Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 57



57. Chương 57.

Lúc này, đã qua 6 giờ, sắc trời bắt đầu chuyển tối, cách xa ngõ nhỏ kia, ánh sáng ở nơi này đủ để Vưu Lương Hành thấy rõ bộ dạng người trước mặt.

Người nọ chống tay lên đầu gối, giương mắt ngước lên nhìn hắn, mái tóc dài nguyên bản được buộc gọn gàng trong quá trình quần ẩu đã bị rỗi loạn tung ra, sống mũi rất cao, hốc mắt rất sâu, nhưng nửa khuôn mặt phía dưới toàn là máu, gương mặt dơ bẩn đỏ ửng lên, không nhìn rõ khuôn mặt chỉ cảm thấy chật vật dị thường.

Bộ dáng như vậy, hẳn là rất đau đi, nhưng người này chỉ lo nhìn chằm chằm Vưu Lương Hành, trong ánh mắt tựa hồ có ánh lửa bốc lên, mặc dù Vưu Lương Hành không quá để ý nhưng vẫn có thể nhìn ra được trong mắt người nọ có ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt.

Quả thực nhìn chằm chằm Vưu Lương Hành như muốn xuyên thủng hắn.

Vưu Lương Hành:.....

Vưu Lương Hành đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên người nọ há mồm muốn nói gì đó, nhưng mở môi ra chỉ phát ra được thứ thanh âm tê tê, không biết những người vừa rồi rót cho hắn cái gì, lập tức hắn che lại yết hầu với thần thái đau đớn.

Vưu Lương Hành không khỏi nói lần thứ hai:

"Cậu không sao chứ, tôi đưa cậu tới bệnh viện nhé."

Người nam nhân với vóc dáng cao lớn kia chợt nâng tay lên, lại giãy giụa muốn mở miệng, đã đau đớn như vậy rồi còn cố gắng để nói ra, lời này hẳn là rất quan trọng đi, Vưu Lương Hành không khỏi ngưng thần nói:

"Cậu có mang theo di động không, có thể đánh chữ."

Người nọ khựng lại rồi nhanh chóng móc ra di động từ trong túi áo, Vưu Lương Hành thấy bàn tay đầy màu do quệt vào miệng, máu còn dính trên di động, ngón tay dơ hề hề nhanh chóng đánh chữ, nhất thời làm thần kinh hắn căng chặt.

Thoáng chốc sau, thân thể người nọ thả lỏng, đưa di động tới trước mắt Vưu Lương Hành, hắn ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy viết ba chữ.

- ---- Bạn thật soái.

Vưu Lương Hành: "....."

Hắn cảm thấy người này hắn là bị đánh đến hỏng đầu óc rồi.

Hắn cứng họng vô ngữ nhìn người kia nhanh chóng lại đánh chữ:

- ----- Cảm ơn bạn.

Vưu Lương Hành lắc đầu nói: 

"Không có gì."

Trải qua tình hình vừa rồi, tâm thái của Vưu Lương Hành từ căng chặt trở về thả lỏng, cũng không để ý việc người này không chút kinh ngạc đối với thanh âm của hắn, Vưu Lương Hành không dừng lại, nhanh chóng vẫy tay gọi xe đưa người này đến bệnh viên gần nhất.

Khuôn mặt đầy máu như vậy làm sao có thể trì hoãn được.

Đưa người tới bệnh viện, trong phòng cấp cứu luống cuống tay chân một hồi Vưu Lương Hành trình bày rõ ràng tình huống, nói trọng điểm cho bác sĩ, người này bị rót thứ gì đó, còn người đàn ông với vóc dáng cao ngất kia thì đang được y tá dùng miếng bông lau đi vết máu trên mặt.

Sau khi Vưu Lương Hành nói xong tình huống có một vị y tá vừa vào bước vào nói với hắn:

"Người nhà ra ngoài chờ ở cửa đi."

Hắn không phải người nhà nhưng cũng không giải thích chỉ hỏi:

"Có nghiêm trọng hay không?"

