Sau Lũy Tre Làng: Phần 1: Thần Cây Đa Ma Cây Gạo Cú Cáo Cây Đề

Chương 25: Chương 25





Nói đoạn bác cũng giơ cây gậy lên cao, canh chừng chỉ cần tên quỷ tướng quân phá vỡ cửa nhà mà vào là bác đập xuống ngay.

Tên quỷ tướng quân thấy bác Mộc làm như vậy liền dừng lại hành động.

Nhìn bác liều mình như vậy, nhưng tôi cũng thừa hiểu, lúc này bác cũng đã vô cùng tuyệt vọng rồi, một mình bác thì có thể làm nổi cái gì trong tình cảnh như vậy, một người sống với một đội quân âm binh hàng nghìn người sao? Khác gì lấy trứng chọi đá đâu cơ chứ.

Nỗi tuyệt vọng đã bao phủ ngập tràn tất cả mọi người, trong đầu ai cũng có ý nghĩ rằng, ngày hôm nay mình sẽ chết.

Tên quỷ tướng quân thấy bác Mộc cầm gậy, cười khinh thường mà nói:- Được, có chí khí, tao cho mày toại nguyện, mày, chết đầu tiên.Hắn lại một lần nữa giơ thanh trường đao, lấy thế mà chuẩn bị bổ xuống cánh cửa.

Thì đột nhiên, có biến cố xảy ra.

Một tiếng chuông ngân lên:- Leng keng, leng keng,...Tên quỷ tướng quân đang giơ đao thì giật mình, hạ thanh đao xuống, thúc ngựa quay về hướng cổng, quát lớn:- Kẻ nào?Đoàn âm binh đang đứng kín trước cổng nhà bỗng dạt qua hai bên tạo ra một con đường, ở đằng xa, trong đêm tối, có hai bóng người đang chậm dãi đi đến.

Tên quỷ tướng quân dùng đôi mắt xanh lè mà nhìn về hướng đó, thấy có hai bóng người, hắn tức giận quát lên:- Quân bay, chặn nó lại.Đám âm binh nghe được mệnh lệnh, đang rút lui, thì ngưng lại, mà khép chặt vòng vây tiến lại phía hai người đấy.

Một giọng nói vang lên, vô cùng có lực lượng.

Đó là giọng của một người đàn ông:- Kính thỉnh các vị tiên hiền, con cháu đời thứ 14, Trần Quân, cúi đầu xin kính dẫn lời thánh tổ Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn.

Dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng vui lòng.

Chân ngôn lời thánh, quyền phép từ thánh, trên bậc thánh hiền dưới cứu muôn dân, xưa cứu trăm họ, nay độ muôn nhà.


Đức cao vọng trọng, thần kính, quỷ kinh.

Nay đám man di mọi dợ ngoại lai, lại dám cả gan xâm phạm hãm hại con dân của thánh sao?Tiếng nói cất lên rõ ràng, rành mạch, ngắt nhịp, đầy âm hưởng, khiến cho tâm trí của con người ta dần thanh tỉnh.

Ngắt một lời, bóng người phía trước dơ tay lên cao, rồi làm động tác chặt xuống.

Miệng gầm lên:- LUIIIIIIIIIIIIIIIIII.Tiếng gầm vô cùng lớn, vang vọng cả một làng quê.

Tiếng gầm vừa vang lên thì ngay lập tức đám quỷ binh đang khép chặt vòng vây hai người bèn dạt qua một bên như thủy triều.

Nơi nào lui chậm một tí, thì những tên âm binh nơi đó gào lên vô cùng đau đớn và dữ dội, bóng hình của chúng toát ra từng luồng khí xám rồi tan biến vào không khí, có kẻ thì mất đi thân hình, có đứa cái tay, có đứa cái chân, có đứa lại chỉ còn nửa thân hình.

Tên quỷ tướng quân vừa thấy cảnh đó, cũng bối rối, hắn không dám xem thường nữa, mà thúc ngựa chạy về phía đó.

Hắn vừa thúc ngựa vừa quát lớn:- Là kẻ nào? Kẻ nào mà có thể đẩy lui thiên binh vạn mã của ta? Mau bước ra.Khi đoàn quỷ binh bị lời nói của người phía trước đánh lui, thì hai bóng người đó vẫn chầm chậm mà tiến tới cửa nhà ông, mặc kệ cho mấy trăm nghìn con mắt đỏ lừ, lập lòe trong đêm nhìn mình.

