Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 105





Vốn tưởng rằng sau khi đào ra đủ 4 phiến đá, tai họa ở bốn vùng ngoại ô sẽ dừng lại.

Nhưng sự thật lại không như vậy.

Bốn phía đông tây nam bắc tiếp tục gặp thiên tai, sự cố luôn xảy ra một cách đột ngột khiến cho mọi người hoảng sợ.

Tuy rằng có rất nhiều con đường đi vào trung tâm thành phố nhưng tuyến quốc lộ đi qua ngọn núi phía nam và tuyến tàu cao tốc phía tây vẫn là hai con đường trọng yếu nhất.

Hiện tại xảy ra tai họa khủng khiếp, ngoại ô phía nam bị phong tỏa, nhà ga phía tây bị hư hỏng trầm trọng, lưu lượng người ra vào Kinh thị rõ ràng bị ảnh hưởng.

Ngoài ra, vùng núi ngoại thành phía đông không biết vì sao liên tục xảy ra địa chấn, tất cả động vật cư trú trong rừng đều bỏ chạy tán loạn.

Cũng may nơi này dân cư thưa thớt, không có thương vong về người, mặc dù bị ảnh hưởng nhưng hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Ảnh chụp từ vệ tinh trên cao được truyền về, trên núi xuất hiện những khe nứt lớn, bắt đầu từ chân núi sau đó toác dọc theo sườn núi.

Nhà chức trách đã phong tỏa tin tức, tránh để lộ thông tin này vì lo sợ sẽ gây ra khủng hoảng cho người dân.

Thế nhưng kể cả có tận lực giấu diếm như thế nào thì việc một ngọn núi bị nứt toác cũng không phải là chuyện nhỏ.

Điều buồn cười nhất chính là, sự việc này lại khiến cho truyền thông và các tài khoản livestream nổi tiếng thi nhau chạy tới hiện trường để quay chụp, phát trực tiếp câu view.

Những bình luận trên mạng rất nhiều, Lâm Mạc lướt lướt một lúc liền lo lắng tắt điện thoại.

Cậu lại nhìn tình trạng vùng ngoại ô phía bắc, nhờ có thần Núi canh gác, trong số 4 khu vực gặp nạn thì phía bắc vẫn ổn định nhất, sự cố sụp lún đã dừng lại nhưng ngôi làng hoàn toàn bị phá hủy, hiện tại chính phủ đã sắp xếp di dân đến địa phương khác.

Núi phía đông bị nứt, phía nam sạt lở đất, phía tây liên tục địa chấn...!
Lâm Mạc nhìn chằm chằm bốn miếng đá, nhíu mày suy tư.

Bốn phiến đá hợp lại chính là trận pháp tụ tập linh khí, được gọi là Ngũ Hành trận.

Theo lý thuyết sẽ không dẫn đến thiên tai thảm hoạ mới đúng.

Nhất định cậu đã bỏ qua điều gì đó, nếu không vì sao lúc đào phiến đá ra, những khu vực đó vẫn tiếp tục xảy ra tai họa?
"Ban Ban, Tiểu Tố, các ngươi có biết Ngũ Hành trận không?" Lâm Mạc hỏi.


Cậu đặt bốn phiến đá lên mặt bàn, lão tổ tông, Ban Ban và Tiểu Tố đều vây quanh quan sát.

Ban Ban: "Chủ nhân, Ngũ Hành trận pháp quả thật đã không còn nhiều người dùng, trong đã ghi lại, trận pháp này được sử dụng để tụ tập linh khí đất trời, nhưng hiện tại linh khí đã hao mòn đi nhiều, loại trận pháp này gần như mất đi hiệu quả.

Ngoài Ngũ Hành trận, còn có rất nhiều trận pháp khác có công dụng tốt hơn, hiệu lực cao hơn." Đơn giản mà nói chính là quy luật đào thải, Ngũ Hành trận đã trở nên lạc hậu, không theo kịp thời đại cho nên sẽ sớm bị mai một lãng quên.

