Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe

Chương 48: Tôi yêu anh ấy



Bách Tây vẻ mặt mờ mịt nhìn Triệu Thanh Đồng. 

Cậu không rõ tại sao Triệu Thanh Đồng lại nghĩ như vậy. 

Năm đó ở trường đại học, Triệu Thanh Đồng và Thích Tầm là cặp đôi hoàn hảo có tiếng, cậu cũng từng tận mắt nhìn thấy Thích Tầm đứng đợi Triệu Thanh Đồng tan học, dáng người tuấn tú đĩnh bạt đứng dưới khu giảng đường tựa như một bức tranh phong cảnh vậy, cũng không hề thấy phiền chút nào. 

Cậu từ bên cạnh đi ngang qua, bình tĩnh lên tiếng chào hỏi Thích Tầm rồi đi, nhưng thật ra trong lòng lại chua muốn chết, lúc trở về còn suýt khóc. 

Triệu Thanh Đồng nhìn mặt cậu, liền biết Bách Tây đang suy nghĩ cái gì. 

Dù sao cũng đã mất mặt, hắn dứt khoát nói trắng ra. 

Hắn nói với Bách Tây: “Mấy người đều cảm thấy hắn đối xử với tôi rất tốt đúng không? Muốn gì được nấy, tôi yêu cầu cái gì cũng đồng ý, cũng không có trêu ong ghẹo bướm, cũng không cãi nhau với tôi, đốt đèn lồng cũng tìm không được người bạn trai tốt như vậy.” 

Bách Tây gật đầu.

Cậu thật sự là nghĩ vậy.

Triệu Thanh Đồng trào phúng mà cười: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ như thế. Hắn thật sự rất tốt, nhưng hắn lại tốt giống như một cái người máy vậy, cậu hiểu không? Hắn sẽ không ghen, sẽ không tức giận, tôi có đi du lịch, đi cắm trại với người khác, hắn cũng không hỏi han, chỉ bảo tôi đi chơi vui vẻ. Có học muội học đệ thổ lộ với tôi, hắn cũng chỉ bình tĩnh bảo tôi tự mình giải quyết, còn chẳng thèm nhìn một cái. Hắn còn chu đáo giúp tôi suy tính cho dự định tương lai, nếu tôi tốt nghiệp xong lại làm một kẻ ăn bám, hắn đại khái cũng sẽ chăm sóc cho tôi. Nhưng tôi lại không cảm giác được bản thân đối với hắn có bao nhiêu đặc biệt. Hắn giống như một cái máy vận chuyển tinh vi, hoàn mỹ mà sắm vai thân phận bạn trai.” 

Triệu Thanh Đồng nói tới đây, hốc mắt đều đỏ bừng, nhưng hắn hít sâu một hơi, nhẫn lại chút lệ ý kia. 

Mối tình thất bại năm đó vẫn luôn quấy nhiễu hắn đến tận bây giờ. 

Nhưng hiện tại nói ra rồi, hắn ngược lại cảm thấy nhẹ lòng. 

Tựa như vết thương lâu năm, cứ che đậy mãi ngược lại chuyển biến xấu rồi chảy mủ, phải nhẫn tâm cắt thịt thối xuống mới có thể giải thoát. 

Hắn nói: “Thật ra sau đó tôi cũng có suy nghĩ cẩn thận. Tôi rầm rộ theo đuổi Thích Tầm hai năm, có lẽ là hắn bị tôi làm cảm động, cảm thấy có trách nhiệm với tôi nên mới đồng ý làm bạn trai của tôi. Nhưng thứ tôi muốn không chỉ là lòng trách nhiệm của hắn, cũng không phải là sự bao dung của hắn, cái tôi muốn chính là hắn yêu tôi. Chuyện này có gì sai sao?” 

Lúc hắn nói những lời này, tựa như đang hỏi Bách Tây, lại như đang hỏi chính mình của bốn năm trước. 

Bách Tây không thể trả lời vấn đề này.

Ngay từ đầu, cậu còn ôm tâm thái chê trách mà nghe Triệu Thanh Đồng nói, nhưng càng nghe nhiều, trong lòng cậu cũng càng trầm, tựa như bị thứ gì đè nặng. 

Cũng may, Triệu Thanh Đồng cũng không cần cậu trả lời. 