Thấy bóng người đi sau, bác Mộc há mồm, hít thờ không thông, mừng đến nỗi nước mắt chảy thành dòng sang hai bên:- Chú Tuấn, cuối cùng chú đã về,..

mọi người được cứu rồi.Tôi nghe được bác Mộc nói ông đã về, cũng nước mắt nước mũi chảy ướt cả cái áo.Hai người đi một đoạn thì cũng đến được cổng nhà, tên quỷ tướng quân vẫn trên lưng ngựa, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào hai người đó, hắn vẫn đợi câu trả lời từ người phía trước.

Bóng người phía trước đứng lại, cũng ngước đầu lên mà nhìn tên quỷ tướng quân, cất giọng đáp:- Trần Quân, con cháu đời thứ 14 dòng họ Trần, thánh tổ Quốc công Trần Hưng Đạo, ngài là ai, xin hỏi quý danh? Sao lại làm hại dân ta?Tên quỷ tướng quân vừa nghe tới ba chữ Trần Hưng Đạo thì hoảng sợ, chân tay luống cuống, tí thì làm rơi thanh đao, con ngựa cụt đầu hắn đang cưỡi cũng thụt lùi một vài bước hắn phải ghì lấy dây cương, nó mới thôi, còn đám quỷ binh vừa nghe tên thì kẻ nào kẻ lấy run lên bần bật, từng đôi mắt nãy giờ nhìn chằm chằm về hai bóng người bèn biến mất, dường như chúng đang quay sang chỗ khác, không dám nhìn trực diện.

Im lặng một hồi hắn lại rít lên :- An nam Hưng Đạo Vương, hừ, thì ra là huyết thống ,dòng dõi của ngài, bảo sao có thể dùng chân ngôn mà lui quân ta.Nói đoạn hắn lại cười cười rồi gật đầu:- Được, được, hôm nay mối nợ năm xưa cũng phải trả rồi, bản tướng cho ngươi biết ta là Xích Lã Đạp Kha.

Ngươi lui đi, dân cả cái làng này hôm nay phải chết, kính trọng Hưng Đạo Vương, ta tha ngươi một mạng, ngươi nên nhớ rằng, chúng ta vì sao lại chết, mối nhục này ta bây giờ tạm thời chưa tính với dòng họ ngươi.- Hóa ra là thầy Quân.Lúc này bác Mộc cũng nghe được lời nói chuyện giữa tên quỷ tướng quân và cái người đi trước đấy cũng lẩm bẩm trong miệng.


Thầy Quân nghe được tên quỷ nói vậy, bèn ngửa đầu mà cười sảng khoái.

Tên quỷ tướng quân thấy mình nói xong mà thầy Quân lại cười lớn.

Hắn tức giận quát lên:- Tiểu tặc to gan, dám khinh thường bản tướng ta sao?Thầy Quân lúc này mới nghiêm giọng quát lại tên quỷ tướng quân:- Tưởng là ai ? Hóa ra là lũ giặc Mông – Nguyên bị thánh tổ nhà ta đánh bại, lũ chó má nhà các ngươi, gần ngàn năm trước thua chưa biết nhục, xưa giết hại dân ta, nay thành quỷ cũng muốn bắt hồn dân ta.

Ngươi nghĩ ngươi là ai, nghe thấy tên thánh tổ, mà vẫn to gan phạm húy, còn không mau cút mà tự dát vàng lên mặt mình hay sao? Tưởng ta không biết cái quỷ quyệt của chúng bay sao? Bắt hồn cả làng này, mạnh lên lại bắt hồn cả làng khác.

Không có chuyện đó đâu, ngươi đừng có mơ.Tên quỷ tướng quân bị thầy Quân chửi một tràng, giận đến nỗi phát cười, rồi hắn gầm lên:- Được, được, được, không đi.

Không đi thì chết.Không có dấu hiệu gì báo trước, hắn đã đưa thanh đao mà chém ngang người thầy Quân, hắn hành động vô cùng nhanh, chỉ thấy được tàn ảnh.

Ai ngờ hắn nhanh thầy Quân còn nhanh hơn, chắc chắn thầy đã xác định sẽ phải đánh nhau to, nên luôn cảnh giác hắn nãy giờ.

Thầy Quân ngồi thụp xuống rồi lăn qua một bên né tránh.

Tên quỷ tướng quân thấy đao mình chém trượt nhưng dường như hắn không thèm để ý điều đó, hắn cười gằn mà lật ngược mặt đao chém ngược lại, nhưng lần này mục tiêu không phải thầy Quân, mà là cái bóng người phía sau thầy Quân, đó là ông tôi.

Lúc này thầy Quân mới nhận ra mình bị lừa, thì ra ngay đầu tiên mục tiêu của hắn không phải thầy Quân mà là ông tôi.

