Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 40





"Lão Quan Lâu không ngừng kinh doanh, tiếp tục công diễn? Ông điên rồi!" Lý Bạch Chưởng chau mày nhìn về phía Trần lão gia – người vừa đưa ra ý kiến.

Vị lão nhân họ Trần này là chủ nhiệm đoàn kịch Khánh Nhã, ông ta trẻ hơn so với Lý Bạch Chưởng và Ngụy lão gia nhưng tính tình lại ngang ngược nhất.

Đi cùng ông ta là cháu gái Trần Hề Linh, cũng là hoa đán nổi tiếng nhất đoàn kịch Khánh Nhã.

Trong giới hí kịch đều có truyền thống trưởng bối trong nhà truyền thừa cho hậu bối, tất cả con cháu bất kể nam nhi hay nữ nhi đều phải chịu khó học tập để kế thừa tinh hoa gia tộc.

Sau khi đã truyền dạy tất cả bản lĩnh cho đám con cháu trong nhà, nếu còn dư tinh lực mới nghĩ đến chuyện thu nhận đồ đệ ngoài.

Quy định bái sư vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu đồ đệ phải trung thành tuyệt đối, tôn sư trọng đạo, tuân thủ tất cả quy định mà gia tộc đề ra.

Đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ.

Ví dụ như Khương lão gia hôm nay tới một mình, trong nhà ông có vài đứa con cháu nhưng không ai hứng thú với hí kịch, đều tách ra kinh doanh hoặc làm nghề nghiệp khác.

Hơn một nửa cuộc đời, Khương lão đều trải qua trên sân khấu kịch.

Hậu bối của ông không muốn kế thừa cho nên ông cũng suy nghĩ thoáng, thu nhận nhiều học trò nhất, nhưng không gặp thời, đào tạo mãi chưa có kỳ tài nào nổi bật.

Hiện tại Khương lão gia vẫn nắm quyền quản lý đoàn kịch Đại Toàn Phúc, chưa thể giao lại cho ai.

Theo lời Khương lão gia nói, trong giới hí kịch may mắn nhất chính là Lý Bạch Chưởng, Lý lão gia.

Có cháu trai Lý Phù Dung làm người nối nghiệp, bất kể dung mạo hay năng lực đều là người xuất sắc nhất trong số những cô cậu đồng trang lứa.

Thậm chí so với phụ thân Lý Kiến Lan thời còn trẻ cũng có phần nhỉnh hơn.

Từ khi xuất hiện, Khương lão gia chưa hề lên tiếng, chỉ im lặng mỉm cười hiền hòa đứng đó lắng nghe.

Tuy nhiên, từ sau khi Lâm Mạc và Ngụy Minh lớn tiếng đôi co, ánh mắt của Khương lão gia vẫn luôn chăm chú đánh giá Lâm Mạc.


Lâm Mạc không thoải mái nhưng cũng không muốn so đo với người lớn tuổi.

Àiiii, ai bảo trời sinh cậu đoan trang lại nhu thuận, rất vừa mắt người lớn tuổi nhưng cậu cũng chẳng có cách nào...!
Trong lòng rụt rè, Lâm Mạc nghe thấy Trần lão gia mở miệng.

"Tôi chỉ đưa ra lựa chọn hợp lý nhất, lần công diễn ở Lão Quan Lâu này vốn là bốn đoàn kịch chúng ta lần lượt lên đài, hôm nay đoàn kịch Nam Thai các người xảy ra án mạng, cũng chưa chắc đoàn kịch khác sẽ gặp phải chuyện tương tự!"
Trần lão gia nhíu mày hừ lạnh: "Cũng không bắt đoàn Nam Thai các người đền bù thiệt hại cho sự việc lần này, đã là nhân từ lắm rồi."
Tiết Trác Lâm nhịn không được nói: "Thưa ngài, đây là vụ án chết người!"
Hơn nữa còn vô cùng quỷ dị, vị Trần lão gia này lá gan cũng không nhỏ!
edit bihyuner.

beta jinhua259
Trần lão gia không kiên nhẫn: "Đừng phí lời vô dụng, lão nhân ta sinh ra thời chiến loạn vẫn giữ được cái mạng này, ngày đó thấy biết bao xác chết, có loại nào mà chưa từng gặp qua?"
"Đoàn kịch Nam Thai tự làm tự chịu, không cần biết là do bị kẻ khác hãm hại hay trả thù, cũng đừng hòng ngáng chân chặn đường phát triển của đoàn kịch Khánh Nhã chúng tôi!"
Lâm Mạc nói: "Ông đừng nói những lời như vậy, sự tình vừa rồi đã giải thích rất rõ ràng, không giống như trong lời nói của ông, cũng hoàn toàn không phải do đoàn kịch Nam Thai gây ra."
"Chỉ có thể khẳng định lần này gặp hạn, trùng hợp đoàn kịch Nam Thai công diễn đầu tiên mà thôi.

