Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 94





Ngày hôm sau khu vực bình luận bạo phát, cư dân mạng điên cuồng tức giận, không chỉ nguyền rủa Vi Vi mà còn trù ẻo cả bọn họ, trên đời này sao lại có người độc mồm độc miệng đến vậy!
Thấy người qua đường và fan của Vi Vi liên tục đăng bình luận với lời lẽ ngày càng quá quắt, Tiết Trác Lâm cười gượng: "Lâm đại sư, ngài cũng biết cách gây thù hận quá đi."
Xem nhóm fan chửi bới liều mạng như có thù giết cha giết mẹ vậy!
Lâm Mạc tựa như cùng bọn họ kết huyết hải thâm thù, bọn họ hận không thể đạp ngã rồi phỉ nhổ cậu đến chết.

Tiết Trác Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm: Đúng là loại fan não tàn trong truyền thuyết, đầu chỉ để mọc tóc.

Có lẽ ngày mai phải cử thêm người canh gác ngoài cổng Cục Cảnh sát, miễn cho bọn họ làm loạn, phá hỏng kế hoạch của Lâm đại sư.

Bên này, Lâm Trình Bắc thấy bài đăng trên weibo của Lâm Mạc cũng giận tím mặt, nói với Doãn Bạch Vi: "Cậu ta đang đe dọa em, Vi Vi, ngày mai anh đưa em tới Cục Cảnh sát, xem cậu ta rốt cuộc muốn làm gì! Đừng sợ, Phương lão gia tử đã nói với anh, ông ấy sẽ ra mặt chống lưng cho em."
Doãn Bạch Vi lộ ra một nụ cười cứng ngắc, cúi đầu nhìn sàn nhà.

Cô ta sợ.

Ngay từ khi Lâm Mạc đăng weibo, cô ta đã bắt đầu sợ hãi.

Cô ta quá rõ ràng bản lĩnh của Lâm Mạc, ban đầu cô ta còn kiêu ngạo cho rằng mình có thể đối phó cậu, kết cục cô ta hoàn toàn thất bại, thậm chí còn bị cướp mất vòng ngọc bảo bối...!
Doãn Bạch Vi nghĩ đến bài đăng đe dọa "chết chắc rồi" của Lâm Mạc, lại nhớ đến hàng ngàn con trùng được cô ta hạ vào cơ thể người vô tội, Doãn Bạch Vi khẽ thở ra.

Đúng, Lâm Mạc không dám!
Cậu ta khẳng định không thể động vào mình, mình vẫn còn nắm trong tay vũ khí chí mạng, trừ khi cậu ta tình nguyện để cho một nửa dân số Kinh thị chết đi.

Lâm Trình Bắc ở bên cạnh an ủi, tâm lý bất an của Doãn Bạch Vi dần trở nên bình ổn hơn, cô ta cho rằng mình đang chiếm được lợi thế, chỉ cần vẫn khống chế được những mạng người kia, Lâm Mạc nhất định không thể động vào cô ta.

Hiện tại quan trọng nhất là tìm cách lấy lại chiếc vòng.

Nghĩ đến đây, Doãn Bạch Vi ngẩng đầu: "Trình Bắc, anh...!Anh thật sự có cách ép cậu ta trả lại vòng tay cho em sao?"
Trên mặt là biểu tình đáng thương khẩn thiết: "Chỉ cần cậu ta trả lại di vật của bà nội cho em, những cái khác em sẽ không truy cứu..."
"Em ấy à, thật sự quá lương thiện." Lâm Trình Bắc thở dài, ôm Doãn Bạch Vi vào lòng, khẳng định chắc nịch "Em yên tâm, không ai có thể cướp đi đồ vật của em."
Cảnh tượng ngày hôm sau tưng bừng đông vui như trẩy hội.

Ngoài cổng tụ tập không ít người ủng hộ nhà hàng của Doãn Bạch Vi và cả những người thường xuyên xem livestream của cô ta.


Ngoài ra còn có những người vây quanh xem náo nhiệt, các phóng viên mang theo máy quay vân vân...!
Vi Tiếu Kiêu và Trọng Nính đứng bên trong Cục, nhìn đám người chen chúc bên ngoài mà thổn thức: "Đúng là phô trương thanh thế, đều là đến để ném đá Lâm đại sư? Nói xem, Doãn Bạch Vi rốt cuộc làm được cái gì mà có được sự ủng hộ đông đảo đến vậy?"
Thời gian hẹn là 2h chiều, kỳ thật Lâm Mạc đã về đến Kinh thị từ tối hôm trước, nhưng cậu không về thẳng nhà mà tới Tiêu gia tìm Tiêu Phụng Loan.

Hiện giờ, Tiêu Phụng Loan và Tiêu Thanh Tư đều có mặt ở Cục Cảnh sát.

