Hắn vào cửa, trước tiên nghênh đón hắn chính là Đại Béo nghe thấy tiếng động mà ngồi xổm trước cửa, mèo li hoa nhỏ cả người toàn là thịt mềm, meo meo bước tới cọ cọ làm nũng.
Thích Tầm bế nó lên, thấy phòng khách vẫn còn ánh đèn, cũng có tiếng TV, liền gọi một tiếng: “Bách Tây?”
Nhưng không ai trả lời.
Hắn đi qua huyền quan, đến phòng khách mới thấy Bách Tây nằm hình chữ X trên sô pha, trên người ôm một cái thảm nhỏ màu xanh, điện thoại bị ném ở một bên, ngủ say rồi.
Thích Tầm nhẹ nhàng đặt Đại Béo xuống đất, đẩy mông Đại Béo một cái, để mèo nhi tử tự mình đi chơi, còn hắn thì chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Bách Tây.
Bách Tây hẳn là chờ hắn lâu lắm nên ngủ mất rồi, gương mặt ửng hồng, môi cũng hồng, tóc mái trên trán được cột thành bím tóc nhỏ, dáng vẻ lúc ngủ vô cùng an tĩnh.
Hắn phát hiện hôm nay Bách Tây không có mặc áo ngủ, mà đang mặc áo sơ mi rộng thùng thình của hắn, tuy lớn hơn một cỡ so với quần áo của Bách Tây, nhưng cũng không tới mức có thể làm áo ngủ, đôi chân thon dài thẳng tắp để lộ dưới vạt áo sơ mi, vừa trắng vừa trơn.
Thích Tầm lập tức bắt đầu thấy hối hận bản thân đã về trễ.
Nhưng hắn cũng không đánh thức Bách Tây, thưởng thức ngủ nhan của Bách Tây trong chốc lát, sau đó nhẹ tay nhẹ chân ôm Bách Tây trở về phòng.
Chờ hắn tắm rửa xong đi ra, Bách Tây vẫn chưa tỉnh lại, thậm chí còn thay đổi tư thế, ngủ càng say.
Dưới ánh đèn tối tăm, hắn ngắm nhìn Bách Tây trong chốc lát.
Vừa rồi ở công ty họp xong, hắn cũng không lập tức rời đi mà cùng mấy người cao tầng tùy ý hàn huyên vài câu.
Tuy ở trong công ty, hắn có tiếng quạnh quẽ và nghiêm khắc, nhưng tính tình lại không quá tệ, mấy người cao tầng cũng đã quen với tính cách của hắn, nên cũng không quá kiêng kị mà ngẫu nhiên vui đùa với hắn vài câu.
Mọi người trong công ty hiện tại đều biết Thích tổng đã đính hôn, cũng không biết có bao nhiêu nhân viên trẻ tuổi thầm hận trong lòng, tại sao thanh niên tài tuấn luôn là tráng niên tảo hôn như thế.
Mấy người cao tầng tuổi đều lớn tuổi hơn Thích Tầm, đối với chuyện này thì thật ra vui tươi hớn hở, biết Thích tổng gần đây tâm tình không tồi nên trêu chọc vài câu, chúc mừng hắn hỉ sự lâm môn.
Thích Tầm cũng rất kiên nhẫn, còn cười đáp: “Đến lúc đó mời mọi người tham gia tiệc cưới, nhớ rõ phải đến đấy.”
Mọi người đều sôi nổi đồng ý.
Trong đó có một người tung lời tâng bốc: “Đương nhiên là phải đi, cũng không biết là tiểu công tử ưu tú thế nào lại may mắn sánh đôi với Thích tổng thế.”
Bọn họ có biết một chút về đối tượng đính hôn của Thích Tầm, là tiểu thiếu gia Bách gia môn đăng hộ đối với Thích gia, nhưng lại chưa từng gặp mặt, chỉ nghe nói Bách gia là để con gái tiếp nhận gia nghiệp, còn con trai lại thật ra không có hứng thú với công ty, vậy nên trong lòng họ tất nhiên phác họa ra một vị tiểu thiếu gia tự phụ lại phong hoa tuyết nguyệt.
Mà Thích Tầm tuổi còn trẻ đã thành công trong sự nghiệp, Thích gia cũng chỉ có hắn là người thừa kế, nói may mắn cũng không tính là sai.
Thích Tầm lúc này đã chuẩn bị đi rồi, nghe vậy lại cười khẽ.
Hắn không hay cười, rõ ràng là mắt đào hoa, đuôi mắt lại mang vẻ sắc bén, lúc nhìn về người khác luôn có loại áp bách vô hình.
