Trịnh An đứng trên rìa toà nhà cao chót vót, chỉ còn nửa bước nữa thôi là rơi ngay vào khoảng không. Gió lạnh phả vào mặt khiến đầu óc gã tỉnh táo hẳn.
Gã nhận ra bản thân đã bỏ qua mất một người. Cái chết của Hứa Tín chính là tín hiệu, một người vốn đang sống tốt như thế dưng đâu lại nghiện cờ bạc cơ chứ? Ấy vậy, khi đó gã đã không chú ý đến điều ấy mà cứ nhường lại quyền kiểm soát Tái Viễn.
Hàng hoá bị đốt ở đúng nhà kho bỏ hoang của Tái Viễn. Trước mặt Trịnh An bỗng hiện lên đôi mắt đen láy của Nghiêm Tuyết Tiêu. Gã dè chừng Lạc Thư, chú ý tới Nghiêm Tế, chỉ có đúng Nghiêm Tuyết Tiêu tính tình khó gần là bản thân chẳng buồn quan tâm.
Thế nhưng, Nghiêm Tuyết Tiêu mới chính là kẻ mang họ Nghiêm đáng sợ nhất, thủ đoạn của anh chỉ có nước tàn nhẫn hơn chứ không thua kém Nghiêm Chiếu tí nào. Thứ anh muốn nào phải tống gã vào tù mà là cả mạng sống của gã. Hứa Tín chính là người thứ nhất, Chu Đình là người thứ hai, và nay đã đến lượt gã.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, gã sẽ không bao giờ để Nghiêm Tuyết Tiêu sống sót trở về nước, nhưng giờ có hối hận thì cũng đã quá muộn. Lửa nóng sôi dầu, hoa tươi cài gấm(*), Trịnh An bước nốt nửa bước cuối cùng.
(*) Câu này có nghĩa là đã tốt thì lại phải càng tốt hơn. Ở ngữ cảnh hiện tại, mình nghĩ có thể hiểu là đã làm thì làm cho trót.
Bên ngoài đám đông, Nghiêm Tuyết Tiêu lạnh lùng liếc Trịnh An đứng trên toà nhà cao tầng như thể đang nhìn một sinh vật chết đáng ghê tởm nào đấy, đôi mắt vốn tràn ngập sự dịu dàng nay chẳng có chút hơi ấm.
Rầm một tiếng—
Máu và thịt vương vãi khắp nền đất.
Anh nắm lấy tay thiếu niên rồi xoay người lại, đoạn đưa cậu đến căn cứ.
♪
Buổi sáng, tập đoàn họ Nghiêm tổ chức cuộc họp khẩn cấp. Tất thảy mọi người có mặt ở đó, bao gồm cả Uông Thiệu, đều vô cùng khiếp sợ trước cái chết đột ngột của Trịnh An, nhưng chẳng ai ngờ được rằng tập đoàn họ Nghiêm sẽ trải qua một cuộc thanh trừng lớn.
Uông Triệu nhìn lên bên trên thì thấy Nghiêm Tuyết Tiêu hôm qua cáo ốm đang ngồi ở ghế chủ toạ. Ông ta không khỏi cảm thán sao mà anh khỏi bệnh đúng lúc quá thể.
Phía lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều ngầm kháo nhau rằng với cái tính tình không thích tranh đoạt của Nghiêm Tuyết Tiêu, rất có thể vị trí trống nọ sẽ một lần nữa rơi vào tay Lạc Thư. Song, nhìn Nghiêm Tế ngồi dưới ghế chủ toạ, Uông Thiệu lại không nghĩ như vậy.
Nghiêm Tế cứ đóng cửa suốt không ra ngoài lần đầu tiên tham gia cuộc họp, hẳn là đã chuẩn bị kĩ càng trước khi đến. Quả nhiên, cuộc họp vừa bắt đầu chưa được bao lâu, Nghiêm Tế đã châm ngòi: "Các vị có ý kiến gì về vị trí trống không?"
Nghe thấy thế, Uông Thiệu bèn chọn giữ im lặng. Cái chết bất ngờ của Trịnh An khiến không ít người liên luỵ, nhiều bên còn chưa kịp phản ứng lại chứ nói gì đến việc đề cử ứng cử viên thích hợp trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Ngay cả Lạc Thư cũng phải nhíu mày.
Giữa sự tĩnh lặng, người ngồi trên vị trí chủ toạ bỗng bình tĩnh lên tiếng: "Lập danh sách đi."
Đương nhiên trên danh sách toàn là người dưới trướng Nghiêm Tuyết Tiêu, từ trình độ đến lí lịch đều không chê vào đâu được cả. Rốt cuộc Uông Thiệu cũng hiểu được mục đích của Nghiêm Tế: Gã muốn ra mặt giúp Nghiêm Tuyết Tiêu, lấy lại phần lớn quyền hành tập đoàn.
