trước đây chỉ là quan hệ nam nữ bình thường, có thể chia tay bất cứ lúc nào.

Sau này là phải đính hôn, coi như có “Danh phận”, huống hồ nhà họ Tống lại là gia đình giàu có.

Nhưng Tống Lạc khóc lóc đòi đính hôn với La Phàm, nhà họ Tống làm sao ngăn cản được cô.

Sợ ngăn cản quá mức, cô sinh ra tâm lý phản nghịch, ngược lại không ổn.

Tống Thác cũng không có cách nào.

Tính tình anh ấy lạnh nhạt, ba mẹ Tống tuy cũng yêu thương đứa con trai này nhưng rốt cuộc vẫn thiếu đi chút thân mật.

Nhưng Tống Lạc từ nhỏ đã không sợ anh ấy, bám anh ấy rất chặt, lại rất thích làm nũng, một khi cô đã làm nũng thì không ai trong nhà chịu được.

Tống Thác đã hỏi Tống Lạc: “Em thật sự thích tên họ La đó đến vậy sao?"

Lúc đó, Tống Lạc dựa vào vai anh ấy, nghe anh ấy hỏi, có chút ngơ ngác, sau đó gật đầu.

Gật xong, còn không quên ôm lấy cánh tay anh ấy làm nũng: “Tất nhiên, em thích nhất vẫn là anh trai đẹp trai của em!"

Vì vậy, chuyện đính hôn cứ thế mà thành.

Chỉ là nhà họ Tống không công bố ra ngoài.

Một buổi lễ đính hôn đơn giản.

Theo lời của nhà họ Tống, chỉ là đính hôn thôi, sau này kết hôn sẽ tổ chức hoành tráng hơn.

Tất nhiên, đây cũng là vì nghĩ rằng sau này Tống Lạc sẽ chia tay với La Phàm.

Tống Lạc cũng không để ý, dù sao La Phàm đã có danh phận “Chồng chưa cưới”, cô đã hài lòng.

Mặc dù vậy, La Phàm cũng được nhà họ Tống giúp đỡ không ít, khi trường học nghỉ, còn sắp xếp cho anh ta đi thực tập tại công ty con.

Me anh ta bị bệnh năng, nhà họ Tống cũng sắp xếp, để mẹ La Phàm được chữa trị tốt nhất mặc dù cuối cùng mẹ La Phàm vẫn không qua khỏi.

Sau đó, mạt thế ập đến mà không có dấu hiệu báo trước.

Đội cứu hộ đến trường Đại học Minh Đồng, không đưa được Tống Lạc về, mà chỉ đưa La Phàm về, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ khác.

Nhà họ Tống làm sao không tức giận.

Nhưng tất cả những điều này đều không bằng việc Tống Lạc có thể sống sót.



Ban đầu, Tống Thác chỉ nghĩ rằng sự lạnh nhạt của Tống Lạc là do trách anh ấy không đến tìm cô sớm hơn.

Dù cô có mạnh mẽ như trong hình ảnh, nhưng nửa năm nay, chắc chắn cô đã phải chịu không ít khổ sở.

Chỉ là...

Lâu đài nguy nga mang tên “Lạc Thần”, cách xưng hô và thái độ của những người trong lâu đài với Tống Lạc, tất cả đều cho thấy, cô là chủ nhân của lâu đài này.

Hơn nữa, lâu đài này và những dị năng giả có thực lực không hề yếu trong lâu đài không phải hình thành trong một sớm một chiều.

Còn có cả ông lão dẫn Quan Cường rời đi.

Trông có vẻ yếu ớt bình thường nhưng thực chất lại sở hữu dị năng rất mạnh.

Tống Thác không còn là dị năng hệ Mộc cấp B như trước nữa, anh ấy có thể cảm nhân được.

Bản thân Tống Lạc có thực lực mạnh mẽ, dưới trướng còn có một nhóm dị năng giả thực lực cũng không hề yếu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.