Thứ Hai, tại bệnh viện nhân dân Biên Thành.
Bác sĩ ngồi trong phòng đưa kết quả tái khám cho ba Quý: "Thân thể của ông cụ không có vấn đề gì to tát cả, nhưng nhớ chú ý uống thuốc đúng giờ và tránh để tâm trạng phải chịu kích thích quá lớn."
Ba Quý thở phào nhẹ nhõm. Ra khỏi bệnh viện về đến nhà, ông gọi tới một số điện thoại. Di động rất lâu sau mới kết nối được, ông bèn lúng túng nói: "Chào chị, phu nhân Thẩm."
"Giờ tôi không tiện nghe điện thoại lắm." Giọng nói lạnh nhạt của phu nhân Thẩm vang lên từ đầu dây bên kia, "Gần đây tôi rất bận, không thể phân thân ra được, còn Tiểu Thư cũng sắp đến kì thi tháng rồi."
"Tôi biết nên cũng không dám làm phiền chị và Tiểu Thư." Ba Quý nói nhanh hơn, "Thế nhưng hôm nay là ngày ba tôi xuất viện, tôi vẫn muốn cảm ơn chị một tiếng. Nếu không có chị liên hệ giúp bệnh viện Yến Thành, có lẽ chuyện phẫu thuật sẽ không thể diễn ra thuận lợi đến vậy được."
"Giúp?" Phu nhân Thẩm hơi khựng lại, "Tôi không biết anh đang nói đến cái gì."
Ba Quý ngẩn cả người.
Phía bên kia điện thoại lập tức cúp máy.
"Phu nhân Thẩm nói sao hả anh?" Mẹ Quý trông thấy biểu cảm của ba Quý bèn ngạc nhiên hỏi.
"Phu nhân Thẩm nói bà ấy không biết việc ba chuyển viện." Ba Quý nhìn tờ đơn chuyển viện được gấp vuông vắn, ngập ngừng đáp, "Chắc do nhà mình may mắn."
Mẹ Quý quay người tiếp tục dọn dẹp nhà cửa. Trông thấy căn phòng trống vắng của Thẩm Trì, bà đột nhiên hỏi ba Quý: "Hôm nay anh có muốn đi gặp Tiểu Trì không?"
♪
"Là chỗ này sao?"
Hai người đi tới một toà chung cư cũ nát ở Biên Thành, do tỉnh đang triển khai quy hoạch trước các căn nhà một tầng nên trông khu dân cư hoang tàn vô cùng. Mẹ Quý tay xách túi quà đi hỏi thăm.
"Anh vừa hỏi mọi người rồi, Tiểu Trì ở trên tầng hai." Ba Quý tránh mấy vũng nước bẩn trong con ngõ, bước vào toà nhà. Đèn bên trong được kích hoạt bằng giọng nói nhưng đã bị hỏng, làm bọn họ phải đi rất cẩn thận.
Cả hai vừa ra chỗ cầu thang thì trông thấy thiếu niên đeo cặp lỏng lẻo một bên vai bước tới.
Giọng ba Quý có chút khẩn trương: "Tiểu Trì à, về nhà đi con. Sức khoẻ ông nội con đã khá hơn rồi, ba mẹ có thể về nhà mỗi ngày, con muốn ăn cái gì, ba mẹ đều có thể nấu cho con hết."
Thẩm Trì chẳng nói năng gì, cứ tiếp tục đi.
Cậu vừa đặt chân lên bậc thang thì lại nghe ba Quý nói tiếp: "Ba biết lần trước con tủi thân, nhưng dù sao chúng ta cũng là người cùng một nhà—"
Ba Quý còn chưa nói dứt lời, bỗng dưng một người đàn ông trung niên đang co rúm lại như con chó chết bị nhấc lên và quăng mạnh xuống từ trên tầng.
Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn. Người đang đứng trên cầu thang ném người chính là bạn cùng lớp của cậu, Yến Thâm. Hoá ra hắn sống ở tầng trên cậu.
Lông mày Yến Thâm vừa đen vừa rậm, trên mặt hằn một vết sẹo đáng sợ. Hắn bảo với người đàn ông nọ: "Ai là người nhà của ông? Lần sau ông tới thêm lần nào, tôi lại đánh ông lần đó."
Cậu trai kia liếc nhìn ba Quý một cái, ông bèn mất tự nhiên né ánh mắt của hắn, đoạn khẽ nói với mẹ Quý: "Đi thôi em."
Mẹ Quý đưa chiếc túi mà bà đã cầm theo suốt dọc đường cho thiếu niên: "Mẹ đi Yến Thành mua được con chuột ở hàng chuyên điện tử, không biết con có thích hay không."
