Đối với thói quen hay yêu thích của Vưu Lương Hành, Bạch Dao tự nhận là người rõ ràng nhất thế giới, nhưng trước mắt thứ chưa bao giờ xuất hiện trong sinh hoạt của hắn như game làm cô rất kinh ngạc:
"A Lương, em chơi game từ bao giờ?"
Thanh âm của Bạch Dao không nhẹ chút nào, quang minh chính đại hỏi ra, làm biểu tình của Diêu Miêu Miêu ở bên cạnh trở nên cứng đơ, nhìn bộ dạng muốn nói lại không biết mở lời thế nào, đành phải tự chấp nhận sự thật là Bạch Dao trong 1s đồng hồ đã tự làm lộ ra việc cô trộm mở pass điện thoại của Vưu Lương Hành trong vòng mấy tháng qua.
Vưu Lương Hành nói:
"Ngày hôm qua."
Bạch Dao ừ một tiếng, tựa hồ cảm thấy đáp án này nằm trong phạm vi có thể tiếp thu, cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi giơ tay nhấn vào trò chơi Vương Giả Vinh Quang.
Diêu Miêu Miêu trợn mắt há hốc mồm nhìn, cô nhìn chằm chằm bóng dáng của Vưu Lương Hành hồi lâu, xác nhận hắn không phản ứng lại, cũng xác thật hắn không để ý đến việc Bạch Dao xem di động của hắn.
Bạch Dao: "Làm sao a? Tính tình hắn rất nóng nảy."
Diêu Miêu Miêu mờ mịt tới cực điểm:
"Vậy thì vì sao....?"
Bạch Dao tươi cười:
"Đương nhiên bởi vì chị vốn dĩ đã biết pass."
Diêu Miêu Miêu: "....."
Bạch Dao:
"Thuận tiện đây cũng nói pass của chị, hắn cũng biết."
Sắc mặt Diêu Miêu Miêu cứng đơ:
"Nhưng mà tờ giấy vừa rồi...."
Bạch Dao vẫy vẫy tờ giấy tràn ngập pass kia:
"Đứa nhỏ ngốc, nhập pass ba lần không đúng thì máy sẽ khóa, sao có thể thử 2000 lần chứ? Lừa em thôi."
Diêu Miêu Miêu: "......"
Bạch Dao cười nói:
"Em là trợ lý mới của chị, bị lừa cũng không cần nản lòng, không trách được em, chỉ tại khả năng biểu diễn của chị không để lại dấu vết a."
Diêu Miêu Miêu:
".....A, vâng, nga."
Vào ngày này, Diêu Miêu Miêu cảm nhận được sự sợ hãi từ sự chi phối sinh mệnh trong diễn kịch của Bạch Dao.
Mắt thấy phản ứng càng lúc càng trì độn của Diêu Miêu Miêu, Bạch Dao cảm thấy diễn xuất đã quá đủ, cô co người trên sô pha, nhìn màn hình di động bắt đầu load giao diện trò chơi.
Cô nhìn cấp bậc trong trò chơi, mới là cấp 1, xác thực là tân thủ, tầm mắt cô chạm vào tên trong trò chơi, bỗng nhiên biểu tình cô vặn vẹo, chẹp một tiếng rõ ràng.
Đại gia Lương Lương?
Tên gì đây....
Bạch Dao ấn vào sửa tên, nhưng để sửa tên cần phải nạp phí, Bạch Dao không chút do dự chạm vào giao diện nạp phí.
Nếu người khác cần dùng tới tiền, đại khái sẽ có chút do dự trong chớp mắt nhưng Bạch Dao thì không, cô trừ bỏ kịch bản, thứ không thiếu nhất chính là tiền, cô thuận tay nạp phí tới Vip 8, rồi cảm thấy mỹ mãn xóa bỏ cái tên "đại gia Lương Lương" trong khung thiết lập.
Người chơi bằng tiền, chính là như vậy a, muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà đổi thành tên gì thì tốt đây?
Bạch Dao trái lo phải nghĩ, trước mắt sáng ngời, rồi nhẹ nhàng gõ mấy chữ.
- --- Tiểu thiên sứ Lương Lương.
Ai da da, hay nha.
Bạch Dao thấy rất cảm động vì chính cái tên tài hoa săn sóc mà mình đặt ra, rồi vì phòng ngừa Vưu Lương Hành trộm sửa lại tên, cô mua hết các vị tướng trong cửa hàng, xác định tiền nạp không còn thừa mấy đồng mới ấn vào khu bạn tốt.