Vị ý tá này tỏ ra kinh ngạc đối với thanh âm của Vưu Lương Hành, sau đó thần sắc của cô có chút phức tạp, Vưu Lương Hành không hiểu vì sao cô lại có biểu tình như vậy, cũng không nghĩ kỹ chỉ đi ra ngoài, mười mấy phút sau, có người gọi hắn đi vào.

Vưu Lương Hành bước vào phòng, vừa vặn người kia kéo khẩu trang lên che khuất khuôn mặt, bác sĩ ở bên kia thì đang ghi đơn thuốc.

Vưu Lương Hành vội hỏi: "Bác sĩ, cậu ta có sao không a?"

Bác sĩ giơ tay với thái độ thập phần thân thiết:

"Không có việc gì."

Vưu Lương Hành khựng lại, hỏi câu quan trọng nhất:

"Giọng nói của cậu ta?"

"Không bị rót nhiều, nhổ ra được gần hết, hảo hảo dưỡng 3 ngày là tốt rồi."

Vưu Lương Hành gật đầu, có chút ngoài ý muốn, tình huống vừa rồi khẩn cấp như vậy, người này còn có thể tìm cơ hội nhổ được thuốc ra, hắn nghĩ một chút lại hỏi:

"Thương thế trên người cậu ta thì sao a?"

Đột nhiên bác sĩ cười ha ha, hòa ái nói:

"Trừ bỏ vết thương trên lưng rắn chắc một chút thì những nơi khác không có việc gì, bôi thuốc vài ngày là như bình thường."

Nếu Vưu Lương Hành nhớ không lầm thì vết thương trên lưng kia là do người này dùng thân chắn cho hắn, mà lúc trước rõ ràng bị vây quanh quần ẩu một hồi lâu sao có thể không bị trọng thương chỗ nào được.......

Bác sĩ cười nói: "Cậu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được đúng không, tôi cũng cảm thấy vậy, người bạn của cậu này, có thể thấy có thiên phú chịu đánh a."

Vưu Lương Hành: "..."

Thiên phú kháng đánh.....

Đây là cái gì a.

Vưu Lương Hành cúi đầu nhìn người nọ, vừa lúc thấy người này nhìn lén hắn, bị bắt tại trận nên vội vội vàng vàng quay đầu đi, Vưu Lương Hành nhìn sườn mặt đeo khẩu trang của người kia không khỏi lại nhớ tới khuôn mặt đầy máu.

"Bác sĩ, còn máu vừa rồi...?"

Bác sĩ nói: "À, đó là máu từ trong miệng cậu ta phun ra."

Vưu Lương Hành: "...... phun?"

Bác sĩ thấy hắn hiểu lầm liền giải thích:

"Hẳn là lúc bị đánh răng cắn vào miệng cho nên bị trầy da."

Vưu Lương Hành: "...."

"Tôi ghi đơn thuốc, trở về dưỡng vài hôm là tốt rồi.""

Vưu Lương Hành gật đầu, người nọ lập tức ngoan ngoãn đi theo hắn đứng lên, vì vóc dáng quá cao mà khi vừa đứng dậy không gian trong phòng khám có chút chật chội, có thể là vì ân tình của Vưu Lương Hành mà hắn thập phần ngoan ngoãn đi theo sau Vưu Lương Hành.

Vừa rồi khi y tá rửa sạch vết máu, người này đã thuận tiện sửa sang lại mái tóc hỗn độn của mình, nhìn qua không chật vật như trước, hắn vẫn đeo khẩu trang, chỉ lộ hai con mắt ra ngoài, nhìn thoáng qua lại có chút anh tuấn thần bí.

Đại khái bởi vì đôi mắt quá mức xinh đẹp đi, không cần lộ mặt cũng rất có khí chất.

Tuy rằng người này luôn nhìn chằm chằm Vưu Lương Hành nhưng lại không giao lưu nhiều, trả tiền mua thuốc xong người nọ chợt sửng sốt nhìn chung quanh.

Vưu Lương Hành hiểu rõ hỏi: "Mất đồ gì sao?"