Nếu đổi lại là sân khấu của Khánh Nhã, không chừng người chết còn nhiều hơn."
Trần lão gia bị Lâm Mạc nói đến tức giận thở phì phò, hung ác nói: "Dám trù ẻo đoàn kịch Khánh Nhã chúng tôi à? Người trẻ tuổi nên chú ý cách nói chuyện!"
Lâm Mạc: "Bởi vì nếu là Khánh Nhã công diễn tôi sẽ không có hứng thú đi xem, nếu lúc đó không có tôi thì người chết tất nhiên sẽ nhiều hơn!"
Lão Quan Lâu bán vé theo suất diễn, đoàn kịch Nam Thai diễn 3 vở là , và , tổng cộng sẽ diễn 60 suất, cứ 3 ngày lên sân khấu một lần cho đến khi diễn xong 60 suất mới kết thúc công diễn.

Ba ngày xen kẽ ở giữa sẽ là những buổi diễn của các đoàn kịch kia, lần lượt là Hải Đường, Khánh Nhã và cuối cùng là Đại Toàn Phúc.

Nếu không mua vé suất diễn của ba đoàn kịch kia, tất nhiên sẽ không được vào xem.

Phương thức này rất tiện lợi, có thể phục vụ người hâm mộ của riêng từng đoàn kịch, cũng có thể đảm bảo người yêu thích hí kịch có thể mua vé của cả tháng bao gồm suất diễn của toàn bộ 4 đoàn kịch.

Lâm Mạc vừa nói xong tất cả liền trầm mặc.

Trần lão gia mặt mũi xanh mét.


Đường Diễn Sơ, Trạm Văn Sương đều hiện lên sự sủng nịch vô điều kiện trong ánh mắt, Trọng Nính thì cúi đầu khẽ mỉm cười.

Vi Tiếu Kiêu trợn mắt há mồm.

Lâm đại sư nói chuyện cũng thắng thắn quá!
Nhưng nghĩ kỹ lại, Lâm Mạc nói cũng không có sai.

Sự tình vừa xảy ra quả thật nếu không có Lâm Mạc phi thân lên đài trợ giúp, khẳng định người chết dưới "cơn mưa" thương giáo kia sẽ không chỉ có một.

Tiết Trác Lâm và nhóm cảnh sát cũng đồng tình gật gù.

"Cậu là người đã cứu Lý Phù Dung phải không?"
Lâm Mạc nhìn sang, là Trần Hề Linh – cháu gái Trần lão gia lên tiếng.

Cô ta vẫn im lặng từ lúc bước vào, thoạt nhìn dung mạo dịu dàng yêu kiều, dáng người thướt tha, mặc một chiếc váy trắng thêu hoa, so sánh với Hàn Thư Yên chính là hai phong cách khác biệt hoàn toàn.

Trần Hề Linh nói: "Tôi đã xem video trên mạng, cậu là người đã hô lên đầu tiên đúng không, không chỉ cứu mạng Lý Phù Dung mà còn giúp rất nhiều người khác thoát chết, đáng tiếc để xảy ra một trường hợp đau lòng."
Vi Tiếu Kiêu giải thích: "Đó là bởi vì có người va vào Lâm đại sư cho nên ngài mới không kịp trở tay cứu Tiểu Võ."
Trần Hề Linh cười cười, cũng không nói thêm gì.