Bạn tốt trong trò chơi của Vưu Lương Hành chỉ có một người, Bạch Dao click vào lời mời xin làm bạn, chỉ mới chơi một đêm mà danh sách xin làm bạn tốt của hắn có tới mười mấy lời.
Nhiều người gửi như vậy, chỉ có thêm một người, [thanh phong trục nguyệt] kia không phải nữ sinh đi?
Không biết có quen biết hay không?
"Ăn cơm thôi."
Thanh âm Vưu Lương Hành truyền ra từ phòng bếp, Bạch Dao ngẩng đầu lên tiếng, trước khi cô thoát khỏi trò chơi, trong chớp mắt cô thuận tay chọn đồng ý hết những lời mời xin làm bạn tốt kia.
*****
Được ăn cơm Vưu Lương Hành làm là một loại hưởng thụ.
Khó được gặp nhau, Bạch Dao thập phần hưởng thụ khoảng thời gian này, hai chị em đều có thói quen ăn không nói ngủ không nói, một bữa cơm cứ an an tĩnh tĩnh trôi qua, sau khi kết thúc bữa trưa, trước khi Vưu Lương Hành chuẩn bị chạy trốn, Bách Dao đã ấn hắn ở trên sô pha.
"Chạy cái gì, chị nghiêm túc mời em, vượt qua một buổi chiều hạnh phúc cùng chị gái xinh đẹp a."
Vưu Lương Hành đứng đắn nói:
"Em cự tuyệt."
Bạch Dao:
"Thật không, thật đáng tiếc a, nguyên bản chị tính sáng mai đi, nghe em vừa nói như vậy đột nhiên cảm thấy chân thật nặng a, đêm mai mới đi."
Vưu Lương Hành lập tức ngồi xuống:
"Em không đi đâu hết."
Bạch Dao cười ha ha, ngả thân mình tìm tư thế dễ chịu nằm trên đùi Vưu Lương Hành, nhàn rỗi không có việc gì, cô lại lần nữa cầm lấy di động của hắn, do dự nhìn một lượt các ứng dụng cuối cùng chọn vào Vương Giả Vinh Quang.
Không bằng thừa dịp này thử chơi game một chút.
Nói đến trò Vương Giả Vinh Quang này, gần đây cô thật có duyên với nó, công ty cô có thông báo vài ngày nữa cô có hợp đồng phát sóng trực tiếp chơi game vì vậy cô phải cùng streamer của trang web kia luyện tập chơi game.
Nhưng mà tuy rằng phải phát sóng trực tiếp nhưng cô chỉ nghe nói qua trò chơi này, chưa từng chơi lần nào, là một tay mới hoàn toàn.
Đối với những sự tình bên ngoài trừ diễn kịch ra Bạch Dao luôn không có hứng thú, sau thông báo từ công ty cô cũng tính học tập với streamer của trang web kia nhưng hiện tại phát hiện Vưu Lương Hành cũng chơi game, đột nhiên cô sinh ra hứng thú rất lớn đối với trò Vương Giả Vinh Quang này.
"Chị thử chơi trò này xem sao, A Lương, em dạy chị một chút đi."
Vưu Lương Hành bất đắc dĩ gật đầu nói:
"Được rồi."
Tài khoản của Vưu Lương Hành mới vừa vượt qua giáo trình của tân thủ, dạy cho Bạch Dao cũng chỉ có thể tay cầm tay mà giảng, dựa theo kinh nghiệm ngày hôm qua hắn nói đại khái các thao tác, vừa dạy vừa xem nhẹ cái tên hiện trong trò chơi vô pháp nhìn thẳng kia, hắn tổng kết lại nói:
"Cứ như vậy thôi, rất đơn giản."
Bạch Dao cũng không phải thực hiểu nên dứt khoát nói:
"Chơi một ván trước đi."
"Được."
Bạch Dao chuẩn bị ghép đội thì trong giao diện nhảy ra một tin tức mới, có người mời Vưu Lương Hành tổ đội.
"Ta thích chạy bộ? là ai?"
Vưu Lương Hành nói:
"Bạn cùng phòng."
"A, là người tên Liêu Túc đi."