Triệu Thanh Đồng lại nói: “Tôi vốn cũng không phải bởi vì muốn xuất ngoại mà cùng hắn chia tay, tôi chỉ là cố ý cãi nhau với hắn, muốn xem thử hắn có thể nhường nhịn tôi đến đâu. Sau lại cùng người khác hôn môi cũng là vì muốn làm hắn tức giận, tôi muốn đánh cuộc một lần, nếu như hắn có ý muốn níu kéo tôi lại dù chỉ một chút, tôi cũng sẽ không từ bỏ.” 

Hắn nói đến đây thì dừng lại.  

Hắn chớp chớp mắt, trước mặt vẫn là đại sảnh truyền dịch ầm ĩ, mấy đứa trẻ đang chạy nhảy, hộ sĩ đang thấp giọng trấn an người bệnh, nhưng thời gian giống như bị dừng lại trong nháy mắt, rồi quay về mùa hè của hơn bốn năm trước, ve kêu xôn xao, mặt cỏ xanh thẳm, hắn cố ý ở dưới lầu ký túc xá hôn môi với người khác, xoay người lại nhìn thấy Thích Tầm sắc mặt tái xanh.  

Nhưng dù ở thời điểm đó, Thích Tầm cũng không mất đi phong độ, mà chỉ nói với hắn một tiếng: “Quấy rầy.”  

Sau đó, xoay người rời đi. 

Triệu Thanh Đồng nhắm mắt, lại ngẩng đầu, hắn lại từ hơn bốn năm trước mùa hè quay về, về lại bệnh viện này. 

Hắn nhìn Bách Tây, cũng từ trong ánh mắt Bách Tây nhìn thấy chính mình. 

Hắn nhẹ giọng nói: “Tôi thua cuộc, hắn không chọn tôi.” 

Hắn thua thật thảm hại, sau đó nghĩa vô phản cố mà đi rồi.

Mấy năm nay, hắn ở nước ngoài cũng có quen người khác, họ cũng rất nhiệt tình với hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó. Cứ thế mà bốn năm trôi qua, hắn cảm thấy bản thân đã đủ trưởng thành, nên mới quyết định về nước, muốn nhìn xem Thích Tầm muốn kết hôn với ai. 

Hắn rất tò mò, thứ mà năm đó hắn không có được, vậy người sắp kết hôn với Thích Tầm có được sao? 

Hiện tại, hắn nhìn thấy Bách Tây. 

Bách Tây không thay đổi nhiều so với hồi còn ở trường, vẫn xinh đẹp, ôn nhu, nhưng chẳng khôn khéo chút nào, vẫn còn chút ngây ngô, lại rất khó làm người ta chán ghét. 

Hắn nhìn thấy nhẫn kim cương trên tay Bách Tây, là nhẫn đính hôn, hắn cũng nhìn thấy nó ở trên tay Thích Tầm. Hắn cho rằng chính mình nhiều ít cũng sẽ thấy tức giận hoặc không cam lòng, giống như lần gặp mặt ở hải đảo vậy. 

Nhưng trong lòng hắn chỉ có một chút buồn bã.

Hắn nhìn Bách Tây cười cười: “Bây giờ, tôi thật sự đã buông bỏ rồi, Thích Tầm cũng không còn hoàn hảo như trong ký ức của tôi nữa, ít nhất đối với tôi mà nói là không hoàn hảo. Tôi vẫn chưa chúc mừng cậu đính hôn, tuy thân phận này của tôi có hơi xấu hổ, nhưng những lời này là thật sự. Nói thật, Thích Tầm lại có thể gặp được chân ái, còn kết hôn, tôi cũng rất kinh ngạc.” 

Bách Tây lại không biết phải trả lời thế nào, hai chữ chân ái này, nghe tốt đẹp biết bao, nhưng cậu lại không dám nhận. 

Bởi vì cậu cũng từng cảm thấy, Thích Tầm đối với Triệu Thanh Đồng là chân ái. 

Cũng vì thế, cậu đã từng rất ghen tị với người đang ngồi trước mắt cậu đây, cũng từng thầm oán trách hắn tại sao lại vứt bỏ Thích Tầm. 

Nhưng nghe xong những lời mà Triệu Thanh Đồng nói, cậu mới biết được một mặt khác của đoạn tình cảm này.

Điều này làm cậu cảm thấy thật phức tạp, thậm chí còn có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. 

Cậu không cảm thấy đắc ý gì cả. 