Bác Mộc thấy cảnh đó chỉ kịp gào to:- Chú Tuấn, mau chạy,..Sự việc nói thì chậm nhưng lại diễn ra vô cùng nhanh, ánh đao lóe lên, lướt qua người ông tôi, chỉ nghe một tiếng gào vô cùng đau đớn:- AAAAAAAA,Nhưng tiếng gào đó không phải của ông tôi, mà là tiếng của thầy Quân, thì ra trong lúc nguy cấp, vì không còn cách nào khác, thầy Quân đành nhào đến mà ôm lấy ông tôi, đỡ lấy cho ông một đao.


Lúc đao đi qua người thầy Quân thì nhìn rất mơ hồ, chỉ thấy nó lướt ngang cả lưng thầy, bác Mộc và tôi đều sợ hãi mà nghĩ rằng, có khi nào nhát đao đó sẽ chặt thầy Quân ra làm đôi không? Nhưng cái đao xuyên qua người thầy Quân, mà không để lại một vệt máu nào trên người, cũng không thấy có máu bắn ra.

Chỉ thấy thầy Quân lăn lộn dưới đất mà kêu gào thảm thiết, tên quỷ tướng quân thấy vậy cười lên vô cùng điên cuồng khoái trá:- Há....há..há.

thằng ngu.Ông tôi đang ở phía sau vô cùng sợ hãi mà đỡ lấy thầy Quân cao giọng lo lắng mà hỏi:- Thầy Quân, thầy Quân, có sao không thầy Quân,...Nén lại đau đớn, thầy Quân cắn răng, mở miệng nói:- Đao này không phải của ngươi, đây không phải thanh đao cấp bậc tướng quân.Tên quỷ tướng quân nghe được vậy càng cười tợn mà gật gù:- Giỏi, bị một đao như vậy mà chưa chết, còn đoán ra được vũ khí của bản tướng quân, đao này cấp bậc nguyên soái .Đúng đây là đao của cha ta , một vị nguyên soái mà ta luôn tháp tùng, sau khi bị rơi vào phục kích của quân nhà Trần, trước lúc lâm chung đã để lại cho ta.Nói đến đoạn cha ta, tên quỷ tướng quân rít lên từng đợt ghê rợn, rồi hắn tiếp tục cười mà nói:- Nhà Trần à, nhà Trần, bản tướng không giết được các ngươi lúc còn sống, thì ta sẽ giết con dân ngươi lúc ta đã chết.Hắn cười lớn rồi từ từ giơ thanh đao trong tay lên chuẩn bị hướng ông và thầy Quân mà bổ xuống, đúng lúc này thì thầy Quân đang nằm ở dưới đất, cắn răng mà lấy ở trong túi sau nừa lá cờ, khó khăn dùng hai tay bẻ gãy, ném về phía tên quỷ tướng quân mà hô lớn:- Con cháu đời thứ 14, gặp cơn nguy khốn, kính thỉnh Điện súy Thượng Tướng Quân,...Tên quỷ tướng vừa thấy thầy Quân ném nửa lá cờ gãy, biết có biến liền nhanh chóng đưa tay, chém mạnh đao xuống, ngăn lại lời nói của thầy Quân.

Nhưng lúc này đã có một thanh thương vàng rực, đã chặn lấy thanh đao khi mà nó mới hạ xuống được giữa chừng.

Tất cả mọi người trong đó có tên quỷ tướng quân đều giật mình mà nhìn lại.

Thì ra khi nửa lá cờ được ném lên không trung, thì đã có một bóng người ngựa mờ ảo, như hư ảnh , hiển hiện ra.

Cả người lẫn ngựa, thậm chí cả cây thương đều vàng rực.

Người này cũng to cao ngang bằng tên quỷ tướng quân, không nhìn rõ mặt mũi.

Lúc này giọng đọc của thầy Quân bị ngắt lại tiếp tục vang lên mạnh mẽ:- Điện súy Thượng Tướng Quân, Bất bại tướng quân, Truyền kỳ tướng quân, che chở con cháu họ Trần.

Vó ngựa tung bay, xác thây nghìn dặm, đạp xác quân thù, máu chảy thành sông,...Nhưng khi đọc đến những lời cuối thì tiếng thầy Quân nhỏ dần, nhỏ dần, rồi lịm đi.

Trước khi lịm đi thầy Quân chỉ kịp thều thào chô ông tôi nghe vài câu nhưng không nghe rõ.Bóng người vàng rực vừa xuất hiện tại nơi đấy, thì tên quỷ tướng quân hoảng sợ mà gào lên:- Phạm Ngũ Lão, sao nhà ngươi ở đây?Bóng người vàng rực từ khi vừa xuất hiện thì chẳng nói lời nào, chỉ 1 tay giữ yên cương, tay còn lại đưa thương chặn ngang thanh đao của tên quỷ tướng quân.

