Trước chập tối, hắn và Bách Tây liền lái xe đến cổ trấn nọ, đi được nửa đường thì tuyết ngừng rơi, mặt đất như được phủ lên một tấm thảm nhung mỏng màu trắng.
Bách Tây đến cổ trấn chủ yếu là muốn ngắm rừng lá phong ở đó, hiện tại đã gần đến tháng mười hai, thời tiết chuyển lạnh, đây cũng là đợt phong đỏ cuối cùng rồi, lại qua một thời gian nữa là sẽ rụng hết.
Cho nên lúc bọn họ đến rừng phong đỏ, phát hiện cũng có rất nhiều du khách, trường thương đoản pháo*, các cô gái trẻ xúng xính váy áo đứng dưới tàng cây chụp ảnh chung, còn có người cos Hán phục, nhất thời phân không rõ là lá phong đẹp hơn hay là người càng đẹp hơn.
*trường thương đoản pháo là chỉ những ống kính máy ảnh,
máy quay phim, hoặc các vật dụng liên quan.
Bách Tây và Thích Tầm chẳng mang gì theo, chỉ có hai chiếc điện thoại, xen lẫn trong trong đám người tựa như hai người qua đường Giáp đi ngang qua xem náo nhiệt.
Nhưng Bách Tây vẫn là nhờ một cô gái ở gần đó giúp hai người họ chụp ảnh.
Cô gái nọ với đôi mắt đen lúng liếng nhìn lướt qua hai người, lộ ra nụ cười bà dì mà Bách Tây vô cùng quen thuộc—— cậu thường xuyên nhìn thấy nó trên gương mặt cô trợ lý của cậu.
“Hai người lại gần một chút, soái ca, hai anh có thể nhìn vào nhau, ánh mắt ôn nhu chút.” Cô gái hướng dẫn cho hai người.
Bách Tây ngẩng đầu nhìn Thích Tầm, Thích Tầm cũng đang nhìn cậu.
Xung quanh rộn ràng nhộn nhịp, tiếng người huyên náo.
Nhưng Bách Tây vừa nhìn thấy Thích Tầm đã không nhịn được nở nụ cười, cũng tự động lọc bỏ tạp âm.
Vụn tuyết từ phía trên rơi xuống, vài chiếc lá phong đỏ cũng vừa lúc rơi xuống dưới.
Hai người nhìn nhau, xung quanh tựa như dựng lên một tấm chắn, giúp họ chia tách với thế giới bên ngoài.
Cô gái trong lòng “ai dô” một tiếng, thầm nghĩ, chỉ bầu không khí này, chỉ với ánh mắt này, nếu nói đây không phải là một đôi cô cũng chẳng tin đâu.
‘Tách’ một tiếng, cô gái ấn xuống nút chụp hình.
Ảnh chụp lưu lại khoảnh khắc Thích Tầm và Bách Tây đang nhìn nhau.
Cô gái chạy lại gần, mở ảnh đã chụp cho Bách Tây xem, lại cùng Bách Tây hàn huyên: “Hai ngươi là vừa đến đây chơi à?”
“Đúng vậy, vừa mới đến không lâu, chỉ là đi dạo xung quanh, cũng không có làm gì khác. Còn cô?”
“Tôi đến đây để vẽ tả thực, ở hơn nửa tháng, thắng cảnh ở đây tôi cũng đi gần hết rồi. Đồ làm bằng bạc ở đây cũng không tệ đâu, phía sau còn có một viện bảo tàng nhỏ, nếu hai anh thích leo núi, có thể tới núi Trường Lưu ở sau trấn, ngày mai ở chỗ quảng trường sẽ có buổi biểu diễn, khoảng bảy tám giờ tối, có thể đến xem thử.”
Bách Tây rất nghiêm túc lắng nghe, còn lôi ra đồ ăn vặt tặng cho cô gái nọ, hai người đứng tại chỗ giao lưu về trải nghiệm du lịch với nhau.
Thích Tầm yên tĩnh đứng ở một bên làm phông nền.
Hắn đã sớm phát hiện, có lẽ là vì Bách Tây có một một gương mang lại cảm giác thân thiện, luôn làm người khác không tự giác muốn đến gần, nên dù có đi đến đâu, Bách Tây cũng đều rất được hoan nghênh.
Có điều, Bách Tây dường như trời sinh thiếu căn gân, hoặc có thể là vì cậu đã dồn hết tâm tư lên người hắn nên cũng không thường nhận ra hảo cảm từ người khác, cũng không thể nói là cậu không phản ứng kịp, chỉ là điều đó lại tạo cơ hội cho người khác nhân lúc cậu không để ý mà đến gần.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Thích Tầm lại có chút vi diệu, mắt thấy cô gái kia và Bách Tây càng lúc càng tựa đầu gần nhau, ánh mắt hắn nhìn về cô gái kia cũng trở nên lạnh căm căm.