Vi Tiếu Kiêu thực tò mò, cậu hỏi Trọng Nính rốt cuộc Doãn Bạch Vi có vấn đề gì nhưng không nghe được đáp án liền mon men tới bên Tiêu Thanh Tư, muốn hỏi tối ngày hôm qua Lâm đại sư đã nói chuyện gì với bọn họ.

Tiêu Thanh Tư và Tiêu Phụng Loan liếc mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu: "Chốc lát cậu liền biết."
"Sao ai cũng thần thần bí bí vậy?" Vi Tiếu Kiêu thở dài, không nói thêm gì.

Gần tới 2h, người cần có mặt đều đã xuất hiện.

edit bihyuner.

beta jinhua259
Doãn Bạch Vi để mặt mộc, cô ta trời sinh đoan trang đứng đắn, làn da trắng trẻo, tựa hồ có chút đáng thương tội nghiệp, tuy mặt mày ảm đạm lại cố tỏ ra kiên cường dũng cảm...!Toàn bộ phối hợp với nhau một cách hài hòa khiến cho nhóm fan vừa nhìn đã thương.

Các phóng viên báo chí truyền thông đã nghĩ sẵn tiêu đề cho những tin tức sắp tới, cộng thêm Lâm Trình Bắc ở phía sau ngầm đưa ra chỉ thị, bọn họ nhất định phải nâng Doãn Bạch Vi trở thành một nhân vật vô tội đáng thương bị người khác ức hiếp.

Cảnh sát tạm thời dàn hàng khống chế đám đông, ngăn đám fan não tàn và cánh truyền thông bên ngoài.

Ven đường, một chiếc xe chậm rãi dừng bánh, Lâm Trình Bắc bước ra, đỡ một vị lão nhân xuống xe.

"Vị lão nhân kia là ai vậy? Tôi nhìn thấy có điểm quen mắt..."
"Thoạt nhìn có quan hệ không tồi với Vi Vi nhà chúng ta, là trưởng bối Doãn gia sao? Đang an ủi cô ấy kìa."
Có người qua đường nghe thấy, quay đầu nói: "Ông ấy là ai mà các cậu cũng không biết à? Chính là cựu Viện trưởng của Viện Khoa học, đã cống hiến rất nhiều cho nền khoa học nước nhà."
"Woah! Thật lợi hại, có ông ấy làm chỗ dựa cho Vi Vi, Lâm Mạc gì gì đó hôm nay xong đời!"
"Vi Vi thật ngầu, quen biết cả những nhân vật lợi hại như vậy."
Nhóm fan cảm thấy không cần lo lắng nữa, dồn toàn bộ tinh lực cho việc mắng chửi Lâm Mạc.


Người qua đường vừa phổ cập kiến thức cho bọn họ sợ hãi lùi ra sau.

Phương lão đúng là đang an ủi Doãn Bạch Vi: "Chuyện của cháu ta đã nghe nói rồi, tình cảm của mấy người trẻ tuổi ta sẽ không đề cập đến, nhưng nhất định không để cháu bị người ta ức hiếp, mặc kệ sau lưng cậu thanh niên kia có ai chống lưng, không thể có đạo lý chiếm đồ không trả được."
Phương lão trong lòng cảm khái, ông ta đã điều tra ra thân phận của Lâm Mạc, chỉ là một vị Quán chủ của một Đạo quán tầm thường, cũng không biết vì lý do gì, Tịch tổng bên Duệ Tinh và Giải Chước bên EW đều hậu thuẫn cho cậu ta.

Không chỉ có vậy, Bạch gia và Trạm gia cũng nhúng tay can dự, mặc dù Phương lão là người có quyền cao chức trọng nhưng cũng không thể tìm được Lâm Mạc để đòi lại vòng tay cho Doãn Bạch Vi.

Nghĩ đến một người khác có liên quan đến chuyện này, Trọng Nính, là cháu trai của Trọng lão gia tử, Phương lão khuyên một câu: "Nếu không hợp nhau thì đừng miễn cưỡng, nên quý trọng người trước mắt."
Doãn Bạch Vi liếc mắt nhìn Lâm Trình Bắc, thấy được biểu tình trong đáy mắt hắn, cô ta ngượng ngùng cúi đầu cười nhẹ.

Phương lão vui mừng gật đầu hài lòng.

Bên này là khung cảnh hiền hòa thắm thiết.

Không bao lâu sau, lại có người đến.

