Vưu Lương Hành không trả lời, Khang Thánh Triết càng cảm thấy trực giác của mình không sai, hắn nói:
"Lương Lương, có phải anh......"
"Học trưởng Vưu!"
Cô nữ sinh trong hội học sinh vội vàng từ hậu đài chạy tới, đang muốn mở miệng nói, vừa tới gần nhìn thấy Khang Thánh Triết đang dán lên người Vưu Lương Hành thì không khỏi chần chờ hỏi:
"Em có phải... ư..... quấy rầy hai người hay không?"
Khang Thánh Triết gật đầu: "Đùng vậy."
Vưu Lương Hành lắc đầu: "Không phải."
Giọng nam từ tính cùng giọng nữ yêu kiều đồng thời phát ra, làm cho khí tràng của Khang Thánh Triết bị áp xuống.
Vì vậy, cô nữ sinh thành công làm lơ Khang Thánh Triết, mang chút chờ mong, cẩn thận hỏi:
"Học trưởng, video tiết mục vừa rồi trên sân khấu em có thể gửi đăng lên QQ hay trên Weibo gì đó được không anh?"
Khi Vưu Lương Hành lên sân khấu, phía dưới không ít người giơ di động lên ghi hình, trường hợp náo nhiệt như vậy quay video là nhân chi thường tình, bọn họ còn cố ý lại đây dò hỏi ý kiến của hắn, Vưu Lương Hành cũng không thể cự tuyệt:
"Ừ"
"Thật tốt quá!"
Cô nữ sinh vui vẻ hoan hô rồi chạy chậm rời đi chuẩn bị chia sẻ tin tức tốt lành này với mọi người đang ngóng trông ngoài kia, sau khi chạy được vài bước, cô quay đầu lại, với bộ dạng muốn hỏi gì đó lại không dám.
"Làm sao vậy?" Vưu Lương Hành nhíu mày hỏi.
Cô nữ sinh lập tức mở miệng, nhỏ giọng hỏi đồng thời ánh mắt cô loạn chuyển đánh giá Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết:
"Cái này.. cái này...., em muốn hỏi một vấn đề, em bảo đảm tuyệt đối sẽ không nói với người khác! Hai người có thể yên tâm, em dùng nhân cách của mình ra bảo đảm, chỉ là cá nhân em trộm hỏi một chút thôi, em xin thề nếu em để lộ ra thì mọi nam minh tinh mà em thích ngay ngày hôm sau sẽ công bố yêu đương."
"Là... là.... hai người các anh, hai người các anh có phải là đang yêu đương hay không a!"
Đây đúng là một vấn đề tuyệt diệu, Khang Thánh Triết nói ngay:
"Đúng vậy!"
Đồng thời, Vưu Lương Hành cũng đáp: "Không phải."
Lập tức sắc mặt Khang Thánh Triết suy sụp, còn biểu tình của Vưu Lương Hành thì nhàn nhạt vẫn chìm đắm trong tâm trạng không vui. Cô nữ sinh nhìn trái lại nhìn phải, có chút khó xử hỏi:
"Rốt cuộc có hay không ạ?"
Khang Thánh Triết nói: "Đúng vậy."
Vưu Lương Hành nói: "Không phải."
Hình ảnh lại tái diễn, ánh mắt của Vưu Lương Hành lạnh lẽo hơn so với trước rất nhiều, Khang Thánh Triết bị hắn trừng mắt, lời muốn nói bị nghẹn lại, chỉ có thể ủy khuất ngậm miệng.
Lý nhí trả lời lại đáp án: "Không phải."
Biểu tình của cô nữ sinh biến đổi, không thấy vui vẻ mà ngược lại có chút thất vọng, cô vội vàng ho khan một tiếng, giảm bớt lúng túng nói:
"Ha ha ha, nếu không phải thì trong chốc lát nữa còn một vòng cuối cùng, hai người cũng tham gia một chút được không ạ? Dù sao thì bên ngoài cũng có quá nhiều người, hai người đều không ra được đâu."
Vòng chơi cuối cùng chính là vòng lựa chọn chân ái, ban tổ chức phát cho toàn bộ nữ sinh và nam sinh có mặt ở đây mỗi người một cành hoa, trước tiên là để nữ sinh tặng hoa cho nam sinh mà các cô ái mộ, sau đó lại từ nam sinh tặng hoa cho nữ sinh mình thích, nếu hai người trao đổi hoa cho nhau, tức là đã ghép đôi thành công.