Bạch Dao nắm rõ ràng tình huống bên người Vưu Lương hành, cô ấn vào đồng ý, hai người rất nhanh tổ đội, Bạch Dao lại ấn vào icon nghe trong tổ đội, sau khi âm thanh sàn sạt qua đi, một giọng nam khàn khàn truyền tới.
"Lương ca! Thế nhưng cũng online a! ha ha ha ha ha ha tiểu thiên sứ Lương Lương là sao a! Tên gì thế này, nguyên lai cậu thích loại phong cách này sao! ha ha ha ha!"
Liêu Túc nói rất nhiều, vừa mở miệng liền trào phúng phẩm vị của mình, trong nháy mắt Bạch Dao mất đi ý trả lời hắn **, cô tắt mic nói, chỉ có để công năng nghe.
Không được đáp lại, Liêu Túc lại lớn giọng kêu lên:
"Không phải chứ Lương ca! Chỉ có hai người mà cũng không nói lời nào sao, quá mức a!"
Tuy nói vậy nhưng trong thanh âm của Liêu Túc không thấy có chút tức giận nào, hiển nhiên đối với những tình huống như này đã tập mãi thành thói quen.
"Này, thôi thôi, không mở thì không mở, cậu về nhà rồi phải không? Ăn cơm chưa? Tôi mới vừa ăn cơm xong, onl để nâng cấp cho nick nhỏ, vừa lúc hai người chúng ta cùng nhau thăng cấp, tốc độ càng nhanh a, hắc hắc hắc, cùng chơi game với Lương ca, thăng cấp là điều chắc chắn!"
Tối hôm qua người nào còn chê Vưu Lương Hành chơi quá tốt, lúc này đã quên sạch sẽ, thật là phù hợp với tác phong của Liêu Túc.
Khi ghép đội Bạch Dao nhíu mày hỏi:
"Hắn đánh thế nào?"
Vưu Lương Hành nghĩ nghĩ:
"Cũng được."
Vì cũng được kia nên tạm thời Bạch Dao tha thứ cho hắn, cô thử thao tác những kỹ năng mà Vưu Lương Hành dạy cho cô, di chuyển ở tay trái, kỹ năng ở tay phải, sau khi âm thanh nhắc nhở "hoan nghênh đi vào Vương Giả Vinh Quang" cô bắt đầu di chuyển vị tướng của mình nhảy nhót đi ra ngoài.
Cô chọn Đát Kỷ, một vị tướng có thao tác khá dễ dàng, uy lực không yếu, kỹ năng nhẹ nhàng là một pháp sư da giòn.
Pháp sư luôn luôn đi trung lộ, thấy Vưu Lương Hành chọn pháp sư Liêu Túc yên tâm lớn mật chọn xạ thủ, hắn mới chỉ thao tác vị tướng Lỗ Ban chân ngắn của hắn bước xuống đường dưới thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một âm thanh nhắc nhở.
[first blood!!]
Đối phương đoạt được một mạng.
Liêu Túc chép miệng, trong lòng thầm mắng một tiếng, đồng thau rác rưởi, nhưng vừa giương mắt lên nhìn thì lập tức đầu óc chợt ngốc.
Này????
Cống hiến một mạng cho đối phương là Vưu Lương Hành?
Điều quan trọng nhất chính là hắn không phải bị tướng của đối phương đánh chết mà là bị tháp bắn chết!
Vẻ mặt Liêu Túc mờ mịt, hắn nhìn bản đồ nhỏ kia, đường giữa không có một bóng quân địch, người đi rừng của đối phương cũng không có tới bắt đầu người, Vưu Lương Hành thế nhưng ở cái tình huống không địch nhân bị tháp chọc chết.
Liêu Túc vội vàng nói:
"Mẹ ơi, Lương ca ơi, cậu làm sao thế! Chậc chậc chậc, mạng internet ở nhà cậu không bằng mạng cùi ở trường hay sao!"
Trong giây lát, Đát Kỷ sống lại lần thứ hai, Liêu Túc nhìn vị tướng kia thông thuận đi ra khỏi dòng suối sinh mệnh, cũng thấy yên lòng nhưng vài giây sau, âm thanh chiến bại lại vang lên ở đường giữa.
[an ally has been slain!]
Liêu Túc mờ mịt nhìn qua, tướng Chân Cơ của đối phương vẫn đầy máu đang bồi hồi ở đó, còn Đát Kỷ bên ta thì đã phơi thây từ lâu.
"??? Lương ca??? Mạng nhà cậu yếu vậy sao?"