Nhưng nụ cười này lại rút đi vẻ lạnh lẽo thường ngày của hắn, tựa như bức tượng lạnh băng đột nhiên có độ ấm, biến thành một người đàn ông bình thường sắp kết hôn.
“Muốn nói may mắn thì là tôi mới đúng.” Hắn nhìn bọn họ, đáp: “Tây Tây ở bên ai cũng sẽ rất tốt, nhưng tôi thì không phải.”
Hắn nói xong câu đó, cũng không có ý muốn tiếp tục trò chuyện, cài nút áo khoác xong, nhìn mấy người cao tầng gật đầu một cái: “Tôi về trước, mọi người cũng tan tầm đi.”
Mấy người cao tầng vội vã đứng dậy tiễn hắn.
Mắt thấy Thích Tầm đã rời khỏi phòng họp, nhóm cao tầng lớn tuổi lúc này mới lại nhìn nhau, cười rộ lên, trêu đùa nói: “Người trẻ tuổi sắp kết hôn đúng là không giống trước, hộ lão bà đây mà.”
“Tiểu Thích tổng với vị hôn phu hẳn là có tình cảm rất tốt.”
Những lời này Thích Tầm đều nghe thấy được.
Mà hiện giờ ngồi bên mép giường, nhìn gương mặt an tĩnh ôn hòa đã say giấc của Bách Tây, Thích Tầm cong lưng, ở trên má Bách Tây hôn một cái.
Hắn thật sự cảm thấy, có thể cùng Bách Tây kết hôn, là hắn may mắn.
Giữa hai người bọn họ, trông hắn có vẻ chiếm cứ thượng phong, ỷ vào tình yêu sâu đậm của Bách Tây mà có thể muốn làm gì thì làm, nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng, người chân chính có quyền được lựa chọn là Bách Tây.
Cho dù không có hắn, Bách Tây cũng sẽ có được tương lai tốt đẹp, sẽ có những người khác xem Bách Tây như bảo bối mà nuông chiều, ôn nhu che chở.
Mà hắn thì không như thế, nếu không phải là Bách Tây, hắn cũng sẽ không hạnh phúc như vậy.
Vì vậy, là Bách Tây lựa chọn hắn.
Là Bách Tây kiên trì yêu hắn, không có từ bỏ.
Thích Tầm nắm lấy bàn tay của Bách Tây, hôn lên môi Bách Tây.
Hình bóng của hắn và Bách Tây phản chiếu ở trên tường, mơ hồ gắn bó ở bên nhau, không rời không bỏ.
Bách Tây ngủ một giấc tới hừng đông, chớp mắt nhìn lên trần nhà, không nhớ nổi bản thân đã ngủ quên hồi nào.
Cậu nhìn thoáng qua mép giường, bên cạnh không có người, nhưng đệm chăn lộn xộn biểu hiện tối hôm qua là có người ngủ ở chỗ này.
Cậu lại nằm vài phút, mới bò dậy rửa mặt, xỏ dép lê đi ra ngoài, người vẫn còn thấy buồn ngủ, vừa dụi mắt vừa bước đi rồi đụng phải Thích Tầm đang tiến vào phòng ngủ.
Bách Tây cụng đầu vào lòng Thích Tầm, được Thích Tầm ôm lấy.
“Anh chuẩn bị đi gọi em rời giường.” Thích Tầm nói: “Không nghĩ tới em đã dậy rồi.”
Bách Tây ở trong lòng Thích Tầm cọ cọ.
Cậu ngửi thấy hương vị bạc hà của kem cạo râu ở trên người Thích Tầm, vào buổi sáng có vẻ rất thoải mái mát mẻ.
Cậu hỏi: “Hôm qua anh về lúc nào vậy, em ngủ quên mất rồi.”
“12 giờ.” Thích Tầm nắm tay cậu đi về phía nhà ăn: “Mở họp trễ quá, về nhà thấy em ngủ nên không gọi em dậy.”
Thích Tầm tăng ca cũng là chuyện thường ngày, ngay cả Bách Nhược cũng thường xuyên vội đến khuya, Bách Tây tuy có chút đau lòng, nhưng cũng chưa nói cái gì, dù sao công tác và sự nghiệp đều là của mỗi người.
Hai người cùng nhau ngồi xuống ăn sáng, hôm nay dì Đinh có làm pudding với bánh quy nhỏ, để Bách Tây mang theo ăn trên đường.
Lúc ra cửa, Bách Tây không có để Thích Tầm đưa đi, mà tự mình lái xe đi làm.
