Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng

Chương 2-2



Edit: Hải Thượng Minh Nguyệt

Thẩm Trì lại xin một lần trong lúc chờ đợi cậu tiện tay mở trang web phát sóng trực tiếp.

Căn cứ vào phần giới thiệu trên giao diện muốn, trở thành streamer cần phải điền thông tin cá nhân cũng như tải lên một đoạn video để chờ đợi xét duyệt.

Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tổng kết và nghỉ làm, Thẩm Trì nhanh chóng điền những thông tin cơ bản sau đó bấm nút ghi hình, giành giật từng giây để bắt đầu ván tiếp theo.

Bản đồ vẫn là một hòn đảo như cũ.

Bản đồ dạng hải đảo có diện tích rộng nhưng lượng vật tư lại ít, vì tiết kiệm thời gian tìm kiếm vật tư Thẩm Trì lựa chọn nhảy xuống ở sân bay có lượng vật tư phong phú.

Cậu không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, hơn hai mươi người chơi đồng thời khai dù nhảy ở sân bay.

Vừa hạ cánh trong game Thẩm Trì liền nghe thấy tiếng súng kịch liệt phát ra từ tầng dưới làm lỗ tai của cậu tê dại, cậu không chút do dự nhặt khẩu AKM trên mặt đất.

Thẩm Trì đã chơi Tuyệt Địa Cầu Sinh trong một khoảng thời gian dài, loại súng nào cậu cũng thành thạo. AKM là một khẩu súng có độ giật mạnh đặc biệt là khi lắp ống ngắm thì độ lệch căn chỉnh lớn nhưng ưu thế cũng rất rõ ràng - thương tổn cao uy lực không tầm thường chút nào.

Cậu nhắm vào một người trên nóc nhà đối diện.

Vừa định ấn xuống xạ kích, phía sau Thẩm Trì đột nhiên tiếng bước chân vang lên. Không phải âm thanh trong trò chơi truyền đến mà là bên ngoài.

Cậu nghe thấy một giọng nói thận trọng phát ra từ một người đàn ông trung niên: "Cậu là... Tiểu Trì đúng không?"

Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, tấm lưng của thiếu niên đột nhiên đông cứng lại.

Thấy không nhận nhầm người, ba Quý nhẹ nhàng thở ra: "Con không về nhà, ba và mẹ con cũng không dám gọi điện làm phiền lại nghe hàng xóm bảo con đang ở chỗ này nên tới đây."

"Về nhà đi, mẹ con sẽ làm một bàn đồ ăn cho con." Ngữ khí của ba Quý lộ ra một chút lấy lòng.

Một lúc lâu sau, Thẩm Trì rũ mắt: "Đánh xong ván này đã."

Cậu không có thói quen bỏ cuộc giữa chừng.

Ba Quý nhìn màn hình trò chơi dường như muốn nói gì đó nhưng đối mặt với khuôn mặt của thiếu niên cuối cùng vẫn im lặng đi ra bên ngoài chờ đợi.

Thẩm Trì mím môi.

Khi cậu lấy lại tinh thần thì đã bị người đối diện trong game làm mất nửa thanh máu, Thẩm Trì ép buộc chính mình phải sử dụng toàn bộ tinh lực vào trận đấu sạch sẽ lưu loát mà giải quyết đối thủ trước mặt.

......

Một ván chơi thông thường cần hai mươi ba mươi phút, Thẩm Trì chỉ dùng mười lăm phút liền kết thúc trò chơi đồng thời tải video lên trước khi hết thời gian xét duyệt.

Cậu tháo tai nghe xuống, đứng dậy khỏi ghế ngồi.

*

Ba Quý vẫn luôn chờ ở cửa tiệm net, sau khi rời khỏi quán Thẩm Trì đi theo ba Quý đến căn nhà trệt kia.

