Hai mắt của Vưu Lương Hành nhìn hắn, vốn dĩ chân phải đang duỗi thẳng đột nhiên cong lên dùng lực đạp một phát vào xương hông Khang Thánh Triết, trong giây lát người kia còn chưa kịp phản ứng cứ như vậy quay cuồng lăn bùm một cái xuống đất.
Khang Thánh Triết nói: "Này ---- Anh như thế nào.... A~~"
Bầu không khí nghiêm túc bị tiếng "a~~" của hắn làm biến mất sạch sẽ, Khang Thánh Triết trì độn với đau đớn, ngày thường ăn hai đấm cũng không thấy kêu ra một tiếng đau, cho nên vừa nghe tiếng kêu này đã biết hắn cố ý, Vưu Lương Hành mặc kệ hắn hừ hừ vài tiếng mới nói:
"Được rồi, đủ chưa, đến lúc câm miệng rồi."
Khang Thánh Triết nói:
"Còn kém xa, tôi phải hừ hừ."
Giọng nói vừa phát ra thì Vưu Lương Hành ném một cái gối đầu vào mặt hắn, thanh âm rầm rì của Khang Thánh Triết đột nhiên im bặt, hắn sửa lời:
"Tôi nói đây là thiên đường mà, ngay cả sàn nhà nhà Lương Lương cũng mềm mại như vậy, thật thoải mái."
Vưu Lương Hành hừ lạnh một tiếng.
Khang Thánh Triết điều chỉnh lại tư thế nằm dưới đất, ngưỡng mặt lên trời, tuy rằng lúc hỏi chuyện đứng đắn bị đá xuống giường nhưng hắn lại không chút so đo, mà tiếp tục hỏi:
"Kỳ thật gần đây tôi vẫn luôn xem xét lại chính mình, tôi như vậy thật sự có được không."
Vưu Lương Hành và hắn, một người nằm trên giường một người nằm dưới đất, không hề bốn mắt nhìn nhau, cách nhau một khoảng như vậy nói chuyện có vẻ tự tại hơn so với vừa rồi.
Vưu Lương Hành hỏi:
"Cậu cảm thấy mình không tốt sao?"
Khang Thánh Triết nói:
"Tôi cảm thấy mình rất tốt rồi, tôi chỉ lo lắng người khác cảm thấy tôi không tốt thôi."
Vưu Lương Hành lại hỏi:
"Ý nghĩ của người khác rất quan trọng sao?"
Chẳng sợ Vưu Lương Hành không nhìn thấy, Khang Thánh Triết vẫn lắc đầu cười:
"Ý nghĩ của người khác không quan trọng, chỉ có ý nghĩ của một người với tôi mới quan trọng."
Thoáng chốc Vưu Lương Hành không có thanh âm, hắn không muốn đi sâu vào đề tài này nữa, hắn không hỏi người kia là ai, cũng không hỏi vì sao lại nói với hắn việc này, tầng sương mù mênh mông trở ngại ở trước mặt, hắn không muốn chọc phá nó.
Nghĩ nghĩ, Vưu Lương Hành nói:
"Người với người sẽ không giống nhau, tự mình thấy vui vẻ là tốt rồi."
Khang Thánh Triết lên tiếng, nhưng lại thay đổi vị trí đặt câu hỏi với Vưu Lương Hành, hắn không ngừng đặt câu hỏi:
"Tôi đây cứ như bây giờ có được không?"
Vưu Lương Hành nói: "Có thể."
"Vẫn luôn lười nhác cũng có thể chứ?"
Vưu Lương Hành nói: "Có thể."
"Không cần nỗ lực cũng có thể chứ?"
Vưu Lương Hành nói: "Có thể."
Khang Thánh Triết lại hỏi:
"Như vậy, anh không lo lắng tôi sẽ gây phiền toái cho đối phương hay sao?"
Vưu Lương Hành hỏi lại:
"Cậu sẽ như vậy sao?"
