Sau Lại, Hắn Thành Vú Em Ngự Dụng

Chương 95



95. Chương 95.

Đó là một thân thể không quá tương đồng với hắn, cao hơn hắn, cường tráng hơn hắn, hai chân dài hơn hắn, ngay cả xương hông cũng tựa hồ như cao hơn hắn một chút, tuy rằng cơ bắp được rèn luyện có thua kém hắn, nhưng đường cong lại rất lưu sướng, có một loại phối hợp rất độc đáo lại tự nhiên. Nhưng mà Vưu Lương Hành lại không thể dồn lực chú ý vào phần trên, ánh mắt hắn chọc thẳng vào trọng điểm, nhìn sâu vào nơi giữa hai chân của Khang Thánh Triết.

Phần eo bụng của Khang Thánh Triết dần dần nhô lên còn mang theo cả bọt xà phòng, thứ bọt màu trắng kia dần dần trượt xuống...... Một cái khăn tắm khó khăn lắm mới bao vây được phần dưới của kẻ kia.

Vưu Lương Hành: "....."

..... Hắn không nhìn thấy gì a!!!

Hắn không rảnh lo biểu tình của mình có sự biến hóa vi diệu như thế nào nhưng Khang Thánh Triết lại lập tức bắt giữ được giao động rất nhỏ kia, tức khắc không chỉ trên mặt hắn biểu hiện ra sự trêu chọc nồng đậm mà còn cực kỳ nhanh chóng giơ di động lên.

- ---- Không thấy được, có phải rất thất vọng đúng không!

Vưu Lương Hành: "...."

Vưu Lương Hành quay đầu: "Tôi không có."

Khang Thánh Triết: ---- Rõ ràng có mà, anh muốn nhìn JJ của tôi như vậy sao, chậc chậc chậc, thói đời a, nhân tâm nha~~~

Vưu Lương Hành đẩy kẻ kia vào lại bồn tắm, người khổng lồ ngã xuống nước làm cho bọt nước văng lên khắp nơi, động tác của Vưu Lương Hành hoàn toàn không có chút ôn nhu nào, nhưng cố tình Khang Thánh Triết lại cười ra tiếng.

- ---- Lương Lương, anh cũng đừng vì không nhìn thấy JJ của tôi mà thẹn quá hóa giận như vậy chứ.

Vưu Lương Hành: "..... Nhanh câm miệng đi!"

Khang Thánh Triết: ----- Tôi đâu có há mồm.

Vưu Lương Hành: "Nhanh tắt máy!"

Khang Thánh Triết không chỉ bỏ qua lời Vưu Lương Hành nói mà còn thò cái đầu ướt đẫm qua.

- ---- Đừng nóng giận, tôi cho anh nhìn có được không?

Vừa nói chuyện, một tay hắn vói vào trong nước, 1s tiếp theo, chiếc khăn đã bị kéo ra, mà bọt xà phòng bập bềnh trên mặt nước đã không còn nhiều, dưới mặt nước, nơi nào đó như ẩn như hiện.

Vưu Lương Hành tựa như bị bỏng, lập tức quay đầu, hận không thể làm cho đầu mình quay 180 độ.

Cố tình kẻ kia còn không thuận theo buông tha cho hắn:

- --- Nhanh, nhanh, nhanh, Lương Lương, nắm chắc cơ hội này, qua thôn này là không có nhà trọ khác đâu, nhanh nhìn đi, nhanh nào!

Vưu Lương Hành tựa như hỏng mất:

"Khang Thánh Triết!!! Tôi không nhìn!"

Khang Thánh Triết ra vẻ mờ mịt:

- --- Vì sao a, không cho anh xem thì anh tức giận, cho anh xem anh cũng tức giận, vậy, anh có phải là thẹn thùng hay không.

Đánh xong câu này, hắn còn nháy mắt, làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ:

- --- Tôi biết rồi.

Vưu Lương Hành: "....?"

Kẻ này biết cái gì?

Lời còn chưa kịp hỏi, đột nhiên cổ tay hắn bị Khang Thánh Triết chế trụ mà không kịp phòng ngừa, tình cảnh vài phút trước lại được tái hiện, nhưng mục đích hoàn toàn bất đồng, Vưu Lương Hành chỉ cảm thấy tay hắn có một lực kéo rất mạnh, trọng tâm bị lệch đi, cả người nhào về phía trước.

Khanh Thánh Triết giơ di động ra: 

- ---- Không nhìn thì sờ một chút được không.