Vừa vào cửa, bên trong căn nhà trông còn tồi tàn hơn bên ngoài. Chỉ có hai phòng một sảnh, bộ sô pha ở phòng khách bị tẩy đến trắng bệch phảng phất chỉ cần kéo nhẹ một cái thì sẽ rách bươm.

Nghe thấy tiếng mở cửa, một người phụ nữ mặc tạp dề từ trong bếp đi ra khuôn mặt không giấu được nét vui mừng, tiếng nói nghẹn ngào: "Con đã về."

"Tiểu Trì, đây là mẹ con." Ba Quý lúng túng nhìn về phía Thẩm Trì giới thiệu.

Người phụ nữ kia mong đợi nhìn qua.

Thiếu niên khuông mặt có vài phần tương tự với chính mình kia, hỏi một câu không nghe ra cảm xúc: "Phòng ở đâu?"

Không khí trong nháy mắt trầm mặc.

"Ở bên phải." Ba Quý ngượng ngùng trả lời, vỗ vai vợ mình thấp giọng giải thích: "Tiểu Trì sợ người lạ."

"Ăn cơm trước đi." Thanh âm của mẹ Quý vẫn cứ ôn nhu, "Mẹ đã làm rất nhiều đồ ăn, nếu không ăn sẽ nguội mất."

Thẩm Trì vốn dĩ định kéo rương hành lý đi vào phòng nhưng khi thấy mẹ Quý cúi đầu lau khóe mắt, cậu dừng chân lại rồi cứng đờ ngồi xuống bên cạnh bàn.

Nói là nhiều đồ ăn cũng chỉ bốn mặn một canh.

Các món ở Biên Thành đều rất cay, Thẩm Trì lớn lên ở Yến Thành căn bản ăn không quen. Cậu cố gắng ăn nửa chén cơm liền ăn không vô nữa đứng dậy kéo theo rương hành lý đi tới phòng ngủ.

Phòng ngủ vô cùng chật chội, bày một chiếc giường cùng bàn học đã không thể để thêm bất cứ vật gì. Thậm chí tủ quần áo cũng không có, Thẩm Trì chỉ có thể đem rương hành lý đặt ở lối đi nhỏ.

Cánh cửa chưa khép lại hoàn toàn, cậu nghe thấy vài giọng nói chuyện ở phía sau.

"Dù sao nó cũng lớn lên ở Thẩm gia được nuông chiều từ bé đến lớn."

"Aiya, tính tình của đứa nhỏ này có vẻ rất lạnh lùng chẳng ấm áp chút nào. Nếu Tiểu Thư còn ở đây thì tốt rồi, thành tích xuất sắc lại còn hiểu chuyện, nhìn thấy ai cũng cười."

"Tôi nhớ Tiểu Thư, không biết nó ở bên kia có tốt không."

Khuôn mặt Thẩm Trì chẳng có biểu tình gì im lặng đóng cửa lại, tiếng đóng cửa vang lên ngoài cửa tức khắc yên tĩnh như ve sầu mùa đông, cậu tỏ vẻ không sao cả dửng dưng đi đến trước giường.

Thẩm Trì biết từ trước đến nay bản thân mình chẳng được ai yêu thích.

Dù sao, cậu cũng không để bụng.

Phòng ngủ không có cửa sổ, nếu không bật đèn sẽ tối thui một mảnh giống như đặt mình trong một hồ sâu đen nhánh, áp lực đến không thể thở được.

Thiếu niên 1m75 cuộn tròn trên chiếc giường 1m7, co chân đắp chăn lên người rồi nhắm mắt lại.

Nhưng chiếc giường này quá cứng, Thẩm Trì làm thế nào cũng không thể ngủ được.

Trong bóng đêm, màn hình di động đột nhiên sáng lên.

Ánh sáng bao trùm trước mi mắt thiếu niên, Thẩm Trì mở mắt ra nhìn vào thông báo trên điện thoại.

—— Nghiêm Tuyết Tiêu chấp nhận lời mời kết bạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.