Trọng Nính từ trong Cục Cảnh sát đi ra, đến bên Trọng lão gia tử: "Ông nội, sao ông lại đến đây?"
Trọng lão thần sắc lạnh nhạt: "Ta đến xem cháu cùng người ngoài làm thế nào bắt nạt Bạch Vi."
Vi Tiếu Kiêu nhỏ giọng nói thầm: "Doãn Bạch Vi chẳng phải cũng là người ngoài sao?"
Trọng Nính vẻ mặt không chút biến sắc: "Ông đến rồi cũng tốt, có thể thấy rõ ràng bộ mặt thật của Doãn Bạch Vi."
Trọng lão gia tử thấy hắn thản nhiên không chịu tỉnh ngộ, tức giận nuốt không trôi.

Vừa định xả giận liền thấy Lâm Mạc đeo bao hành lý từ trên xe của Tịch Tấn Khiêm bước xuống, hướng thẳng về phía Doãn Bạch Vi.

Không ít truyền thông muốn tiến lên phỏng vấn.

"Lâm tiên sinh, xin hỏi vì sao cậu lại đưa ra phát ngôn cho rằng Doãn tiểu thư sẽ chết? Cậu muốn gây bất lợi cho cô ấy sao?"
"Xin hỏi có phải cậu thật sự đã chiếm đoạt vòng tay di vật mà bà nội để lại cho Doãn tiểu thư không?"
"Cậu thật sự phá hoại tình cảm của Doãn tiểu thư và bạn trai, hơn nữa hãm hại Doãn tiểu thư..."
Ngoài ra còn có những lời lăng nhục Lâm Mạc không ngừng phát ra từ phía nhóm fan của Doãn Bạch Vi.


Cũng may có cảnh sát bao vây nghiêm ngặt, bọn họ không thể tiến xa hơn.

Lâm Mạc thờ ơ coi như không nghe thấy gì, đến trước mặt Doãn Bạch Vi, không đợi cô ta lên tiếng liền lấy ra vòng tay bạch ngọc: "Cô muốn đòi lại?"
Thời điểm vừa nhìn thấy chiếc vòng tay, Doãn Bạch Vi thở gấp, kiềm chế xúc động muốn nhào lên cướp về, cô ta chỉ gật đầu nhỏ nhẹ: "Đúng vậy, là di vật bà nội để lại cho..."
"Cho chị họ của cô sao?" Lâm Mạc nghiêng đầu nói "Cô cảm thấy chị họ cô là người ngốc nghếch, không xứng đáng có được chiếc vòng này, cho nên lừa chị ấy để chiếm đoạt chiếc vòng này.

Bề ngoài là chị ấy chủ động đưa cho cô, nhưng cũng chỉ là một chiêu trò lừa gạt mà thôi, bởi vì chị họ của cô bị khiếm khuyết năng lực nhận thức, không thể phán đoán đúng sai."
"Hơn nữa, sau khi cướp được vòng tay, cô ngẫu nhiên phát hiện ra bí mật của nó.

Để cắt đứt quan hệ với người chị họ kia, cô đưa chị ra ngoài chơi sau đó cố ý đẩy ngã chị họ trên đường.

Chị họ của cô bị xe đâm chết, từ đó chiếc vòng hoàn toàn thuộc về cô."
Doãn Bạch Vi cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, hơi thở dồn dập như thiếu dưỡng khí, sợ hãi và bất an không ngừng dâng lên.

Cô ta đột nhiên nhớ lại buổi tối hôm đó, một giọng nói ma quái thì thầm bên tai cô ta "Nào, để ta nhìn lại cuộc đời của ngươi..."
Cậu ta, chẳng lẽ thực sự thấy được...?
Người xung quanh nghe được cố sự từ miệng Lâm Mạc, nhất thời yên tĩnh không nói nên lời.

Phóng viên và truyền thông lại phấn khích không thôi trước bước ngoặt bí ẩn này.

Lâm Trình Bắc tức giận nói: "Bịa đặt cũng phải có giới hạn, lại là một thủ đoạn hãm hại Bạch Vi? Cậu nói Bạch Vi hại chết chị họ, bằng chứng đâu? Hay là cậu muốn lợi dụng những lời hoang đường vô căn cứ này để thoát tội?"
"Đúng vậy, cậu phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, trước tiên đưa chứng cứ ra, nếu không có chính là vu khống, Vi Vi bị cậu nhằm vào cũng thật là thảm!" Người xung quanh dần tỉnh ngộ.

Lâm Mạc không để ý người khác, chỉ nhìn chằm chằm Doãn Bạch Vi: "Cô không có gì muốn nói sao?"
Phương lão nhíu mày, tiến lên: "Người trẻ tuổi, cậu..."
Lâm Mạc: "Tôi biết ngài định nói gì, nhưng chuyện này khó giải thích rõ ràng, để tránh lãng phí thời gian của mọi người, tôi không muốn nhiều lời."
Cậu nâng tay, vòng bạch ngọc nằm trong lòng bàn tay.

Doãn Bạch Vi mừng rỡ.