Cô nữ sinh hứng thú bừng bừng phát cho Vưu Lương Hành và Khang Thánh Triết mỗi người một bông hoa hồng, dặn dò:
"Chốc lát nữa, học trưởng Vưu là người đầu tiên lên đi ạ, như vậy nhất định sẽ rất náo nhiệt."
Đóa hoa hồng đỏ sẫm, tươi đẹp, trái ngược với tâm tình héo úa của Khang Thánh Triết, hắn nói:
"Để Lương Lương lên đầu tiên vậy người sau còn có thể chơi hay không?"
Cô nữ sinh không để ý lời nói chua lè của Khang Thánh Triết mà trả lời vấn đề này một cách đứng đắn:
"Đúng là đạo lý này nha, lượt thứ nhất, chắc chắn học trưởng Vưu sẽ kéo đi một bộ phận lớn nữ sinh, những người còn lại sẽ giữ hoa lại để tặng cho nam sinh khác, nếu những nữ sinh kia có thể ghép đôi thành công thì không phải là chân ái hay sao?"
Nói có đạo lý như vậy làm Khang Thánh Triết nhất thời vô pháp phản bác.
Hắn giơ đóa hoa trong tay lên, nghẹn khuất nói:
"Là 11-11 ở đâu ra nhiều hoa hồng vậy?"
"Chỉ có 2 bông này là thật thôi, những người khác đều là bằng giấy, hội học sinh chúng tôi nghèo như vậy, nào có kinh phí..... Khoan khoan, đây không phải trọng điểm, sao lại bẻ lái sang chủ đề này rồi, dù sao cứ quyết định như vậy nhé, có được không, học trưởng Vưu?"
Vưu Lương Hành vẫn nghe chưa mở miệng, lúc này mới nói: "Ừ."
Nói xong còn nhìn Khang Thánh Triết ở đối diện khoảng 3s sau đó mới dời tầm mắt đi:
"Nhưng mà, có khả năng mọi người nghĩ sai rồi, tôi chưa chắc sẽ thu được nhiều hoa."
Khang Thánh Triết cười lạnh nói: "Không có khả năng."
Sự thật chứng minh, đúng thật là không có khả năng.
Vưu Lương Hành đứng yên tại chỗ, những bông hoa giấy trong tay hắn tăng theo cấp số nhân, càng ngày càng nhiều, người tặng hoa không chỉ là nữ sinh mà còn có rất nhiều nam sinh. Ví dụ như Lương Sở Lâm, hắn chen chúc trong đám người, vừa cùng bạn bè thi nhau thét chói tay vừa xông lên nhét hoa vào tay Vưu Lương Hành.
Người tặng hoa cho Vưu Lương Hành kỳ thật không phải muốn hắn đáp lại, chỉ là từ trước tới nay, trong toàn bộ đại học A này, Vưu Lương Hành đã sớm trở thành thần tượng của mọi người.
Khó có được cơ hội như này, cho dù có chen chúc ồn ào cũng muốn tặng hoa cho hắn.
Trong hội trường chỉ quanh quẩn những tiếng hô: "Học trưởng Vưu!!"
Khi nữ sinh đầu tiên lên tặng hoa cho Vưu Lương Hành, Khang Thánh Triết cảm thấy có chút thở hổn hển, chờ tới khi người thứ 23 lên, hắn đã tùy thời muốn tắt thở.
Tiếng hô dưới khán đài dần dần biến hóa, chuyển từ kêu tên Vưu Lương Hành thành đếm số lượng hoa hắn nhận được.
"25!!"
"26!!"
Lại có người đi lên tặng hoa cho Vưu Lương Hành, là một nữ sinh năm nhất e lệ, chân thành nói:
"Học trưởng, anh thật sự rất tuấn tú."
Vưu Lương Hành mỉm cười, đáp lại bằng cách vỗ vỗ đầu cô.
Khang Thánh Triết quay đầu giơ tay nức nở nói với nữ đồng chí trong hội học sinh kia:
"Có thấy không, tôi đây cách qua đời chỉ có một chút xíu như vậy thôi."
Nữ sinh: "...."
MC ở trên sân khấu đã giơ làm thủ thế đè lại những tiếng thét chói tai phía dưới, rồi cao giọng nói:
"28 bông! Học trưởng Vưu nhận được 28 bông hoa! Còn có người muốn đưa hoa cho anh ấy không!!!"