Trần lão gia rốt cuộc không nuốt nổi cục tức quát lên: "Cậu là ai? Ở đây nói hươu nói vượn gì đấy?"
Lý Phù Dung thản nhiên giới thiệu:" Lâm đại sư là người quen của trưởng bối Lý gia chúng tôi, cũng là ân nhân cứu mạng của tôi."
Trần lão gia hừ lạnh: "Rốt cuộc là ân nhân cứu mạng hay kẻ tình nghi? Những thứ khác không nói, riêng Lão Quan Lâu này cũng không phải một mình Lý gia các cậu nắm trong tay, chúng tôi cũng có quyền sử dụng!"
"Nếu đoàn kịch Nam Thai đã quyết định ngừng diễn, vậy thì tùy các cậu, cũng đừng ngáng đường bọn tôi."
Lý Phù Dung: "Xảy ra án mạng sẽ không có khán giả tới xem, nếu lúc đó bán không hết vé thì Trần lão gia ngài định xử lý thế nào..."
"Tôi tự có biện pháp, không cần các cậu quản!"
Lý Bạch Chưởng trầm giọng nói: "Tôi hiện tại vẫn là Hội trưởng Hiệp hội Hí kịch, tôi không đồng ý tiếp tục công diễn."
Trần lão gia: "Bỏ phiếu quyết định mới công bằng, Ngụy lão, Khương lão, ý các ông thế nào?"
Ngụy lão gia đương nhiên là đứng theo phe Trần lão gia, còn Khương lão cười ha hả nói: "Tôi thế nào cũng được, thế nào cũng được.


Nhưng lo lắng không thừa, nếu Hội trưởng Lý đã có lời cảnh báo vậy thì cũng nên cẩn thận."
Ngụy lão gia nhíu mày: "Khương lão, lúc trước chúng ta đã thảo luận như thế nào?"
Bọn họ đã bàn với nhau trước, 3 người một phe chống lại Lý Bạch Chưởng, hiện tại lão già Khương Đông Lực lại muốn đổi ý?
Khương lão gia nói: "Đoàn kịch chúng ta trước đó cũng có quy định riêng, tuy rằng hiện tại không còn ai quá tin mấy điều kiêng kỵ ấy nữa nhưng mười điều cấm chín điều phạm chứng tỏ vận hạn rất không tốt, cũng nên hành sự thận trọng."
Trần lão gia bất mãn: "Bây giờ ông cũng lại mê tín nốt, thời buổi nào rồi còn bày đặt những điều kiêng kỵ ấy, làm ăn cần phải quyết đoán, mấy thứ quy tắc quy định kia cũng không cần quá nặng nề đâu."
Ông ta dường như nhớ tới cái gì, nói với Lý Bạch Chưởng: "Tôi còn nhớ rõ, mấy cái quy định quy tắc đoàn kịch này toàn là do đoàn kịch Nam Thai các ông lưu truyền ra."
"Nguyên Ngọc đại sư hay là Lý Tứ gia định ra?"
Lý Tứ gia chính là Lý Nguyệt Quý, theo hàng trưởng bối đứng thứ 4 cho nên người ngoài gọi là Lý Tứ gia.

Lâm Mạc âm thầm nhíu mày.

Lý Bạch Chưởng nói: "Hai vị chưởng bối cùng nhau định ra, cũng từng viết thư hỏi qua một vị lão hữu."
Lâm – lão hữu – Mạc chính là người dùng quẻ tượng tính toán cho đoàn kịch bọn họ.

Thiên hạ loạn lạc, nhiều người mất mạng cho nên hồn ma dã quỷ hoành hành khắp nơi, để tránh tai ương nhất định phải kiêng kỵ thờ cúng rất nhiều.

Trần lão gia: "Đoàn kịch các ông cái gì cũng tốt, chỉ có mê tín dị đoan quá mức, tàn dư phong kiến cần phải bài trừ đi!"
Dừng một chút, lại nói: "Sao quan chức lãnh đạo còn chưa sờ đến các ông nhỉ?"
Lý Bạch Chưởng lười đôi co cùng ông ta.

Lâm Mạc nói: "Được, vậy thì mời ngài lấy góc độ khoa học giải thích cho chúng tôi, vì sao trong phòng đạo cụ khóa kín lại phát ra tiếng kéo đàn nhị? Vì sao đồ vật trong kho lại bị xáo trộn hỗn loạn? Vì sao trên xà ngang lại xuất hiện thương giáo rơi tự do?"
"Ngài diễn hí kịch nhiều năm, tất nhiên là biết đạo cụ diễn kịch như thương giáo căn bản là không thể đâm chết người, vậy mà vẫn có người chết đấy thôi, còn bị đâm xuyên từ miệng qua yết hầu sau đó xuyên qua lưng ghim xuống sàn."
Lâm Mạc vừa nói vừa khoa tay mua chân, cuối cùng tự vỗ vỗ mông.

Trần lão gia bị cậu chọc tức đến nỗi mặt biến sắc không nói nên lời.

Ngụy Minh Hán ngứa ngáy chống chế: "Loại chuyện này phải để cảnh sát điều tra, chúng ta làm sao biết được?"
"Vẫn chưa chịu thừa nhận có điểm bất thường sao?"
Ngụy Minh Hán cứng họng.

Đâu chỉ là điểm bất thường, thực sự là có chút lạnh người.

Video trên mạng cậu ta cũng đã xem, còn là một trong số những người để lại bình luận.

Cậu ta phát hiện người tên Tiểu Võ kia, đột nhiên như bị quỷ ám mà tiến lên hai bước, sau đó ngẩng đầu...!Nếu không tiến lên hai bước kia, người nọ nói không chừng cũng không mất mạng.


Ngụy Minh Hán trong lòng rùng mình.

Thấy một đám người bị vặn hỏi không thể phản kháng, Trần lão gia nghiến răng nén giận:
"Không cần phí lời! Không cần biết có chuyện gì, Lão Quan Lâu tuyệt đối không thể ngừng kinh doanh! Đoàn kịch Nam Thai các ông cứ việc về đi, còn lại để chúng tôi tự xử lý!"
Lý Bạch Chưởng: "Không được, tôi không muốn thấy mấy lão già các ông tự tìm đường chết."
Trần lão gia: "..."
Cút đi cái đồ lão già nhà ông! Ông mới tự đi tìm đường chết!
Lâm Mạc thở dài: "Khuya rồi, trời đã tối đen, không ai đói bụng sao? Không ai mệt mỏi à?"
Vừa dứt lời, một tiếng bụng reo "ùng ục" vang lên.

Mọi người không khỏi quay sang nhìn.

Vi Tiếu Kiêu xấu hổ cười nói: "Haha, chỉ là hưởng ứng lời Lâm Mạc mà thôi."
Lý Bạch Chưởng: "Nếu vậy chúng ta cũng nên..."
Chưa dứt lời, âm thanh đàn nhị du dương quen thuộc lại vang lên...!
"Ôi trời..."
Vi Tiếu Kiêu bị dọa nhảy dựng, trốn ra sau lưng Trọng Nính, huynh đệ tốt à, cầu che chở!
Nghĩ nghĩ một hồi lại cảm thấy Trọng Nính cũng không phải người lợi hại nhất, cậu liền lặng lẽ chuyển ra sau lưng Lâm Mạc.

Trừ tiếng hô lên của Vi Tiếu Kiêu, sau khi tiếng đàn nhị vang lên, bầu không khí trong phòng khách tầng 3 đột nhiên tĩnh lặng như tờ.

Lâm Mạc bình tĩnh thở dài: "Xem ra nó cũng không sợ bùa của tôi."
Vừa nghe lời này, Ngụy Minh Hán lại cười trào phúng: "Bùa của cậu vừa nhìn đã thấy giả, có thể lừa gạt được ai? Xem các người kia, đã bị dọa xanh mặt hết rồi sao? Một đám người nhát gan haha..."
Trời đất chứng giám, Ngụy Minh Hán chỉ muốn mượn cớ chế giễu Lâm Mạc để chọc tức đám người Lý gia bên kia.

Nhưng trong phòng này ngoại trừ cậu ta vẫn còn năng lực châm chọc, làm gì có ai không bị tiếng đàn nhị kia dọa sợ, cho nên lời chế giễu của cậu ta vô tình đả kích tất cả mọi người có mặt tại đây...!
Lâm Mạc chép miệng, nhìn sang thấy cảnh ông nội cậu ta đã giơ tay chuẩn bị cho đứa cháu kia một trượng.

Đúng là tên thiếu gia ngốc bạch nhưng không ngọt chút nào.

Lâm Mạc nghe thấy tiếng đàn nhị vẫn chưa dứt bèn nói: "Để tôi đi xem một chút!"
Lý Bạch Chưởng lập tức nói: "Không bằng tất cả đoàn người chúng ta cùng nhau đi."
"Được!"
- --
Lời tác giả: canh hai!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.