Có thể tưởng tượng như thế này, trong tất cả các trận pháp có khả năng tụ tập linh khí, nếu Ngũ Hành trận chỉ có thể tập trung được một lượng linh khí tương đương một chậu nước nhỏ thì các trận pháp khác lại có thể cho ra một vại nước hoặc thậm chí một con sông.

Tiểu Tố cũng đưa ra kết luận tương tự.

Lâm Mạc ngồi xếp bằng trên thảm, cúi đầu suy tư: "Không phải có những tổ hợp trận pháp sao, nếu kết hợp Ngũ Hành trận với những trận pháp khác sẽ cho hiệu quả như thế nào?"
Cậu chỉ nghiên cứu sơ qua phương diện này, ngược lại, trong ghi chép vô cùng đầy đủ và chi tiết.

edit bihyuner.

beta jinhua259
Ban Ban đưa ra câu trả lời, rất khó! Các trận pháp đều có lộ trình chuyển động riêng, nếu tùy tiện phối hợp sẽ giống như mắc đường điện lung tung, nhẹ thì phát sinh trục trặc, nặng hơn có khả năng nổ tung.

Đương nhiên, Ngũ Hành trận chỉ là một trận pháp cấp thấp, cũng có thể tương thích với một số trận pháp đơn giản khác, nhưng kết hợp những trận pháp này cũng chẳng đem lại tác dụng to lớn gì, căn bản sẽ không có khả năng gây ra thiên tai thảm họa nghiêm trọng như hiện tại.

Lâm Mạc vẫn cau mày: "Nhưng nếu như có người lợi dụng Ngũ Hành trận để phát minh ra một loại trận pháp mới thì sao?"
Ban Ban sửng sốt: "Vậy đó khẳng định là thiên tài có một không hai."
Lợi dụng một loại trận pháp cũ để sáng tạo ra một trận pháp mới, đây là một việc nghịch thiên, người đó vừa là thiên tài vừa là ác nhân!
Lâm Mạc phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết có liên quan đến những tai họa gần đây hay không nhưng thời tiết vẫn luôn âm u mấy ngày nay, bốn phía nổi gió lạnh, luôn trong trạng thái nặng trĩu như sắp xảy ra giông lốc.

Ban Ban: "Chủ nhân, có khi nào vẫn còn những phiến đá khác?"
Lâm Mạc lắc đầu, cậu xác định toàn bộ đã được đào ra.

Chiều hôm đó cậu tranh thủ đi tới Cục Cảnh sát, sau khi trở về từ trạm tàu phía tây đã trôi qua ba ngày, cậu cần cập nhật những thông tin thu được và kết quả điều tra.

Lệ Trì liên tục ở lại Cục Cảnh sát hỗ trợ, hắn và Tôn Học Thần giống hệt nhau, hai quầng thâm như gấu trúc đọng dưới bọng mắt.

"Vẫn giống như kết luận trước đây, khu rừng ở phía bắc là rừng tự nhiên chưa từng khai phá, thôn trang ấy vẫn còn lạc hậu, xung quanh chưa lắp camera giám sát cho nên không thể tìm ra manh mối." Đường Diễn Sơ nói.

Lâm Mạc gật đầu, cậu vốn không ôm hy vọng đối với vùng ngoại ô phía bắc, thần Núi được đánh thức cũng không truyền tới thông tin gì hữu ích, dù sao trước đó linh hồn Người đã gần như tiêu tán.

Cậu có lẽ đã nhầm lẫn gì đó, vốn tưởng rằng linh hồn thần Núi bị phiến đá áp chế cho nên mới tổn thương, nhưng sau đó cậu phát hiện những phiến đá này không có khả năng gây ra hậu quả như vậy.


Lệ Trì gõ phím liên tục, màn hình hiện ra vô số video thu nhỏ: "Phía đông có khu vực cắm trại và nướng BBQ ngoài trời, đây là băng ghi hình toàn bộ người ra vào, dựa theo lời em nói, phiến đá hẳn được chôn cách đây mấy tháng, chúng tôi đã thu nhỏ phạm vi điều tra nhưng lượng thông tin cần lọc vẫn rất nhiều..."
Hơn nữa ban đầu chủ của khu cắm trại không phối hợp điều tra, từ chối giao băng ghi hình.