Người nọ quay đầu nhìn hắn rồi lập tức dời mắt đi, không hiểu sao, vào những lúc Vưu Lương Hành không nhìn cậu ta, cậu ta vẫn luôn trộm liếc tới khi Vưu Lương Hành nhìn lại thì cậu ta lại không dám nhín thẳng hắn.

Người nọ đánh chữ trong di động: ---- Có cái ba lo.

Lúc hai người chạy ra thực sự rất gáp, không chú ý có ba lô hay gì, nhưng trên người hiện giờ trống không, chỉ có thể bị rơi ở trong ngõ nhỏ kia.

"Đồ vật trong ba lo có quan trọng không?"

Người nọ gật đầu, đánh chữ: ----- Có.

Hiện tại trở về tìm có chút không thích hợp, rốt cuộc không rõ đám người kia đã rời đi hay chưa, càng không biết được ba lô còn ở đó hay không, tuy rằng Vưu Lương Hành giúp người này rất nhiều nhưng cũng không có khả năng ôm hết thảy lên người, hắn chỉ gật đầu nói:

"Ngày mai lại đi tìm."

Người nọ cao lớn gật gật đầu.

Vưu Lương Hành lại hỏi: "Cậu ở đâu?"

Đối phương dùng di động báo địa chỉ, Vưu Lương Hành nói:

"Tôi gọi xe đưa cậu về."

Người nọ lại đánh chữ: ------ Bạn thật tốt ~~~~

Vưu Lương Hành: "...."

Nói lời cảm tạ nhưng ánh mắt người này lại có chút bất đồng, nhiệt tình, còn có thẹn thùng, Vưu Lương Hành nhìn dáng người hơn 2 mét như một ngọn núi nhỏ kia, nhất thời không không biết nói gì.

Người nọ lại hỏi: ----- Bạn đi đâu?

Bị hỏi như vậy, trong giây lát Vưu Lương Hành hoàn hồn, sự tình quay lại trong đầu hắn chợt nhớ tới A Thánh.

...... Hắn vốn tới quán cà phê để gặp mặt A Thánh!

Hiện tại... Vưu Lương Hành có chút nóng nảy lấy di động ra, nhìn đồng hồ đã là 7 rưỡi, đã muộn một tiếng rưỡi so với thời gian hẹn.

Thần sắc hắn biến đổi, nói câu "chờ một chút" với người kia, sau đó mở WeChat tìm khung thoại với A Thánh, khi nhìn thấy khung thoại trống trơn không có tin nhắn mới, ngón tay đánh chữ không khỏi dừng lại một chút.

Thất hẹn lâu như vậy, bên kia lại không hỏi hắn vì sao không tới.

Tức giận hay sao?

Chân mày Vưu Lương Hành nhẹ nhàng nhăn lại, suy nghĩ vài giây hắn đánh chữ nói:

- --- Xin lỗi nhé, đột nhiên có chút việc..... hiện tại cậu ở đâu? 

Sau đó lại bổ sung:

- ---- Thật sự xin lỗi nhé.

Bên A Thánh im ắng, đại khái qua mười mấy giây sau, trả lời nói:

- ---- A, không có việc gì, không có việc gì, bên tôi cũng vừa vặn xảy ra một chút việc, không có tời chỗ hẹn.

Vưu Lương Hành sửng sốt, trùng hợp như vậy sao? Không phải..... Vưu Lương Hành sợ A Thánh cảm thấy sợ hắn khó xử cho nên cố tình phối hợp với hắn.

Hắn nhất thời không nói chuyện, mải suy nghĩ một lúc sau mới đánh chữ nói:

- ----- Chốc lát nữa cậu có rảnh không, tôi tới tìm cậu.

[ A Thánh]: -----...... A, hôm nay thì thôi a.

Đại khái không muốn Vưu Lương Hành hiểu lầm, A Thánh giải thích:

[A Thánh]: ----- Bạn có thể không tin nhưng vừa rồi trong khoảng thời gian này, giá trị nhan sắc của tôi không cẩn thận bị giảm xuống 30 %.

