Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe

Chương 27: Thần tượng



Bách Tây và Thích Tầm đi xem một bộ phim điệp viên khá nổi tiếng gần đây, nữ chính thật xinh đẹp, cao gầy mảnh khảnh, đầu đội mũ mềm, từ trên màn hình nhìn qua, trong đôi mắt như sao trời lại bao phủ lên vẻ ưu sầu. 

Trong rạp chiếu phim tối tăm, Bách Tây và Thích Tầm ngồi ở hàng ghế tình nhân, hai người tay nắm lấy nhau. 

Trên tay của hai người họ đều mang cùng khoản nhẫn bạc, mười ngón kề nhau, tay vừa động một chút là có thể sờ đến vòng nhẫn tròn trịa đó. 

Vừa rồi lúc đang trò chuyện, Bách Tây phát hiện mẹ cậu thường thường lại quét mắt nhìn tay hai người bọn họ một cái, nhưng vì đã đồng ý với cậu sẽ không hỏi nhiều, nên cuối cùng cũng không nói gì cả.  

Chờ đến khi bộ phim kết thúc, lúc trên đường lái xe về nhà, Bách Tây nói với Thích Tầm: “Không biết anh còn nhớ không, lúc em đại học năm ba ấy, chúng ta cũng từng đi xem phim một lần? Hôm đó còn là Thất Tịch nữa.”  

Thích Tầm hồi ức lại, mơ hồ có ấn tượng.  

“Hình như là em đặt nhầm vé, không biết hôm đó là Thất Tịch, chúng ta còn bị kẹt lại ở trên đường.”  

Bách Tây cười cười: “Sao lại đặt sai vé được, em chính là cố ý đặt vào ngày đó. Muốn cùng anh trải qua Thất Tịch nhưng không tìm thấy lý do thôi.”  

Khi đó Thích Tầm đã tốt nghiệp, vào làm ở công ty được một năm, bận rộn chẳng nhớ ngày đêm, chỉ còn thiếu sống luôn ở công ty thôi. 

Cậu và Thích Tầm cũng không có nhiều gặp mặt cơ hội, nhưng một tháng cũng vẫn có thể gặp nhau một hai lần. 

Khi đó, Thích Tầm đã chia tay với Triệu Thanh Đồng rồi. 

Cho nên, cậu rốt cuộc cũng có thể buông xuống cảm giác tội lỗi, dùng thân phận bạn bè mà xuất hiện ở bên cạnh Thích Tầm. 

Hôm Thất Tịch lần đó, bộ phim rốt cuộc đang chiếu cái gì, cậu căn bản không nhớ rõ. 

Cậu chỉ nhớ rõ hôm đó, giữa một đám các cặp tình nhân ngồi xung quanh, cậu vẫn luôn trộm ngắm sườn mặt của Thích Tầm. 

Sau đó, đặt hẹn dùng bữa tại nhà hàng cũng là chọn chỗ ngồi tình nhân, nhân viên phục vụ cũng nhận hai người họ là một đôi, ở trên đĩa đồ ăn còn trang trí một đóa hoa hồng, chúc hai người bọn họ Thất Tịch vui vẻ. 

Thích Tầm mặt vô biểu tình, cũng không có ý định giải thích, ngược lại bình tĩnh gật đầu nói lời cảm ơn. 

Còn cậu thì ngồi ở đối diện đỏ hết cả mặt, cảm thấy cái tâm tư bé nhỏ của chính mình bị người ta nhìn thấu, cầm cái nĩa cũng suýt cầm ngược. 

Thích Tầm cũng mơ hồ nhớ lại những chuyện hôm đó. 

Hắn nói: “Hình như hôm đó, em mặc một cái áo sơ mi màu xanh cùng với áo khoác len, rất đẹp.” 

Chính bản thân Bách Tây lại không nhớ rõ cậu đã mặc cái gì, mờ mịt hỏi: “Phải không?” 

Thích Tầm nghĩ nghĩ: “Có chút giống đồng phục trường học.” 

Hắn lại mang theo chút ý trêu đùa, hỏi: “Em là cố ý phải không?” 

Bởi vì ngày đó, lúc Bách Tây xuất hiện trong đám người, thật sự đẹp đến dẫn nhân chú mục, còn mang theo cảm giác ngây thơ vô tội, Thích Tầm là một chàng gay thích thưởng thức cái đẹp, nên rất khó không bị lưu lại ấn tượng. 

Bách Tây thật đúng là không dám chắc chính mình năm đó có cố ý hay không. 

Cậu nhớ không rõ. 

Nhưng năm đó, cậu thật sự sẽ tỉ mỉ trang điểm rồi mới đến chỗ hẹn, tuy cũng không phải hẹn hò thật, tuy Thích Tầm cũng không nhất định sẽ chú ý, nhưng cậu vẫn hy vọng rằng, lúc bản thân xuất hiện ở trước mặt Thích Tầm luôn là đẹp nhất. 