Bởi vì, cậu quá hiểu rõ cảm giác lo được lo mất này. 

Lúc cậu nhận lấy nhẫn cầu hôn của Thích Tầm, cậu cũng từng nghĩ tới, Thích Tầm rốt cuộc yêu cậu bao nhiêu. 

Nhưng cậu vẫn là không nhịn được, nói: “Anh không nên làm vậy với anh ấy.” 

Cậu nghiêm túc nhìn Triệu Thanh Đồng: “Có lẽ Thích Tầm không phải là một người yêu tốt, nhưng hắn cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, anh không nên cho hắn một kết thúc khó xử như vậy.” 

Dù sao, đó cũng là mối tình đầu của Thích Tầm. 

Thích Tầm từ trước đến nay rất kiêu ngạo, cho dù kết cục có thảm thiết, trong lòng có hậm hực, nhưng cũng sẽ không nói ra nửa lời. 

Triệu Thanh Đồng sửng sốt, nhưng hắn cũng thừa nhận rất nhanh: “Cậu nói đúng.” 

Hắn của năm đó thật sự là trẻ tuổi nông nổi, nếu là hiện tại, có lẽ hắn sẽ không chọn cách giải quyết tệ hại như vậy. 

Hắn nhìn Bách Tây cười: “Cho nên tôi sẽ không quấy rầy hắn, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Tôi từng liều mạng theo đuổi hắn, lúc bắt được hắn cũng rất có cảm giác thành tựu, nhưng sau đó tất cả lại chứng minh rằng hai người chúng tôi không hợp với nhau.” 

Bách Tây nhìn vào mắt Triệu Thanh Đồng. 

Cậu cảm giác được lời Triệu Thanh Đồng nói là thật lòng. 

Có lẽ lúc gặp lại ở hải đảo, Triệu Thanh Đồng cũng mới vừa gặp lại Thích Tầm, tâm vẫn còn quyến luyến, nhưng hiện tại, Triệu Thanh Đồng đã có thể bình thản tự nhiên, giống như đã thật sự buông bỏ. 

Cậu gật gật đầu: “Ừ, tôi tin anh.”

Triệu Thanh Đồng thật là chịu không nổi, hắn lấy khăn giấy mà Bách Tây đưa cho để lau mắt, dù chẳng có nước mắt. 

Trước lúc hắn về nước, có đánh chết hắn cũng chẳng ngờ rằng, hắn sẽ cùng vị hôn phu của Thích Tầm, hữu hảo mà ngồi nói chuyện với nhau. 

Hắn còn tâm sự với Bách Tây về chuyện cũ. 

Nhưng nói ra rồi, hắn cũng thoải mái nhiều. 

Nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi Bách Tây: “Tính cậu mềm như vậy, thật sự sẽ không bị ăn hiếp sao, cậu đối với ai cũng không có phòng bị như vậy à?” Hắn nói đến đây lại ngừng một chút, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ Thích Tầm lại thích kiểu này?” 

Vậy cũng khó trách hắn và Thích Tầm không dài lâu được. 

Nỗi bi xuân thương thu về Thích Tầm cũng biến mất, hắn lại bắt đầu dâng lên dục vọng bát quái. 

Hắn tò mò hỏi Bách Tây: “Hai người là như thế nào ở bên nhau, cậu theo đuổi hắn?” 

Bách Tây cứ cảm thấy phong cách này không đúng chỗ nào…… Quan hệ của hai người họ thật sự thích hợp để nói chuyện này sao? 

Nhưng cậu vẫn là thành thật lắc đầu. 

Triệu Thanh Đồng trừng to mắt: “Chẳng lẽ là Thích Tầm theo đuổi cậu?” 

“Cũng không phải.”

Bách Tây ngắn gọn giải thích: “Hắn ngẫu nhiên biết được tôi yêu thầm hắn 6 năm, bị tôi đả động, cảm thấy có thể quen nhau thử xem, không chừng chúng tôi sẽ hợp nhau. Kết quả thử thử, liền kết hôn.” 

Cậu cũng không biết bản thân tại sao lại muốn nói với Triệu Thanh Đồng chuyện này. 

Nói ra cũng thấy hơi xấu hổ. 

Này ngược lại giống như đang trao đổi bí mật vậy.

Nhưng cậu vẫn là nhìn Triệu Thanh Đồng, cười: “Tôi cũng không có đặc biệt như anh nghĩ đâu.”