Như sợ cậu chẳng chịu nhận, mẹ Quý nhanh chóng theo ba Quý rời đi. Thẩm Trì xách túi đi tiếp đến phòng trọ của mình.
Tiếng động vừa rồi đã vọng đến tai bà chủ nhà. Sau khi cậu vào phòng, một người phụ nữ với mái tóc xoăn dài đi ra đầu cầu thang trong bộ đồ ngủ. Cổ áo bà ta phanh rộng, để lộ một mảng lớn da thịt, dấu hôn trên cổ thoáng ẩn thoáng hiện. Bà ta khoanh tay, tay phải còn cầm điếu thuốc: "Đã nói với chú bao nhiêu lần rồi, đừng có đến nhà của tôi nữa."
"Chị Hồng à, A Thâm là con trai tôi." Người đàn ông trung niên ngượng ngùng bảo, trán đầy vết bầm tím, nom vừa yếu ớt vừa đáng thương.
"Thôi, chú về đi." Chị Hồng dùng tay dập tắt tàn thuốc.
Người nọ từ dưới đất đứng dậy. Trước khi xuống lầu, ông ta dừng lại, liếc thoáng qua phía cuối tầng: "Phòng cuối có người ở hả? Nhìn có vẻ là học sinh, dáng dấp trông không giống người bản địa ở Biên Thành lắm nhưng nhìn ba mẹ khá quen mắt."
"Chú hỏi nhiều như vậy để làm gì?" Chị Hồng không để ý đến ông ta nữa, xoay người đi vào phòng.
Thẩm Trì mở cửa gian cuối tầng, cụp mắt ném cái túi ra ngoài cửa. Ngồi vào ghế chơi game, chẳng biết được bao lâu, cậu lại đứng dậy khỏi chỗ, đẩy cửa ra nhìn.
Hộp chuột bị ném dưới đất đã không thấy tăm hơi, có lẽ là bị ai đó lấy mất.
Thiếu niên đóng cửa lại, ngẩn người dựa vào cửa, bật điện thoại lên.
Thẩm Trì: Không thấy con chuột nữa rồi.
♪
Nghiêm Tuyết Tiêu chỉnh sửa luận văn xong xuôi, anh bèn đặt cuốn "Phân tích hiện tượng học" xuống, lướt xem đống đồ ăn vặt trên Amazon.
Thạch chứa nhiều chất phụ gia, lại chẳng có dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể, ăn quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thu chất béo và protein. Khoai chiên thì có hàm lượng carbohydrate cao, ngốn quá giới hạn dễ dẫn đến tăng huyết áp.
Cả hai đều không lành mạnh chút nào.
Người thanh niên không mua đồ ăn vặt theo đúng như ảnh đã đăng. Anh chỉ chọn một hộp thạch và một túi khoai tây chiên, những thứ khác thì dựa theo khẩu vị của thanh thiếu niên bình thường mà lựa, bao gồm các loại hạt và trái cây sấy. Ngay khi anh chuẩn bị chốt đơn, trên màn hình bỗng hiện lên tin nhắn của Thẩm Trì.
Thẩm Trì: Không thấy con chuột nữa rồi.
Anh khẽ nhíu mày.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Chuột gì?
Ý anh muốn hỏi cậu về nhãn hiệu, song một lúc sau, thiếu niên gửi tới một tin nhắn khác.
Thẩm Trì: Mẹ tặng.
Ngón tay của Nghiêm Tuyết Tiêu đang đặt trên màn hình chợt khựng lại.
Anh thầm nghĩ, quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ.
♪
Thẩm Trì không nhận được hồi âm từ Nghiêm Tuyết Tiêu nữa. Có lẽ đối phương chẳng biết nên an ủi cậu như thế nào, mà kì thực cậu cũng không mong đợi một câu trả lời, cậu chỉ muốn nói ra để lòng dễ chịu hơn thôi.
Cậu đã là người lớn, có thể tự kiếm tiền, có thể đi thuê nhà. Cậu sẽ tự thân nấu mì, tự hâm nóng sữa, cũng sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt. Dẫu kiếm tiền nào phải chuyện dễ dàng, cậu cũng không muốn quay về, tiếp tục làm một đứa nhỏ chẳng được ai yêu mến.
Thiếu niên đang gắng hết sức mình trưởng thành bật máy tính, nghiêm túc livestream đến tận mười hai giờ rưỡi đêm, giữa buổi chỉ ăn một miếng thịt khô. Cùng lúc ấy, thứ hạng của cậu đã tăng lên vị trí số hai mươi mốt, cách Hứa Thành đúng một bậc.