Bất quá, sự cố gắng của cậu hình như cũng không uổng phí. 

Cậu lại nghe thấy Thích Tầm chậm rãi nói một câu: “Em mặc áo sơ mi, đúng là khá xinh đẹp.” 

Bách Tây đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy nửa câu sau. 

“Đặc biệt là lúc mặc của anh.” 

Cậu ngẩn người, ngay sau đó vành tai đều trở nên đỏ bừng. 

Khi nào cậu sẽ mặc áo sơmi của Thích Tầm nhiều nhất chứ, đó tất nhiên là trên giường rồi. 

Thời gian nhoáng qua, cách Tết càng ngày càng gần. 

Trên đường trở về, càng ngày càng có nhiều nơi trang hoàng đón xuân, khắp chốn đều trở nên rực rỡ, dì Đinh lập tức cũng phải về nhà đón Tết, nên dạo này ở nhà làm không ít món ăn ngon, để cho Bách Tây làm đồ ăn vặt. 

Mà ban tạp chí 《Muse》chỗ Bách Tây, cũng không biết là vớ được vận may kiểu gì, thế mà lại hẹn được với Tô Nghiệp làm nửa tiếng phỏng vấn, ngay tại khách sạn mà hắn đang ở. 

Bách Tây suýt nữa đã từ trên ghế nhảy lên. 

Hơn nữa, nhiệm vụ làm buổi phỏng vấn này còn rơi xuống trúng đầu cậu. 

Trên đường đến khách sạn, cậu và hai nhân viên khác cùng nhau xem lại tư liệu của Tô Nghiệp một lần, Đồng Giai cũng thích Tô Nghiệp, kích động mà cứ vỗ đùi mãi. 

Nhưng vừa đến khách sạn, vào thang máy, ba người lập tức nhân mô cẩu dạng mà điều chỉnh lại tư thái đoan trang. 

Cái gì gọi chuyên nghiệp, chính là đây. 

Chẳng sợ Bách Tây đã ở trong lòng tru lên một vạn 8000 lần, nhưng trên mặt cậu vẫn chẳng để lộ mảy may, cậu nở nụ cười ôn nhu khéo léo: “Chào Tô tiên sinh, lần đầu gặp mặt, tôi là phó chủ biên của《Muse》, Bách Tây, rất vinh hạnh vì được gặp anh.” 

Tô Nghiệp đang làm bước cuối cùng của việc tạo hình, hắn nhìn Bách Tây mỉm cười: “Xin chào, ngồi đi, đừng khách sáo.” 

Bởi vì Tô Nghiệp còn có lịch trình khác, Bách Tây cũng không dám lãng phí dù chỉ một phút, cậu nắm chặt thời gian mà đem nội dung của buổi phỏng vấn hỏi hết một lần. 

Tô Nghiệp cũng giống như lời đồn ở bên ngoài, thái độ rất chuyên nghiệp, toàn bộ hành trình cũng rất phối hợp. 

Bách Tây vừa làm ghi chép, vừa không nhịn được mà thấy kiêu ngạo, nhìn xem, đây là thần tượng của cậu, đóng phim hay, phẩm chất cao, có lòng thành, nhân phẩm tốt, cậu là tích đức nhiều cỡ nào mới có thể có làm fan của một người tốt như vậy chứ. 

Thời gian phỏng vấn rất nhanh kết thúc. 

Bách Tây cũng hỏi xong một vấn đề cuối cùng, cậu thật sự rất muốn xin chữ ký của ảnh đế, nhưng làm một nhân viên phỏng vấn chuyên nghiệp, cậu không thể dùng thân phận của fans để đưa ra yêu cầu này được. 

Cậu chỉ có thể nắm chặt thời gian ngắm nhìn Tô Nghiệp nhiều hơn chút. 

Tô Nghiệp đã làm xong tạo hình, tây trang đen, da trắng tái, môi đạm sắc, tuấn mỹ tựa như một con quỷ hút máu sống trong lâu đài cổ vậy. 

Hắn còn nâng mắt lên nhìn Bách Tây cười một cái. 

Bách Tây nắm chặt cạnh bàn, toàn phải dựa vào cái bàn đỡ lấy mới không bị ngã xuống. 

Má ơi, này cũng quá câu nhân đi. 

Khó trách mỗi năm đều đứng đầu top 1 hạng mục nam nghệ sĩ được yêu thích nhất. 

Này ai mà nhịn được!

Cậu hít sâu một hơi, chuẩn bị chào tạm biệt ảnh đế.

“Rất cảm ơn ngài đã tiếp nhận buổi phỏng vấn của chúng tôi.” Cậu nghiêm túc nói với Tô Nghiệp: “Chúc ngài sự nghiệp và cuộc sống đều thuận lợi hết thảy.” 

Nhưng Tô Nghiệp lại không chú tâm nghe cậu nói cái gì, lúc Bách Tây vừa xoay người lại thì nhìn thấy sau cổ của Bách Tây. 

Phía sau cổ của Bách Tây có một cái bớt nhỏ, là màu hồng nhạt, chỉ lớn cỡ ngón tay cái, hình dạng bất quy tắc, có hơi giống hình chiếc lá. 

Tô Nghiệp đột nhiên mạo muội cắt ngang lời Bách Tây nói: “Ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, cậu là học sinh của đại học S sao?” 

Bách Tây vẻ mặt mộng bức, không rõ tại sao ảnh đế lại đột nhiên hỏi cái này. 

“À, phải. Tôi là sinh viên tốt nghiệp S đại.” 

Tô Nghiệp ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nhìn Bách Tây hồi lâu. 

Bách Tây bị hắn nhìn mà thấy khó hiểu, nghĩ thầm hai người họ cũng không phải bạn cùng trường a, cũng sẽ không xảy ra tiết mục nhận thân gì đấy chứ. 

Nhưng Tô Nghiệp lại đột nhiên từ ghế trên đứng lên, chủ động nói: “Để tôi tiễn mọi người đi xuống.” 

Người đại diện ở bên cạnh cũng không biết hắn nổi cơn điên gì, nhưng lại không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nghiệp thật sự tự mình đi tiễn cậu chủ biên kia ra ngoài. 

Cô phun tào với trợ lý ngồi gần bên: “Đầu hắn bị watt à, mỗi ngày bị nhiều người phỏng vấn như vậy, cũng đâu có thấy hắn tiễn người ta ra cửa lúc nào đâu? Chắc không phải là coi trọng sắc đẹp của chủ biên người ta đấy chứ.” 

Nhưng còn chưa dứt lời, chính cô đã cười rộ lên trước. 

Tô Nghiệp ở trong giới có tiếng là không dễ phá công. 

Ở trong giới giải trí này, thứ không thiếu nhất chính là mỹ nhân, Bách Tây tuy rằng lớn lên xuất sắc, đẹp hơn so với không ít minh tinh khác, nhưng vẫn chưa đến mức có thể làm Tô Nghiệp nhất kiến chung tình. 

“Có thể là nổi điên thường ngày đi.” Cô ra tổng kết. 

Mà đứng trong thang máy, Bách Tây cũng nghĩ không ra tại sao Tô Nghiệp lại tự mình tiễn bọn họ xuống dưới. 

Cuối cùng cũng chỉ có thể lý giải là vì ảnh đế bình dị gần gũi, yêu quý nhân viên công tác. 

Cậu thành tâm thành ý nói với Tô Nghiệp: “Cùng làm việc với ngài, thật sự rất vui vẻ.” 

Tô Nghiệp nghe vậy cười một cái, hắn cao hơn Bách Tây rất nhiều, cúi đầu nhìn Bách Tây: “Nhân viên của tôi lại không nghĩ như vậy đâu, bọn họ chỉ biết gọi tôi là Chu Bái Bì.” 

Bách Tây lập tức kích động: “Sao lại thế được, được làm việc cho anh mà không cần tiền tôi cũng làm!” 

Có thể ở gần bên ngắm nhìn ảnh đế, cứ để cậu tới! 

Nhưng lời này vừa thốt ra miệng, cậu liền biết chính mình bị lòi, yên lặng cầm lấy bản thảo phỏng vấn che mặt lại. 

Tô Nghiệp ngược lại cười tủm tỉm: “Nói như vậy, cậu là của fans của tôi à?” 

Bách Tây khe khẽ gật đầu. 

Tật xấu vô cùng dễ dàng đỏ mặt kia đã bán đứng cậu sạch sẽ rồi. 

“Fan thâm niên 6 năm.” Cậu kiên định lại nhỏ giọng mà nói: “Thiết huyết tiểu Diệp tử.” 

Fans của Tô Nghiệp đều được gọi là “tiểu Diệp tử”. 

Mà về chuyện cậu còn tới mười tám cái đầu tường gì kia thì không quan trọng. 

Tầng lầu của bọn họ là tầng mười bảy, chỉ còn hai tầng nữa là xuống dưới. 

Tô Nghiệp vươn tay, rút ra notebook từ trong tay Bách Tây. 

Hắn cúi đầu xoẹt xoẹt ký mấy chữ, lại đưa cho Bách Tây: “Cho cậu, tiểu Diệp tử.” 

Hắn ký tên cho Bách Tây, còn kèm theo một lời chúc. 

Bách Tây cảm thấy chính mình cả đời này đều thoát fan không được. 