Sau đó phải có sự hỗ trợ của Giải Chước bọn họ mới chịu giao nộp.

Lâm Mạc: "Đây là toàn bộ video giám sát sao?"
Lệ Trì gật đầu.

Lâm Mạc vừa định lên tiếng, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một giọng nói hùng hồn vang lên.

"Phía tây đã hỗn loạn như thế, một cái ga tàu to như vậy bị hư hỏng, hơn bốn mươi người chết, vô số người bị thương.

Rất nhiều người chú ý tới chuyện này, nếu không phải hiện tại giao thông Kinh thị đã thông suốt...!Lãnh đạo phía trên đang ra sức khống chế dư luận, hiện tại ông lại nói với tôi rằng, bốn phía gặp nạn, không, bốn khu vực xảy ra sự cố không chỉ có liên quan đến nhau, mà những việc này lại không phải thiên tai??? Là con người gây ra...???"
Nói đến đây người kia dừng lại một chút, tựa hồ đang sắp xếp lại ngôn ngữ, còn tiếp tục nói sẽ khó mà giấu nổi sự hoang mang khó tin.

Có thể tưởng tượng ra người này đang nhăn mặt cau mày, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Ai có thể làm ra chuyện tày trời này? Nếu thật sự có người có khả năng này, ông trước tiên phải bắt được hắn ra đây, sau đó hẵng nói tiếp..."
"Loại chuyện này có thể nói bừa được sao?!?"
"Không phải nói bừa...!Xin ngài tin tưởng tôi, tôi đương nhiên không dám lấy những chuyện này ra làm trò đùa." Cục trưởng Cục Cảnh sát Kinh thị lúc này mới cất lời.

Thấy Lâm Mạc yên lặng lắng nghe, Trạm Văn Sương giải thích: "Chuyện này không thể qua mặt cấp trên."
Nếu muốn điều tra bắt buộc phải báo cáo từng giai đoạn.

Thiên tai và con người gây ra là hai loại cấp độ khác nhau, thiên tai có thể chấm dứt, nhưng tội ác do con người gây ra thì không.

Hiện tại thảm họa ở vùng ngoại ô vẫn chưa dừng lại chính là một ví dụ.

Nếu dùng cách đối phó với thiên tai để xử lý tai họa do con người gây ra thì vấn đề sẽ không được giải quyết triệt để, nguy hiểm tiềm tàng vẫn treo lơ lửng trên đỉnh đầu như một thanh đao bất cứ lúc nào cũng có thể trảm xuống.

Lâm Mạc: "Người vừa tới là ai?"
Trạm Văn Sương: "Chính ủy Quân khu, Thị trưởng Kinh thị, Bí thư Đảng ủy."
Vừa dứt lời, tiếng đàm luận ngoài cửa cũng tạm dừng, Cục trưởng Cục Cảnh sát dường như không thể thuyết phục được vị Tổng Chỉ huy bên ngoài, ngay sau đó cửa bật mở, đoàn người tiến vào.

Thoạt nhìn liền nhận ra đâu là vị Chính ủy Quân khu, ông ta mặc quân phục, khí thế áp người, hai bên tóc mai đã lốm đốm bạc, tuổi tác không còn trẻ nhưng khuôn mặt kiên nghị, tinh lực dồi dào.


Ông ta quen biết Đường Diễn Sơ, vừa bước vào liền đưa mắt tìm hắn đầu tiên.

Sau khi nhận được lời chào của hắn liền nhu hòa gật đầu: "Trước kia muốn cậu nhập ngũ cậu lại không muốn, hiện tại cũng tốt, vẫn là người phục vụ nhân dân."
Hàn huyên vài câu sau đó vào chủ đề chính, ánh mắt ông ta sắc bén lướt qua toàn bộ người trong phòng: "Không biết là ai đưa ra phát ngôn, sự cố ở 4 vùng ngoại ô là do người gây nên?"
"Là tôi." Lâm Mạc nói.