Lúc cậu nhận được gói đồ ăn vặt đã là sáng sớm ngày thứ Ba. Cậu nhận lấy cái thùng nặng trĩu từ tay nhân viên giao hàng, đồ vẫn gửi từ Mỹ sang, được bên chuyển phát nhanh UPS giao ngay sau ngày gửi.
Thẩm Trì đặt cái hộp lên bàn, thấy sắp muộn giờ học nên xách cặp ra khỏi nhà. Song vừa mới chạm vào tay nắm cửa, trong đầu cậu bỗng hiện lên thạch, khoai tây chiên và bánh quy. Cậu bèn xoay người về lại cạnh cái bàn, cẩn thận dùng dao rạch thùng đồ chuyển phát nhanh.
Cả một cái hộp lớn như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn vặt cậu thích. Ấy thế, vừa mở gói đồ ra, cậu đã tưởng mình nhìn nhầm tới nơi.
Khoai chiên ít muối.
Thạch trong suốt vị nguyên bản.
Bánh quy nguyên cám tẩm dầu oliu.
...
Lông mày Thẩm Trì dần dần nhíu lại. Tuy vậy, cậu vẫn mở gói bánh quy ra ăn thử một cái. Mặc dù bánh rất tốt cho sức khoẻ nhưng lại chẳng có tí vị gì ngoài hương rau củ nồng nặc, làm cậu cảm giác mặt mình cũng muốn xanh lè đi.
Dẫu thế, trong lòng cậu vẫn lấp ló tia hi vọng. Món thạch có khó ăn đến mấy đi chăng nữa thì hẳn cũng không đến nỗi nào, cậu bèn bóc hộp thạch duy nhất ra.
Trên bao bì ghi là vị nguyên bản, và đúng thật là không có mùi vị gì cả. Bởi không muốn lãng phí, cậu trai đành vô cảm nuốt xuống.
Như thể biết được cậu đã kí nhận rồi, Nghiêm Tuyết Tiêu gửi tới một tin nhắn.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Người ta không có lừa cậu chứ?
Thẩm Trì nhìn mớ đồ ngoài đời trái ngược hoàn toàn với quảng cáo, đang định nói bản thân cũng không phải chịu lỗ lắm, nhưng nghĩ kĩ lại thấy mười tệ có thể mua một bao lớn thạch hoa quả nên lại cân nhắc câu trả lời của mình.
Thẩm Trì: Tui nói cậu nghe cái này nè, dù có thể cậu không thích nghe lắm. Cậu còn đang đi học đọc sách, tương đối ngây thơ, mà ngày nay thủ đoạn lừa đảo luôn biến hoá liên tục. Mười tệ một bao đồ ăn vặt, chỉ tính riêng việc gửi từ Mỹ sang đã tốn hơn mười tệ phí vận chuyển rồi, chắc chắn người kia đang muốn cái gì đó.
Dường như đối phương bị cậu nói cho cứng miệng không trả lời được, bèn hỏi lại một câu.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Muốn cái gì?
Thẩm Trì nghiêm túc trả lời.
Thẩm Trì: Nhất định là muốn chôm tiền của tui.
♪
Phía bên kia đầu dây điện thoại, Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ cười một tiếng.
Nhóc sói con rất thận trọng, tuy rằng không có mấy đồng lẻ nhưng vẫn một mực giữ chặt tiền của mình. Nếu thấy ít mồi nhử, nhóc ta sẽ thò đầu ra khỏi hang, tha đồ ăn về rồi ngay lập tức rụt lại.
Thẩm Trì: Gói đồ ăn vặt lần này vẫn rất lớn nhưng ăn không được ngon lắm, cậu đã bao giờ tưởng tượng được rằng thế mà lại có thạch vị nguyên bản chưa? Lần đầu tiên tui thấy nó luôn.
Người thanh niên có nước da trắng lạnh hơi nheo mắt.
Nghiêm Tuyết Tiêu: Không thích à?
Thẩm Trì: Cực kì không thích.
Nghiêm Tuyết Tiêu chăm chú nhìn màn hình hồi lâu. Đoạn, anh tắt điện thoại đi, tiếp tục ngồi trước máy tính kiểm tra lại thuật toán với các thành viên trong dự án, bên cạnh đặt cuốn "Hữu thể và thời gian" của Heidegger.