Internet nhà Vưu Lương Hành không có vấn đề gì, có vấn đề ở đây là thao tác của Bạch Dao.
Trên thực tế, cũng không phải Bạch Dao ngu ngốc hay chậm chậm, mà thao tác của cô đây kỳ thật là ma mới chưa từng trải qua giáo trình giảng dạy, Vưu Lương Hành kia là tình huống đặc thù, như Bạch Dao đây mới là tình huống bình thường a.
Bạch Dao mờ mịt nói:
"Vì sao chị lại chết!"
Vưu Lương Hành:
"Chân Cơ kia đánh chị, chị đứng bất động."
"Vậy vừa nãy thì sao?"
"Tháp bắn chị, chị phải để cho lính đi trước."
Bạch Dao gật đầu, thao tác Đát Kỷ hồi sinh lần thứ ba, cô hoàn toàn không hiểu cách đi, người vừa mới tới đường giữa đã bị tháp và người của đối phương thu hoạch.
"Tại sao người kia có thế tới đánh chị mà tháp bên ta không bắn a?"
Vưu Lương Hành: "Có bắn."
"Vậy tại sao chị lại chết?"
"Tốc độ người kia đánh nhanh hơn so với tháp bắn."
Một trận chiến quanh quẩn lục đục những tiếng thông báo tử vong tới khi trò chơi kết thúc, Bạch Dao tặng 15 cái đầu người, mà ma mới bị chết nhiều như vậy phần lớn sẽ lùi bước, nhưng Bạch Dao càng đánh càng hăng, chết nhiều nhưng vẫn thẳng người đĩnh ngực đi về phía trước.
Cuối cùng may mắn có Liêu Túc lấy 10-22 số đầu người để lật ngược hướng gió miễn cưỡng có thể dành thắng lợi.
Cả ván chơi tâm tình Liêu Túc có thể nói là quá thoải mái đi, ngay từ đầu hắn cho rằng mạng network card của người kia có vấn đề sau khi vô số lần vây xem Đát Kỷ tặng đầu người, thanh âm của Liêu Túc đều thay đổi.
"Lương ca, không phải tài khoản của cậu bị trộm đi! Đừng đùa nữa, tuy rằng lần trước câu chơi làm cho tôi cảm thấy có áp lực nhưng lần này cậu đánh làm tôi có áp lực lớn hơn a!"
Đối phương vẫn không nói chuyện, qua hai giây, một dòng chữ gửi tới.
- -- Ngươi nói ít lời vô nghĩa thôi.
Câu từ này rất giống như lời Vưu Lương Hành sẽ nói.
Liêu Túc cười hắc hắc, trong giọng nói có vài phần hoang mang:
"Tiếp tục chứ?"
[Tiểu Thiên sứ Lương Lương] thoát khỏi ván chơi, sau đó rất nhanh một lời mời gửi tới, ý vị rất rõ ràng.
- -- Đánh.
Dĩ nhiên là muốn đánh tiếp, vừa mới chết thảm như vậy tuyết đối không thể kết thúc như vậy được.
Một ván mới bắt đầu, Bạch Dao là người mới, vẫn lựa chọn tướng Đát Kỷ.
Thấy Vưu Lương Hành quyết đoán 1s chọn tướng như vậy trong lòng Liêu Túc do dự nửa nọ nửa kia, đột nhiên có loại cảm giác ván vừa rồi của Vưu Lương Hành chỉ là thử một chút hiện tại mới là chuẩn bị carry - gánh team a.
Nhưng mà sự thật tàn khốc, sau khi kết thúc ván chơi, Đát Kỷ đạt 1-8-3, chết 8 lần, trợ công 3 lần, đầu người duy nhất gặt hái được kia chính là nhặt được.
"Mẹ ơi, Lương ca ơi!!!"
Liêu Túc không nói lên lời, trình độ đẳng cấp này tuy không cao nhưng không thể chịu nổi người nhiều lực lượng lớn, loạn quyền cũng có thể đánh chết được sư phụ già a, ba đồng đội được xếp vào kia cũng không được a, Vưu Lương Hành lại tặng đầu người cho bên đối phương, hắn có quen thuộc như thế nào chơi giỏi như thế nào thì ván chơi cũng mất khoảng 20 phút a.
Quá trình thực sự cực kỳ chua xót.
"Tôi biết, cậu đây là cố ý tra tấn tôi đúng không!!! Lương ca, em sai rồi, cầu xin anh đánh hảo hảo đi a a a a QAQ!"