Vị Chính ủy họ Hồ dừng lại quan sát cậu, hơi nhíu mày, ông ta không ngờ người vừa đứng lên thừa nhận lại có bộ dạng như Lâm Mạc.

Ông ta vẫn giữ nguyên quan điểm, nếu muốn thuyết phục được thì phải đưa ra bằng chứng cụ thể.

Sự việc chấn động như vậy lại do người gây nên, đây không phải chuyện đùa.

Cục trưởng báo cáo về bốn phiến đá, Chính ủy Hồ xua tay: "Chỉ dựa vào những miếng đá ấy mà đã đưa ra kết luận? Theo tôi, căn cứ này không đủ sức thuyết phục."
Nói cho cùng, ông ta vẫn không tin những việc này là tội ác của con người.

Phía đông và phía nam chịu tổn thất nhẹ nhất, phía bắc một ngôi làng sụp lún, tuy rằng không có người tử vong nhưng rất nhiều người trọng thương còn đang nằm viện, xương chân vỡ vụn phải cắt bỏ toàn bộ, tổn thương xương sống dẫn đến bại liệt...!
Có đôi khi, không có người thiệt mạng chưa chắc đã là sự cố nhỏ.

Phía tây mới thực sự khiến cho người ta sứt đầu mẻ trán, nếu bây giờ đưa ra kết luận đây là vụ án do con người gây ra thì không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Lâm Mạc: "Nhưng nếu đơn giản là do thiên tai gây nên, vì sao chỉ có bốn vùng ngoại thành gặp nạn? Những địa phương khác lại không hề ảnh hưởng chút nào?"
Thị tưởng lên tiếng: "Vấn đề mà cậu vừa đưa ra, chúng tôi đã cho mời các chuyên gia địa chất đến bàn bạc, hoàn toàn có thể giải thích dựa trên cơ sở khoa học, mà những tai họa này sẽ không còn kéo dài bao lâu đâu."
"Ngược lại là cậu, cứ luôn một mực khẳng định đây là tội ác của con người, thử hỏi hắn là thần thánh có năng lực cao cường đến mức nào mới có thể gây ra thảm họa lớn đến thế? Mục đích của hắn ta là gì? Chẳng lẽ là muốn hủy hoại Kinh thị?"
Lâm Mạc trầm tư: "Tôi cảm thấy có lý đấy, không khéo hắn thực sự muốn hủy diệt cả thành phố này.

Những tai họa kia vẫn đang tiếp tục, tôi cho rằng sau vài ngày nữa chúng sẽ mở rộng phạm vi ảnh hưởng, từ bốn vùng ngoại ô lan về phía trung tâm Kinh thị."
Chính ủy Quân khu và Thị trưởng liếc nhau.

Trong lòng bọn họ cũng có chút hoang mang.

Nghe Lâm Mạc quả quyết vậy bọn họ bắt đầu cảm thấy tình huống dần nghiêm trọng hơn.

"Chúng tôi không hề chỉ nói suông, trước mắt chúng tôi nhất định sẽ cố tìm ra kẻ chủ mưu thao túng phía sau, từ đó mới có thể ngăn chặn những thảm họa ở bốn vùng ngoại ô." Đường Diễn Sơ nói.

Chính ủy Hồ thở dài: "Vẫn là câu nói kia, đưa ra bằng chứng đủ tính thuyết phục, tôi sẽ tin các cậu! Đây không phải chuyện nhỏ, cậu phải hiểu rõ, nếu tính chất vụ việc lần này từ "thảm họa tự nhiên" biến thành "tội ác con người", chúng tôi buộc phải thay đổi toàn bộ lệnh điều động từ trên xuống dưới."
"Trước tiên phải tìm ra người chôn những phiến đá này ở vùng ngoại ô." Lâm Mạc nói, đồng thời Tôn Học Thần ấn nút phát lại những video giám sát trên màn hình chiếu "Anh giúp tôi tua nhanh băng ghi hình, khi nào tôi ra hiệu liền ấn tạm dừng."
Tôn Học Thần sửng sốt, hỏi lại: "Tua bằng tốc độ nhanh nhất?" "Ừm" Lâm Mạc gật đầu khẳng định.