Lòng bàn tay hắn bị kéo vào nước, chạm vào da thịt kẻ kia, làn nước ấm áp đan chéo vào nhiệt độ cơ thể người làm giác quan thức tỉnh, đại não Vưu Lương Hành cứng lại, hoàn toàn không dám nghĩ hiện tại hắn đang sờ tới cái gì.

Đầu tiên là thân thể hắn cứng đơ, sau đó run lên bắt đầu từ cánh tay rồi lan ra cả người, tức giận tới tận cùng, ngay cả thanh âm cũng cao lên 8 độ.

"KHANG THÁNH TRIẾT!!!"

Sóng to gió lớn, thiên thần tức giận, kẻ đầu sỏ gây tội lại bất động như núi giữa trận mưa to bão bùng này, hắn không hề đánh chữ nữa, trên mặt lại hiện ra biểu tình thẹn thùng, chẳng sợ biểu tình của Vưu Lương Hành giống như muốn ăn thịt người, ánh mắt hắn vẫn thẹn thùng chờ mong nhìn chằm chằm vào mắt Vưu Lương Hành, còn nhỏ giọng mở miệng:

"Lớn không?"

Vưu Lương Hành: "...."

A a a a a a a a -----~~~!!!

Người có tính cách như Vưu Lương Hành, cả đời hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày phải phát ra tiếng thét chói tai từ tận đáy lòng như này, hắn không rảnh lo mình đang chạm vào thứ gì đó ghê tởm, lửa giận phun trào, sức lực toàn bộ khai hỏa, bàn tay phải hung hăng nắm chặt một cái!

Khang Thánh Triết thét lên hai tiếng "ngọa tào", hai chân run lên, trực tiếp từ tư thế đang ngồi biến thành quỳ xuống, hai chân kẹp chặt lại, ghé người vào bồn tắm, cổ họng chỉ bài trừ ra được một câu:

"Mẹ ơi....!"

Tùy ý Khang Thánh Triết hưởng thụ cái gọi là đau đớn vô biên, Vưu Lương Hành tựa như một vận động viên điền kinh chạy như bay ra khỏi phòng tắm, với dáng người tuấn dật soái khí kia bộ dạng chạy trốn lại thực sự rất chật vật.

Đóng sầm cửa phòng tắm lại, Vưu Lương Hành chạy về phòng khách, ngồi xuống, lại đứng lên, đứng lên lại ngồi xuống, lặp đi lặp lại vài lần vất vả lắm lưng hắn mới dựa vào ghế sô pha, hắn giống như một chú chim cút co người trên ghế.

.... Thân thể còn đang run rẩy.

Lòng bàn tay sáng quắc nóng bừng.

TMD, Khang Thánh Triết đáng chết!!!

Vưu Lương Hành chôn đầu xuống, nhiệt khí trong cơ thể không ngừng dâng lên, đè ép cũng không được, không chỉ gương mặt chuyển hồng mà đến vành tai cũng chuyển sang màu đỏ tươi, ước chừng phải hòa hoãn vài phút, hắn nghe tiếng rên rỉ trong phòng tắm biến mất, lúc này tiếng tim đập như sấm trong lồng ngực hắn mới dùng tốc độ cực kỳ thong thả bình ổn lại.

Tuy rằng như vậy, Vưu Lương Hành vẫn không thể nhịn được đánh vỡ sự trói buộc của đạo đức từ trước tới giờ, liên tiếp thầm mắng trong lòng vài câu đại biến thái, kẻ tâm thần, không biết xấu hổ.

Sớm biết rằng như này cho hắn một quyền!

Đánh chết kẻ kia a a a a!

Vưu Lương Hành bằng từng tuổi này rồi, từ trước tới nay chưa từng gặp loại người như này, chưa từng gặp việc này, cho nên vô pháp bình tĩnh, thật lâu sau suy nghĩ lắm mới trở về, hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình, lại bắt đầu không nhịn được mà run rẩy.

Bên tai tựa như còn vang lên thanh âm của Khang Thánh Triết:

"Lớn không, lớn không, lớn không...."

.... Hình như cũng rất lớn.

Vưu Lương Hành thở ra một hơi dài, đứng dậy đi vào bếp tiếp tục nấu cháo, nấu, nấu, hậu tri hậu giác hắn nhớ tới mình vừa suy nghĩ cái gì, khựng lại một chút, đột nhiên hắn cầm lên con dao phay băm một cái lên chiếc thớt.

Chém chết hắn!!

Kẻ không biết xấu hổ, Khang Thánh Triết!!!

Mười phút sau bữa sáng đã chuẩn bị xong, Vưu Lương Hành bê đồ ăn lên bàn, mà Khang Thánh Triết vừa vặn khập khiễng bước ra từ trong phòng tắm, hắn mặc bộ đồ ở nhà đạm màu mà Vưu Lương Hành chuẩn bị cho hắn, vốn là cảnh đẹp ý vui, nhưng vì tư thế đi đường kỳ quái quá mức, cho nên có vẻ vừa khôi hài lại quỷ dị.

Vưu Lương Hành nhìn chằm chằm hắn một cái, thanh âm băng lạnh tựa như hàn băng thấm vào tận xương:

"Ăn cơm!"

Khang Thánh Triết vốn đang chìm đắm trong sự đau đớn không thể kiềm chế, vừa thấy Vưu Lương Hành lập tức hai chân run lên, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.

Ấp ủ nửa ngày mới giơ di động lên:

- --- Lương Lương, anh yên tâm, tôi vẫn có thể làm.

Vưu Lương Hành sửng sốt: "Cái gì."

Khang Thánh Triết: ---- Đương nhiên là nói về J....

Chữ còn chưa gõ xong, Vưu Lương Hành cắm một chiếc đũa vào bát cơm, thần thái kia, sự hung ác kia, phảng phất như trước mắt không phải là một bát cơm mà là nấm mồ của Khang Thánh Triết.

Vì thể kẻ kia lập tức ngừng nghỉ co rụt cổ lại.

Vưu Lương Hành cười lạnh một tiếng, bắt đầu ăn cơm, nhưng hắn đã ăn vài miếng mà kẻ kia vẫn đang nhìn chằm chằm không thèm đụng chạm vào bát cháo thịt nạc trứng vịt Bắc thảo.

Vưu Lương Hành lãnh đạm hỏi: "Sao lại không ăn?"

Khang Thánh Triết với bộ dạng rụt rè, tựa như được Vưu Lương Hành hỏi mới dám nói chuyện:

- --- Vừa rồi nấu cháo, anh có rửa tay không?

Vưu Lương Hành: "...." Không rửa a.

Khang Thánh Triết vô cùng cẩn thận gõ chữ:

- --- Anh sờ soạng JJ của tôi đó.

Vưu Lương Hành: "....."

Nhắc tới cái này, sắc mặt Vưu Lương Hành đột biến, Khang Thánh Triết lập tức sửa miệng:

- --- Không có việc gì, dù anh không rửa tay sau khi sờ soạng JJ của tôi đi chăng nữa thì tôi cũng thích ăn mà.

Vưu Lương Hành tức giận tới mức tận cùng:

"Ngươi lại nói một câu nữa thử xem, cái gì mà JJ, có thể không bàn về JJ được không!!"

Nhìn bộ dạng Khang Thánh Triết sửng sốt, muốn cười nhưng lại nén nhịn, tâm can tì phổi lục phủ ngũ tạng của Vưu Lương Hành đều đau, hắn không kiên nhẫn nói:

"Cười cái gì!"

Khang Thánh Triết rụt cổ, cười hì hì:

- ----- Tôi cảm thấy hai từ này được nói từ trong miệng anh, thật háo sắc nha.

- --- Tôi lại thích nghe.

Vưu Lương Hành: "...."

Mắt thấy sẽ có một quyền nghênh diện bay tới, Khang Thánh Triết lập tức câm miệng đẩy bát cháo tới trước mặt Vưu Lương Hành.

- ---- Nhanh nhanh nhanh, tôi đói bụng rồi.

Cơn giận của Vưu Lương Hành còn chưa nguôi, không thể hiểu được hỏi:

"Đói bụng thì ăn đi, đẩy cho tôi làm gì."

Khang Thánh Triết: --- Anh bón cho tôi.

Vưu Lương Hành: "...."????

Khang Thánh Triết tự mình giải thích: ---- Nơi kia của tôi đau quá.

Gân xanh trên trán Vưu Lương Hành ứa ra: 

"Cậu dùng thứ kia để ăn cơm sao?"

Khang Thánh Triết: ---- Tôi dùng tay, nhưng mà hiện tại tay phải xoa xoa chỗ kia.

Vưu Lương Hành: "...."

Khang Thánh Triết lại ôm mặt, mở miệng nói: 

"Răng của tôi...."

Vưu Lương Hành vừa tức giận vừa bất đắc dĩ bưng bát cháo lên: 

"Há mồm."

Khang Thánh Triết vui vẻ mở miệng ăn một miếng, thưởng thức hồi lâu, sau đó tựa như cho điểm nhấc đi động lên:

- --- Có chút nóng, muốn thổi thổi.

Vưu Lương Hành thổi phốc một cái, rồi lãnh khốc nhét thìa cháo vào trong miệng Khang Thánh Triết, kẻ này tựa như cực sảng, rung đùi đắc ý, thậm chí còn muốn ca hát.

- --- Ăn ngon ~~~ là hương vị của Lương Lương.

Vưu Lương Hành cười lạnh một tiếng, không biết là do quá tức giận hay là muốn lấy độc trị độc, hắn chợt mở miệng nói:

"Nơi nào là hương vị của tôi, là hương vị JJ của cậu đó."

Khang Thánh Triết đoạt chén cháo lại, đưa một muỗng cháo lên miệng Vưu Lương Hành, Vưu Lương Hành nhất thời không nghĩ quá nhiều, cháo đưa lên miệng liền há mồm ngậm vào.

Mí mắt Khang Thánh Triết cong cong lên, đưa di động lên:

- --- Thế nào, hương vị JJ của tôi anh có thích không.

Vưu Lương Hành: "...." Trời a!

Vưu Lương Hành tức giận tới trợn trắng mắt, vội mặc niệm trong lòng:  Đừng nóng giận, hắn mắc bệnh tâm thần, hắn mắc bệnh tâm thần, hắn mắc bệnh tâm thần........

Khang Thánh Triết: ---- Bón cho tôi đi.

Vưu Lương Hành nở một nụ cười lãnh đạm: 

"Khang Thánh Triết, cậu chờ đó."

Khang Thánh Triết lắc đầu: ---- Tôi không chờ a.

Vưu Lương Hành: "...."

Đột nhiên hắn nện một quyền lên bàn cơm, toàn bộ bàn ăn run lên, leng keng, leng keng, hắn phải hít vào thở ra một hơi, mới bình tĩnh lại nói:

"Há mồm."

Khang Thánh Triết cười hắc hắc, ăn một bữa cơm thật thoải mái, sau khi hắn ăn no, Vưu Lương Hành mới chậm rãi bắt đầu ăn.

Trong lúc hắn dùng cơm, di động của Khang Thánh Triết vang lên, âm thanh nhắc nhở từ WeChat, Vưu Lương Hành ăn cơm không để ý tới quá trình Khang Thánh Triết nói chuyện phiếm, nhưng chờ tới khi hắn ăn xong người kia vẫn chưa ngẩng đầu từ trong điện thoại lên.

Vưu Lương Hành hỏi: "Ai đó?"

Khang Thánh Triết: ---- Người đại diện của tôi.

Người đại diện, đó là về công việc livestream, quả nhiên, giây tiếp theo Khang Thánh Triết giơ di động lên nói:

- --- Tôi phải mở livestream.

"Bao giờ."

- -- Hiện tại.

Vưu Lương Hành khựng lại.

"Hiện tại cậu mở live như thế nào được, thiết bị không phải ở trường hay sao?"

Khang Thánh Triết gật đầu: ---- Trường có một bộ, chung cư có một bộ, ở trong thùng, lát nữa lắp vào là có thể dùng.

Lại nói, kỳ thật thiết bị chỉ là vấn đề phụ, cái chính là streamer a, hiện tại Khang Thánh Triết không thể nói chuyện, đối thoại với hắn còn phải dùng điện thoại, giờ đối mặt với người xem thì phải làm sao bây giờ.

Vưu Lương Hành nói: "Không thể xin nghỉ hay sao?"

Khang Thánh Triết: --- Không được, hôm qua tôi đã không livestream rồi, không thể ngắt quãng quá thường xuyên, hôm nay cần phải online.

Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mắt Vưu Lương Hành trở nên khó xử, Khang Thánh Triết cũng nhăn mày, bỗng nhiên chuyển sang người Vưu Lương Hành, nháy mắt sáng lên:

- --- Lương Lương, đột nhiên tôi có một ý tưởng lớn mật.

Vưu Lương Hành: "..."

Hắn không muốn nghe.

Khang Thánh Triết cười tủm tỉm: --- Tôi livestream, anh giải thích thay tôi được không!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.