Giao diện trò chơi yên lặng không tiếng động, đáp lại Liêu Túc là âm thanh vào ván mới.
Hắn với tâm tình phức tạp chọn tiếp tục, ván sau thành tích của Vưu Lương Hành là 1-7-2
Ván tiếp là 1-7-5
Tiếp nữa là 0-8-1
Không có kém cỏi nhất, chỉ có kém cỏi hơn!
Tuy rằng mỗi ván đều dựa vào Liêu Túc dành được thắng lợi cuối cùng, cách đẳng cấp hoàng kim chỉ một bước nhưng biểu hiện của Vưu Lương Hành tràn ngập hơi thở của đối thủ đang nằm vùng, nơi nơi chốn chốn đều là đưa phúc lợi cho đối phương.
Liêu Túc chơi mà hoàn toàn không phát ra âm thanh nào nữa, trong lòng nhập định chắc chắn hôm nay "dượng cả" ghé thăm Vưu Lương Hành, cả ngày bị hố đến nổ mạnh a!
Chơi game đã gần 2 tiếng, Liêu Túc nhìn thời gian, hỏi:
"Tiếp chứ?"
Bên kia khó khăn lắm mới trả lời, dùng tin nhắn trả lời:
"Ván cuối."
Chỉ còn một ván là có thể kết thúc sự tra tấn dài dòng này, bỗng nhiên Liêu Túc vực tinh thần dậy.
"Được được được, vào đi!"
Ý không muốn chơi nữa rất rõ ràng, Bạch Dao bĩu môi:
"Chẹp"
Cô quay đầu hỏi:
"A Lương, chị đánh rất tồi phải không?"
Vưu Lương Hành khựng lại, rồi nhàn nhạt nói:
"Không có."
Hắn không nói thật, hắn nói "không" làm Bạch Dao nhìn hắn, đánh giá một chút rồi lộ ra nụ cười nồng đậm.
"Chị phát hiện từ nhỏ em đặc biệt thân sĩ đối với nữ sinh nha, ngay cả lúc không kiên nhẫn nhưng khi người khác mở miệng nói chuyện em cũng kiên nhẫn nghe người ta nói xong."
Bạch Dao dừng lại, nhịn không được nhào vào lòng Vưu Lương Hành.
"Em quả thực chính là Tiểu Thiên Sứ a!!! Chị thích em muốn chết a!!!"
Vưu Lương Hành không trốn thoát được chỉ có thể mặc Bạch Dao ôm ôm, trong lúc này ván mới bắt đầu đi vào ghép đôi, Bạch Dao hoàn hồn, vẫn lựa chọn Đát Kỷ.
Trò chơi bắt đầu như bình thường, như những ván trước, nhưng sau khi Bạch Dao chọn tướng xong, bỗng nhiên có người đánh chữ nói:
- ---- Ta muốn Đát Kỷ.
Bạch Dao không trả lời, người kia lại đánh chữ nói
- ---- Lương gì đó, cho ta Đát Kỷ đi.
Nếu là bản thân Vưu Lương Hành chơi, có khả năng hắn thông cảm đổi tướng khác nhưng Bạch Dao thì không, cô không có khả năng, cô không trả lời lại, mà nhanh chóng xác nhận, người kia ngừng một chút, chọn một pháp sư khác là Vương Chiêu Quân.
Không khí có chút xấu hổ, Bạch Dao không để ý, cô thao tác Đát Kỷ nhẹ nhành đi tới đường giữa, nhưng vừa đi được vài bước, Vương Chiêu Quân kia cũng đi về đường giữa, còn không ngừng đưa tín hiệu.
- ---- Lui lại!
- ---- Lui lại!
Đây là muốn cướp đường giữa.
Hai pháp sư cùng nháo ở đường giữa thì ai cũng đều không tốt, khẳng định một người phải đi sang nơi khác, Bạch Dao như không thấy tín hiệu kia, cứ tiêu diệt lính ở đường giữa, Vương Chiêu Quân kia lại phát ra 5-6 lần tín hiệu, Bạch Dao vẫn không đi, Vương Chiêu Quân kia lòng vòng trái phải, cuối cùng đi xuyên qua đường rừng chạy lên đường trên.
Bạch Dao nâng lên khóe miệng còn phát ra một tiếng hừ, Vưu Lương Hành nghiêng đầu nhìn nhìn, thần sắc không khỏi hiện lên sự bất đắc dĩ.
