Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 87





Ý thức chỉ trầm luân khoảng 1 phút, Lâm Mạc đã tỉnh lại.

Hoa văn kim sắc hiện lên trên da thịt cậu sau đó lập tức biến mất, sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, cậu không mở mắt mà tiếp tục nằm yên trên giường, tâm tình...!có điểm khiếp sợ, có chút khó tin, lại có cảm giác vỡ lẽ,...!tóm lại rất phức tạp!
Nếu đoán không sai, thuốc kia bôi lên da khẳng định không có vấn đề gì, nhưng sau khi kết hợp với mùi hương sẽ phát huy tác dụng như một loại mê dược.

Thuần Vu Nghiệp muốn làm cái gì?
Dung dịch kia sớm ngấm vào người, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại mùi huân hương dễ chịu.

Ước chừng khoảng 10 phút sau, Lâm Mạc nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ ngoài cửa.

Tiếp theo giọng nói trầm khàn của Thuần Vu Nghiệp vang lên, "dê con ngây thơ"?
"..."
Lâm Mạc: Nể tình anh là một phách của A Lăng, tôi trước tiên sẽ không đập anh!
Trước kia vì sao không phát hiện A Lăng lại có một mặt tính cách quái gở như thế này?
Nhắm mắt nghĩ, cảm giác Thuần Vu Nghiệp rời đi trong chốc lát, sau đó lại quay về bên giường, dùng băng gạc mềm mại chà lau phần da bụng chỗ bôi thuốc.

Có chút ngứa...!
Lâm Mạc hơi ngọ nguậy né tránh, cố nín cười.

Không rõ có phải cậu cử động theo bản năng hay không, động tác chà lau của Thuần Vu Nghiệp thoáng dừng lại.

Sau đó hắn ghé xuống áp sát thân người, càng tới gần, hơi thở lạnh lẽo càng bủa vây quanh đầu mũi Lâm Mạc.

"Lâm tiên sinh?" Thuần Vu Nghiệp khẽ gọi.

Gọi trẫm có chuyện gì.

Lâm Mạc tiếp tục giả hôn mê, sắm vai dê con đáng thương bị chuốc thuốc.

Tựa hồ bị diễn xuất của cậu che mắt, Thuần Vu Nghiệp quan sát một hồi sau đó đứng dậy, tiếp tục chà lau kỹ càng thứ dung dịch kia, một lần nữa rời đi.

Chỉ nghe thấy tiếng chai lọ thủy tinh leng keng đụng chạm, không biết hắn đang làm gì.

Thuần Vu Nghiệp một lần nữa đeo lên kính mắt, khôi phục bộ dạng lương y đáng tin.

Hắn nhẹ nhàng lắc một bình thủy tinh rỗng, lẳng lặng ngắm nhìn người đang nằm trên giường kia.

Nửa ngày sau, hắn di chuyển một cái máy tới bên giường, kéo thêm một cái ghế dựa.

Thuần Vu Nghiệp ngồi bên giường, chiếc máy kia đặt sát cạnh đầu Lâm Mạc.


Lọ thủy tinh trong tay đặt lên bề mặt chiếc máy, tựa như không cầm chắc, bỗng dưng bị đổ xuống.

Khoảnh khắc chiếc lọ đổ, Thuần Vu Nghiệp dừng lại động tác, tay giơ trên không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Mạc.

Tiếng va chạm giữa bình thủy tinh và vỏ máy vang lên, âm thanh trong trẻo thanh thúy.

Hắn nhìn thấy, người nằm trên giường kia khẽ động.

Thoáng chốc, đôi mắt Thuần Vu Nghiệp lóe lên.

Thiếu chút đã bị lừa!
Khóe miệng âm thầm câu lên, hắn dựng lại chiếc bình không, chậm rãi cắm dây điện khởi động máy.

Lâm Mạc vốn bị giật mình vì thanh âm bất ngờ kia, trong lòng còn chưa kịp bình ổn lại, cảm giác đau buốt truyền đến từ đầu ngón tay khiến cậu hoảng sợ.

Mở choàng mắt!
Giơ bàn tay lên quan sát, ngón trỏ tay trái thủng một lỗ kim, máu đang rỉ ra.

Lâm Mạc nhìn vết thương kia, cảm giác ủy khuất vạn phần: "Sao anh lại đâm em?"
Thuần Vu Nghiệp: "Phải trích máu."
Trích máu cũng không cần dùng sức đâm mạnh vậy chứ!
Ánh mắt Lâm Mạc trở nên xa xăm, loại ánh mắt này cậu chỉ dùng mỗi khi đối diện Lệ Trì và Giải Chước.