Cô gái nọ vốn đang giới thiệu mấy chỗ ăn ngon cho Bách Tây, bỗng nhiên cảm thấy cần cổ hơi lạnh, vừa ngẩng đầu, phát hiện vị soái ca vừa cao vừa khốc giống người mẫu đang đứng bên cạnh mang theo sắc mặt nghiêm nghị bất thiện mà nhìn mình.
Cô gái bấy giờ mới phát hiện chính mình bất tri bất giác lại nắm lấy cánh tay của Bách Tây, lập tức lặng lẽ buông ra, dịch người sang một bên.
“Cũng chỉ có mấy quán này thôi, chỗ khác thì không có gì để đề cử, không ăn ngon lắm.” Cô gái vẫy tay với Bách Tây: “Tôi đi trước đây, có duyên gặp lại nhé.”
Sau đó, cô gái liền tiêu sái chạy đi rồi, đảo mắt đã nhập vào dòng người đến tham quan rừng lá phong.
Bách Tây chỉ kịp ở phía sau hô một tiếng: “Cảm ơn.”
Cậu lưu lại phần bản đồ mà cô gái đưa cho, quay đầu lại cảm thán với Thích Tầm: “Cô ấy tốt bụng thật, cũng không biết tên cổ là gì, em đang định hỏi WeChat của cổ.”
Thích Tầm liếc nhìn cậu một cái, không nóng không lạnh đáp một câu: “Dù sao có duyên thì sẽ gặp lại, không có duyên thì thôi.”
Bách Tây nghĩ cũng đúng.
Thị trấn này cũng chỉ lớn như thế, nói không chừng có thể gặp lại nhau.
Bọn họ dựa theo lời giới thiệu của cô gái nọ đến tham quan mấy cảnh khu nổi danh trên trấn trước, sau đó ăn tối xong lại về khách sạn, chuẩn bị cho chuyến leo núi vào ngày mai.
Khách sạn đã được trợ lý Nghiêm đặt phòng sẵn, căn phòng có cửa sổ sát đất rất lớn, cảnh sắc ngoài cửa sổ rất không tồi, có thể trông thấy rừng núi và hồ nước.
Bởi vì phải đi leo núi nên hôm nay hai người họ cũng không làm gì, chỉ là ôm nhau ngủ một giấc, ngây thơ tựa như hai cậu học sinh cấp ba.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, bọn họ liền đi leo núi.
Trước khi lên núi, Bách Tây hãy còn hùng tâm tráng chí, rốt cuộc ngọn núi Trường Lưu này trông không cao lắm, cũng không quá khó leo.
Kết quả, cậu vừa bò được nửa đường đã mệt muốn xỉu, đỡ dây thừng thở hồng hộc, nhìn Thích Tầm nói: “Nghỉ, nghỉ một lát đi…… Em không được.”
Đàn ông không thể nói chính mình không được.
Nhưng leo núi thì có thể.
Bách Tây mệt đến không có thời gian bận tâm mặt mũi, giống như cún con mà đứng dựa vào dây thừng, Thích Tầm lại sắc mặt như thường, vác trên vai một cái ba lô lớn, cũng chẳng thấy chảy mồ hôi, căn bản nhìn không giống như đi leo núi mà giống như ra cửa tản bộ hơn.
Lòng tự trọng yếu ớt của Bách Tây lại lần nữa bị nghiền thành tro.
Thích Tầm vặn mở một chai nước đưa cho cậu: “Thể lực của em cũng quá kém, vừa nhìn là biết chỉ ngồi ở văn phòng không chịu vận động. Hồi học đại học em cũng đâu có như thế. Đợi về rồi đi theo anh tập thể hình.”
Bách Tây rầm rì, chỉ uống nước chứ không nói gì.
Nếu cậu có nhiệt tình với chuyện tập thể hình thì bây giờ cũng đâu có như thế này.
Cậu uống mấy ngụm nước thả lỏng cơ thể, nhưng thấy vẫn còn hơn nửa chặng đường thì lại nhũn cả chân, thậm chí có suy nghĩ muốn dẹp đường hồi phủ.
Đang lúc cân nhắc, cậu nghe thấy Thích Tầm hỏi: “Em đỡ mệt rồi chứ?”
Bách Tây cắn răng, đỡ dây thừng đứng dậy: “Vâng, đi thôi.”
Câu đây là liều mạng bồi quân tử, cũng giống như hồi học đại học vì Thích Tầm mà gia nhập câu lạc bộ leo núi ấy, nếu không phải Thích Tầm thích leo núi, cậu mới không thèm tới đâu.
Nhưng vừa mới đi về trước một bước, cậu đã thấy Thích Tầm đưa lưng về phía cậu, nửa ngồi xổm xuống.
“Anh làm gì vậy?” Bách Tây không thể hiểu được.