Vẻ mặt Triệu Thanh Đồng càng phức tạp.

Hắn không nghĩ tới sẽ là đáp án này, này cũng đâu có khác gì hắn của năm đó?

Hắn lại không nhịn được, hỏi: “Vậy tại sao Thích Tầm lại muốn kết hôn với cậu?”

Bách Tây nói: “Tôi cũng không biết, có lẽ là vì chúng tôi thật sự hợp nhau, ở bên nhau rất vui, mà hắn cũng đã tới tuổi thành gia lập nghiệp.” 

Gương mặt Triệu Thanh Đồng càng vặn vẹo, phải nhịn lắm mới không buột miệng thốt ra lời thô tục về tiền nhiệm. 

Hắn hỏi: “Vậy còn cậu, tại sao cậu lại đồng ý kết hôn với Thích Tầm?” 

Lần này, Bách Tây lại trả lời rất nhanh: “Bởi vì tôi yêu anh ấy.” 

Vừa nhắc tới Thích Tầm, cậu lại không tự giác nở nụ cười, ánh mắt cũng đặc biệt ôn nhu, vừa nhìn là biết đang đắm chìm trong bể tình, mi mắt cong cong, má lúm đồng tiền cũng như ẩn như hiện. 

Cậu nói: “Lúc hắn nhìn tôi cười trông rất đẹp, tôi luyến tiếc từ chối hắn.” 

Triệu Thanh Đồng trợn mắt há mồm.

Hắn đánh giá Bách Tây từ trên xuống dưới một lần, cảm thấy trên người cậu phảng phất như toả Phật quang, chính là kiểu phổ độ chúng sinh. 

Hắn ngồi liệt trên ghế, vô ngữ cứng họng nhìn Bách Tây, mãi một lúc lâu sau mới thầm nói: “Cậu ngốc muốn chết.” 

Bách Tây không phục, vừa định nói gì đó thì lại nghe thấy Triệu Thanh Đồng nói tiếp câu sau. 

“Nhưng chính là cậu như vậy, mới thích hợp cùng Thích Tầm ở bên nhau.” Triệu Thanh Đồng thật lòng nói: “Có thể gặp được cậu, là hắn may mắn.” 

May mắn đến nỗi hắn còn cảm thấy ghen tị.

Cơn giận của Bách Tây lại ‘biu’ một cái, biến mất.

Nhìn Triệu Thanh Đồng cũng thuận mắt không ít.

Bách Tây bồi Triệu Thanh Đồng ngồi truyền nước, tâm sự xong, cậu và Triệu Thanh Đồng cũng không thấy xấu hổ nữa, hai người dù gì cũng là bạn học cũ, vẫn có thể cùng nhau tâm sự chuyện thời đại học. 

Chờ đến lúc truyền nước xong rồi, Bách Tây vốn định chở Triệu Thanh Đồng về nhà, lại bảo hắn liên lạc bạn bè hoặc người nhà tới chăm sóc. 

Nhưng Triệu Thanh Đồng giống như dính lấy cậu, vừa rút ống tiêm ra đã đúng lý hợp tình nói: “Tôi đói bụng.” 

Bách Tây: “?”

Triệu Thanh Đồng biết Bách Tây ăn mềm không ăn cứng, yếu ớt ho khan hai tiếng: “Cậu cũng chở tôi tới bệnh viện rồi, lại bồi tôi đi ăn một bữa cơm cũng đâu có sao, bây giờ tôi làm gì cũng không có tiện.” 

Bách Tây: “…… Anh đừng có mà được nước lấn tới.”

Nhưng nửa tiếng sau, cậu vẫn là thuê xe lăn của bệnh viện, mang Triệu Thanh Đồng đến một quán ăn Quảng Đông ở cạnh cửa bệnh viện. 

Trong lúc gọi món, Bách Tây vẫn luôn mặc niệm, xem như hành thiện tích đức đi. 

Triệu Thanh Đồng thì vẫn ngồi cười tủm tỉm. 

Nhưng cậu không nghĩ tới, lúc ngồi đợi đồ ăn lên bàn, cậu lại nhận được điện thoại của Thích Tầm, Thích Tầm tăng ca xong, hỏi cậu đang ở đâu, có muốn ăn khuya hay không, hắn sẽ mua về cho cậu một phần. 