Người này từ nãy tới giờ vẫn chỉ nhìn về nơi thầy Quân nằm, không thèm để ý đến tên quỷ tướng quân.

Vừa thấy thầy Quân lịm đi, người này lắc đầu nhè nhẹ, quay về phía tên quỷ tướng quân rồi chỉ nói một câu vô cùng nhẹ nhàng nghe vô cùng mơ hồ, như có, như không:- Kẻ phạm quốc thổ Đại Việt ta, CHẾT.Nói vừa dứt từ chết, thì người này lật cổ tay, hất thanh đao của tên quỷ tướng quân sang một bên, tay cầm thương thu lại, đâm thẳng một thương.

Tên quỷ tướng quân vô cùng kinh hãi, vừa thấy thanh đao của mình bị văng ra, chẳng nói chẳng rằng lập tức quay đầu, thúc ngựa bỏ chạy, hắn hành động quá nhanh và dứt khoát, nên khi bóng người vàng rực đâm thương ra, cây thương sượt qua nơi yếu hại, mà đâm vào bả vai.


Hắn gào lên như một con thú bị thương, nhưng vẫn cắm đầu cắm cổ chạy, căm hận mà nói vọng lại:- Lũ mọi An Nam, hãy chờ đấy, tao sẽ giết sạch lũ chúng mày, rút lui.Tất cả đám quỷ binh đông nghìn nghịt nãy giờ, hóa thành một làn khói đen, theo gió , mà tan biến vào không khí, lũ quạ đang đậu trên mái nhà thì vỗ cánh phành phạch mà bay đi, lần này chúng không hề dám kêu lên tiếng nào những lần trước đây khi mà chúng xuất hiện.

Bóng người màu vàng đâm xong một thương, cũng từ từ nhạt dần, nhạt dần, mà biến mất trong không khí.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, khiến cho mọi người không ai phản ứng kịp.

Chỉ thấy ông tôi gào khóc ở ngoài cổng rối rít:- Mẹ cả lũ nhà chúng mày, ở trong đấy làm cái gì, còn không mau ra cứu người, thầy Quân, thầy Quân ơi, tỉnh lại thầy Quân.Lúc này chỉ có bác Mộc với tôi là còn đủ tỉnh táo, cậu Cải lẫn lão Bàng đều bị dọa cho người thì ngất lịm, người thì ngây ngốc rồi.

Bác Mộc vì nãy giờ quá sợ hãi, nghe ông gào cứu ở ngoài kia, cũng cố gắng mà đứng dậy, nhưng cứ đứng lên, hai chân mềm nhũn mà ngã xuống, phải vài lần gượng dậy, bác mới thành công.

Nhanh chóng mở cửa nhà, bác Mộc chạy về phía nơi mà ông và thầy Quân đang nằm.

Cả hai người đỡ lấy thầy Quân rồi đưa vào trong giường.

Khi mà có ánh sáng của ngọn nến, thì cả bác Mộc lẫn ông tôi đều sợ hãi, vì lúc này mặt thầy Quân tím tái, từ hai hốc mắt, hai lỗ mũi, hai tai và miệng đều rỉ máu.

Bác Mộc vô cùng xót xa, không biết thầy có làm sao không, vì thầy còn trẻ quá, chỉ độ hơn 30 tuổi.

Bác quay về phía ông run run hỏi:- Chú, thầy Quân,...Ông tôi chỉ im lặng, lấy chiếc khăn mặt mà run run lau máu cho thầy Quân, dường như không nghe thấy lời bác Mộc nói.

Bác Mộc biết tâm trạng của ông hiện giờ, nên cũng đành thôi.

Trong cái ánh sáng lờ mờ của ngọn nến, tôi nhìn thấy được ông tôi đang khóc, hai dòng lệ cứ chảy dài hai bên má, đôi vai thì run rẩy, từ bé đến giờ chưa bao giờ tôi thấy ông như lúc này cả, chưa bao giờ thấy ông khóc.

Lúc ông lau gần xong thì có một bàn tay chụp lấy tay ông, ông vội nhìn lại thì đó là thầy Quân, thầy vẫn đang nhắm mắt, nắm chặt một bên tay ông xong, thầy chỉ thều thào:- Gọi điện cho...!thầy Long, nói rằng,,.....đao nguyên soái,...!kiếm thánh họ Trần,,,,,,,sư phụ...!cần thận.Những lời nói của thầy Quân vô cùng yếu ớt và đứt quãng, chỉ khi ông dùng một tay còn lại, giữ lấy tay thầy Quân, thì lúc này thầy Quân mới nghẹo đầu sang một bên.

Bất tỉnh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.