Nghe cậu nói chắc nịch như vậy, bọn họ cho rằng Lâm Mạc đã tìm ra manh mối gì đó, muốn trình bày trước mặt tất cả mọi người.

Vì vậy mấy vị lãnh đạo liếc nhau, tìm một chỗ, ngồi xuống quan sát.


Lệ Trì nói: "Cứ làm theo lời em ấy."
"Được." Tôn Học Thần hít sâu, co duỗi khớp ngón tay.

Anh ta tin tưởng Lâm đại sư nhưng có chút lo lắng mình sẽ không kịp phản ứng khi đại sư yêu cầu dừng hình.

Hai máy tính đặt cạnh nhau, trước mặt Lệ Trì có một cái, trước mặt Tôn Học Thần có một cái.

Video sẽ được phát lên màn hình chiếu cỡ lớn treo trên tường, để tiện quan sát Lâm Mạc ngồi xuống vị trí bên cạnh Tôn Học Thần.

Cậu nhìn về phía Lệ Trì: "Nhớ là đưa đoạn video mà em ấn pause lên, những đoạn khác thì cắt đi."
Hai máy tính đều có tư liệu băng ghi hình giống nhau, Lệ Trì ra dấu yên tâm.

"Lâm đại sư, chuẩn bị bắt đầu nhé, ngài đã xong chưa?" Tôn Học Thần nói.

Lâm Mạc thi triển mắt thần, hoa văn kim sắc lưu động bên trong con ngươi: "Bắt đầu đi."
Video chạy với tốc độ chóng mặt, người trong phòng liếc một cái liền cảm thấy đau đầu hoa mắt.

Tôn Học Thần không dám nhìn thẳng, chỉ tập trung vào ngón tay đặt trên bàn phím, dựng thẳng lỗ tai, dồn toàn bộ tinh lực đợi Lâm Mạc ra hiệu.

Video giám sát được thu lại 24/7, liên tiếp ngày này qua ngày khác, thời gian lên đến mấy tháng trời.

Xem hết lượng tư liệu khổng lồ này có lẽ mắt sẽ hỏng mất, ba ngày nay Cục Cảnh sát phân công hơn 10 kỹ thuật viên đồng thời điều tra nhưng tiến độ còn chưa vượt quá 10%.

Ba vị lãnh đạo không kìm được mà mím môi, các vị quan chức ngày thường nghiêm túc đứng đắn, đây là lần đầu tỏ ra thất thố đến vậy.

Bọn họ nhìn thấy Lâm Mạc đổi màu mắt liền kinh ngạc không thôi, sau đó thân thể cậu cũng dần hiện lên các đạo hoa văn màu vàng.

Tuy là mỹ cảnh nhưng vẫn gây ra chấn động tâm lý.

Không biết qua bao lâu sau, Lâm Mạc rốt cuộc hô lên: "Dừng!"
Tôn Học Thần căng thẳng đã lâu, lúc này lập tức gõ mạnh phím tạm dừng.

Lệ Trì cắt ngắn video, dọn dẹp tư liệu không cần thiết.

Lâm Mạc nói: "Tiếp nào."
Mãi cho đến khi xem xong tất cả video, bọn họ cắt được tổng cộng 12 đoạn video ngắn.

Lâm Mạc thoáng mệt mỏi xoa xoa mi tâm: "12 đoạn video này chính là bằng chứng."
Chính ủy Quân khu lúc này mới tỉnh táo lại, dùng giọng nói ôn tồn: "Cậu...!Cậu làm thế nào tìm ra??? Sao có thể khẳng định chứng cứ ở trong này..."
Lâm Mạc: "Việc này rất khó giải thích, đại khái đây là sức mạnh huyền học, tôi là người may mắn được ban tặng siêu năng lực."
"...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.