Vưu Lương Hành:....

Giá trị nhan sắc làm sao có thể chợt cao chợt thấp được, một lúc lâu sau Vưu Lương Hành không nói ra lời, hắn đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó chỉ có thể trả lời một chữ "được", nhưng suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy có lỗi với đối phương.

Nhưng sự việc trước mắt còn chưa xong, Vưu Lương Hành quay đầu lại, cách đó không xa, đồng chí thương binh đang liếc nhìn hắn, không biết vì sao, Vưu Lương Hành vừa quay đầu lại người kia vội vàng hoảng loạn nhét di động vào túi.

Trong lòng Vưu Lương Hành có việc cho nên không quá để ý, vẫy xe đưa người kia đến khách sạn, sau đó nói với tài xế một tiếng chờ hắn, sau khi tạm biệt lại chạy về tiệm cà phê.

Trước khi tách ra, người nọ ngoan ngoãn gật đầu với Vưu Lương Hành, hắn đồng dạng cũng đáp lại, chấm hết cho việc giúp đỡ ngoài ý muốn này.

Đối với Vưu Lương Hành mà nói, việc nhỏ này sẽ không để lại dấu vết gì nhiều, điều hắn phải làm lập tức đó là trở về tiệm cà phê lấy đồ vật, lúc ấy ra ngoài vội vàng, quà tặng mua cho A Thánh vẫn ở trong tiệm.

Hành trình quay về mất hơn nửa giờ, khi bước vào trong tiệm, nhân viên liếc mắt một cái liền nhận ra hắn không chờ hắn mở lời, đã tới gần nói:

"Vừa rồi cảnh sát tới đây, đám người kia đều đã chạy hết...."

Vưu Lương Hành nói: "Đồ vật của tôi."

"A, tôi nhớ kỹ a, đồ trên chỗ ngồi của anh, tôi đã thu hồi lại cho anh, sợ anh quay về không tìm thấy, ở chỗ này, đây a."

Nhân viên lấy một túi quà tặng được đóng gói tinh mỹ từ trong tủ đưa cho Vưu Lương Hành, hắn gật đầu nói cảm ơn, chợt tầm mắt lại chú ý tới trong tủ còn một chiếc ba lô.

Vưu Lương Hành hỏi: "Tủ này để đựng những vật bị quên hay sao?"

Nhân viên cửa hàng nói:

"Đúng vậy"

Sau đó chú ý tới tấm mắt của Vưu Lương Hành thấy hắn nhìn chiếc ba lô kia thì chợt tỉnh ngộ nói:

"Cái ba lo này là vừa rồi nhặt được từ bên trong ngõ nhỏ, có phải anh quen biết người bị đánh kia không? Nếu anh quen thì cái ba lô này anh đem đi luôn a."

Vưu Lương Hành biết khách sạn người kia ở nhưng cũng không có phương thức liên hệ, đang muốn cự tuyệt thì nhân viên đã đưa chiếc ba lo tới trước mặt, khóa của chiếc ba lo còn chưa kéo hết, trong lúc di chuyển một viên kẹo rơi ra từ bên trong.

Vưu Lương Hành đột nhiên nhảy dựng.

Một viên kẹo với đóng gói màu hồng phấn nhìn rất quen mắt, hắn cầm lên nhìn kỹ, trên vỏ kẹo ghi ba chữ: Tiểu đường tâm.

.......

Vưu Lương Hành nhớ rõ, đế đô không có tiểu đường tâm.

Ngàn vạn suy nghĩ ùa vào trong đầu, nhất thời Vưu Lương Hành bất chấp cử chỉ đường đột, kéo khóa ba lô ra, hắn lấy ra một bình kẹo tiểu đường tâm đã bị mở miệng, còn có một chiếc áo màu trắng.

Mở rộng chiếc áo ra, mặt trên là chữ kỹ bằng son môi đỏ của Bạch Dao mà hắn đã từng thấy qua ảnh chụp.

Đúng rồi, khi đó A Thánh nói như thế nào nhỉ?

- --- Tặng cho bạn.

Bỗng nhiên Vưu Lương Hành ngẩng đầu lên, vô số những đoạn ký ức ngắn trong đầu ùa tới, ánh mắt kia, di động kia, sự trùng hợp kia, giây lát sau khóe môi Vưu Lương Hành cong lên một cái.

Một nụ cười lạnh lùng. 

*****

Trong khách sạn, Khang Thánh Triết đang bận tối mặt tối mày.

Hắn soi gương rất lâu, trong gương thấy rõ trên mặt không có tổn thương gì chỉ có khóe miệng hơi rách ra một chút, vết rách thực tế không quá lớn, nhưng trong mắt hắn lại bị kéo dài vô tận, hắn cảm thấy tại sao lại xấu xí như vậy.

Ngày thường hắn không quá để ý tướng mạo của chính mình, nhưng lúc này lại như bị mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết bám vào người, nguyện vọng lớn nhất chính là hỏi gương thần trên thế giời này người đàn ông nào đẹp nhất.

Rõ ràng đã cố gắng bảo vệ như vậy sao còn có thể đánh vào mặt a?

Khang Thánh Triết thổn thức một hồi, sau khi thổn thức xong hắn tìm người đại diện Vương Lộ, nói đơn giản sự tình vừa trải qua.

Nội dung chỉ tinh giản vài chữ: bị đánh cùng rót thuốc nhưng nháy mắt làm Vương Lộ sợ tới mất hồn, không nói hai lời liền hỏi hắn đang ở đâu muốn lập tức tới đón người.

Đánh thì cũng đã đánh xong rồi, tới đây làm gì, Khang Thánh Triết nhàn nhạt cự tuyệt.

Nói rõ ràng mình được người cứu giúp, hiện tại cũng không có việc gì, cuối cùng Vương Lộ cũng bình tĩnh lại:

- ----- Cậu không có việc gì là tốt rồi, KK, cậu có biết là ai.....

Mới nói một nửa đã dừng lại, việc đã tới nước này, căn bản không cần đi dò hỏi, chỉ có thể là do một người. Vương Lộ trầm mặc, không khí yên ắng rất nhiều, trong đầu đang nghĩ tới những phương án ứng đối.

Gửi tin nhắn quá chậm, vì vậy đơn giản hắn gọi điện tới:

"KK, chuyện này không thể để như vậy được! Cách làm ghê tởm này, nếu không phải hôm nay có người cứu giúp thì cậu sẽ....! Trước tiên đêm nay cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng mai tôi tới tìm cậu!"

Khang Thánh Triết không thể nói, Vương Lộ chỉ có thể tự nói, trước khi kết thúc cuộc gọi Vương Lộ nói:

"KK, hiện tại cậu đừng quá khó chịu, Vương ca biết, trong lòng cậu khẳng định rất ủy khuất đi."

An ủi vài câu, sau đó hẹn mai gặp mặt, Khang Thánh Triết buông di động xuống, nhịn không được lại chạy vào trong phòng vệ sinh soi gương.

Vẫn là khuôn mặt tinh xảo tuy rằng bị thương nhưng không có chút ủy khuất nào.

Tương phản, Khang Thánh Triết tự mình còn cảm thấy, chẳng sợ vừa bị đánh một trận xong cũng không thể áp xuống hồng quang trên khuôn mặt.

Hắn không có chút khó chịu nào, còn hưng phấn che mặt lăn lộn. Người kia..... Lương Lương a..... làm sao có thể..... làm sao có thể soái như vậy a!

Thật là quá soái đi a a a!

Sắc mặt hắn không khỏi đỏ lên, nhớ tới hình ảnh Vưu Lương Hành sau khi đá tên lưu manh vươn tay ra với mình, tim hắn xao động lên.

Chính là lúc ấy, khi Vưu Lương Hành kêu ra câu đầu tiên bảo hắn đứng lên, Khang Thánh Triết đã nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.