Cậu run run rẩy rẩy mà nhận lấy: “Tôi, tôi sẽ vô cùng trân trọng nó.” 

Hai vị trợ lý khác trong thang máy: “………” 

Không phải, có ai còn nhớ tới hai cô cũng ở đây không vậy?

Các cô cũng là tiểu Diệp tử cơ mà! 

Thang máy đi xuống lầu một, cửa thang máy mở ra. 

Tô Nghiệp không thích hợp đi ra ngoài, nên đứng trong thang máy chào tạm biệt bọn họ: “Tôi chỉ đưa mọi người đến đây thôi, rất vui vì đã gặp cậu ngày hôm nay.” 

Bách Tây ôm chữ ký, vẫy tay chào ảnh đế: “Ngài mau quay lại đi, đừng để bị nhìn thấy, cảm ơn chữ ký của ngài, tôi sẽ luôn ủng hộ ngài.” 

Tô Nghiệp lại nhìn cậu mỉm cười.

Cửa thang máy khép lại.

Một giây sau khi ảnh đế rời đi, chỗ hành lang lập tức phát ra ba tiếng tru lên. 

“Tui đệt, tui đệt, hắn thật sự quá soái.” Đây là cô trợ lý Đồng Giai. 

“A a a a a a tôi cũng muốn chữ ký mà, tôi phải gắng sức dữ lắm mới nhịn lại không đi quấy rầy hắn!” Đây là người phụ trách quay phim. 

“Hắc hắc, hắc hắc, hắc.” Đây là Bách Tây. 

Bách Tây cất chữ ký vào. 

Hiện tại, tâm tình của cậu rất tốt, nhiệm vụ phỏng vấn cũng kết thúc, vung tay lên nói: “Đi thôi, mời hai người uống buổi trà chiều lại trở về.” 

Hai người lập tức đuổi theo: “Vậy thì tôi muốn uống ở tiệm lần trước.” 

Uống xong buổi trà chiều, ba người còn đang rôm rả về cuộc phỏng vấn với ảnh đế vừa rồi. 

Nhưng Đồng Giai vừa nghĩ tới Tô Nghiệp, lại cứ cảm thấy rất kỳ quái. 

Cô chạm vào Bách Tây: “Anh nói ảnh đế có phải là có hảo cảm với anh không thế, nếu không sao lại đặc biệt tiễn anh xuống dưới chứ?” 

Bách Tây lại không hề nghĩ thế. 

“Thôi bỏ đi, kiểu người gì mà Tô Nghiệp lại chưa gặp qua chứ.” Bách Tây mỹ tư tư: “Chắc chắn là hắn phát hiện tôi là fan của hắn, mà hắn chỉ là muốn đối xử tốt với fans thôi.” 

Đồng Giai căm giận mà gặm một ngụm bánh kem: “Em cũng là fans mà, sao hắn lại không tốt với em.” 

Bách Tây nghĩ nghĩ: “Có lẽ sự kích động của em vẫn chưa đủ rõ ràng.” 

Đồng Giai càng bi phẫn, ngao một tiếng lại nhét miếng bánh kem vào miệng. 

Buổi tối lúc về nhà, Bách Tây gấp không chờ nổi mà triển lãm chữ ký cho Thích Tầm xem, hơn nữa còn điên cuồng thổi 800 chữ cầu vồng thí, lời thề son sắt mà bày tỏ rằng, cả đời này cậu sẽ không thoát phấn. 

“Em nói với anh, em cũng phỏng vấn không ít minh tinh, nhưng bình dị gần gũi giống như Tô Nghiệp của tụi em là thật sự rất ít.” Bách Tây thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa, hắn còn xinh đẹp hơn cả trong màn ảnh, làn da cũng không có chút tỳ vết luôn……” 

Thích Tầm vốn dĩ đang ngồi yên lặng nghe, lù lù bất động ở bên cạnh xem video. 

Nhưng thấy đã gần tám phút rồi mà Bách Tây vẫn chưa có ý định dừng lại. 

Hắn ngồi thẳng người dậy, vươn một bàn tay bắt lấy vạt áo trước ngực Bách Tây, kéo cậu lại gần, đè lên. 

“Tô Nghiệp lần đó đóng phim…… ơ, anh làm gì vậy?” Bách Tây còn chưa kịp phản ứng lại. 

Nhưng giây tiếp theo, cậu liền biết Thích Tầm muốn làm gì. 

Thích Tầm hôn cậu một ngụm. 

Bách Tây mộng bức mà nhìn Thích Tầm. 

Thích Tầm lông mi hơi rũ, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau: “Đừng có ở trên giường của anh nhắc tới người khác, anh không thích nghe.” 

Bách Tây mặt xoát cái đỏ bừng.

**********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.