Xác Trịnh An còn chưa lạnh, thành thử chẳng ai dám nêu ý kiến, mà kể cả có thì cũng không đủ can đảm mở lời. Cứ thế, danh sách nọ được thông qua một cách lặng lẽ.
Uông Thiệu không khỏi nhìn về phía chiếc ghế chủ toạ, nom mặt mày Nghiêm Tuyết Tiêu tràn ngập vẻ lạnh nhạt của một người cấp trên. Việc danh sách kia được phê duyệt có nghĩa rằng vị chủ nhân trẻ tuổi nọ của tập đoàn họ Nghiêm đã chính thức lên nắm quyền nơi đây.
Lúc tin tức truyền đến tai nhà họ Lâm, phu nhân Lâm suýt nữa thì đánh vỡ chiếc cốc cầm trên tay. Bà quay sang bảo Lâm Tư Niên, giọng điệu lộ vẻ vui mừng: "May là mẹ nghe lời con, không tiếp xúc với Trịnh An đấy."
Vốn dĩ bà toan kết giao với Trịnh An, nhưng thấy con trai cứ khăng khăng không đồng ý nên đành từ bỏ ý định. Ai ngờ Trịnh An lại rớt đài nhanh như vậy, làm bà thiếu chút nữa đã đắc tội nhà họ Nghiêm mất rồi.
Lâm Tư Niên không đáp lời. Trong giấc mơ, quả thực là nhà họ Lâm đã giao thiệp với Trịnh An, để rồi sau cái chết của gã, công việc kinh doanh của bọn họ cũng tan tành hết cả. Cậu ta vẫn còn nhớ rõ ánh mắt lạnh tanh nơi Nghiêm Tuyết Tiêu.
Sắc mặt cậu ta không kìm được mà trắng bệch. Đứng dậy khỏi ghế sô pha, cậu ta đang đi về phía cầu thang thì nghe thấy phu nhân Lâm hỏi nên tặng ngọc thạch hay một bức thư hoạ.
Trong đầu Lâm Tư Niên bỗng hiện lên cái tên Thẩm Trì. Dẫu không biết quan hệ giữa hai người bọn họ là gì, cậu ta vẫn quyết thử vận may một lần: "Không thì mẹ đưa thẻ quà tặng game xem?"
♪
Thẩm Trì lặng lẽ ngồi tập luyện trong phòng. Suốt buổi livestream, cậu chẳng hề để lộ biểu cảm nào, cùng lắm là khi may mắn lượm được thùng thính thì mấy sợi tóc đỏ trên đầu mới hơi vểnh lên.
[Muốn xoa đầu em bé quá đi, nhưng tui lại không dám]
[Tự hỏi lúc bé con yêu đương cũng trưng ra vẻ mặt vô cảm như này hay sao]
[Bỗng dưng mị không thấy ghen tị với con dâu nữa]
[Còn tui vẫn ghen tị à nha, vì con dâu có thể xoa đầu bé con được mà]
Mặc dù không nhận được câu trả lời, khu bình luận vẫn say sưa chuyện trò, thậm chí chủ đề còn lan sang tận việc thiếu niên sử dụng thuốc nhuộm tóc của hãng nào. Nguyên nhân là bởi những người hâm mộ thường xuyên xem phát sóng đều biết cậu trai không hay đọc bình luận lắm. Cậu sẽ tập luyện cực kì nghiêm túc, đã vậy còn chủ động kéo dài thời gian huấn luyện, đồng thời luôn luôn là người cuối cùng rời khỏi phòng tập.
Ấy vậy, nằm ngoài dự đoán của nhóm fan, Thẩm Trì lại liếc nhìn di động rồi tắt game đi ngay khi vừa đến thời gian tập luyện: "Tui đi lấy hàng chuyển phát nhanh nên tắt livestream trước nhé."
[Sớm quá vậy!]
[Mị mới mở app mà đã dừng phát sóng rồi hả]
[Bé đặt đồ gì đó? Để mẹ ra lấy cùng bé nè]
[Sao mặt bé con lại đỏ bừng lên thế]
Nhìn bình luận cuối cùng, Thẩm Trì đội mũ lên và kéo xuống ngang mắt, đoạn quàng khăn che khuất cả nửa khuôn mặt. Ăn mặc kín mít rồi, cậu mới chuẩn bị xuống lấy hàng chuyển phát nhanh.
[Em bé mua cái gì đấy]
[Không phải là thứ mà tui nghĩ đến chứ]
[Trẻ con mà, không được lên giường đâu!]
[Khụ, tui có mười mấy cái video dạy ấy ấy giữa đàn ông nè, em bé có muốn xem không?]
[Tui có một người bạn bảo muốn coi lắm]
Cậu trai chẳng hề hay biết phòng livestream đang lo lắng suy đoán ra sao. Cậu tới địa điểm giao hàng lấy đồ, đoạn cầm gói hàng trở về Hoa Đình.