Thanh âm la hét lại vang vọng khắp hội trường, thần thái của Khang Thánh Triết tựa như cơ tim bị tắc nghẽn, cô nữ sinh đang định an ủi vài câu, bỗng nhiên trước mặt trống không, thân ảnh Khang Thánh Triết đã biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, một người khổng lồ cao 2 m đã vọt lên sân khẩu, đứng trước mắt Vưu Lương Hành.
Ánh đèn tụ lại, vạn chúng chú mục, Khang Thánh Triết đưa ra bông hoa hồng tươi đẹp của mình, sống lưng thẳng tắp, nói với Vưu Lương Hành:
"Anh cầm."
Trong chớp mắt, không khí trở nên yên tĩnh.
Sau đó, toàn bộ hội trường như bùng nổ.
"A a a a a a Khang Thánh Triết!!!"
"Đây là..... đây là.... đây là... trực tiếp thổ lộ sao!!!"
"Ngọa tào!!"
Bên trong biển người, sắc mặt Lương Sở Lâm trắng xanh hô lớn:
".......... Đại hỗn đản Khang Thánh Triết! Trứng thối! Đang làm gì vậy!! Cách xa Lương Lương ca của ta ra!!"
Liêu Túc ở bên cạnh thấy vóc dáng của hắn quá nhỏ, sợ người khác chèn ép hắn cho nên chỉ có thể kéo hắn tới trước người, vòng tay khoanh hắn lại:
"Tiểu Lâm Tử, cẩn thận một chút, đừng chen lên."
Phía dưới ồn ào náo nhiệt, nhưng trên sân khấu lại cực kỳ yên tĩnh, cho dù bình tĩnh như Vưu Lương Hành cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển như này, trong lòng đột nhiên bị chạm một chút, cả người có chút ngây ngốc.
Mà kẻ đầu sỏ gây tội lại tựa hồ như cảm thấy mình không làm việc gì khó lường cả, bông hoa được đưa về phía trước, hắn tiếp tục nói:
"Anh nhanh cầm."
Nếu là nam sinh khác tặng hoa cho Vưu Lương Hành mọi người sẽ không nghĩ nghiêng lệch, nhưng là Khang Thánh Triết, mọi người muốn suy nghĩ đứng đắn cũng khó, những âm thanh ồn ào như thủy triều dâng lên, Khang Thánh Triết nghe được ở phía dưới có người hô lên:
"Học trưởng, đừng nhận! Học trưởng đừng nhận, ha ha ha ha ha!!!"
Lúc này, khó khăn lắm Vưu Lương Hành mới hoàn hồn, tầm mắt hai người chạm vào nhau, trong nháy mát, trong đầu của Khang Thánh Triết trống rỗng, trong miệng nói thầm một câu.
Những người phía dưới không ai nghe rõ mà Vưu Lương Hành ở gần ngay trong gang tấc cũng không nghe được, những tiếng thét chói tai vang đầy trời, Vưu Lương Hành chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, bụng đau xót, cả người treo trên không trung, rời khỏi mặt đất.
Khang Thánh Triết hô to, sau đó vọt xuống phía dưới, đám người dưới sân khấu bị khí thế của hắn dọa sợ, phản xạ có điều kiện nhường một con đường.
Trơ mắt nhìn Khang Thánh Triết khiêng Vưu Lương Hành đi trước mắt bao người, trong đám người dần bùng nổ, hô lên:
"Khang Thánh Triết!!!"
"Đây là phạm quy!!"
Dù Khang Thánh Triết khiêng Vưu Lương Hành nhưng vẫn còn thừa tinh lực quay đầu lại lè lưỡi nói:
"Lêu, lêu, lêu!!"
Mặc kệ đám người trong hội trường có phản ứng gì, hắn nâng hai tay ôm lấy mông Vưu Lương Hành nhanh như chớp chạy đi.
Trong hội trường náo loạn thành một đoàn, không có người đuổi theo bọn họ, chỉ hô lớn hết đợt này đến đợt khác:
"Thất thần cái gì a, nhanh chụp!!!"
"Nhanh chụp đi!!!"
Lao ra khỏi hội trường như một cơn gió, Khang Thánh Triết hưng phấn quá mức, tựa như không cảm thấy trọng lượng đè nặng trên vai, chờ hắn chạy rất xa, noron thần kinh mới dần dần khôi phục lại, hắn vội vàng thở dốc, trong lòng thấp thỏm.
.... Không xong rồi.
Hậu tri hậu giác, hắn khiêng người ta chạy ra nửa ngày, mà người ta không phát ra một tiếng vàng.
Này... không phải tức giận tới sắp bùng nổ đi.......