Bách Tây nhìn tô xá xíu vừa được mang lên ở trước mặt, lại nhìn Triệu Thanh Đồng ngồi đối diện, đột nhiên cảm thấy điện thoại này có chút phỏng tay. 

Cậu nhất thời thấy khó xử, không biết có nên nói thật với Thích Tầm không.

Hắn qua loa đáp: “Em đang ở bệnh viện Tân Đô 2, bồi một người bạn đi khám bệnh, thuận tiện dùng bữa luôn, anh đừng lo cho em.” 

Thích Tầm cũng không có nghi ngờ cậu, chỉ là thuận miệng hỏi: “Bạn nào vậy, đồng nghiệp à?” 

Bách Tây vừa định đáp lại một câu.

Triệu Thanh Đồng lại ở đối diện lớn tiếng ho khan: “Bách Tây, hình như chân tôi có hơi đau.” 

Lúc đầu, Thích Tầm vẫn chưa nhận ra giọng của Triệu Thanh Đồng, chỉ là cảm thấy khá quen tai. 

Nhưng hắn cũng chưa tới mức bị bệnh hay quên, hoãn vài giây, hắn liền đoán được đối diện là ai. 

“Triệu Thanh Đồng?!” Hắn thấy khó tin mà hỏi lại Bách Tây: “Sao em lại ở bên cạnh cậu ta? Cậu ta làm phiền em sao?” 

Triệu Thanh Đồng nghe thấy những lời này, trợn trắng mắt. 

Bách Tây suýt nữa đã ném văng điện thoại.

Cậu trừng mắt nhìn Triệu Thanh Đồng, nhanh chóng đem ngọn nguồn sự tình giải thích cho Thích Tầm nghe. 

Thích Tầm đương nhiên biết Bách Tây sẽ không nói dối, nhưng chỉ cần nghĩ đến người đối diện là Triệu Thanh Đồng, trong lòng liền thấy bất an, cũng không biết cậu ta sẽ nói gì với Bách Tây. 

Hắn chỉ có thể dặn dò Bách Tây: “Anh lập tức đến ngay, em đừng để ý đến cậu ta nói gì.” 

Triệu Thanh Đồng thính tai thật sự, trong tiệm lại không có nhiều khách, hắn với Bách Tây ngồi cũng gần nhau, chỉ đôi câu vài lời cũng có thể đoán được Thích Tầm đang nói bậy về hắn. 

Hắn cười lạnh một tiếng, lại đổi vẻ mặt nhìn Bách Tây: “Lát nữa tôi về nhà cũng chỉ có một mình, Bách Tây, cậu có thể ở lại với tôi không?” 

Giọng của hắn không nhỏ, Thích Tầm nghe không sót chữ nào. 

Hắn bảo Bách Tây bật loa ngoài, nhịn không được cảnh cáo: “Triệu Thanh Đồng, cậu đủ rồi chưa, cứ quấn lấy Bách Tây làm gì?” 

Triệu Thanh Đồng buông đũa, khoanh tay, cười như không cười: “Tôi với Bách Tây ăn cơm thì liên quan gì tới anh, có phải anh quản nhiều chuyện quá rồi không. Bách Tây chăm sóc tôi cả một buổi chiều, đặc biệt cẩn thận, sợ tôi lạnh sợ tôi khó chịu, còn mua đồ uống cho tôi. Con người anh tuy chẳng ra gì, nhưng mắt nhìn người cũng không tệ lắm.” 

Mỗi câu nói của hắn không sai, nhưng gộp lại nghe cứ thấy vị trà hương trà.

Thích Tầm bị làm cho tức điên, mấy năm không gặp, bản lĩnh làm người khác nổi điên của Triệu Thanh Đồng so với năm đó thật đúng là chỉ có hơn chứ không kém. 

Nhưng hắn lái xe, không thích hợp cãi nhau với Triệu Thanh Đồng, đành phải nói với Bách Tây: “Anh lập tức tới liền.” 

Nói xong liền tút, treo điện thoại. 

Bách Tây trợn mắt há mồm, không rõ chuyện này sao lại phát triển thành như vậy. 

Triệu Thanh Đồng thì vẫn bình tĩnh thản nhiên, đem điểm tâm vừa được mang lên đặt ở trước mặt Bách Tây, ân cần nói: “Mau ăn a, lạnh rồi không ngon đâu.” 

Bách Tây: “……”

**********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.