Được lắm, lại thêm một tên cẩu nam nhân nữa!
Ba tên cẩu nam nhân tụ tập lại vừa đủ một bàn mạt chược 3 người ha.

Cậu đưa ngón tay lên môi mút vết thương.

Chợt nghe Thuần Vu Nghiệp nói: "Ngủ ngon không? Tôi gọi cậu vài lần không thấy tỉnh lại."
Gọi lúc nào!?
Lâm Mạc quay đầu, nhìn hắn như nhìn một tên vô liêm sỉ nói dối không chớp mắt!
Nhưng Thuần Vu Nghiệp vẫn trưng ra bộ mặt vô tội, tiếp tục nói: "Lâm tiên sinh nếu tỉnh rồi, chúng ta sẽ bắt đầu kiểm tra nhé."
"Không làm nữa!" Lâm Mạc không phối hợp.

Thuần Vu Nghiệp nghe vậy, động tác trên tay dừng lại, nhìn về phía Lâm Mạc.

Hắn cũng không tỏ ra tức giận khi Lâm Mạc đổi ý, chỉ hỏi: "Vì sao?"
Còn phải hỏi vì sao?
Vì anh cố tình đâm tôi được chưa!

Lâm Mạc lúc này đã hiểu ra, Thuần Vu Nghiệp phỏng chừng đã phát hiện chuyện cậu giả hôn mê.

Cậu không nói lời nào, Thuần Vu Nghiệp cũng không lên tiếng.

Hai người đều giả bộ hồ đồ, xem ai lì hơn ai.

Vài phút trôi qua, Lâm Mạc thấy ngứa mũi: "Hắt xì!"
edit bihyuner.

beta jinhua259
Một tiếng này đánh tan toàn bộ khí thế của cậu, Lâm Mạc nghiêm mặt ngồi dậy hỏi: "Anh có chắc sẽ tìm được nguyên nhân bệnh của A Viên không?"
"Không chắc, chỉ tận lực mà thôi."
Lâm Mạc nghĩ nghĩ, sau đó lại nằm xuống: "Vậy kiểm tra đi!"
Lúc này, đến phiên Thuần Vu Nghiệp lộ ra sự kinh ngạc trong ánh mắt, hắn chống một tay bên giường quan sát Lâm Mạc, chậm rãi nói: "Em hẳn là biết được chuyện tôi vừa làm, không sợ sao? Thừa dịp vẫn kịp, em nên...!trốn nhanh đi!"
Âm thanh nhẹ như gió thoảng, lại bao hàm một sự uy hiếp khó trốn tránh.

Sợ là bất kỳ người nào nằm ở vị trí Lâm Mạc bây giờ, đều bị hắn dọa lên cơn đau tim mất.

Đúng là kiểu người khẩu Phật tâm xà.

Lâm Mạc cười lạnh trong lòng.

Àiii, mảnh hồn này của A Lăng đã hết thuốc chữa, cậu đành bồi hắn vậy!
Xem cuối cùng ai là người thắng cuộc.

Lâm Mạc trên mặt là biểu tình hy sinh vì đại nghiệp, một phen túm lấy cánh tay chống trên giường của Thuần Vu Nghiệp, dùng lực lôi kéo thiếu chút nữa khiến người kia ngã đè lên mình, cũng may Thuần Vu Nghiệp nhanh chóng dùng cái tay còn lại chống đỡ bên kia.

Trong mắt hắn xẹt qua sự ngạc nhiên, cúi đầu nhìn chăm chú.

"Em biết bác sỹ Thuần Vu làm như vậy là có lý do, cho nên em không sợ! Vì A Viên, em cái gì cũng không sợ! Bác sỹ Thuần Vu cứ tiến hành kiểm tra đi, nhất định phải tìm ra nguyên nhân bệnh của A Viên, xin anh đấy!" Một bộ dạng khẩn cầu tha thiết, Lâm Mạc thậm chí còn nặn ra 2 giọt nước mắt cá sấu không hề giả trân.

Mẹ ơi!
Đây là loại thiết lập tính cách gì vậy, tiểu ngốc-bạch-không ngọt thâm tình chung thủy hết lòng hết dạ vì tình nhân?
Chỉ sợ Thuần Vu Nghiệp nghe xong lời thoại này sẽ cho rằng cậu có bệnh.

Quả nhiên, ánh mắt Thuần Vu Nghiệp bắt đầu trở nên không bình thường.