“Đi lên, anh cõng em đi lên.” Thích Tầm nói: “Chờ em bò lên đó sợ là phải tới trưa.”
Bách Tây hoảng sợ, nhìn quanh bốn phía, giờ này trên đường núi cũng không có ai, nhưng đợi thêm lát nữa hẳn là sẽ có nhiều người lên đây lắm.
“Vẫn là thôi đi…… Bị người ta thấy thì ngại lắm.” Cậu cảm thấy có hơi ngại ngùng, dù sao bản thân cũng là một thằng con trai 1 mét 8, trèo lên lưng người khác trông chẳng ra sao cả.
Thích Tầm lại không cảm thấy có gì không ổn.
“Anh cõng bạn trai của mình thì liên quan gì đến họ, nhanh trèo lên đi.” Hắn nói.
Bách Tây không nhịn được cười, bên má lại lộ ra lúm đồng tiền.
Cậu ngoan ngoãn bò lên lưng Thích Tầm.
Đường núi cũng không dốc lắm, Thích Tầm cõng cậu rất vững chãi, hai người đi từng bước một về phía trước, buổi sáng của mùa đông không khí thật lạnh lẽo, thở ra đều hoá thành khí trắng.
Bách Tây đặt cằm lên vai Thích Tầm, nhớ lại hồi học đại học, Thích Tầm cũng đã từng cõng cậu.
Lúc đó cậu đã lên năm ba, Thích Tầm cũng đã tốt nghiệp.
Hôm ấy là đại hội thể thao của trường, cậu không cẩn thận bị trẹo chân, mà Thích Tầm thì trở về thăm thầy cô giáo, cùng các vị giáo sư đứng ở bên cạnh sân thể dục.
Lúc ấy, Lương Tụng đang ở bên cạnh Bách Tây, về tình về lý thì người bạn thân là cậu ta nên đưa Bách Tây đến phòng y tế, nhưng cậu ta vừa chuyển mắt đã toả định được Thích Tầm trong đám người, lớn tiếng gọi: “Thích học trưởng, giúp một tay với, tụi em còn hạng mục sắp phải tham gia, anh có thể đưa Bách Tây đến phòng y tế được không.”
Bách Tây lập tức giật mình, còn chưa kịp véo Lương Tụng đã thấy Thích Tầm đến gần.
“Có thể.”
Thích Tầm cũng không nói gì khác, trực tiếp nhận lấy Bách Tây từ chỗ Lương Tụng.
Mãi cho đến khi cậu ghé lên lưng Thích Tầm hãy còn cảm thấy hoảng hốt, vừa bị đau đến nhe răng trợn mắt, vừa hạnh phúc đến bong bóng bay bay.
Mà Lương Tụng đã sớm ẩn sâu công cùng danh, người cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Hiện tại Bách Tây nhớ tới chuyện này, vẫn là không nhịn được cười rộ lên.
Lúc đó, cậu nào nghĩ được rằng, sẽ có một ngày, cậu lại đúng lý hợp tình mà ghé lên lưng Thích Tầm, để hắn cõng mình lên núi.
Trước khi đến đỉnh núi, Thích Tầm liền thả Bách Tây xuống dưới.
Xem như giúp Bách Tây lưu lại chút thể diện ít ỏi, để cậu tự bò xong mấy cái bậc thang cuối cùng.
Bách Tây nghỉ ngơi một đường, hiện tại tinh lực dư thừa, có thể chạy nhảy khắp nơi.
Đỉnh núi này thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng là có một cây cổ thụ ngàn năm, được vây lại bằng hàng rào, vào đông mà vẫn xanh um tươi tốt, có không ít người đứng trước gốc cây chụp ảnh lưu niệm. Ngoài ra, gần đó còn có mấy gian phòng trà và tiệm cà phê, tạo điều kiện cho du khách nghỉ ngơi, cũng có một vài cửa hàng bán đặc sản.
Bách Tây bước vào một cửa hàng làm đồ bằng bạc, mua một đôi nhẫn bạc, cậu vốn định chỉ mua một chiếc, nhưng vị nghệ nhân bảo đây là nhẫn cặp, không bán riêng lẻ.
“Bán riêng không may mắn, người yêu nhau cũng không thể tách rời.” Vị nghệ nhân già có gương mặt hiền từ: “Nếu không cậu chọn cái khác đi.”
Nhưng Bách Tây vẫn là thích thiết kế cá chép ngậm châu kia.
Cậu thấy Thích Tầm đứng ở cửa ngắm một bức tranh vải, dứt khoát chọn mua cả hai.
Nhưng cậu chỉ lấy một cái mang vào ngón giữa của tay phải, một cái khác lại nhét vào túi, không có đưa cho Thích Tầm.
Những vật như nhẫn, đối với các cặp đôi có ý nghĩa tượng trưng rất rõ ràng, cậu không muốn làm Thích Tầm cảm thấy chính mình đang ám chỉ điều gì đó.