Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 69



69.Chương 69

Khang Thánh Triết ngây người, bình thường phản ứng của hắn rất tốt, đầu óc cũng nhanh nhạy, EQ cao, hắn phản xạ có điều kiện nói:

"Không phải..."

Nói một nửa hắn nghẹn lại rồi vòng vèo nói:

"Nhưng mà cũng có thể...."

Cảm giác thấy vẫn không đúng, Khang Thánh Triết vựng vựng trầm trầm, vặn vẹo, cuối cùng ấp úng nói:

"Nói như thế nào nhỉ..... cũng tùy người."

Tùy người, ý của câu này rất rộng, như đã trả lời như chưa trả lời, nhưng như vậy lại có một chút đạo lý, hắn không phải là gay, nhưng thẳng thắn mà nói, hắn lại có chút tâm tư không thể nói cho ai biết với Vưu Lương Hành.....

Khang Thánh Triết nói xong tự thấy có chút chột dạ, hắn cẩn thận đánh giá sắc mặt của Vưu Lương Hành thấy biểu tình nhàn nhạt của người kia như đang suy tư gì đó.

Ánh mắt của Vưu Lương Hành tựa như có lực xuyên thấu, khiến cho Khang Thánh Triết dù mỗi ngày đều được ngàn vạn người quan khán qua livestream cũng cảm thấy có chút tê dại, cảm giác tê dại này rất giống với lúc bị Vưu Lương Hành đấm một quyền, không phải rất đau nhưng không thể bỏ qua được.

Hắn âm thầm nhíu mày, đầu óc đặc quánh vào nhau, đề tài này thật toi mạng a.

Khang Thánh Triết đang lo lắng đề phòng chờ Vưu Lương Hành phản ứng lại nhưng người kia chỉ nhìn sâu vào hắn trong chốc lát, không nói một lời, im lặng vươn tay ra.

Không chút ướt át hay dây dưa, sạch sẽ lưu loát chuẩn bị ván tiếp theo.

Khang Thánh Triết cũng vươn tay theo, hai người đồng thời ra tay, ván này Khang Thánh Triết ra búa, thắng.

Vưu Lương Hành nói:

"Tôi thua, tôi uống."

Phản ứng của Khang Thánh Triết rất trì độn nói:

"Ừ.... ừm."

Vưu Lương Hành thống khoái uống 1/3 chai bia mà mặt không đổi sắc:

"Cậu hỏi đi."

Khang Thánh Triết nhíu mày, nửa ngày sau mới run rẩy phát ra một cậu:

"Vừa rồi vì sao anh lại hỏi tôi có phải là gay hay không?"

Nếu vừa rồi ván đầu tiên Khang Thánh Triết thắng, thì vấn đề này sẽ thay đổi người hỏi và trả lời, nhưng sự việc lại đột nhiên như này, hắn không nghĩ tới Vưu Lương Hành là người đưa ra vấn đề, đánh cho hắn không kịp trở tay, hai chữ "rối loạn" còn đang viết hoa trong lòng đây.

Vì thế vấn đề bị Vưu Lương Hành nhẹ nhàng lướt qua.

Hắn trả lời: "Bởi vì tôi muốn hỏi."

Khang Thánh Triết: "...."

Khang Thánh Triết: "A?"

Khang Thánh Triết vốn làm bộ dạng kiên nhẫn chờ đợi, nhưng sau khi Vưu Lương Hành tung ra câu này xong liền mím chặt miệng, không có ý tiếp tục trả lời, Khang Thánh Triết dừng một chút, phản ứng chậm nửa nhịp, đã trả lời đáp án xong rồi sao, câu trả lời của Vưu Lương Hành thật sự chỉ có mấy chữ kia.

Bởi vì hắn muốn hỏi.

Sau đó thì không còn gì nữa.

Khang Thánh Triết "gì" một tiếng thật dài.

"Này, này cũng thật là giảo hoạt a."

Vưu Lương Hành nói:

"Cũng giống nhau mà."

Khang Thánh Triết nghĩ tới câu trả lời của mình, nhất thời vô pháp phản bác lại, nhưng trong tâm lý lại cảm thấy không công bằng, tuy rằng ở mặt ngoài hắn ba phải thế nào cũng được nhưng tâm lý bên trong mang theo sự kích thích tuyệt đối bất đồng nha.

