Thích Tầm tới thành phố Lạc Hải lúc trời đã tối, vừa đáp xuống đất, hắn đã nhắn tin cho Bách Tây, nói mình đến khách sạn.
Nhưng hai người cũng không nói được mấy câu, giờ cũng đã trễ, Thích Tầm còn có buổi hội nghị vào sáng mai, Bách Tây không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, đành thúc giục hắn đi ngủ: “Anh nhanh đi ngủ đi.”
Thích Tầm xếp sẵn tài liệu cho buổi hội nghị vào ngày mai lên bàn, gật gật đầu: “Được, vậy em cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Nói xong, hắn liền tắt video.
Hình ảnh cuối cùng mà Bách Tây nhìn thấy chính là, Thích Tầm nâng một tay tháo cà vạt.
Cậu cảm thấy có chút đáng tiếc, bởi vì hình ảnh lúc Thích Tầm tháo cà vạt trông rất soái, cậu thật ra cũng không ngại xem thêm mấy giây nữa.
Nhưng cậu cũng không để ý nhiều đến thế, nếu không trò chuyện video nữa, cậu liền bước xuống giường, đắp một cái mặt nạ, sau đó mở ra máy chiếu, vừa ăn bữa khuya vừa xem phim.
Ngày đầu tiên Thích Tầm rời đi, cậu trải qua khá dễ chịu, cũng không có cảm giác đa sầu đa cảm vì ly biệt.
Xem phim xong, cậu lại ghé lên giường chơi game, càng chơi tinh thần càng phấn khởi, chơi mãi đến tận hơn bốn giờ buổi sáng, ngủ được mấy tiếng lại bò dậy đi làm, cũng may cơ thể cậu tốt, mặt cònchịu được, dù có thức đêm cũng không ảnh hưởng nhan sắc.
Liên tiếp mấy ngày, Bách Tây và Thích Tầm cũng không có thời gian nói chuyện phiếm.
Thích Tầm ở bên kia rất bận, thường thường đều là nói chưa được vài câu đã phải cúp máy.
Mà Bách Tây bên này cũng công việc ngập đầu, mở họp xong còn phải xét duyệt bản thảo, sắp xếp phỏng vấn, thời gian ăn cơm đều phải chắt chiu từng phút.
Đối với chuyện này, cậu cũng không hề khó chịu gì, mọi người đều là người trưởng thành rồi, ngoại trừ tình yêu thì vẫn còn công việc và cuộc sống cá nhân, có mấy ai vẫn giống như hồi còn học cấp hai cấp ba, mấy ngày không gặp đã cảm thấy trời sụp đất nứt, phải nói một trăm lời âu yếm để xoá bỏ khoảng cách.
Lúc tan tầm, cậu nhận được điện thoại của mẹ.
Ngô Mạt nữ sĩ ở bên kia điện thoại nhẹ giọng oán trách cậu, nói cậu không có lương tâm, đã lâu không về thăm nhà, bèn ra lệnh cho cậu lập tức lăn về nhà, còn bảo dì giúp việc có hầm canh cho cậu nữa.
“Nhiều ngày không gặp, mẹ sắp nhớ không ra con trai mẹ là tròn hay méo rồi.”
Bách Tây nhìn ngày tháng trên lịch bàn, mới nhận ra chính mình thật sự đã gần một tháng chưa về nhà.
Tội lỗi, đúng là bất hiếu.
Chẳng trách Ngô Mạt nữ sĩ không vui với cậu.
“Dạ dạ dạ, tan tầm là con về liền, vừa lúc bộ sườn xám đặt may cho mẹ đợt trước cũng làm xong, con mang về cho mẹ luôn.”
Tạp chí của bọn họ ở số trước có một bài viết về một nhà thiết kế sườn xám lão làng, kinh nghiệm dày dặn, Ngô Mạt nữ sĩ vừa mới 50, dáng người và khí chất vẫn duy trì vẻ ưu nhã ung dung, trước giờ đều rất thích quần áo xinh đẹp, Bách Tây liền chở bà đi đặt may một bộ.
Mẹ cậu quả nhiên bị mang chạy trật, vui vẻ nói: “Đã sửa xong rồi à, lần trước có mấy chỗ không vừa, mẹ phải thử lại trước khi ăn mới được.”
Hai người lại hàn huyên vài câu, Ngô Mạt lại phàn nàn về công việc của con trai vài câu, nghe thấy Bách Tây hứa hẹn sẽ ở nhà lại hai ngày, mới vừa lòng rồi cúp điện thoại.
Sau khi tan tầm, Bách Tây vòng sang ngõ Như Ngọc lấy sườn xám rồi mới lái xe về nhà, trời tháng 11, hoa phù dung trong sân đã rụng hết, hoa giấy ngược lại vẫn đầy cành.
Vừa vào cửa nhà, cậu trước đưa sườn xám cho mẹ, sau đó ngồi xuống sô pha trò chuyện với em gái.
Bách Nhược cũng vừa về chưa được lâu, năm nay cô đã chính thức bước vào công ty của gia đình làm việc, rèn luyện mấy năm xong có lẽ sẽ tiếp nhận công ty, cho nên cô còn bận rộn hơn cả anh trai, lần trước hai người gặp mặt đã là hai tuần trước, cùng nhau bớt thời giờ ăn bữa trưa.
Bách Nhược đang cầm chén chè ngồi ăn, nhìn anh trai mình một lượt từ trên xuống dưới, bình luận: “Hình như anh hơi béo.”