Cậu đi thang máy lên đến cửa nhà, nhưng lại không vào trong ngay như thường lệ mà cẩn thận rạch mép gói hàng bằng con dao nhỏ mình mang theo bên người.
Bìa một quyển sách lộ ra, bên trên in chi chít bong bóng màu hồng phấn kèm tiêu đề "Làm thế nào để trở thành người bạn trai ai cũng mê?".
Trang bìa cuốn sách còn ghi thêm một đoạn thông điệp gửi bạn đọc.
Gửi tới những người bạn trai đủ tư cách trong tương lai: Chúc mừng các bạn đã giành được danh hiệu bạn trai! Cuốn sách này nhằm chia sẻ bí quyết giúp xây dựng một mối quan hệ yêu đương lâu bền và đặc biệt phù hợp với những bạn trai "tay mơ" vừa mới vượt qua giai đoạn tìm hiểu. Học xong sách, các bạn sẽ trở thành một người bạn trai mà ai cũng mê!
Ngôn ngữ chính là cầu nối trong giao tiếp. Học cách nói lời yêu thương không chỉ giúp bạn bày tỏ được tình cảm của bản thân mà còn có thể tăng thiện cảm của đối phương với chính mình. Hãy luyện nói theo những mẫu câu sau đây nhé.
Trông em hôm nay cứ là lạ, đẹp lạ.
Liệu anh có thể gọi em là ngài hay không? Bởi vì em luôn ngự trị trong trái tim anh.
Anh muốn đi đến một nơi, đó là trong lòng em.
...
Thiếu niên gập quyển sách lại, mặt không cảm xúc. Nghĩ rằng cả đời mình sẽ chẳng bao giờ nói được những lời ấy, cậu quyết đoán nhét sách vào trong ba lô.
Sau khi dùng chìa khoá mở cửa, cậu đeo cặp về phòng ngủ. Ấy thế, nhớ đến những lời trên bìa sách, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại dừng bước trước phòng làm việc.
Trong phòng, A Bùi đưa danh sách quà tặng ngày hôm nay cho Nghiêm Tuyết Tiêu. Quà nhà nào tặng cũng đắt đỏ hơn nhà trước, cứ như sợ rằng sẽ khiến anh không hài lòng.
Phần lớn đều theo lệ cũ từ hồi Nghiêm Chiếu mà biếu thư hoạ, một bộ phận nhỏ thì đi nghe ngóng về sở thích của Nghiêm Tuyết Tiêu rồi gửi anh dăm loại trà quý, chỉ có quà của nhà họ Lâm là tầm thường nhất: Thẻ quà tặng game.
A Bùi thầm nghĩ, nhà họ Lâm đây mới gọi là gãi đúng vào chỗ ngứa. Quả nhiên, Nghiêm Tuyết Tiêu chỉ đích danh muốn nhận phần quà của nhà họ Lâm. Cầm tờ danh sách ra khỏi phòng làm việc, hắn đụng phải cậu trai vừa mới tập luyện về.
Cậu cứ chần chừ đứng bên ngoài phòng như đang đưa ra một quyết định khó khăn nào đó. Không dám quấy rầy cậu, A Bùi bèn vội vàng rời đi, không quên đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng.
Ngẫm ngợi một hồi, Thẩm Trì quyết định bước vào phòng. Cậu hít một hơi thật sâu, nhớ lại mấy mẫu câu sách viết rồi khẽ bảo Nghiêm Tuyết Tiêu đang ngồi làm việc ở bàn: "Trông hôm nay anh cứ là lạ."
Ấy vậy, vì giọng cậu quá nhỏ nên Nghiêm Tuyết Tiêu chẳng hề để ý đến. Cậu đi tới cạnh anh: "Em có thể gọi anh là quý ngài hay không?"
Rốt cuộc lần này cậu cũng thành công giành được sự chú ý của anh. Nghiêm Tuyết Tiêu buông tập tài liệu trên tay xuống, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại: "Anh chưa già đến thế đâu."
Thẩm Trì đành phải đổi sang mẫu câu cuối cùng: "Em muốn tới một nơi."
"Chỗ nào?"
Trái tim đập dữ dội trong lồng ngực, cậu trai xấu hổ đến nỗi hàng mi cũng run rẩy theo. Thế rồi, cậu lấy hết dũng khí trả lời: "Là trong lòng anh đó."
Bầu không khí im ắng đến lạ. Tầm mắt lia xuống xấp tài liệu dày đặt trên bàn, cậu mới ý thức được bản thân mình đang quấy rầy công việc của anh. Song, ngay khi cậu cố kìm lại nỗi thất vọng mà xoay người rời đi, một bàn tay thon dài bỗng ôm lấy eo cậu.
Cậu ngã thẳng vào lồng ngực thoảng hương gỗ thông, còn đôi môi lạnh nơi Nghiêm Tuyết Tiêu thì khẽ khàng lướt qua tai cậu: "Em đã ở sẵn trong đấy rồi mà."