Cậu giúp Thích Tầm chỉnh lại cà vạt: “Em lại không phải không biết lái xe, ngẫu nhiên chở đi là tình thú, thường xuyên thì không cần. Anh tới công ty sớm một chút, đừng đến trễ.”
Sau đó, cậu lùi lại một bước, quan sát một lúc, cười tủm tỉm khen: “Hôm nay anh cũng rất đẹp trai.”
Nếu không sao lại có câu, người đàn ông lúc chuyên tâm làm việc là hấp dẫn nhất, đặc biệt là Thích Tầm có ngũ quan tuấn mỹ lập thể, khí chất lại cao lãnh, lúc mặc tây trang giày da nghiêm túc làm việc, lực sát thương lập tức tăng cao.
Thích Tầm đối với việc Bách Tây ngẫu nhiên phạm hoa si cũng đã quen.
Hắn thường xuyên hoài nghi, Bách Tây hồi năm cấp ba yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, cũng không khỏi liên quan đến gương mặt này của hắn.
Cảm ơn mẹ đã sinh ra hắn đẹp như vậy.
Hắn kéo Bách Tây lại gần, cúi đầu hôn một cái: “Vậy anh đi trước, tan tầm nhớ rõ cùng đi xem thiết kế lễ phục kết hôn nhé.”
Bách Tây cười rộ lên: “Em nhớ rồi.”
Tới công ty, Bách Tây cầm điểm tâm mà dì Đinh làm chia cho đồng nghiệp, chỉ để lại cho mình một đĩa nhỏ, trong lúc làm việc lại thỉnh thoảng ăn một miếng, giờ nghỉ trưa cậu cũng không đi ra ngoài, chỉ ăn phần sandwich thịt gà, rồi quay lại bàn xem bản thảo.
Nhưng cậu chưa xem được hai hàng, điện thoại đã vang lên, biểu hiện cuộc gọi là Lương Tụng.
Bách Tây bắt máy, đôi mắt còn dừng trên bản thảo: “Sao vậy, có chuyện gì a?”
Lương Tụng ở bên kia hô to gọi nhỏ: “Trời ơi, cậu đoán xem tớ nhìn thấy ai?”
Bách Tây thất thần: “Ai, bạn gái cũ của cậu à? Hay là đối thủ một mất một còn trước kia từng đánh nhau với cậu?”
Lương Tụng “Phi” một tiếng: “Nếu là bạn gái cũ của tớ thì nói làm gì.”
Cậu ta cũng không dông dài, lớn tiếng nói: “Tớ thấy chính là bạn trai cũ của Thích Tầm đó!”
Bách Tây khựng lại bút trong tay.
Bạn trai cũ của Thích Tầm, ngoài Triệu Thanh Đồng ra cũng không có người khác.
Cậu thật ra lại không nghĩ tới, thế giới này lại nhỏ như vậy, Lương Tụng tùy tiện đi đường cũng có thể gặp phải.
Lương Tụng còn đang ríu rít: “Tớ ở phòng tranh gặp được anh ta, anh ta đi chung với bạn. Còn tới chào tớ nữa. Nhưng không phải anh ta đang ở nước ngoài sao, xuất ngoại nhiều năm như vậy rồi còn trở về làm gì? Sớm không về muộn không về, cố tình lại chọn lúc này, ai nhìn mà không thấy kỳ quái đâu.”
Cậu ta bùm bùm nói một tràng, Bách Tây ở bên kia lại không có phản ứng gì.
Cậu ta nghi hoặc hỏi: “Cậu có nghe tớ nói chuyện không thế?”
“Nghe thấy.” Bách Tây gợn sóng bất kinh: “Cậu gặp được Triệu Thanh Đồng, sau đó thì sao?”
“Nào có sau đó, tới với anh ta lại chẳng có gì để nói, chỉ chào hỏi mấy câu thì đi rồi.” Lương Tụng buồn bực nói: “Mà sao cậu không có kinh ngạc chút nào vậy?”
“Tại vì tớ gặp anh ta rồi, lúc đi chung với Thích Tầm.”
“Hả?!”
Bách Tây đơn giản kể chuyện cậu và Thích Tầm ở đảo Nam Đồ gặp phải Triệu Thanh Đồng thế nào.
Lương Tụng càng chấn kinh rồi.
Cậu ta lập tức bắt đầu âm mưu luận: “Anh ta chắc không phải là cố ý đi tới đó để đổ hai ngươi đấy chứ, khi không đang ở nước ngoài êm đẹp, mắc gì lại đúng lúc hai người sắp kết hôn lại xuất hiện, tớ nói với cậu, đây là tiêu chuẩn nam phụ độc ác, khẳng định là tà tâm bất tử với Thích Tầm!”
Bách Tây cười khẽ một tiếng: “Cậu bớt xem phim cẩu huyết lại đi.”
Lương Tụng không phục: “Cậu đừng có không để trong lòng, mệt tớ còn thấy lo lắng cho cậu, mà cậu không thấy ngại chút nào sao?”
“Thì cũng có chút để ý.” Bách Tây bằng phẳng nói.
Cậu buông bản thảo trong tay, cầm ly cà phê, đi vào gian trà nước rót một ly.
Cậu nói với Lương Tụng: “Nhưng anh ta có trở về hay không thì cũng là chuyện của anh ta, dù có giống như cậu nói, anh ta đúng là vì Thích Tầm mà tới, nhưng vậy thì sao, chỉ cần Thích Tầm không quan tâm đến anh ta thì không phải được rồi à. Tớ cần gì phải lo lắng.”
Lương Tụng á khẩu không trả lời được.
Nhưng cậu ta nghĩ lại, thật đúng là đạo lý.
Chỉ cần Thích Tầm là viên trứng không kẽ hở, Triệu Thanh Đồng có muốn chen vào cũng không có chỗ đặt chân.
“Nói vậy cũng đúng…… Tuy tớ với Thích Tầm quan hệ chỉ bình thường, nhưng vuốt lương tâm mà nói, gương mặt băng sương kia không giống như sẽ xuất quỹ.” Lương Tụng nói: “Ở chuyện này tớ vẫn là tán thành em rể.”
Bách Tây ‘phi’ cậu ta: “Cậu đừng có thừa cơ chiếm tiện nghi của tớ, cậu mới là em gái ấy.”
Lương Tụng nở nụ cười.
Nếu Bách Tây không thèm để ý, vậy cậu ta cũng không để tâm nhiều ở chuyện này nữa, ngược lại hỏi Bách Tây mấy ngày nữa có muốn ra ngoài đi ăn chung không.
“Được a.” Bách Tây từ gian trà nước quay về văn phòng: “Tiện thể cậu giúp tớ tham khảo lễ đường kết hôn luôn.”
Lương Tụng vẻ mặt đau khổ: “Anh hai, cậu tha cho tớ, tớ lại không có chuẩn bị kết hôn, không có kinh nghiệm đâu.”
“Không được.” Bách Tây ở chuyện này vô cùng độc đoán: “Có còn là anh em với nhau không vậy?”
Lương Tụng rất muốn trả lời, nếu không chúng ta tạm thời nghỉ chơi đi.
Nhưng cậu ta vẫn là vẻ mặt đau khổ đồng ý: “Được được được, đi đi đi.”
Bách Tây cười rộ lên, hai người lại nói đông nói tây chừng mười phút rồi mới cúp điện thoại.
Trở lại văn phòng, Bách Tây tiếp tục vừa làm việc vừa gặm bánh quy nhỏ, đối với chuyện Lương Tụng kể cho cậu cũng không để trong lòng.
Lúc ở đảo Nam Đồ nhìn thấy Triệu Thanh Đồng, cậu xác thật có hơi ghen, nhưng chỉ dấm trong chốc lát liền thôi.
Cậu đã từng ghen tị với Triệu Thanh Đồng, nhưng cũng chưa từng có quá nhiều địch ý.
Tuy không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng Bách Tây ít nhiều cũng biết Triệu Thanh Đồng người này không xấu, chỉ là tính tình có chút cao ngạo, nói chuyện thẳng thừng, thậm chí là gai góc.
Nhưng Bách Tây cũng từng nhìn thấy anh ta mang chó bị bỏ rơi đến bệnh viện, giúp học muội trả tiền thuốc men.
Có điều, dù Triệu Thanh Đồng là người tốt hay là người xấu, Bách Tây đều không muốn có gì liên quan đến anh ta.
Nhưng lúc ấy cậu cũng không ngờ rằng, có câu gọi là flag là không thể cắm bậy.
Chỉ ba ngày sau, cậu đã gặp lại Triệu Thanh Đồng.
Tuy nhiên, bầu không khí đó không hề có kiểu tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, cũng chẳng có giương cung bạt kiếm, ngược lại thấy thế nào cũng kỳ quặc.
Bởi vì, cậu vào một ngày mưa, ở một ngõ nhỏ vùng ngoại thành, nhặt được Triệu Thanh Đồng.