Ngay vào lúc mọi người cho rằng Lâm Mạc đã đồng ý trả lại vòng tay, đột nhiên lại thấy cậu nắm chặt ngón tay, tiếng ngọc vỡ vang lên rõ ràng, bột phấn trắng theo kẽ ngón tay tuôn ra.

Doãn Bạch Vi bỗng nhiên trợn mắt, cô ta hóa điên rồi!
Cô ta không nghĩ đến Lâm Mạc đột nhiên bóp nát chiếc vòng, không khống chế được mà hô lên: "Mày làm gì??? Mày không quan tâm đến tính mạng bọn họ sao??? Vòng tay mất rồi, bọn họ sẽ chết!!!"
Đám người Phương lão còn đang khiếp sợ nhìn cảnh Lâm Mạc dùng tay không bóp vỡ chiếc vòng thành bột, nghe tiếng hô của Doãn Bạch Vi lại càng hoang mang.

Vừa vặn lúc này, thân thể truyền đến đau đớn, Phương lão đứng thẳng bất động, sau đó chùn chân ngã sang một bên, cho rằng sẽ có người đỡ được ông ta.


Nhưng toàn bộ người đi cùng ông ta tới đây cũng đang nhăn nhó thống khổ!
Trong đó có cả Cảnh sát, fan, phóng viên,...!
Vi Tiếu Kiêu che bụng ngã gục xuống đất, Tiêu Thanh Tư cũng vậy.

Tiêu Phụng Loan chống cánh tay lên gối, gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mạc: "Mau, mau lấy ra..."
Lâm Mạc lùi về sau hai bước, bột trắng của chiếc vòng từ lòng bàn tay cậu phân tán ra xung quanh nhưng không rơi xuống đất mà lơ lửng trong không trung, chúng như ngưng kết lại thành giọt, sau đó...!một, hai, ba...!vô số bọt nước bắt đầu hiện lên.

Thấy bọt nước xuất hiện, Lâm Mạc nhanh chóng lấy ra quả trứng ngọc thạch mà Tiêu Phụng Loan giao cho.

Những đốm sáng kim sắc lấp lánh dẫn theo bọt nước tụ lại bên ngoài vỏ trứng, sau đó như được quả trứng hấp thụ vào bên trong, biến mất không dấu vết.

Doãn Bạch Vi hoàn hồn sau cơn kinh hãi, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, bổ nhào về phía Lâm Mạc: "Trả cho tao! Trả lại cho tao!"
Lâm Mạc nhẹ nhàng né tránh.

Bọt nước vừa biến mất, thân thể Doãn Bạch Vi liền phát sinh biến hóa, cô ta bắt đầu trở nên già nua, mái tóc chuyển từ đen thành bạc trắng...!
Phát hiện cơ thể mình biến đổi, Doãn Bạch Vi điên cuồng hét lên chói tai.

Cô ta không màng đến việc cướp đi đồ vật trong tay Lâm Mạc nữa, ngược lại chân tay vung loạn xạ trong không trung, muốn hớt lấy những bọt nước đang bị hút đi kia, đem chúng nuốt vào miệng.

Việc này khiến cho sự lão hóa ngừng lại, cơ thể cô ta chuyển biến tốt lên.

Doãn Bạch Vi nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Mạc vẫn không có hành động gì, chỉ lạnh lùng liếc mắt: "Nhìn những người xung quanh cô này, nhờ có phúc lợi mà cô ban tặng, mỗi một phút đau đớn, bọn họ sẽ rút đi sinh mệnh trên người cô.

Lẽ ra khi chiếc vòng bị tiêu hủy, cô phải lập tức chết đi, nhưng bởi vì trước kia cô đã hút quá nhiều tuổi thọ của những người già nên mới có thể kéo dài đến bây giờ."
"Cô đã bức ép đến đường cùng, hiện tại, không phải cô chết thì sẽ là bọn họ mất mạng."
"Tao sẽ không chết, tao sẽ không chết!!!" Doãn Bạch Vi điên cuồng nuốt lấy bọt nước, toàn thân cô ta run rẩy không thể khống chế, thủ thế đối phó nếu Lâm Mạc bước tới ngăn cản cô ta.

Xung quanh chỉ còn một số người vẫn đang đứng vững, còn lại đều ngã rạp xuống đất, đau đớn thét lên không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lâm Mạc không trả lời, cúi đầu nhìn quả trứng ngọc thạch trên tay.

Sau khi hấp thu đủ lượng linh lực, quả trứng càng trở nên trong suốt, mơ hồ có thể thấy một sinh vật đang cuộn mình bên trong, nhịp tim mãnh liệt rung động lớp vỏ trứng.

"Nhanh thôi..." Lâm Mạc thấp giọng nói một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn Doãn Bạch Vi "Cô tốt nhất không nên uống thêm linh tuyền nữa, bằng không, càng khó sống sót!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.