Khang Thánh Triết cười hì hì nói:
"Không a, chuyện nên làm tôi đều sẽ làm nha."
Vưu Lương Hành không tiếng động mà gợi lên khóe môi, hắn chỉ cười mà không nói, trong lúc im lặng, hắn không khỏi phát hiện ra rằng, hắn và Khang Thánh Triết hoàn toàn không giống nhau, như tính cách, sở thích, thói quen trong sinh hoạt, nhưng rõ ràng bất đồng như vậy nhưng không hiểu sao lại có thể hợp nhau như này.
Ngẫm lại thì cũng thật kỳ diệu.
Khang Thánh Triết hỏi:
"Lương Lương, anh muốn làm thương nhân tới trình độ nào, lương 100 vạn một năm? hay cao hơn?"
Vưu Lương Hành hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Khang Thánh Triết nói: "Anh nói đi?"
Lời này không hiểu sao có ý vị thâm trường, nhưng nhất thời Vưu Lương không nghĩ sâu, không lảng tránh mà hắn lựa chọn trả lời vấn đề.
"Gây dựng một tập đoàn, có thể vào top 500 của toàn cầu."
Khang Thánh Triết: "...."
Đáp án này rõ ràng nằm ngoài dự kiến của Khang Thánh Triết, mộng tưởng trở thành chủ gia đình là trụ cột có thể chống đỡ cả nhà đã bị vỡ vụn thành cặn bã, hắn kinh ngạc nói:
"Vừa rồi anh còn bảo tôi không cần quá nỗ lực, mà mục tiêu của anh lại cần phải nỗ lực như vậy sao?"
Vưu Lương Hành nhàn nhạt nói:
"Top 500 toàn cầu mà thôi, không tính là nỗ lực."
Khang Thánh Triết: "...."
Thoáng chốc sau, hắn không nhịn được mà cười rộ lên, tiếng cười của hắn không có ý cười nhạo mục tiêu quá cao của Vưu Lương Hành mà chỉ là một nụ cười thuần túy không thể kìm nén mà thôi.
Khang Thánh Triết cười nói:
"Lương Lương, tôi phát hiện, tôi và anh không giống nhau, đối với anh chưa bao giờ dùng từ soái, mà phải là cực kỳ soái đi, ha ha ha ha ha ha...."
Vưu Lương Hành: ".... Nhanh câm miệng đi."
Có lẽ lời này của Vưu Lương Hành nổi lên tác dụng, Khang Thánh Triết dần dần không còn thanh âm, Vưu Lương Hành nằm lẳng lặng trong chốc lát mới kêu lên:
"Khang Thánh Triết?"
Không có thanh âm đáp lại, Vưu Lương Hành kỳ quái hỏi: "..... Khang Thánh Triết?"
Vẫn không có đáp lại, hắn đành phải ngồi dậy, nhìn xuống dưới giường, người kia với thân cao 2 mét đang nằm dưới mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng ngủ say.
Vậy mà nằm trên đất ngủ mất.
Một cỗ bất đắc dĩ trong lòng Vưu Lương Hành nổi lên, sau đó là cảm giác buồn cười, hắn nhìn khuôn mặt của người kia, nhất thời không thể tức giận được.
Đã vào nửa đêm, trăng lạnh như nước, lúc ngủ Vưu Lương Hành thường không kéo bức màn lại, ánh trăng yên tĩnh chiếu vào nửa bên người Khang Thánh Triết.
Vưu Lương Hành vươn tay xuống chạm chạm vào khuôn mặt người kia, hắn cũng không có phản ứng, làm Vưu Lương Hành có chút yên tâm, ngón tay nhẹ nhàng vén lên vài sợi tóc mềm bám trên khuôn mặt, không tiếng động đánh giá người phía dưới.
Không thể không nói bề ngoài của Khang Thánh Triết thật sự rất xinh đẹp.
Bình thường khi tỉnh, đôi mắt cũng rất đẹp, lúc không có tinh thần là vẻ đẹp suy sút, lúc phần chấn lại là một phen kinh diễm, giờ phút này nhắm nghiền, biểu tình không biến hóa, thoạt nhìn người này lại tạo một cảm giác rất khác, mỹ cảm bị sự anh tuấn tạm thời ép xuống không ngừng tuyên cáo với hắn người này tuy rằng mỹ lệ nhưng xác thật là một người đàn ông.
Là đàn ông.... tim Vưu Lương Hành trầm xuống, hắn không ngừng nghĩ tới những lời nói vừa rồi của Khang Thánh Triết có ý gì.
Nếu người này là một cô gái, Vưu Lương Hành sẽ không do dự như vậy, nhưng bởi vì đối phương lại cùng giới tình với mình, hắn mới có thể sinh ra sự dao động giống như bây giờ.
Lời Khang Thánh Triết nói, hắn không phải không hiểu, nhưng mà không dám chọc phá, hắn không rõ lập trường của Khang Thánh Triết như thế nào, là xác định hay chỉ là thử, hoặc là toàn bộ việc này chỉ là do một mình hắn nghĩ quá nhiều.
Không, không có khả năng nghĩ nhiều, bởi vì câu nói vừa rồi của Khang Thánh Triết kia cơ hồ như đang dò hỏi chính diện. Rốt cuộc người này có nghiêm túc hay không, có biết được điều này giữa hai người đàn ông là ý gì không....
Thói quen từ nhỏ tới lớn của Vưu Lương Hành là luôn chuẩn bị vạn toàn, do đó tại thời điểm này hắn cảm thấy thật đau đầu.
Nghĩ tới đây, Vưu Lương Hành dùng ngón cái móc lấy ngón trỏ, bắn một cái vào trán người kia, hắn thực sự dùng sức giống như muốn trút giận, ngón tay hắn đều thấy đau nhưng người kia lại mơ màng ngủ không chút phản ứng, vẫn ngủ ngon lành.
Thật đúng là thiên phú bị đánh mà, Vưu Lương Hành gợi lên khóe môi, khẽ cười một cái, bất đắc dĩ nói:
"Đầu thật cứng."
Kẻ ngu ngốc lại to xác này đã ngủ không chút tiếng động, nhưng Vưu Lương Hành không thể mặc kệ hắn được, ngủ trên sàn nhà có bị cảm lạnh hay không thì không biết nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy chắc chắc là đau lưng đau eo thì không trốn được, Vưu Lương Hành cũng không thèm tự hỏi có nên đánh thức người này hay không mà đã tự quyết định kéo Khang Thánh Triết lên giường.
Sau khi luồn hai cánh tay ra sau lưng Khang Thánh Triết nâng lên, Vưu Lương Hành thở sâu một hơi.
Người này đúng là thân cao thể trọng, nhìn không mập nhưng thực sự khá năng, Vưu Lương Hành có thể nâng được hắn lên cũng là thành quả của việc luyện tập đổi thành người khác căn bản là không động đậy được.
Hắn dùng sức nâng Khang Thánh Triết đặt lên giường, rồi chuẩn bị vòng sang sườn bên kia để ngủ thì bỗng nhiên eo bị người ôm lấy, người khổng lồ vừa rồi còn ngủ say không tỉnh giờ lại từ sau lưng ôm chặt lấy eo hắn, dùng sức chuyển người nhấc Vưu Lương Hành lên vòng qua người hắn rồi ấn trên giường.
Thể trọng của Khang Thánh Triết là bao nhiêu chứ? Chắc chắn cũng phải 100 kg, 100 kg còn mang tốc độ đánh vào ngực Vưu Lương Hành làm cho hắn thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Nhưng mà búng máu còn chưa có cơ hội phun ra, hắn còn chưa kịp há mồm thì đã bị lòng bàn tay Khang Thánh Triết bịt lại.
Bị tay che miệng thì thôi đi, ai biết người ngây ngốc kia còn không hài lòng, đầu tiên kẻ này sửng sốt ngay sau đó hối hận nói:
"Tại sao tôi lại dùng tay chặn chứ."
Vưu Lương Hành: "...."
Vưu Lương Hành không thể nói ra lời nhưng trong lòng yên lặng nhủ:
Không phải tay thì hiện tại ngươi đã chết, biết không.
Sự hối hận của Khang Thánh Triết không được vài giây, tuy rằng hắn đang đè lên Vưu Lương Hành nhưng trong lòng cũng tự nhận định được sự chênh lệch giá trị vũ lực giữa hai người là n lần, hắn sợ Vưu Lương Hành một cái cá chép lộn mình thôi là có thể vùng thoát khỏi hắn, hoặc là phản ứng lại tung cho hắn một cú "đoạn tử tuyệt tôn" gì đó, vì vậy lập tức khụ khụ, đứng đắn nói:
"Lương Lương, tôi chỉ nói một câu thôi được không."
Vưu Lương Hành nhìn hắn không tiếng động, trong đêm tối, Khang Thánh Triết không nhìn thấy biểu tình của hắn, vì vậy yên lặng nói:
"Có thể Suy xét về tôi một chút, được không?"
Không lâu trước người lảng tránh vấn đề này là Vưu Lương Hành, nhưng sau khi nói xong câu ày, người lảng tránh ngược lại biến thành Khang Thánh Triết, hắn sợ tại thời khắc này nghe được câu trả lời của Vưu Lương Hành, hắn buông tay ra sau đó lập tức co lại thành một đoàn, kéo chăn chùm kín đầu, rầu rĩ nói:
"Ngủ ngon."
Vưu Lương Hành ngơ ngác nằm trên giường trong chốc lát, sau đó mới nhỏ giọng nói:
"..... ngủ ngon."
Sau đó hắn cũng quay người nương vào mép giường kéo giãn ra khoảng cách với Khang Thánh Triết, trong tâm Vưu Lương Hành loạn như ma, không hề buồn ngủ, đại não hắn trở nên hỗn loạn, ầm ầm rung động, cả đầu óc quanh quẩn âm cuối của người kia.
"Được không"
"Được không"
"Được không"
..... Được a.
Nghĩ nhiều đi nữa thì nói đến cùng bất quá chỉ là việc nguyện ý hay không mà thôi.
Đối với hắn mà nói, đem Khang Thánh Triết liệt vào, liệt vào đối tượng yêu đương, kỳ thật, kỳ thật cũng không phải không thể.
Nhưng đáp án này không thể trực tiếp nói ra, hiện tại nó quanh quẩn ở trong lòng, còn khó chịu hơn so với nói ra, Vưu Lương Hành trằn trọc, chợt nghe thấy tiếng hít thở khá rõ ràng ở phía sau, hít vào thở ra đều đều.
Khang Thánh Triết.... ngủ rồi?
Mình thì khó chịu như vậy mà kẻ kia lại ngủ thơm ngọt như này?
Vưu Lương Hành yên lặng cắn răng, đột nhiên xoay người dùng một chân đạp Khang Thánh Triết một cái.
Cả một đêm hắn trằn trọc khó ngủ, vạn phần khó chịu.
Trước nửa đêm thì do suy nghĩ hỗn độn khó đi vào giấc ngủ, mà sau nửa đêm thì giấc ngủ rất nông, luôn cảm thấy thân thể có dị, trong mơ, có thứ gì đó không ngừng quấy rầy lấy hắn, chốc lát véo mặt hắn, chốc lát lại sờ lên tóc hắn, có đôi khi còn thổi khí, cực kỳ khó chịu.
Tới bình mình, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng, Vưu Lương Hành cảm thấy phần eo bụng vừa lạnh vừa ngứa, đột nhiên mở mắt ra, rốt cuộc hắn cũng thức dậy.
Cúi đầu nhìn xuống, Khang Thánh Triết đang cười yến yến, một tay người kia còn đặt trên cơ bụng của hắn, cười hì hì nói: