Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 33



Edit+beta: LQNN203

Vào ngày xảy ra vụ án, lúc đó Lâm Âm rất hoảng sợ, cảnh sát sợ cô lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên không cho cô theo dõi toàn bộ hành vi phạm tội vào thời điểm đó, họ chỉ yêu cầu cô xác định hung thủ sau khi cô bị bắt.

Cô chỉ biết tên côn đồ bị thương rất nặng, đang hấp hối.

Những gì Lâm Sâm cho cô xem không phải là video hoàn chỉnh, đã cắt bỏ đoạn cô bị tên côn đồ nắm tóc bịt miệng kéo vào con hẻm. Cô ngã vào chai bia và kêu cứu, một người đàn ông đi qua nghe thấy tiếng cô liền bước vào bắt đầu.

Đầu cô trùm một chiếc áo khoác, hai tay bị trói sau lưng, cuộn mình trong góc tối ẩm thấp của con hẻm, đôi chân khẽ run, có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi của cô qua màn hình.

Người đàn ông cố tình tránh camera, bước tới đá tên côn đồ vào bức tường bên cạnh.


Tên côn đồ tức giận nên cầm chai bia trên tay đập vào người đó, người này né được, quay lại đá vào eo tên côn đồ.

Tên côn đồ chửi thề, rút ​​dao găm từ trong người ra chiến đấu với người đàn ông một lần nữa.

Người đàn ông bị con dao găm chém vào xương quai xanh, ngửi thấy mùi máu, đột nhiên trở nên hung bạo, nổi gân xanh trên cổ tay, túm lấy cổ áo tên côn đồ đập vào tường, lưng của tên côn đồ như muốn nứt ra vì chấn động, há to miệng phát ra âm thanh.

Kế tiếp là việc người đàn ông đơn phương đánh đập tên côn đồ trong hơn mười phút.

Trong đoạn video giám sát này không có bất kỳ âm thanh nào, tai của Lâm Âm liên tục nghe thấy tiếng than khóc của tên côn đồ lúc đó.

Lúc đó cô bị sợ hãi, bị che mắt không nhìn thấy gì, chỉ biết tên côn đồ ức hϊếp cô bị đánh rất thậm tệ, cô không ngờ cảnh tượng thật lại thê thảm như vậy.


Đánh giá từ đoạn phim giám sát, mặc dù người đàn ông đã cứu cô, nhưng hành động của anh ta đã gây ra sự phòng vệ quá mức nghiêm trọng, điều tra nghiêm ngặt sẽ dẫn đến trách nhiệm pháp lý.

Thảo nào anh ta cứ né tránh camera.

Tên côn đồ bị đánh gục xuống đất, hấp hối, người đàn ông liếc nhìn cô đang co ro trong góc, nhưng không bước tới giúp cô cởi cái áo trên đầu, gọi xe cấp cứu cho cô.

Như vậy xem ra, anh ta có ý tốt với phụ nữ, nhưng anh ta không phải là người ấm áp, thậm chí có chút máu lạnh. Ngay cả việc cứu người cũng mang theo một sự bạo lực phát tiết.

Lâm Âm dừng màn hình, nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông hồi lâu, thấp giọng hỏi: "Anh hai, anh cho rằng anh ta là Tạ Trình, đúng không?"

Lâm Sâm: "Cậu ta đến bệnh viện của anh hai em. Có một vết sẹo do dao trên xương quai xanh của cậu ta. Chắc là vết thương do tên côn đồ làm."


Lâm Âm nghĩ đến, hẳn là lúc cô biểu diễn《 Trang Khương 》, không muốn Lâm Du xem chương trình phát sóng trực tiếp, Tạ Trình đã đến bệnh viện tìm Lâm Du dùng chiêu khích tướng với anh ấy, giúp cô giấu chuyện cô múa trong đoàn múa.

Lâm Âm vẫn ở nhà Tạ Trình trong khi chuẩn bị cuộc thi Hoa Quế Cup. Thời gian ở chung với anh cũng không tính là ngắn, mỗi ngày cô đều thấy diện mạo và dáng người anh, bởi vì anh quá đẹp, nên có nhiều lần cô nhịn không được nhìn anh nhiều hơn vài lần.

Không nói trăm phần trăm, người đàn ông trong video tám mươi đến chín mươi phần trăm là Tạ Trình.

Lâm Sâm ngồi trên sô pha: "Lúc trước anh và anh hai của em đã nói rằng nếu tìm được người cứu em, gia đình chúng ta nhất định sẽ cảm ơn cậu ta, bao nhiêu tiền cũng được. Dù em có nhận cậu ta là anh trai cũng không sao, coi như là anh ba."
Trong lòng Lâm Âm nói, khó mà được, cô và Tạ Trình đều đã lãnh chứng, có quan hệ pháp lý như vậy.

Lâm Sâm tiếp tục: "Nhưng nếu cậu ta muốn theo đuổi em, để em kết hôn với cậu ta, điều đó là không thể. Loại người này không phải là người tương xứng."

Lâm Âm: "Là bởi vì anh ấy quá bạo lực?"

Lâm Sâm nhìn Lâm Âm: "Em xem video không sợ sao, lá gan của em so với người bình thường còn nhỏ hơn."

"Sợ," Lâm Âm thì thào, "Nhưng anh ấy đã cứu em, bất kể anh ấy làm gì với tên côn đồ, anh ấy đã cứu em."

Nghe xong lời này, ánh mắt Lâm Sâm có chút dò xét: "Sao em cứ luôn nói giúp cậu ta vậy?"

Lâm Âm: "Anh ấy đã giúp em rất nhiều." Anh cũng đã giúp đỡ gia đình chúng ta rất nhiều.

Lâm Sâm mệt mỏi xoa xoa lông mày: "Việc nào ra việc đó, không phải vì cậu ta cứu em giúp em, mà em phải gả cho cậu ta đó chứ?"
Lâm Âm: "Không có."

"Anh hai em có phải đã nói qua, cậu ta từng đánh nhau với bọn côn đồ bên ngoài mỗi ngày khi đi học, trên người thường bị thương," Lâm Sâm nghiêm túc nói, "Anh nghi ngờ cậu ta có khuynh hướng bạo lực, ít nhất, tâm lý cậu ta cũng  không hoàn toàn khỏe mạnh, sau này em nên ngừng tiếp xúc với cậu ta lại, nghe không?"

Lâm Âm đã rất ngoan ngoãn từ khi còn nhỏ, từ nhỏ đến lớn chuyện phản nghịch nhất chính là bỏ nhà đi nửa ngày, gạt các anh vào đoàn múa.

Cô vẫn luôn nghe lời.

Nhưng cô vẫn nói: "Anh ấy chưa bao giờ làm tổn thương em."

Lâm Sâm: "Nếu em thật sự muốn chứng minh cậu ta là người đã cứu em, anh cả vẫn nói như vậy, cậu ta là ân nhân của nhà chúng ta, cậu ta có thể làm bất cứ thứ gì cậu ta muốn, tiền bạc, cổ phần, cậu ta muốn gì cũng được, có chắp tay đưa Lâm gia cho cậu ta đều được, nhưng cậu ta không thể đánh chủ ý lên người em."
Lâm Sâm nhìn Lâm Âm nói: "Chuyện này anh sẽ cùng anh hai em xử lý, sau này em đừng lui tới với cậu ta nữa, nghe không?"

Lâm Âm mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Lâm Sâm đã xoay người lên lầu.

Lâm Âm về phòng thu dọn đồ đạc, ăn tối xong liền đến phòng múa mà Lâm Sâm đã chuẩn bị cho cô tập múa một lúc.

Cô trở về phòng tắm rửa đã là mười giờ tối, mặc bộ đồ ngủ dựa vào đầu giường, gọi điện cho Ôn Thiến nói chuyện phiếm một hồi, một lúc sau cô nhận được điện thoại của Tạ Trình.

Lâm Âm trả lời: "Alo."

Giọng nói của Tạ Trình như thường ngày: "Em ngủ chưa?"

Lâm Âm: "Vẫn chưa."

Tạ Trình: "Khi nào thì chuyển về?"

Lâm Âm biết Lâm Sâm không thể lại để cô tiếp xúc với Tạ Trình: "Chờ một thời gian nữa, em vừa trở về sau khi thi đấu, muốn dành nhiều thời gian hơn cho anh cả và anh hai."
Tạ Trình: "Tối mai tôi có thể đón em tan làm được không?"

Lâm Âm suy nghĩ một chút, ngày mai Lâm Sâm có buổi xã giao, đến mười giờ tối mới về nhà, ngày mai Lâm Du sẽ trực ca đêm, vì vậy cô liền đồng ý.

*****

Ngày hôm sau, Lâm Âm vẫn đi làm như thường lệ, sau khi tan sở đi ra khỏi đoàn múa, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen sang trọng đậu ở cửa, liền đi tới.

Thấy Tạ Trình chuẩn bị mở cửa xe đón mình, cô liền lon ton chạy tới, chen vào ngồi lên ghế phụ trước khi anh bước ra khỏi cửa xe.

Tạ Trình cúi người giúp Lâm Âm thắt dây an toàn: "Sao vậy, tôi không đáng xấu hổ như vậy chứ?"

Lâm Âm siết chặt dây an toàn trước ngực: "Không có."

Cô không muốn Tạ Trình biết anh cả và anh hai không muốn cô kết giao với anh, cô cười với anh, lộ ra đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Anh đẹp trai như vậy, lỡ như bị người ta vây xem, khiến giao thông ùn tắc làm sao bây giờ."
Tạ Trình cười khẽ một tiếng, đưa tay lên xoa xoa đầu Lâm Âm, tâm tình rất tốt, nói: "Em cũng cho rằng tôi rất đẹp trai?"

Trong xe bật điều hòa, đầu ngón tay của người đàn ông chạm vào da đầu cô đầy ấm áp. Anh có một đôi tay rất ôn nhu, những cái đánh của anh đều là dành cho những kẻ xấu xa.

Lâm Âm quay lại nhìn Tạ Trình: "Chuyện chúng ta lãnh chứng, anh đã nói với gia đình anh rồi phải không. Nếu bọn họ đang thúc giục anh kết hôn, hẳn là họ cũng muốn gặp em, em có thể hợp tác với anh."

Tạ Trình nhìn tình hình đường xá, không nói chuyện cho đến khi đèn đỏ: "Được."

Lâm Âm cười, nói đùa: "Đừng lo, em là một vũ công, kỹ năng diễn xuất của em không tồi đâu. Em đảm bảo sẽ đóng tốt vai cô vợ mới cưới ngọt ngào này. Như một phần thưởng, bao lì xì em nhận được sẽ là của riêng em đấy nhé."
Tạ Trình khẽ ừ một tiếng.

Lâm Âm chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy Lâm Sâm ở nhà hàng khi đang đi ăn.

Lâm Sâm cùng với một vài người mặc quần áo công sở, hẳn là đang nói chuyện công việc, Lâm Âm nắm cổ tay Tạ Trình, kéo anh đi như một tên trộm, đi đến một phòng bao ở cuối hành lang, thành công trốn đi.

Lâm Âm buông Tạ Trình ra, thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Trình nhìn xuống cổ tay phải của mình, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay lên đó, như thể xúc cảm từ làn da mỏng manh của cô khi chạm vào vẫn còn đó.

Lâm Âm nhẹ nhàng đóng cửa phòng bao lại, nhìn qua khe cửa, trong lòng sợ hãi nói: "Cũng may là không để cho anh cả của em nhìn thấy."

Tạ Trình luôn hành động mạnh mẽ và độc đoán, từ nhỏ chưa bao giờ tránh mặt ai, hoặc bị đánh hoặc đánh người, đây là lần đầu tiên trải qua loại hành động lén lút này, cảm giác rất tốt.
Anh đứng ở cửa cười: "Trông chúng ta có giống như một cặp đôi trẻ đang yêu sớm tránh né bắt bài của gia trưởng không?"

Lâm Âm: "Ai là cặp đôi trẻ với anh."

Tạ Trình cúi mắt liếc nhìn đôi môi căng bóng, căng mọng như anh đào chín mọng của Lâm Âm: "Đúng vậy, không phải là một đôi, là quan hệ vợ chồng còn thân thiết hơn."

Lâm Âm muốn phản bác, nhưng thấy không thể bác bỏ, họ đã lãnh chứng, cô chỉ có thể nhỏ giọng: "Đó cũng chỉ là quan hệ vợ chồng bằng nhựa thôi."

Người đàn ông nhếch môi dưới đầy thiện ý, giọng nói cà lơ phất phơ: "Ý của em là muốn cùng tôi phát triển quan hệ vợ chồng thực sự?"

Mặt Lâm Âm đột nhiên đỏ lên: "Nếu như anh có khả năng, liền nói chuyện này với anh cả và anh hai của em xem bọn họ có gϊếŧ anh không."

"Sẽ có một ngày như vậy." Giọng nói của Tạ Trình vang lên trước khi điện thoại vang lên, hóa ra là cuộc gọi của Lâm Sâm.
*****

Tác giả có điều muốn nói:

Xin cảm ơn tất cả các bạn, xin cúi đầu cảm ơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.