Bách Tây nghe vậy sờ sờ mặt mình: “Thật à, chắc tại ăn cơm ngoài nhiều quá, hay cùng Th……” Cậu nói đến đây lại đột nhiên ho khan một tiếng, nửa câu sau đổ ở đầu lưỡi, suýt đã thốt ra miệng.
Bởi vì, cậu gần đây đều ra ngoài hẹn hò với Thích Tầm.
Nhưng chuyện này cậu vẫn chưa nói với trong nhà, cho nên cậu nhìn sang đôi mắt lạnh nhạt của Bách Nhược, vờ như không có gì xảy ra mà tiếp tục biên: “Cùng, cùng Lương Tụng liên hoan hơi nhiều.”
Bách Nhược nghe xong lại khẽ hừ một tiếng.
“Phải không, hai ngày trước em mới gặp Lương ca đó.” Bách Nhược không mặn không nhạt liếc sang anh trai mình: “Lương ca đi dạo siêu thị một mình.”
Bách Tây chột dạ mà chuyển mắt, không quá xác định rằng có phải Bách Nhược đang ám chỉ điều gì hay không.
Em gái cậu từ nhỏ đã thông minh, làm việc cũng vững vàng cẩn thận, ở trước mặt Bách Nhược, cậu tựa như một người trong suốt, cái gì cũng rất khó giấu qua mắt cô.
Cũng may, Ngô Mạt đã thay xong sườn xám bước ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Ngô Mạt ở trước mặt hai người xoay một vòng, để bọn họ nhìn xem có hợp hay không, Bách Tây và Bách Nhược lập tức vỗ tay.
Bách Nhược tận sức khen ngợi: “Rất đẹp, đi ra ngoài người ta nhìn chắc chắn sẽ nghĩ mẹ là chị của con.”
Ngô Mạt nhìn con gái mà trợn mắt ngạo kiều: “Con chỉ biết trêu mẹ.” Lại quay sang nói với con trai: “Tây Tây có thẩm mỹ chọn quần áo không tệ nha.”
Ba người họ lại đợi nửa giờ, một người cuối cùng Bách gia, cũng là bố của Bách Tây và Bách Nhược, Bách Tử Hoa mới từ bên ngoài trở về.
Vừa vào cửa, ông đầu tiên là ôm lấy Ngô Mạt, sau đó mới có thời gian quan tâm đến cặp sinh đôi nhà mình.
Bách Tây và Bách Nhược từ nhỏ đã ăn đủ cẩu lương, sớm quen rồi.
Một nhà bốn người ngồi xuống ăn cơm, trên bàn cơm vừa nói vừa cười, nhà bọn họ từ trước đến nay không phải kiểu gia đình truyền thống, Ngô Mạt và Bách Tử Hoa chuyện gì cũng có thể trò chuyện với con cái hai câu.
Nhưng trò chuyện thì trò chuyện, đề tài không biết thế nào lại kéo đến con trai út của Lưu gia sắp kết hôn, đứa con trai út của Lưu gia trước kia cũng được xem là một chàng lãng tử, gần đây hồi tâm, nghe nói lão bà của hắn còn là do hắn chân chó theo đuổi hơn nửa năm mới được, bây giờ yêu đương đường mật ngọt ngào, nghiễm nhiên là lãng tử hồi đầu của phiên bản đời thực.
Ngô Mạt và Bách Tử Hoa là người từng trải, đối với mấy chuyện này tuy có chút bát quái, nhưng cũng không quá xem trọng, tình nồng nhất thời là có, nhưng về sau thì vẫn phải xem lại.
Chỉ là đang nói chuyện, Ngô Mạt lại nhìn về phía con trai con gái của mình: “Lại nói, lúc trước còn có người muốn cho hai đứa xem mắt đấy. Mẹ cũng không vội thúc giục hai đứa kết hôn nên đã từ chối, nhưng sao hai đứa cứ giống như vào chùa xuất gia, không có đứa nào chịu yêu đương gì hết.”
Ngô Mạt lại phiền muộn, hai đứa trai gái nhà bà, bề ngoài, bằng cấp, gia đình, mọi thứ đều xuất sắc, nhưng cố tình hai đứa nó đều giống như không có dây thần kinh yêu đương, nhiều năm như vậy rồi cũng không thấy đứa nào mang theo người yêu về.
Ngô Mạt hận sắt không thành thép: “Mẹ ở tuổi của mấy đứa, bạn trai đều đã thay ba bốn người.”
Bách Tử Hoa cũng ở bên cạnh hát đệm: “Đúng vậy, bố chính là phí rất nhiều công sức mới theo đuổi được mẹ của mấy đứa đấy.”
Bách Tây và Bách Nhược nhìn nhau, ai cũng không tiếp lời, thành thật cúi đầu uống canh.
Đặc biệt là Bách Tây.
Cậu cũng không thể nói, bố mẹ, con có rồi, người yêu của con hai người cũng quen, chính là Thích Tầm nhà họ Thích, bố mẹ anh ấy lần trước còn dùng bữa với hai người đấy.
Cũng may, Ngô Mạt chỉ là nói ngoài miệng vài câu, chứ thật ra cũng không phải thật sự hối thúc hai người bọn họ yêu đương, rất nhanh lại nhảy qua đề tài này.
Chỉ là bà cúi đầu, múc muỗng canh trong chén, giống như lẩm bẩm: “Thôi, chuyện tình cảm dù sao cũng phải theo ý nguyện bản thân, bố mẹ cũng không quá lo lắng. Nhưng làm cha mẹ, mặc kệ hai đứa mang người yêu thế nào về cũng sẽ chấp nhận, chỉ cần người ta đối xử tốt với hai đứa là được.”