Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 41



41. Chương 41

Dành thắng lợi một cách vi diệu, người kinh ngạc không chỉ có Khang Thánh Triết mà ngay cả Vưu Lương Hành cũng chưa từng nghĩ đến sẽ dành chiến thắng nhẹ nhàng như vậy, cũng không phải [A Thánh] có sai lầm gì, mà là sau khi tiếp xúc, Vưu Lương Hành kinh ngạc phát hiện hắn có thể sử dụng kịch bản áp chế [KK] vừa mới sờ soạng ra trong lúc đối chiến với [A Thánh].

Không chỉ là có thể sử dụng mà là áp dụng hoàn toàn!

Vốn dĩ hắn cũng không ôm hy vọng lớn đối với những ý nghĩ vừa nghiên cứu ra kia, hắn chỉ tính chăm chú hết sức đối chiến với A Thánh một ván, không nghĩ sau lần đối mặt thứ 2, hắn càng thấy cách chơi của A Thánh càng quen thuộc, bán tín bán nghi hắn thử dùng, ngoài ý muốn rất thuận lợi bắt được.

Loại trùng hợp này thật sự kỳ diệu quá mức đi.

Trong lúc Vưu Lương Hành vẫn còn kinh ngạc, thì A Thánh đã gửi một tin tức mới: 

- ---- Tiếp, tiếp tục solo.

- ---- Công Tôn Ly.

Chọn tên chọn tướng, giống hệt cách nói chuyện của Vưu Lương Hành vừa rồi, hiển nhiên vị này cũng giống hắn, thua 1 ván tuyệt đối không chịu dừng, hai người nhanh chóng mở một ván khác.

Thời gian cả một đêm, Vưu Lương Hành đều bận rộn thao tác Công Tôn Ly, hai người khó phân thắng bại, nửa thắng nửa thua, thời gian một ván game kéo càng lúc càng dài, đến ván cuối cùng, thế nhưng solo suốt 20 phút.

Đã gần 1 giờ sáng, Vưu Lương Hành mới nhìn đồng hồ trả lời:

- ---- Cậu nên đi ngủ.

[Động cũng không muốn động]: ---- Nên ngủ, nhưng không muốn ngủ. Đánh tinh thần.

Thời gian quen biết càng dài, phương thức giao lưu càng tùy ý, Vưu Lương Hành cong môi, trực tiếp trả lời: ---- ngủ ngon. 

Ngón tay động một cái, rời khỏi Vương Giả Vinh Diệu.

Bất quá 2 giây sau, WeChat của Vưu Lương Hành vang lên, A Thánh gửi tin nhắn.

[A Thánh]: ---- thoát nhanh như vậy sao? [lãnh khốc, vô tình, vô cơ gây rối]

Không chờ Vưu Lương Hành trả lời, tin nhắn tiếp theo đã đến: 

- ---- Đúng rồi, ngày mai lúc bạn dậy bạn gọi tôi một chút nhé!

Nhìn cách làm việc và nghỉ ngơi của [A Thánh], không tới giữa trưa thì không rời giường, Vưu Lương Hành không khỏi thấy kỳ quái nên hỏi:

- ----- Cậu có chuyện gì?

[A Thánh]: ----- Tôi và bạn sẽ cùng nhau chạy bộ buổi sáng.

Người thích ngủ tới trưa đưa ra việc muốn dậy sớm là chuyện thực sự hiếm lạ, tuy rằng từ nhỏ tới giờ Vưu Lương Hành có thói quen tốt đẹp là tự thân vận động nhưng có thể thấy được tập tính của kẻ lười từ trên người Bạch Dao, dậy sớm phảng phất như lột một tầng da vậy, tại sao A Thánh lại không duyên không cớ đưa ra ý muốn dậy sớm.

- ---- Vì sao?

[A Thánh]: ----- Ư.... Tôi sợ không thể cao được đi. [cười điên cuồng].

Gửi liên tiếp biểu tình cười ầm lên, vượt qua phạm vi lý giải của Vưu Lương Hành, đây đã là lần thứ 2, nhưng Vưu Lương Hành không quá để tâm đến, theo thói quen không quá miệt mài theo đuổi cái gì, hắn trả lời: ---- Oh.

Sau khi đơn giản cáo biệt, hắn buông di động xuống, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, sau khi nhắm mắt mơ màng một chút, Vưu Lương Hành chợt nhặt di động lên, download cài đặt Manh Miêu TV.

Đây là lần đầu tiên hắn tải app liên quan tới livestream, sau khi cài đặt xong, Vưu Lương Hành dùng tài khoản buổi chiều đã đăng ký để đăng nhập vào, tìm [KK] streamer về game ấn chọn chú ý.

Tên tài khoản của hắn chỉ là một chuỗi con số mà hệ thống tự động phân phối, Vưu Lương Hành đổi thành [Đoan chính] tên WeChat của mình, làm xong hắn mới tắt di động nặng nề nhắm mắt lại.

Giữa lúc nửa tỉnh nửa ngủ, Vưu Lương Hành mơ mơ màng màng nhớ tới bộ dạng trước kia của Liêu Túc khi nói đến streamer hắn thích.

"Lương ca, tôi nói sự thật a, từ sau khi xem livestream của KK, tôi cảm thấy trình độ của mình bay lên thẳng tắp! KK chính là đèn chỉ đường trong nhân sinh của tôi, bạn thân của tôi ơi! Xem live của hắn xong, có rất nhiều lợi ích nha! A...... Đây có thể chính là ma lực của đại thần đi?"

Vưu Lương Hành cảm thấy Liêu Túc tung hô có chút quá, nhưng...... vẫn là có chút đúng đi...

*** 

Rạng sáng ngày tiếp theo, Vưu Lương Hành tỉnh dậy đúng giờ, dù hắn làm việc hay nghỉ ngơi cũng đúng theo khuôn phép đặt ra, đồng hồ sinh học còn chuẩn hơn so với đồng hồ báo thức, sau khi mở mặt ra không chút nào dây dưa không muốn rời giường đệm mà đứng dậy rửa mặt.

Vừa mới lau đi những giọt nước trên khuôn mặt, hắn nhớ tới việc tối hôm qua, hắn cầm di động ấn vào khung chat với [A Thánh] trong WeChat, dừng một chút mới đánh chữ gửi: 

- ----- Rời giường.

Nhưng mà hắn chỉ tùy tiện gọi, trong lòng không có hy vọng đối phương sẽ trả lời hắn, xoay người tiếp tục đánh răng rửa mặt, chờ đến khi làm xong hết, mới trở lại cầm di động, thấy [A Thánh] có tin tức mới gửi tới.

[A Thánh]:  ------ [Nhấc tay cao cao]

Vậy mà thật sự thức dậy.

Vưu Lương Hành: ------..... Cậu thật sự tỉnh ngủ.

[A Thánh]:  Đúng vậy, tôi đặt mười cái báo thức.

Mặc dù không nhìn thấy đối phương nhưng Vưu Lương Hành cũng rõ ràng, chỉ qua vài chữ hắn có thể cảm thấy người kia có bao nhiêu kiêu ngạo, Vưu Lương Hành:

- ---- Thế đến cái báo thức thứ bao nhiêu mới dậy?

[A Thánh]: Cái thứ 11.

Vưu Lương Hành:.....

[A Thánh]:  Đồng hồ quan trọng nhất, là mẹ tôi.

Vưu Lương Hành buồn cười viết: 

- ------ Đi giày thể thao chưa.

[A Thánh] trả lời: ----- Đi rồi, buồn ngủ quá.

Có buồn ngủ như vậy sao, hắn cũng không quá lý giải chỉ đẩy cửa đi ra ngoài, mặt trời mùa hè sớm đã nhổ lên, ánh mắt trời chiếu rọi xuống, ấm áp thoải mái thanh tân, cơn gió nhẹ thoáng qua, rất thoái mái.

Vưu Lương Hành đeo tai nghe vận động lên, nhạc bên trong không quá to, nếu quá to không thể chú ý được hoàn cảnh chung quanh, thói quen ngày thường của hắn là như vậy, nhưng tới hôm nay có chút không tầm thường, mới khởi động sơ qua đã nghe được âm thanh nhắc nhở từ WeChat.

[A Thánh] hốt hoảng gửi đến tin tức: ---- Đây là cái gì? Đây là thứ gì? Làm sao nó lại sáng như vậy, a, a, a, vậy mà còn sáng lên, tôi có chút hoảng hốt.

Vưu Lương Hành mờ mịt, không khỏi dừng lại trả lời: ---- Làm sao vậy? Cậu thấy cái gì?

Thoáng sau, [A Thành] gửi đến một bức ảnh chụp, trên không trung màu lam nhạt, mặt trời lóa mắt đang nhô lên, mây trắng thưa thớt bay liếc mắt một cái chỉ cảm thấy trống vắng.

Ảnh chụp không có vấn đề gì, Vưu Lương Hàng càng khó hiểu: 

- ---- Bức ảnh này làm sao vây?

[A Thánh]: ---- Ở ngay giữa kia, vừa tròn vừa sáng, oa... oa  tôi sợ quá, đó là cái gì?

Vưu Lương Hành:.....

Đó là cái gì sao?.....

Đó là mặt trời.....

Vào lúc này, Vưu Lương Hành sao có thể không biết đối phương đang cố ý đùa giỡn, hắn dừng lại nửa ngày không thể đánh ra một chữ trả lời, so với đánh chữ hắn càng muốn đánh người hơn.

[A Thánh] gửi tin nhắn lần thứ hai: ------ Chiếu vào người còn rất ấm áp, tôi sẽ không bị trúng độc đi?

Vưu Lương Hành...... tôi cảm thấy sẽ không.

Vưu Lương Hành nhất thời tạm dừng lại, giơ di động lên, ngẩng đầu chụp một bức ảnh chụp giống như vậy, sắc trời bên này có chút sáng hơn, không trung cũng không quá xanh, ánh mặt trời lại minh diễm thập phần.

Sau đó gửi bức ảnh đi

[A Thánh] ra vẻ kinh ngạc nói: ------ Gì, bên bạn cũng có một cái sao? Giống như cái ở bên tôi, có thể là cùng một cái hay không?

Vưu Lương Hành:......

[A Thánh] tự mình đưa ra kết luận:

- ---- Thế giới này thật nhỏ đâu, tôi với bạn vậy mà cùng nhìn một thứ tròn tròn sáng sáng.

Một cái tròn tròn sáng sáng...... Nhất thời Vưu Lương Hành khựng lại, một lát sau, hắn đóng di động lại, quyết định không thèm để ý nữa.

Nhưng mà chờ tới lúc hắn bắt đầu chạy như bình thường thì không hiểu vì soa, luôn cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào người ấm áp hơn so với bình thường làm người vô pháp bỏ qua.

Chạy đại khái 20 phút, Vưu Lương Hành dừng lại, chính hắn nói mặc kệ mà trong lòng lại không khỏi để ý: Người ngày thường không có vận động gì bỗng nhiên chạy 20 phút không biết sẽ có cảm giác gì.

Mở WeChat, Vưu Lương Hành chủ động hỏi: ----- Thế nào?

A Thành lập tức trả lời: ----- buồn ngủ.

Vưu Lương Hành:......

Ai hỏi cái này a.

Vưu Lương Hành: ------- Tôi hỏi cậu có cảm giác gì.

[A Thành]: ------ Cảm thấy...... tương đối buồn ngủ.

Vưu Lương Hành:......

Hắn phát hiện, mỗi lần trò chuyện riêng giống như mở ra một thế giới mới. [A Thánh] có thể nhẹ nhàng chạm vào thần kinh của hắn, làm cảm xúc của hắn bộc lộ ra, có loại xúc động muốn luyện quyền anh.

Tựa như người kia có cùng bước sóng tư duy với Vưu Lương Hành, trực giác cảm thấy nguy hiểm buông xuống, đột nhiên thành thật nói: 

- ---- Quá mệt mỏi, vẫn luôn thở hồng hộc.

Vưu Lương Hành tính báo hắn nghỉ ngơi một chút, A Thánh chợt nói:

- ---- Bạn muốn nghe không?

Vưu Lương Hành:.......

Hắn chưa bao giờ bị người trêu chọc, phải vài giây sau mới ý thức được người kia nói muốn nghe là nghe cái gì, mày hắn nhăn lại, đang muốn trả lời thì A Thánh đã gửi một tin tới.

[A Thánh]: ---- Nhìn này.

[A Thánh]: [Hình ảnh]

Bị ngắt lời, Vưu Lưu Hành bỏ lỡ thời cơ phát tác, hắn ấn vào ảnh chụp, phát hiện là bức ảnh một chiếc ghế dài màu vàng.

[A Thánh]: -----Tôi nghỉ một chút.

Vưu Lương Hành trả lời: ---- Cũng được.

A Thánh nghỉ ngơi nhưng Vưu Lương Hành lại không cần, hắn lại bắt đầu tăng tốc độ một lần nữa nhấc bước chạy, thoáng chốc sau, A Thành truyền đến tin tức mới.

[A Thánh]: ----- Thật tốt, thật thoải mái.

Hai phút sau, [A Thánh]: ----- Vừa lúc không có ai, tôi nằm trong chốc lát, nhìn thứ tròn tròn sáng sáng kia.

Vưu Lương Hành đang chạy không nghĩ nhiều như vậy, đại khái qua 5 phút sau, bỗng nhiên dừng lại, vội vàng đánh chữ: 

- ---- Này!

- ---- Này!

- ---- A Thánh!

Vưu Lương Hành: Cậu ngàn vạn không cần nhắm mắt a!

Nhưng mà tin nhắn gửi đi, chỉ có yên tĩnh trả lời hắn, Wechat không hề có câu trả lời lại, cũng không có dấu vết người đang soạn tin nhắn, Vưu Lương Hành không nhịn được nghĩ:.......Người này sẽ không phải nằm ngủ luôn ở trên ghế đi!

Càng nghĩ càng lo lắng, nhưng vốn dĩ chỉ liên lạc qua internet, lúc này cũng không có biện pháp nào khác, Vưu Lương Hành đành tiếp tục chạy mà trong lòng thất thần.

Trên đường Vưu Lương Hành vẫn luôn chú ý tới động tĩnh trong tai nghe, vẫn luôn không có âm thanh, chờ tới lúc kết thúc chạy bộ, trở về khách sạn ăn cơm sáng, thời gian đã qua 1 giờ, A Thánh vẫn không có bất luận tin tức gì.

Nói thật ra, bạn trên mạng không trả lời có rất nhiều lý do, rất có thể chỉ là bận việc chưa trả lời, Vưu Lương Hành vốn không quá để ý, nhưng hắn do dự hồi lâu, vẫn không yên lòng.

Hắn quyết định ấn vào gọi video, âm báo gọi qua video rất lớn, nếu A Thánh thật sự ngủ hẳn sẽ bị đánh thức.

Thanh âm kết nối vang bên tai, bình thường tố chất tâm lý của Vưu Lương Hành vốn kiên cường đả lôi bất động nhưng hiện tại không duyên không cơ mà cảm thấy khẩn trương.

Nếu A Thánh nhận video thì làm sao bây giờ..... Bỗng nhiên nhìn mặt sao? Bọn họ có quen thuộc đến vậy không?

Thôi kết thúc cuộc gọi đi, nói không chừng đột nhiên gọi video như vậy sẽ quấy rầy người ta.......

Trong giây lát Vưu Lương Hành tâm sinh hối ý, chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, ngón tay vừa chuẩn bị ấn xuống thì phía đối diện giành kết thúc trước.

Chớp mắt một cái tin tức từ [ A Thánh] leng keng tới:

- ---[Kiếp sợ] tôi sợ muốn chết.

[A Thánh]: Tôi không thể trò chuyện video với bạn!

Một cái biểu tình cùng một câu nói mang theo dấu chấm than, Vưu Lương Hành cảm thấy được sự cự tuyệt rõ ràng, tuy rằng vốn dĩ cũng không muốn gặp mặt, nhưng giờ phút này cảm xúc trong lòng có chút trầm xuống.

Nhưng giây tiếp theo, tin nhắn từ [A Thánh] làm hắn đột nhiên sững sờ tại chỗ.

[A Thánh]: ---- Không được, không được, hôm nay tôi ra cửa còn chưa gội đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.