Hắn lập tức cười nhẹ, rút cánh tay bị Lâm Mạc nắm lấy, một lần nữa ngồi lại trên ghế: "Vì Bạch Thời Viên, bảo em làm gì em cũng sẽ làm?"

"Phải!" Lâm Mạc kiên định gật đầu.

Thuần Vu Nghiệp nhìn sâu vào đôi mắt cậu.

Quá trình kiểm tra sau đó vô cùng thuận lợi, có điều trước khi rời đi, Lâm Mạc phải lưu lại số điện thoại.

Thuần Vu Nghiệp nói rõ, mỗi khi hắn gọi cậu bắt buộc phải đến, sau đó hất vạt áo blouse trắng, suất khí rời đi.

Lâm Mạc ở phía sau lè lưỡi, âm thầm phỉ nhổ.

Đến thì tất nhiên vẫn phải đến, để xem tôi chỉnh anh ra trò!
Đời là bể khổ, nếu không muốn bị sóng đánh chìm thì phải ra sức quạt nước mà ngoi lên.

Lâm Mạc hối hả ngược xuôi giữa dòng đời, ở trường học không phải "ngẫu nhiên" gặp phải Mạnh Kỷ Nhung chính là "vô tình" đụng mặt Trọng Nính.

Lệ Trì đã từ chức vị trí trợ giảng, Lâm Mạc vốn tưởng rằng sẽ không phải thường xuyên chạm mặt hắn.

Ai ngờ hắn dứt khoát chuyển tới sống cùng tòa nhà với cậu, từ đó về sau, trong nhà lúc nào cũng "náo nhiệt".

Lâm Mạc: Tôi ổn!
Có một hôm về đến nhà, vừa mở cửa liền thấy một hai ba bốn năm sáu người tề tựu đông đủ, ở chung hết sức hài hòa.

Lâm Mạc hoài nghi mình bị hoa mắt.

Lùi ra cửa nhìn lại số nhà, xác định đây chính là nhà mình mới hoang mang bước vào.

Bọn họ vào bằng cách nào?
Hỏi ra mới biết, Lệ Trì thần không biết quỷ không hay đã đánh thêm một chìa khóa nhà cậu, sau đó chiếc chìa khóa này lần lượt rơi vào tay của một hai ba bốn năm sáu bảy người khác...!
Ừm, cẩu nam nhân sẽ không hành động giống con người mà.

Nhưng vì sao?
Lâm Mạc híp mắt nghi hoặc, bọn họ vì sao lại hòa thuận thế này?
Tuy rằng lúc gặp mặt vẫn nói lời châm chọc khiêu khích, nhưng đã khác xưa hoàn toàn, không còn mang theo sát khí, không còn mang theo bộ dạng hận không thể đánh chết người kia.

Nghi hoặc trong lòng không được giải đáp, cũng không thể hỏi ra miệng, mấy ngày liền bị bọn họ vây quanh khiến cho Lâm Mạc tinh thần bất an.

Hôm nay cậu nhận được điện thoại của Đường Diễn Sơ, lại thấy Lệ Trì cắm cọc nhà mình nhất quyết không chịu đi, Lâm Mạc quyết định tới Cục Cảnh sát một chuyến.

"Có vụ án mới sao?" Lâm Mạc hỏi Đoạn Vũ đang ra đón cậu.

Đoạn Vũ gật đầu: "Phải, vụ án gần đây nhất có rất nhiều điểm dị thường, Sếp và giáo sư Trạm bận không mở nổi mắt.

Lâm đại sư, muốn mời cậu tới xem qua một chút!"
Lâm Mạc đáp ứng, theo Đoạn Vũ bước vào phòng họp đã đông đủ người quen.

Trước tiên phân tích vụ án.


Lâm Mạc tay cầm tư liệu, là một bức ảnh chụp tử thi, lật sang tấm tiếp theo, thế nhưng nạn nhân đều là những người cao tuổi.

Bọn họ thoạt nhìn đều là bộ mặt an tĩnh, giống như người già sống thọ sau đó qua đời tại gia, có người không có ảnh chụp mà chỉ đơn giản ghi lại tên tuổi.

Lâm Mạc hỏi: "Không phải chết già mà là bị mưu sát sao?"
Nếu chỉ là những người già qua đời bình thường, cậu đã không cần xuất hiện ở đây.

Đường Diễn Sơ gật đầu.