Trên thị trường tài chính, giao dịch định lượng sử dụng các mô hình toán học để thay thế phán đoán chủ quan. Nó sẽ tránh cho các nhà giao dịch đưa ra những quyết định thiếu lí trí, bởi lẽ thị trường thay đổi rất nhanh chóng.
Anh tải xuống số liệu của thị trường hàng hoá phái sinh trong vòng hai mươi năm đổ lại đây, rồi từ đó chọn ra thuật toán phù hợp nhất.
Các thành viên trong nhóm đều là sinh viên, trong đó hầu hết là nghiên cứu sinh. Bầu không khí làm việc cũng không quá nghiêm túc, thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy tiếng cười nói, giúp giảm bớt phần nào sự nhàm chán của công việc sửa sang số liệu.
Một vị tiến sĩ chuyên ngành Vật lý đã có con lên tiếng: "Bọn trẻ ngày nay kén ăn lắm, cuối tuần anh ở nhà xem luận văn mà nó cứ náo loạn không ngừng. Anh làm bánh sandwich cho nó nhưng nó không chịu nên đành phải dắt đi ăn pizza, mấy đứa có đề cử thêm món nào nữa không?"
Trong đội có kha khá con gái, mấy cô nàng thấy thế bèn lập tức chia sẻ kinh nghiệm ăn vặt của mình.
"Cái này thì em biết, anh mua sữa chua Liberté vị dừa xem, đợt trước ngày nào em cũng ăn một hộp đó."
"Bánh xốp phủ chocolate của Kitkat cũng không tệ, vị chocolate rất đậm, mà trẻ con lại thích ăn đồ ngọt."
"Bánh cá vị phô mai hãng Goldfish ăn ngon lắm, là loại bánh quy phô mai ngon nhất em từng thử đấy, không bị ngấy tí nào đâu."
Một người trong số ấy là một nữ sinh người Nga, cô tình cờ ngồi ngay cạnh Nghiêm Tuyết Tiêu. Trông người con trai đeo cặp kính mỏng gọng vàng trên sống mũi thẳng đang chuyên chú nhìn màn hình máy tính, cô ngượng ngùng hỏi: "Mình không làm phiền cậu chứ?"
Theo cảm nhận của cô, Yan là một người sâu kín, trên người lúc nào cũng thoang thoảng mùi trầm hương, hẳn là sẽ không có hứng thú với đồ ăn vặt.
"Không đâu." Nghiêm Tuyết Tiêu đáp.
Nữ sinh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục trò chuyện về đồ ăn vặt cùng các thành viên khác trong lúc xử lí dữ liệu.
Về phần người thanh niên, anh đã lặng lẽ ghi nhớ tất thảy.
♪
Thẩm Trì lục tới đáy thùng đồ ăn vặt, xác định bên trong chỉ có đúng một gói thạch và một gói khoai tây chiên, còn lại đều là các loại hạt và trái cây sấy khô.
Khi cậu đang định cất hết đống đồ ăn vặt trên bàn vào lại bao, đột nhiên mắt liếc thấy một cái hộp. Cậu bèn ngờ vực mở cái hộp kia ra, ấy không phải là đồ ăn vặt mà là một con chuột chơi game đắt tiền, tuy màu sắc và kiểu dáng khác nhau nhưng lại khiến cậu vô thức nhớ đến con chuột đã mất của mình.
Cậu hơi cụp mắt, giấu đi chút nỗi mất mát, đoạn mở điện thoại ra, gửi tin nhắn cho chủ cửa hàng.
Thẩm Trì: Chủ tiệm, bạn giao thừa cho tôi một con chuột. Tôi không trả nổi phí vận chuyển, nếu gửi lại thì tôi chọn hình thức thanh toán khi nhận hàng được chứ?
Chẳng hay có phải đối phương đang bận không, một lúc sau cậu mới thấy người nọ trả lời.
Cửa hàng chăm bé con: Không cần trả phí vận chuyển.
Cậu thấy nhẹ nhõm hẳn, người ta không bắt cậu phải trả tiền là tốt rồi. Song đang toan hỏi làm thế nào để gửi hàng, đối phương lại nhắn thêm một tin nữa, làm cậu vừa nhìn thấy đã ngơ ngẩn cả người.
Truyện Xuyên NhanhCửa hàng chăm bé con: Là quà tặng kèm.
Thiếu niên tóc đỏ vô thức siết chặt điện thoại di động của mình.
Cậu không thấy con chuột đâu nữa, lại bỗng dưng nhận được một con chuột khác.
Đã vậy, còn tốt hơn cả cái cậu đã bị mất kia.
✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Bé Late: Chắc chắn là người ta muốn cuỗm tiền của tui.