Hồi lâu đường giữa không thấy địch nhân xuất hiện, trong màn hình Đát Kỷ phóng từng cái từng cái kỹ năng vào tháp phòng ngự, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm thô bạo của Liêu Túc.
"Ta ***!"
Kèm theo đó là thanh âm nhắc nhỏ của trò chơi.
[first blood!]
Người chết chính là tướng bên ta, là Liêu Túc người carry - gánh team 5 ván liền...... vậy mà bị đối phương thu một mạng.
Không đợi Bạch Dao hỏi, Liêu Túc bắt đầu lớn tiếng gào lên:
"***! Chơi ván cuối a! Gặp một đám chơi trò bẩn này, một đám người ôm đoàn âm ta!"
Lời này như sự bắt đầu, không đến 10s sau, trên đường trên Vương Chiêu Quân kia rất nhanh cũng bị đối phương sóng sát, Liêu Túc sống lại đi tới đường dưới không lâu cũng bị đối phương lấy phương thức ôm đoàn, cả đám người vây một mình hắn lấy thủ cấp.
Liêu Túc càng lúc càng tức giận:
"A ta ***! Chơi game còn chơi bẩn như vậy, thật ghê tởm!"
Không bao lâu, tỉ số đầu người là 2-9, bên ta bị đối phương đè lên đánh, khi trò chơi đang diễn ra, đột nhiên đối phương đánh chữ nói:
- --Sáu phút, nhanh đưa đầu người.
Ngữ khí không kiên nhẫn còn cực kỳ kiêu ngạo.
Liêu Túc chỉ nhìn lướt qua tựa như đổ dầu vào lửa, đối phương thấy không được đáp lại, lần thứ hai đánh chữ:
- --- Có thấy lãng phí thời gian không?
Liêu Túc giận đến bật cười, đánh chữ trả lời:
- --- Thắng lại nói đi, khoác lác ai chẳng làm được.
Đối phương trả lời rất nhanh lại:
- --- Một đám thất bại....
Bị đối phương khiêu khích như vậy, vô luận là ai đều không chịu nổi, tuyệt đối không có khả năng đầu hàng, Liêu Túc mang theo lam và máu nhanh chóng đi ăn điểm, đồng đội mỗi người đều đánh rất nghiêm túc, nhưng mà đối phương lại sử dụng đấu pháp lấy nhiều đánh một, tình huống không thể xoay ngược lại bị đối phương liên tiếp bắt được đầu người.
Áp lực tới đỉnh điểm, đối phương lại nói:
- --- Sao không thấy tiếng rồi? Ha ha nhanh đầu hàng rồi đi.
Tình huống rất khó để lật ngược, Đát Kỷ của Bạch Dao chết một lần lại một lần, tháp đường giữa bị phá hủy nhanh nhất, rất nhanh bị đối phương đẩy lên công chiếm.
Không thể nói Bạch Dao đánh không tốt, trên thực tế, so với mấy ván trước, đây là lần Bạch Dao phát huy tốt nhất đầu nhập nhất.
Nhưng dù nghiêm túc như thế nào cũng không thể cùng cấp với thực lực được, Đát Kỷ lại một lần nữa chết trên tay đối phương, không khí bên ta kém tới cực điểm, rốt cuộc vị Vương Chiêu Quân kia tích lũy oán khí đã bùng nổ.
Vương Chiêu Quân bên ta: ----- Đát Kỷ kia ngươi có thể đừng tặng mạng cho đối phương được hay không! ngươi không thể đứng yên đúng không!!!
Vương Chiêu Quân bên ta: ----- Đánh như vậy còn không biết xấu hổ đoạt tướng!!! Còn đoạt đường giữa!!!
Vương Chiêu Quân bên ta: ---- Chơi game sự nhất loại người như ngươi!!!! Dứt khoát đầu hàng đi!!!
Mấy giờ chơi game này, dù Bạch Dao biểu hiện không tốt nhưng không gặp phải tình huống bị đồng đội mắng, hiện giờ bị địch nhân khiêu khích, đồng đội lại nội chiến, động tác chơi game của Bạch Dao dừng lại, cắn răng.
Kỳ thật cô vẫn luôn nghiêm túc chơi.....
Bạch Dao cúi đầu, nhét di động vào trong tay Vưu Lương Hành, nhíu mày nói: