Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 51



51. Chương 51

Nghe thấy tiếng Bạch Dao gọi, Vưu Lương Hành do dự một chút sau đó lựa chọn ngừng tại chỗ, không phải do Bạch Dao bức bách mà là lo lắng sợ cô làm gì đó hủy hình tượng trước công chúng.

May mắn trong lòng Bạch Dao còn cầm giữ được, thành công nhịn xuống hành động cởi giày, bất qua tuy rằng như vậy nhưng Vưu Lương Hành vẫn bị  Bạch Dao hung hăng nhào tới, không màng ánh mắt của những người khác, cô gắt gao ôm lấy eo Vưu Lương Hành, hô lên:

"Em tới đây làm gì? Có phải lại muốn rời khỏi chị hay không?"

Vưu Lương Hành: "....." Có thể thiếu diễn trò một chút được hay không, chỉ cần một chút là được rồi.

Trên khuôn mặt Bạch Dao viết lên biểu tình sợ Vưu Lương Hành chạy trốn, nhìn đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn vô cùng tinh tế kia kỳ thật sức lực lớn vô cùng ôm lấy làm eo hắn như muốn gãy đôi.

Vưu Lương Hành yên lặng cảm thụ đau đớn, trong lòng vốn tràn đầy xúc động giờ đã bình tĩnh lại.

.... Hắn đang làm gì đây?

Tuy rằng đã hẹn gặp mặt ở WeChat nhưng rốt cuộc hai người vừa mới giải quyết xong hiểu lầm, không nói những việc khác, chỉ nói đến việc đột nhiên gặp mặt KK thì đầu tiên hắn nên nói câu gì.

Tôi là Lương Lương? Tôi tới gặp cậu? Vô luận như thế nào đều có vẻ đường đột.

Vưu Lương Hành không khỏi sinh ra hối ý, hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao chính mình đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, vậy mà xuống xe chạy đến nơi này, may mắn còn kịp thời tỉnh ngộ, không phát sinh việc đột nhiên không kịp chuẩn bị đã gặp mặt KK sau đó rơi vào tình huống mắt to trừng mắt nhỏ.

Đang tự kiểm điểm lại chính mình thì Bạch Dao ở phía sau véo eo hắn, không kiên nhẫn nói:

"Đang hỏi em đó."

Việc gặp mặt KK tất nhiên không thể nói với Bạch Dao, Vưu Lương Hành dừng một chút mới nói:

"Buông tay trước đi."

Bạch Dao: "Thả ra, em sẽ vứt bỏ chị!"

Nói xong, Bạch Dao thuận tiện liếc mắt Diêu Miêu Miêu một cái, trong ánh mắt rõ ràng lên án Diêu Miêu Miêu để cho A Lương chạy mất.

Môi Diêu Miêu Miêu run lên, bộ dạng run bần bật như gà con.

Vốn dĩ hắn nhất quyết phải xuống xe, cô bất đắc dĩ mới đi theo, trong lòng Vưu Lương Hành có chút băn khoăn trong đầu chợt lóe  lên nhanh chí thuận miệng nói:

"Em tới đón chị."

Bạch Dao nhíu mày: "Thật sao?"

Vưu Lương Hành: "Vâng."

Tuy biết rằng chỉ là lời khách sáo ứng phó với mình nhưng rốt cuộc lời này phát ra từ miệng Vưu Lương Hành, Bạch Dao vẫn cực kỳ vui vẻ, biểu tình của cô nhanh chóng biến đổi, cười khanh khách nói:

"Hừ, chị biết mà, biết em yêu chị mà."

Tiếng cười chấn động có hơi giống với tiếng cười khằng khặc của ma nữ, bỗng nhiên eo của Vưu Lương Hành được thả lỏng, ngược lại cánh tay phải bị túm chặt, kéo ra ngoài.

Những hành động này của Bạch Dạo và Vưu Lương Hành truyền vào phòng khách, đám người bên trong đều liếc ra ngoài nhìn một cái, cửa vẫn còn mở cho nên mọi người không khỏi nhìn đến hình ảnh Bạch Dao ôm một người có cử chỉ phá lệ thân mật.

Khang Thánh Triết gần cửa nhất, còn chưa phản ứng gì đã bị Vương Lộ kéo sang một bên, nhảy lên che mắt hắn.

Vương Lộ nói:

"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Đây là Bạch Dao a, minh tinh Bạch Dao a, nhìn chính là tự gây chuyện cho mình, ngàn vạn lần đừng nhìn!"

Vương Lộ nói như vậy nhưng chính hắn lại không nhịn được nhìn hai người kia, bất quá nam sinh ở bên cạnh Bạch Dao kia chưa từng quay đầu lại, cuối cũng không thấy rõ bộ dạng ra sao.

Vương Lộ nhìn Bạch Dao đi xa dần, trong lòng có chút thất vọng, lầm bầm lầu bầu nhìn trong chốc lát:

"Không nghe nói Bạch Dao yêu đương gì, có lẽ là tình yêu bí mật, đền tột cùng là người nào a, thật là một tin tức động trời, đúng rồi KK, cậu có thấy nam sinh kia trông như thế nào không?"

Khang Thánh Triết cúi đầu nhìn Vương Lộ, ánh mắt kia phảng phất như vô ngữ vì Vương Lộ không cho hắn nhìn còn hỏi hắn nội dung, lại phảng phất như không phản ánh gì hết, biểu tình của hắn cực kỳ đạm nhiên trả lời:

"Không thấy."

Vương Lộ tự biết mình đuối lý không hề hỏi han thêm gì, mà vội vàng nói việc hắn đang để ý nhất:

"Vừa rồi cậu nói gì với Bạch Dao thế."

Khang Thánh Triết nói:

"Muốn xin chữ ký."

Vương Lộ cả kinh nói:

"A? Muốn xin chữ ký sao, cậu muốn xin chữ ký sao? Đây là lúc xin chữ ký sao!?"

Vương Lộ cằn nhằn rất nhiều, Khang Thánh Triết đơn giản không để ý đến, hắn chỉ cúi đầu chụp ảnh chiếc áo đang mặc, sau đó hứng thú bừng bừng gửi ảnh qua WeChat.

So với việc Bạch Dao ôm ôm ấp ấp ai, trong lòng hắn bây giờ chỉ nghĩ tới việc sắp gặp mặt Lương Lương.

Lương Lương, Lương Lương, Lương Lương mới là mấu chốt, Bạch Dao lôi kéo người khác có quan hệ gì với hắn chứ.

Khang Thánh Triết gửi ảnh qua cùng với dòng chữ:

K: ------ [Hình ảnh] tặng bạn!

Tin nhắn tới là khi Vưu Lương Hành cũng Bạch Dao vừa đi tới cửa xe, hắn lập tức lấy di động ra xem, bộ dạng kia hiển nhiên có chút không giống bình thường, Bạch Dao liếc nhìn một cái, biến hình thành Sherlock Holmes gặn hỏi.

"Ai đó?"

"Một người bạn."

Vưu Lương Hành đáp, cúi đầu ngồi vào xe, đồng thời nhìn hình ảnh Khang Thánh Triết gửi tới.

Hình ảnh là một chiếc áo đang mặc trên người, dưới lớp áo trắng là hai chữ "Bạch Dao" rồng bay phượng múa, trắng đỏ đan xen nhìn không giống chữ kỹ mà giống như một bức huyết thư giương nanh múa vuốt.

[A Thánh]: ---- Thích không?

Chữ ký của Bạch Dao đối với Vưu Lương Hành mà nói là quá mức bình thường, nhưng đối với A Thánh thì lại khác, chẳng sợ không nhìn thấy bộ dạng của A Thánh nhưng hắn cũng có thể từ vài chữ đơn giản này cảm nhận được hương vị tranh công ở đây.

Vưu Lương Hành hơi hơi cong môi trả lời: ----- Ừ.

A Thánh lại gửi một stricker hoan thiên hỉ địa tới.

Có lẽ là stricker kia quá mức đáng yêu cho nên Vưu Lương Hành cảm thấy bức "huyết thư" bằng son môi của Bạch Dao cũng khá thuận mắt.

Bạch Dao liên tục liếc mắt nhìn hắn vài lần rồi hỏi Diêu Miêu Miêu:

"A Lương có phải đang cười hay không?"

Diêu Miêu Miêu: "Dạ, đang cười."

Bạch Dao kiêu ngạo nói:

"Không hổ là nam nhân nhà ta, cười thật đẹp."

Diêu Miêu Miêu: "....."

Cô còn chưa khôi phục từ trạng thái cứng đờ thì Bạch Dao đã vung tay lắc lắc trước mặt Vưu Lương Hành:

"A Lương, có phải em đang yêu đương hay không?"

Nhất thời Vưu Lương Hành cảm thấy lời này có chút quen tai, giống như từng bị người hỏi qua, không biết tại sao mỗi lần hắn nói chuyện phiếm với A Thánh mà người khác đều cho rằng hắn đang yêu đương.

Vưu Lương Hành nói: "Không có."

Bạch Dao nhíu mày: "Thật sự không có?"

Vưu Lương Hành nói: "Không có."

Bạch Dao nghiêm túc nói:

"Em có yêu đương cũng không sao, chị sẽ không gây trở ngại gì, thật đó, chỉ cần đối phương đẹp hơn chị, dáng người hoàn mỹ hơn chị thì chị tuyệt đối sẽ duy trì ủng hộ em."

Vưu Lương Hành phảng phất như không nghe thấy, làm Bạch Dao bất mãn:

"Hiện tại em hắn là đang phun tào chị đúng không."

Vưu Lương Hành ngậm chặt miệng.

Bạch Dao nhìn về phía Diêu Miêu Miêu, Miêu Miêu liền nói ngay:

"Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào đẹp hơn, hoàn mỹ hơn chị Dao Dao được, chị Dao Dao là người đẹp nhất!"

Bạch Dao vừa lòng cười híp mắt nói:

"Tăng tiền lương cho em."

Thoáng chốc Diêu Miêu Miêu cảm thấy lệ nóng doanh tròng mà.

Trong lúc vị minh tinh và trợ lý nhỏ của mình nói chuyện phiếm thì thời gian vội vàng trôi qua, Vưu Lương Hành cũng không muốn để Bạch Dao miệt mài theo đuổi vấn đề yêu đương gì đó, muốn thay đổi đề tài, không khỏi hỏi:

"Công việc của chị......"

Chỉ đơn giản nhắc tới vài chữ, Diêu Miêu Miêu rất nhanh có tinh thần, vì cô không theo bên người Bạch Dao cho nên vạn lần không yên lòng, Vưu Lương Hành chỉ thuận miệng hỏi, cô lập tức vội vã nói:

"Chị Dao Dao, vừa rồi gặp mặt streamer có thuận lợi hay không a?"

Bạch Dao: "Cũng được."

"Đã nói đến hợp đồng chưa a?"

"Đã nói qua loa một câu, chị không quan tâm nên người phụ trách bên khi không nói thêm gì, chị đã sớm nói việc này đừng nói với chị rồi, chị lười quản, chút nữa em nói với người đại diện một tiếng, để hắn làm đi."

Diêu Miêu Miêu vội vàng gật đầu:

"Dạ dạ."

Sau khi xác định mọi việc trong giai đoạn quan trọng nhất đã ổn, cô mới hỏi vài câu nhàn thoại, bản thân cô không chơi Vương Giả Vinh Diệu, cũng không xem livestream nhưng khá tò mò về phương diện này:

"Chị Dao Dao, hai streamer kia như thế nào a?"

Bạch Dao nhớ lại một chút rồi nói:

"Phiêu La kia cũng bình thường đi, bất qua thái độ khi nhìn thấy chị thì nhiệt tình dị thường, còn KK kia....."

Cô dừng lại một chút, biểu tình vi diệu, có thể bởi vì đang nhớ tới hình ảnh nào đó, xuất thần không chú ý tới Vưu Lương Hành ngồi ngay ngắn khi cô nhắc tới hai chữ "KK".

Bạch Dao tổng kết nói:

"Đời này KK kia tuyệt đối sẽ không tìm được bạn gái, tuyệt đối sẽ không tìm được! Chị chưa từng gặp qua nam sinh nào nhỏ mọn như vậy đối với một mỹ nữ như chị, muốn chị ký tên mà chỉ cho chị hai viên kẹo, còn ra vẻ luyến tiếc......" 

Bạch Dao oán hận nói: "Cầu cho FA cả đời!"

Nói đến kẹo, lúc này Bạch Dao mới nhớ tìm tìm trong túi sách, hai viên kẹo "tiểu đường tâm" nho nhỏ nằm trong lòng bàn tay cô, giấy đóng gói cho chút nhăn nheo nhìn qua vừa đơn bạc lại đơn sơ.

"Chữ ký của chị chẳng lẽ chỉ đáng giá hai viên kẹo hay sao?"

Bạch Dao nói xong, chuẩn bị lột giấy gói ăn luôn, nhưng vừa mới có động tác Vưu Lương Hành đã duỗi tay trước mặt cô.

Bạch Dao sửng sốt:

"Em muốn?"

Vưu Lương Hành gật đầu, làm Bạch Dao kinh ngạc:

"Không phải em rất ít khi ăn kẹo hay sao?"

Ngoài miệng hỏi như vậy nhưng không tác không dừng chút nào, lập tức đưa một viên kẹo cho Vưu Lương Hành, nhưng hắn nhận một viên kẹo mà bàn tay vẫn chưa thu hồi lại.

Bạch Dao hỏi:

"Ý gì?"

Cuối cùng Vưu Lương Hành mở miệng nói:

"Viên kia.... em cũng muốn."

Bạch Dao cúi đầu nhìn chằm chằm viên kẹo bình thường trên tay phảng phất như dùng ánh mắt soi ra một cái lỗ thủng nhưng vẫn không thấy viên kẹo này có mị lực gì.

Bạch Dao nắm tay rút về nói:

"Không được, chị muốn ăn."

Vưu Lương Hành nhìn viên kẹo kia, bỗng nhiên lâm vào tự hỏi, trái lo phải nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra biện pháp vung đao đoạt ái, hắn mở miệng nói:

"Chị sẽ béo."

Bạch Dao: "......"

Một ngày hai lần bị nói béo a a a a!

Bạch Dao: "Em mới béo! cả nhà em đều béo! Em béo nhất!"

Nghĩ nghĩ rồi bổ sung:

"Trừ bỏ chị của em!"

Vưu Lương Hành vẫn giơ tay: "Kẹo"

Bạch Dao dẩu miệng: "..... hừ cho em!"

"Tiểu đường tâm" đã tới tay, Vưu Lương Hành nhìn ra ngoài cửa sổ tránh né tầm mắt của Bạch Dao, nhưng lực chú ý lại bị câu tiếp theo của Diêu Miêu Miêu hấp dẫn lại.

Diêu Miêu Miêu hỏi: "Chị ơi, người kia trông như thế nào a, KK ấy."

Vưu Lương Hành ngừng thở, nhịn không được muốn nhìn về phía Bạch Dao, hắn không tiếng động chớp chớp mắt, nỗ lực làm lơ đi cảm giác quá tâm trung để ý, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Bạch Dao.

Bạch Dao tự hỏi trong chớp mắt, trong đầu nhớ lại bộ dạng Khang Thánh Triết xông ra ngăn cản mình, nói:

"Trông như thế nào sao..... ừ..... ừm..... giống như một con đại bàng."

Vưu Lương Hành: "....."

Diêu Miêu Miêu: "....."

Đại bàng? Đai.... đại bàng là ý gì a?

Diêu Miêu Miêu dừng một chút quyết định làm lơ vấn đề vừa rồi, hỏi thẳng trọng điểm:

"Chị Dao Dao, vậy... vậy giữa KK và Phiêu La, rốt cuộc chị chọn ai a?"

Bạch Dao nói: "Chị chọn đại bàng."

Diêu Miêu Miêu sửng sốt, ngay sau đó hỏi: "Vì sao a?"

Vừa rồi còn nghe Bạch Dao trù dập KK, còn nói hắn giống đại bàng, cô còn tưởng chị ấy không chọn KK.

Bạch Dao nói: "Bởi vì hắn soái đi."

Diêu Miêu Miêu: "......???" Đại bàng còn soái sao? "Thật... thật sao chị?"

Bạch Dao nói: "Đương nhiên không phải."

"Vậy thì vì cái gì?"

Không biết Bạch Dao nghĩ tới gì mà lộ ra một nụ cười: "Phiêu La kia nói hắn là fans của chị."

Diêu Miêu Miêu càng mờ mịt: "Ư, cho nên?"

Bạch Dao nói tiếp: "Nhưng kỹ thuật diễn của hắn không được, kém xa so với chị."

Diêu Miêu Miêu sửng sốt nhưng nhanh chóng nghĩ rộng ra có thể hiểu, Phiêu La kia chỉ sợ là muốn lôi kéo giả tạo làm quen, tự cho là thành công nhưng ngược lại tự vác đá đập chân mình, Bạch Dao đâu phải người dễ lừa gạt, phóng mắt nhìn toàn bộ giới giải trí đều chỉ có Bạch Dao đi lừa gạt người khác mà thôi.

Nghe hai người ríu rít nói chuyện công việc, Vưu Lương Hành thất thần, bất tri bất giác nhìn xuống di động, hậu tri hậu giác phát hiện mình vô ý thức ấn vào giao diện nói chuyện với [A Thánh].

..... Quả nhiên có chút để ý người này.

Vưu Lương Hành đang muốn đóng máy thì phảng phất như tâm hữu linh tê, A Thánh gửi tin nhắn tới.

- --- Đúng rồi, tôi còn chuẩn bị thêm một món quà để tặng bạn.

- --- [Hình ảnh]

Vưu Lương Hành ấn vào hình ảnh, chợt sửng sốt bởi vì hình ảnh kia không phải gì khác, là một lọ "tiểu đường tâm" đầy tràn.

A Thánh: ----- nói nhỏ cho bạn biết nhé, kẹo này Bạch Dao muốn tôi cũng không cho đâu.

A Thánh: ------ ngọt không ~ ngọt không.

Vưu Lương Hành: "....."

Hắn không nhịn được bật cười, nhưng sợ bị Bạch Dao chú ý trong giây lát nghiêng đầu che miệng lại, sau một lúc lâu hắn trả lời một chữ "ừ", sau đó đóng di động, bóc vỏ một viên kẹo bỏ vào miệng.

Viên kẹo ngọt hòa tan trong miệng, Vưu Lương Hành nhịn không được gợi khóe môi lên.

Xem ra KK này không gạt người, kẹo này quả nhiên rất ngọt a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.