Sau một lúc lâu không có tiếng động, sự im lặng bao trùm trong vài giây, Vưu Lương Hành hung hăng túm lấy cổ áo của Khang Thánh Triết, lôi túm kéo Khang Thánh Triết xuống tầng, bị đánh gãy một chiếc răng, nào phải việc nhỏ đi tới phòng y tế là có thể giải quyết được, Vưu Lương Hành kéo người tới cửa trường gọi xe, đi thẳng tới bệnh viện nha khoa gần nhất.
Trong lúc vội vàng, Khang Thánh Triết giãy giụa nói:
"Lương Lương..... anh đừng khẩn trương."
Sắc mặt Vưu Lương Hành lạnh lẽo như băng, gằn ra mấy chữ, lạnh lùng nói:
"Đừng nói chuyện."
Cả đường đi đều hốt hoảng, may mà trời đã tối, người qua lại không nhiều lắm, nhưng tuy vậy vẫn rước lấy không ít nghị luận.
"Kia không phải học trưởng Vưu hay sao?"
".... Này sao vậy, đánh nhau a?"
"Hình như là từ ký túc xá đi ra...."
Vưu Lương Hành bỏ ngoài tai những thanh âm chỉ trỏ từ bên ngoài, sau khi lên xe, Vưu Lương Hành vội vàng báo tài xế mở đèn trong xe, đôi tay hắn nâng khuôn mặt Khang Thánh Triết, nói:
"Há mồm."
Khang Thánh Triết nắm chặt chiếc răng của mình, mở lớn miệng, kỳ thật không cần nhìn hắn cũng biết mình gãy chiếc răng nào, lúc Lương Lương vung tay, hắn miễn cưỡng hơi nghiêng đầu tránh được một chút, ít nhiều tránh được việc mất đi bốn cái răng cửa, bằng không hiện tại không biết còn xấu hổ như thế nào.....
Khi há mồm nói chuyện, tám phần đều lọt gió!
"Không phải răng cửa, cũng không phải răng hàm, chỉ làm một chiếc nanh, nhỏ thôi mà."
".... Lương Lương?"
Vưu Lương Hành không trả lời, dưới ánh đèn xe mờ ảo, không biết là do bóng ma quá nồng đậm, hay là do bóng đêm quá thâm sâu, mà biểu tình của hắn trở nên nghiêm túc như là một người khác, hắn bỏ qua hết thảy đối thoại với Khang Thánh Triết cho tới khi tới bệnh viện nha khoa, bác sĩ kiến nghị trám răng, lúc này Vưu Lương Hành mới mở lời miễn cưỡng hỏi đáp với bác sĩ vài câu.
Phải khám gấp vào buổi tối, da thịt trong miệng Khang Thánh Triết bị dập nát, vừa nói vừa chảy máu thực sự gây hiệu quả kinh sợ, bác sĩ bật đèn trám răng suốt buổi tối cho hắn, kiểm tra xong tình huống, bác sĩ còn liên tiếp cảm thán vài câu.
"Bị đánh thành như vậy hẳn là trải qua một trận ác liệt, nhìn anh bạn này vẫn còn là học sinh đúng không, là học sinh thì phải biết yêu quý thân thể của mình chứ, đánh nhau đến gãy răng thế này đau biết bao, cậu tự xem đi, trám răng vài ngày sau sẽ càng đau hơn, bất quá không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể chịu đựng mà thôi."
Lời nói của bác sĩ chẳng có tác dụng gì tới Khang Thánh Triết, hắn trời sinh vốn trì độn với đau đớn, hoàn toàn chẳng sợ gì, nhưng Vưu Lương Hành thì khác, sau khi nghe lời này xong, sắc mặt hắn càng trở nên đáng sợ hơn so với lúc trước.
Mất cả buổi tối, Khang Thánh Triết mới được đi ra, hoàn thành một bước chữa bệnh, bởi vì bác sĩ kiến nghị hắn ít nói phòng ngừa đau đớn cho nên Khang Thánh Triết không thể không mở ra phần mềm ghi chú trong điện thoại của mình, giống hệt như lần đầu gặp mặt Vưu Lương Hành, có chuyện muốn nói thì phải dùng điện thoại đánh chữ.
Người không thể nói chuyện ở bên người không muốn nói chuyện, không khí trở nên an tĩnh tới kỳ cục, trầm mặt suốt cả buổi, Khang Thánh Triết từ thấp thỏm dần dần chuyển thành run sợ, hắn giật nhẹ tay áo của Vưu Lương Hành, đưa di động lên.
- ---- Giờ chúng ta đi đâu.
Vưu Lương Hành dừng một chút, rốt cuộc mở miệng nói:
"Đi tới chung cư, ngày mai cậu cũng đừng tới học quân sự, ở nhà nghỉ ngơi đi."
Không cần học quân sự quả nhiên rất tốt, nhưng đau răng có thể xin nghỉ hay sao? Như biết được suy nghĩ của Khang Thánh Triết, Vưu Lương Hành đơn giản mà lãnh đạm nói:
"Tôi xin nghỉ cho cậu."
Hội trưởng hội học sinh đã lên tiếng, mọi chuyện có thể giải quyết dứt khoát, nhanh chóng, Khang Thánh Triết vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vô luận hắn có thái độ như thế nào, thì sắc mặt của Vưu Lương Hành không chút cải thiện nào.
Khang Thánh Triết trầm mặc một lát, không hề cợt nhả mà bình tĩnh đánh chứ:
- --- Lương Lương, có phải anh đang tức giận hay không?
Vưu Lương Hành nói:
"Tôi không tức giận."
Khang Thánh Triết khựng lại, lắc đầu:
- ----- Không, anh đang rất tức giận.
Trầm mặc suốt buổi tối, Khang Thánh Triết sao lại không nhận ra được cảm xúc của Vưu Lương Hành được chứ, xảy ra một trò khôi hài như này, không phải ai nhận sai là có thể gạt đi được, tuy rằng Vưu Lương Hành vô ý đả thương người, nhưng xác thật Khang Thánh Triết bị thương, suy bụng ta ra bụng người Khang Thánh Triết có thể rõ ràng, trong lòng Vưu Lương Hành khó chịu như thế nào.
- ---- Là tôi không tốt, Lương Lương, xin lỗi anh.
Vưu Lương Hành nhìn chằm chằm lời nói không duyên không cơ này vài giây, trên mặt không có biểu tình gì, sau một lúc lâu, sự lạnh nhạt mà hắn kiên trì cả buổi cũng bị tan vỡ, tựa như gằn từng tiếng áp lực cùng sự nôn nóng tuôn ra:
"Cậu biết cái gì chứ."
Tất nhiên Khang Thánh Triết không hiểu hết con người này, tuy hắn có thể phỏng đoán được Vưu Lương Hành đang tự trách, nhưng không thể cảm thụ được cảm xúc dày vò cả buổi tối của Vưu Lương Hành.
Kinh ngạc, hối hận, tự trách, lo lắng, hết thảy hết thảy lần lượt ùa tới, và cảm nhận rõ ràng nhất của Vưu Lương Hành là....
Hắn sợ hãi.
Hắn bị việc Khang Thánh Triết bị thương dọa sợ, kinh hồn chưa định, lúc tới bệnh viện, khi làm thủ tục tay Vưu Lương Hành đều run rẩy. Một đôi tay chơi quyền anh 10 năm chưa từng run rẩy vậy mà run lên vì để ý tới việc đả thương Khang Thánh Triết....
Vưu Lường Hành không giống Khang Thánh Triết, kẻ kia có thể nở nụ cười không đàng hoàng tuy rằng miệng sưng lên còn phun ra một chiếc răng mà vẫn có thể giữ bình tĩnh như cũ, còn hắn, trong lòng đã rối loạn, suốt buổi tối, không giây phút nào có thể bình tĩnh nổi.
Hắn thất thố.
Chưa từng bao giờ, thậm chí chưa từng tưởng tượng mình lại có thể thất thố như vậy.
Vưu Lương Hành nghiêng đầu, biểu tình trên mặt Khang Thánh Triết cứng đờ, hắn không có tinh lực cầm di động đánh chữ nữa mà túm chặt lấy đôi tay Vưu Lương Hành, chịu đựng sự đau đớn truyền ra từ trong miệng, nói:
"Lương Lương, anh nghe tôi nói, đây chỉ là ngoài ý muốn, ai đều vô tâm, đều do tôi, là do tôi, anh đừng nóng giận, anh đừng nóng giận được không? Lương Lương?"
Khang Thánh Triết vì đau đớn cho nên chỉ có thể gập ghềnh nhấp nhô mở lời, tay hắn vì cảm xúc trở nên nóng nảy mà chẳng hề phân biệt nặng nhẹ, lực đạo nắm chặt làm tay Vưu Lương Hành phát đau.
Vưu Lương Hành yên tĩnh vài giây, còn không rõ vì sao Khang Thánh Triết lại xin lỗi hắn, hắn nhíu mày nói:
"Tôi không tức giận....."
Dừng một chút, hắn lại nói:
"Đau răng không cần nói chuyện nữa."
Khang Thánh Triết nào có lo lắng nhiều như vậy, thấy thái độ của người kia có chút hòa hoãn cho nên đầu óc chuyển một vòng. Không phải tức giận, không phải tức giận..... Nếu không tức giận thì phản ứng này của Lương Lương là sao??? Thoáng chốc sau, Khang Thánh Triết nửa đùa nửa thật, chậm rãi nói:
"Lương Lương, có phải... có phải anh đau lòng vì tôi không."
Vưu Lương Hành lại không tiếng động, lập tức trán Khang Thánh Triết túa ra mồ hôi lạnh, hắn đang chuẩn bị cười ha ha bóc qua chuyện này thì Vưu Lương Hành lại chợt mở miệng nói:
"Ừ."
Khang Thánh Triết cứng đờ, nói:
"Cái.... cái gì?"
Vưu Lương Hành nhàn nhạt nói:
"Cậu nói đúng, tôi đau lòng."
Một người đàn ông, không khó khi đối mặt với tâm ý của mình, cảm xúc của hắn hòa hoãn xuống, biểu tình lại trở về với bộ dạng lãnh đạm bình thường, nhưng hắn vất vả để khôi phục lại thái độ như thường thì Khang Thánh Triết lại bắt đầu luống cuống tay chân.
"Tôi.... tôi.... không phải nghe lầm đó chứ, Lương Lương! Tôi có phải động kinh hay không?"
Vưu Lương Hành vô tâm chế nhạo Khang Thánh Triết lúc nào chẳng "động kinh", vào thời khắc này hắn chỉ nhàn nhạt nhắc nhở người kia:
"Bảo cậu đừng nói chuyện, muốn nói gì thì đánh chữ đi."
Khang Thánh Triết nhanh chóng cầm di động, cao hứng gõ gõ việt viết nửa ngày, cuối cùng viết ra một câu:
"Hắc hắc hắc, hắc hắc hắc."
Vưu Lương Hành lạnh nhạt nhìn qua, bị cảm giác quen thuộc này chọc tới làm khóe môi cong lên.
Vưu Lương Hành cười rồi, trong lòng Khang Thánh Triết cũng theo đó mà mềm nhũn ra, cảm xúc ấm lại, làm cho cảm giác đau đớn trong miệng tựa hồ cũng biến đi không ít, hắn tiếp tục cúi đầu đánh chữ thừa nhận sai lầm:
- --- Đều do tôi không nhịn được trộm hôn anh, về sau....
Chữ còn chưa gõ xong, Vưu Lương Hành đã mở miệng hỏi:
"Trộn hôn tôi?"
Khang Thánh Triết: "....."
Hắn vội vàng xóa đi hai chữ này đi, đổi thành "đùa giỡn", Vưu Lương Hành nheo mắt nói:
"Tôi đã thấy."
Bả vai Khang Thánh Triết co lại, thật cẩn thận, cụp mi rũ mắt, hô hấp của Vưu Lương Hành nặng thêm, rồi thở dài tính toán không so đo với hắn, nhưng cố tình người này được tiện nghi còn khoe mẽ, vội vàng hỏi:
- --- Tôi đây.... Tôi đây về sau khi trộm hôn anh, anh có thể xuống tay nhẹ một chút được không.
Vưu Lương Hành: "...." Không thể!
Hòa hoãn một lát, Vưu Lương Hành nói:
"Tại sao lại phải trộm hôn?"
Khang Thánh Triết sửng sốt, sau đó chậm rãi phản ứng lại, một cỗ vui mừng như điên nảy lên:
"Vậy tôi có thể trực tiếp hôn anh đúng không!!"
Thanh âm kích động cực kỳ bén nhọn thốt ra, Vưu Lương Hành còn không kịp cảnh cáo người này đừng mở miệng, Khang Thánh Triết đã ôm lấy mặt hắn, ánh mắt sáng lên.
Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, đang chờ mong điều gì thì không cần nói cũng biết, Vưu Lương Hành nhẹ nhàng, thấp giọng nói:
".... Có thể a."
Thanh âm thật nhỏ, không giống phong cách của Vưu Lương Hành, tựa như muỗi kêu nhưng cũng làm cho huyết khí của Khang Thánh Triết dâng lên, sắc mặt hồng nhuận, hắn không cầm lòng được mà nuốt nuốt nước miếng.
Có.... có chút khẩn trương.
1s, 2s, Khang Thánh Triết vô cùng chân thành đánh giá Vưu Lương Hành, dưới ánh mắt tìm tòi này của hắn, tim Vưu Lương Hành đập thình thịch thình thịch tựa như sấm dậy. Hắn bình tĩnh nhìn lại nhưng tâm lý không thong dong như vẻ bề ngoài, đã cấp cho Khang Thánh Triết công văn thông quan, mà người kia vẫn chậm rãi bất động, cảm giác chờ đợi dài lâu thật sự quá dày vò.
Vưu Lương Hành lầu bầu một tiếng, bàn tay ở phía dưới không tiếng động nắm chặt lại, như là vì lấy thêm can đảm, hắn phối hợp nhắm mắt lại, Khang Thánh Triết cũng lấy hết can đảm cúi người xuống, gần sát, ở khoảng cách cách cánh môi của Vưu Lương Hành 1cm, hắn chợt rầm rì một tiếng, kêu rên:
"Không được, không được, tôi không dám."
Vưu Lương Hành mở mắt ra, nhìn ánh mắt tuy rằng không trắng ra, nhưng Khang Thánh Triết rõ ràng thấy được, trong ánh mắt kia có nghi vấn "hắn có phải không được hay không"
Khang Thánh Triết vô cùng đáng thương, đánh chữ:
- --- Lương Lương, anh thật sự sẽ không đánh tôi đúng không?
Vưu Lương Hành cũng không quay đầu lại gạt tay hắn ra rồi cất bước đi, Khang Thánh Triết vội vàng đuổi kịp, chắp tay trước ngực, bộ dạng ngoan ngoãn cầu khẩn:
- ---- Lại cho tôi một cơ hội! Lương Lương! Lại cho tôi một cơ hội nữa được không ~~~ Lương Lương ~~~!
Đột nhiên Vưu Lương Hành lãnh khốc đá kẻ kia một cái, Khang Thánh Triết cười hì hì né tránh, lại nhào lên, bóng dáng hai người dưới đèn đường càng lúc càng xa.
Ở rất xa, nam sinh có vóc người thấp hơn giật mạnh cổ áo thân ảnh người cao hơn, bóng dáng họ hợp lại trong khoảng khắc, sau đó tách ra.
Không lâu sau, không hiểu vì sao người cao lớn tựa như ngọn núi kia sụp đổ ngã đầu chìm vào bồn cây bên cạnh....
***
Bóng đêm thâm trầm, có người vui vẻ, có người âu sầu, sau khi kết thúc mọi việc bận rộn, Lương Sở Lâm chậm rãi rửa mặt, vất vả lắm mới bò được lên giường, hắn cầm điện thoại lướt xem trang chủ, thình lình oán giận.
"Đại hỗn đản Khang Thánh Triết này."
Thác hồng phúc của Khang Thánh Triết, kết thúc giờ học quân sự Lương Sở Lâm còn phải chạy về lớp để báo cáo, một người làm việc của hai người, không duyên không cơ phải mất thêm thời gian, càng nghĩ càng buồn bực.
Trong lòng đang mắng Khang Thánh Triết tới chết khiếp thì ở bảng tin kẻ kia lại đổi Avatar, Lương Sở Lâm sửng sốt, nửa đêm nửa hôm, đại hỗn đản này còn không ngủ, đăng bài làm cái gì......