So sánh hai người với nhau Khang Thánh Triết rầm rì nói:

"Tôi không phục."

Vưu Lương Hành nói:

"Cậu muốn thử qua hương vị của nắm tay không?"

Khang Thánh Triết khựng lại, nhìn vào ánh mắt trầm ngâm của Vưu Lương Hành nói:

"... Không... không muốn."

Vưu Lương Hành:

"Vậy đừng nói lời vô nghĩa."

Khang Thánh Triết ủy khuất: "Hu hu!"

Vưu Lương Hành có chút không kiên nhẫn rũ mắt xuống, trong lòng lại không bình tĩnh như Khang Thánh Triết tưởng, khi hắn đặt câu hỏi với Khang Thánh Triết, trong lòng hắn cũng đang tự hỏi cùng một vấn đề.

Vì sao hắn muốn hỏi A Thánh có phải gay hay không?

Chính hắn cũng không xác định được.

Có thể bởi vì sau khi gặp mặt không thể bỏ qua người kia, cũng có thể là vì trong lòng ẩn ẩn có phỏng đoán.

Đáp án là đúng thì như thế nào mà không đúng thì sẽ ra sao, nên ứng đối như thế nào hắn đều không suy xét nhiều, loại hành động không hề được chuẩn bị để đánh vỡ cục diện, hắn chưa bao giờ làm, hiện tại, phải đối mặt với đáp án không khác nhau là bao thì Vưu Lương Hành càng mờ mịt hơn so với trước.

Hắn không biết có nên đem cái liếc mắt của Khang Thánh Triết khi nói câu "tùy người" để trong lòng hay không, nghĩ tới nghĩ lui, hai người đều đưa ra phép thử với đối phương, nhưng tất cả đều không hề có kết quả.

Nhưng tuyệt đối không phải không có ý nghĩa nào đó, Vưu Lương Hành rõ ràng cảm thấy, sau khi chính mình đưa ra khúc dạo đầu không khí giữa bọn họ càng kỳ quái hơn so với trước!

"Tiếp tục, tiếp tục, kéo búa bao ~~~"

Khang Thánh Triết phấn chấn ra búa.

"Tôi thắng rồi, tôi hỏi, tôi hỏi."

Trong thoáng chốc, Khang Thánh Triết đã mất hết hứng thú đối với việc uống bia, tất cả tinh lực dồn về việc hỏi chuyện, còn Vưu Lương Hành thong thả ung dung uống bia, Khang Thánh Triết ấp ủ nói:

"Vậy anh có thể thuyết minh cụ thể một chút được không?"

Vưu Lương Hành nói:

"Thuyết minh cái gì?"

Khang Thánh Triết chớp chớp mắt, trong không khí có vài phần ý vị không nói lên lời:

"Thì, thì vấn đề vừa mời hỏi kia."

Vấn đề vừa mới hỏi sao.... Tâm tư Vưu Lương Hành chợt lóe lên, không nghĩ rằng đối phương bám dính không bỏ, hắn uống hết chai bia rồi bình tĩnh đáp:

"Không thể."

"không thể" cũng là đáp án, Khang Thánh Triết cơ hồ muốn lăn lộn trên bàn, hắn ai thán nói:

"Không được, trò này không phải chơi như vậy, có phải anh thấy tôi đẹp trai nên cố ý khi dễ tôi đúng không."

Vưu Lương Hành: "Không thích chơi thì thôi."

Khang Thánh Triết đột nhiên giật bắn lên, đứng đắn nói:

"Tiếp tục, tiếp tục, đến đi, kéo búa bao ~~~!"

Ngoài miệng tuy rằng bất mãn nhưng chỉ cần tìm được phương thức hỏi chính xác vấn đề thì vẫn có thể đạt được đầy đủ lượng thông tin, câu trả lời của Lương Lương có chút chơi xấu nhưng chỉ cần cường thế một chút là sẽ có biện pháp.

Trong lòng Khang Thánh Triết rất muốn hỏi vấn đề kia, muốn tới nỗi trong lòng có chút bồn chồn, vì vậy bàn tay duỗi ra không đúng mực, kết quả thua một ván.

"..... được rồi, anh hỏi đi."

Khang Thánh Triết tự giác uống rượu, trong lòng có chút khẩn trương, câu hỏi đầu tiên của Lương Lương có thể nói là long trời lở đất, không biết vấn đề sau người kia hỏi về gì, hắn nhìn chằm chằm đôi môi Lương Lương nhẹ nhàng đóng mở, cẩn thận chờ mong câu hỏi thứ hai.

Vưu Lương Hành nói:

"Cậu bao nhiêu tuổi?"

Khang Thánh Triết: "...."

Hắn dừng một chút mới trả lời:

"Qua sinh nhật là 20 tuổi."

"Vậy sinh nhật đã qua hay chưa?"

Khang Thánh Triết nói: "Đã qua."

Sau khi trả lời, Khang Thánh Triết đột nhiên thấy có chút hối hận, những câu hỏi của Lương Lương như cử trọng nhược khinh (ý nói vấn đề lớn như tảng đá mà đưa ra đơn giản nhẹ nhàng như một chiếc lá), hắn cảm thấy như mua một tặng một, thật mệt tâm a.

Bất quá tế thủy trường lưu, đã trả lời tốt câu hỏi của người kia, Khang Thanh Triết vươn tay, lại thua một ván.

Vưu Lương Hành hỏi: "Bằng cấp gì?"

Vẫn là những vấn đề bình thường, Khang Thánh Triết nói:

"Khai giảng tháng 9 này tôi lên năm nhất."

Nghĩ nghĩ so tuổi lại không đúng vì vậy hắn tự bổ sung:

"Năm 3 cao trung tôi học lại 1 năm."

Vưu Lương Hành nói: "Uống đi."

Lúc này uống xong, một chai bia đã tuyên cáo chung kết, Khang Thánh Triết chờ đợi cơ hội để hỏi vấn đề trọng điểm, nhưng không nghĩ rằng ngay sau đó vài ván, đều thua.

"Hộ tịch?"

Khang Thánh Triết nói:

"Người thành phố A."

Sau khi nghe được người kia nhắc tới thành phố A, biểu tình của Vưu Lương Hành tựa như có chút biến động, cảm giác như phảng phất trong dự kiến, vấn đề tiếp theo Vưu Lương Hành hỏi:

"Cậu học trường nào ở thành phố A?"

Câu hỏi này không quá tương đồng với vấn đề trước, câu này cơ hồ tỏa định tọa độ chính xác của Khang Thánh Triết, hai người nhận thức nhau trên mạng, có lẽ hắn phải cảm thấy thập phần cảnh giác với những câu hỏi mẫn cảm như này nhưng Khang Thánh Triết lại trả lời rất bằng phẳng:

"Đại học A."

Không biết có phải ảo giác hay không mà trong chớp mắt khi hắn trả lời, mí mắt của Lương Lương nhẹ nhàng nhảy lên một chút, sau đó cúi đầu.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì."

Lương Lương không có việc gì nhưng hắn lại rất có việc a, bất tri bất giác vấn đề hắn muốn biết lại chưa hỏi được mà gốc gác của mình đều đã đưa hết ra ngoài, này cũng không sao, mấu chốt là tin tức về Lương Lương hắn chưa có một chút gì a.

Hắn có chút nóng nảy, có thể là do quá đáng thương mà nữ thần may mắn chìa tay về phía hắn, ván tiếp theo rốt cuộc cũng thắng.

"Rốt cuộc đến tôi."

Khang Thánh Triết quá đỗi vui mừng, nhưng mới nói được một nửa thì sờ sờ đầu:

"Tôi... tôi như có chút choáng váng."

Vưu Lương Hành nói:

"Cậu uống nhiều quá, kết thúc thôi không chơi nữa."

Khang Thánh Triết: "??? Không a, tửu lượng của tôi rất tốt."

Khang Thánh Triết đứng dậy vốn dĩ muốn chứng minh độ tin cậy trong lời nói nhưng không nghĩ rằng vừa đứng lên càng thấy chóng mặt, tự mình ngây ngốc vài giây, hắn ngồi lại ghế, che mặt hu hu hu:

"Không có khả năng xảy ra chuyện này."

"Vấn đề cuối cùng, hỏi đi."

Vưu Lương Hành vừa nói xong, Khang Thánh Triết chợt ngẩng đầu nhìn hắn, vì uống bia nên sắc mặt ửng hồng, mái tóc dài phất phơ được cài vài sợi qua tai, đôi mắt mông lung nhìn rất giống mỹ nhân say rượu.

Nhưng mà mỹ nhân này có hình thể khổng lồ, nằm bò trên bàn như một ngọn núi nhỏ.

"Vấn đề cuối cùng.... để tôi nghĩ đã."

Khang Thánh Triết vừa nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vưu Lương Hành, bộ dạng người kia thực trong sáng, làn da dưới ánh đèn gần như trong suốt.

Trong lúc chăm chú nhìn, một cỗ xao động không biết tên nổi lên trong lòng, vốn dĩ Khang Thánh Triết muốn hỏi một câu đánh sâu vào đối phương như "tôi có thể theo đuổi anh được không" nhưng trong lòng lại vòng vèo cuối cùng nghẹn lại.

Không thể không chuẩn bị gì mà hỏi loạn được, muốn thứ gì thì phải làm từng bước, phải đúng mực không thể để sai sót được.

Khang Thánh Triết chần chờ một hồi mới dùng từ ngữ chân thành lại hơi chút tán tỉnh hỏi ra miệng:

"Lương Lương, anh cảm thấy tôi thế nào?"

Vưu Lương Hành nói:

"Tôi cảm thấy cậu....." 

Tầm mắt tương đối, ánh mắt lấp lánh, biểu tình chờ mong của người kia.

Vưu Lương Hành đứng đắn nói:

"Tôi cảm thấy cậu có độc."

Khang Thánh Triết: "...."

Hắn tru lên một tiếng cực kỳ bi thương:

"Cuộc sống này thật sự không thể sống được mà, đêm nay Lương Lương là Vương giả, tôi chỉ làm hoàng kim thôi."

Vưu Lương Hành liếc mắt một cái, sửa đúng nói:

"Tửu lượng của cậu chỉ ở mức đồng thau thôi."

Khang Thánh Triết thuận thế bò lên, nghiêng đầu ngả vào bả vai của Vưu Lương Hành, nhắm mắt giả chết:

"Tôi không được rồi, tôi thật khó chịu, muốn phun, hu hu hu."

Hắn vừa hừ hừ vừa chờ đợi bị đẩy ra, nhưng ngoài dự đoán Vưu Lương Hành không đẩy cái đầu khổng lồ của hắn ra, thời gian bỗng nhiên như yên lặng lại, mỗi phút mỗi giây đều trôi qua rất yên tĩnh.

Khang Thánh Triết thu liễm lại biểu tình, xuất thần, nói:

"Mai tôi phải đi rồi."

Vưu Lương Hành nói: "Về thành phố A sao?"

Khang Thánh Triết nói: "Ừ."

Vào giờ phút này khác với Vưu Lương Hành đã nắm khá rõ tin tức về hắn mà hắn hiểu biết rất ít về Lương Lương, hắn dựa theo tâm ý của mình hỏi:

"Lương Lương, anh tên là gì?"

Vưu Lương Hành nói:

"Lần gặp mặt sau sẽ nói cho cậu."

Khang Thánh Triết sửng sốt ngay sau đó nhanh chóng đón nhận toàn bộ tin tức từ câu nói của người kia, lần sau, lần sau.... như vậy thuyết minh bọn họ còn có thể duy trì liên hệ.

Mà chỉ cần có liên hệ thì còn có hy vọng.

Khang Thánh Triết cảm thấy mỹ mãn nói:

"Được nha! Chờ gặp lần sau, tôi cũng nói tên cho anh."

Hẹn xong, tâm tình của Khang Thánh Triết đã tốt hơn rất nhiều, sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng hắn mới nhớ việc donate, nên mở miệng hỏi:

"Đúng rồi, Lương Lương, tôi có một việc muốn hỏi anh."

Vưu Lương Hành thuận miệng nói:

"Chờ chút, để tôi đặt DiDi."

Khang Thánh Triết kỳ quái hỏi:

"Ra cửa không phải có rất nhiều xe taxi hay sao?"

Vưu Lương Hành nhàn nhạt nói: "DiDi khá rẻ"

Khang Thánh Triết sửng sốt nói:

"..... Rẻ nhiều không?"

Vưu Lương Hành nói: "5 đồng."

Vưu Lương Hành thao tác xong mới chậm rãi hỏi:

"Đúng rồi, vừa rồi cậu muốn hỏi cái gì?"

Khang Thánh Triết chớp chớp mắt, ngoan ngoãn vô cùng nói:

"Không có gì a."

Lương Lương là thổ hào hay gì gì đó...... là không có khả năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.