"Bên khám nghiệm tử thi báo cáo thế nào?"
Đoạn Vũ: "Kết quả khám nghiệm cho rằng bọn họ đều qua đời do tuổi tác, không có ngoại lực tác động, trên người không có vết thương, xét nghiệm máu không phát hiện hóa chất độc hại, quả thật rất giống người già suy kiệt rồi qua đời."
Tiết Trác Lâm tiếp tục nói: "Hơn nữa chúng tôi điều tra được, những người này sinh sống ở khắp nơi trong Kinh thị, thậm chí có cả những cụ già ở ngoại tỉnh, không hề quen biết lẫn nhau, càng không có liên hệ qua lại."
"Vụ án lần này có phạm vi rất rộng, nạn nhân tử vong số lượng lớn, tổng số người chết bất thường đã lên đến mấy chục người.

Chưa kể đến trước khi tiến hành điều tra, có một số thi thể đã được đem đi hỏa táng hoặc chôn cất."
Lâm Mạc nghi hoặc: "Các anh phát hiện ra điều gì bất thường?"
Thân thể người già vốn không có sức đề kháng, hầu như ai cũng dễ mắc phải các bệnh vặt hoặc có bệnh mãn tính trong người, chỉ sơ sảy té ngã hoặc không may cảm mạo sốt cao đa số sẽ không qua khỏi.

Bọn họ làm sao xác minh những người này không phải chết già chết ốm?
Đường Diễn Sơ rút một tấm ảnh đặt lên mặt bàn: "Đây là cha ruột của Cục trưởng."
Lâm Mạc kinh ngạc.

Ảnh chụp một ông cụ hai tay đặt nghiêm chỉnh trên bụng, thần thái an tường, trên mặt thậm chí còn có nét thư thái, giống như đang ngủ một giấc yên bình sau đó không tỉnh dậy nữa.

"Em nhớ vụ án của Phùng Tích Tề và cửa sông Lao Âm không? Sau đó, Cục trưởng đã mua rất nhiều bùa từ chỗ em."
"Ừm, em nhớ."
Đường Diễn Sơ: "Khi sửa sang lại y quan áo mũ cho cụ ông, lá bùa mà Cục trưởng đeo trên người đột nhiên đứt dây rơi xuống, vừa vặn chạm vào thi thể cụ ông, sau đó nó lập tức bốc cháy!"
"Lúc ấy Cục trưởng cảm thấy có điểm đáng ngờ, liền tạm dừng nghi thức hỏa táng, cho gọi bên Pháp y tới làm khám nghiệm tử thi.

Mặc dù kết quả cho rằng cụ ông chỉ là chết già, sống thọ và qua đời tại gia, nhưng Cục trưởng không hoàn toàn tin tưởng, thả một lá bùa khác lên thi thể, một lần nữa bùa bị cháy rụi."
"Cho nên, Cục trưởng hoài nghi..."
"Ừm.

Lúc sau, chúng tôi phối hợp với Pháp y điều tra kỹ càng thi thể cụ ông, rốt cuộc phát hiện ra điểm bất thường."
Tôn Học Thần lấy ra một tấm ảnh chụp cận cảnh phần bụng của người chết.

Trạm Văn Sương nói: "Vị trí lỗ rốn có một ấn ký màu đỏ thẫm chỉ lớn bằng đầu kim."
"Càng trùng hợp chính là, quản lý lò hỏa táng có quan hệ thân thiết với Cục trước, lúc ấy vô tình nghe được sự việc này liền thẳng thắn kể rằng gần đây số lượng cụ già qua đời đột nhiên tăng mạnh, rất nhiều gia đình tới đăng ký hỏa táng cho người cao tuổi trong nhà.

Vốn đang nghi ngờ, bọn tôi quyết định kiểm tra một lượt những cụ già hỏa táng ngày hôm đó, phát hiện ai cũng có một ấn ký giống hệt ở phần bụng."
"Tiếp tục mở rộng điều tra, phát hiện những cụ già này qua đời vô cùng đột ngột, rõ ràng vẫn đang khỏe mạnh, nhìn qua cũng không mắc phải bệnh hiểm nghèo gì, lại cứ thế tử vong."
"Ví dụ một trường hợp, người nhà nói rằng, cụ ông ngày nào cũng kiên trì rèn luyện, cơ bắp thậm chí còn săn chắc hơn con cháu trong nhà, đột nhiên một ngày nào đó tắt thở trên giường vào buổi sáng sớm."
Người nhà cho mời bác sỹ tới kiểm tra, chỉ thu được kết quả là qua đời do tuổi tác cao.

Vụ án lần này, nếu không phải xảy ra quá nhiều điều trùng hợp cùng lúc, sợ là vĩnh viễn không thể phát hiện ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.