Sau Lũy Tre Làng: Phần 2: Mối Thù Ngàn Năm

Chương 38: 38: Tử Chiến Sa Trường





Bất chợt từ giữa ngực hắn, không hiểu từ đâu lại mọc ra một cánh tay nữa, đâm thẳng về phía ngực thầy Lạc.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến không ai kịp phản ứng.

Thầy Lạc thấy vậy gầm lên:- Tiên tổ hộ mệnh.Lời thầy vừa dứt, từ trên ngực phải bỗng sáng lên, có hai chữ Nôm vàng rực phóng ra ánh sáng hoàng kim, bảo hộ cho thầy Lạc.


Bàn tay đâm thẳng, nhắm tim thầy mà đâm vào, nhưng nó đã bị cản lại bởi hai chữ đó.

Phạm Nhan thấy được cảnh này, mặt hắn méo xệch đi, gào rống:- Sát Thát,lại là Sát Thát, được ta xem thằng oắt con nhà mi có thể chặn được bao lâu.Đôi mắt màu xanh da trời của Phạm Nhan ngay lập tức cháy bùng lên, cả người hắn rực lửa màu tím, rồi từ từ lại hóa sang màu vàng đồng, bàn tay đầy móng vuốt sắc lẹm của hắn đã rụt về, rồi đâm thẳng ra một lần nữa, lần này vòng bảo hộ trước ngực thầy Lạc đã bị hắn phá vỡ, chữ Sát Thát biến mất, cứ thế bàn tay hắn đâm thẳng vào tim thầy Lạc.

Khi tên Phạm Nhan vừa xuất hiện, thầy Long đã nhanh chóng đặt thầy Quân xuống đất, phóng thẳng cước bộ về phía này cứu viện thầy Lạc, nhưng không kịp, vừa thấy Phạm Nhan ra sát chiêu, thầy Long chỉ kịp gào lên hai chữ:- Sư phụ....Phạm Nhan đã thành công ám toán thầy Lạc.

Cánh tay thứ ba sau khi đâm vào tim thầy Lạc thì hắn rút ngược trở về, kéo theo là trái tim của thầy.

Phạm Nhan lại tiếp tục há miệng mà cười vang:- Ha ha ha, giết được con cháu nhà Trần, sung sướng, sung sướng quá, tim của pháp sư cấp bậc Trấn Long chắc ngon lắm, ha ha ha,..Nói đoạn, hai tay hắn đang nắm thầy Lạc dùng lực mà quăng thầy ra phía sau, thầy Lạc vừa thi triển cấm thuật, chỉ còn sống được ba ngày, nay lại bị hắn nhân cơ hội lúc thầy yếu nhất, ra tay ám sát, làm sao thầy Lạc có thể chống lại được cơ chứ? Chỉ thấy thân xác thầy Lạc bị hắn ném lên cao, chầm chậm mà rơi xuống đất, may sao thầy Long đã nhanh chóng phi thân lên mà đỡ lấy thân thể thầy Lạc.

Lúc này thầy Lạc đã hấp hối, miệng , ngực chảy máu xối xả, thầy Lạc run run, cố gắng giữ cho mi mắt đừng đóng, khó khăn thốt ra vài lời cuối:- ĐẠI VIỆT TRƯỜNG.....TỒN.


...GIẶC ..PHẢI...GIẾT.Nước mắt lại trào ra hai bên má thầy Long, rơi lã chã cả lên mặt thầy Lạc, thầy Lạc gắng gượng đưa đôi tay run lẩy bẩy đặt lên đầu thầy Long, máu cứ chảy ra khỏi miệng thầy không ngừng, khiến thấy lấy hơi mãi, thầy Lạc nhoẻn miệng cười, vẫn là nụ cười nhân hậu như ông Bụt, thầy nói đứt quãng:- Đừng..buồn...rồi..một...!ngày...!con...!sẽ....!nhận...!ra, lúa...!chín..

là..

lúa..

cúi...!đầu, thay ta chèo lái ...tông ...tộc.


Không...được..khóc...Thay...ta..thay....Nói đến đây thầy Lạc không thể cầm cự thêm được nữa, nhắm mắt, nụ cười vẫn treo ở trên miệng,...!Thầy Long vẫn run lẩy bẩy, ôm lấy thầy Lạc, nước mắt cứ lã chã không ngừng rơi trên thân thể thầy Lạc.Ở gần đấy, thầy Quân đang được ông Bình đỡ dậy, hai mắt cũng nhòe đi, cố gắng đẩy ông Bình ra mà bò về phía thầy Lạc, miệng yếu ớt thốt lên:- Sư...tổ...Sư...tổ..Sư....Đám người ông Bình nước mắt chưa kịp khô, thì nay lại tuôn ra không ngừng, vừa cứu được một người, thì một người khác lại mất đi.

Ông Bình cố giữ thầy Quân đang bị kích động , mặc kệ móng tay thầy Quân bấu vào thân thể đến chảy cả máu.

Ông Bình ngửa cổ lên trời mà gào lên:- Ối ông giời ơi, ông có mắt hay không? Nếu ông có thì ông mở to mắt ra mà nhìn xem đây này?Tên Phạm Nhan sau khi moi thành công tim của thầy Lạc, thì hắn vẫn thản nhiên đứng một bên mà nhìn mọi việc đang diễn ra, vẫn nở một nụ cười vô cùng khoái trá, thỉnh thoảng hắn lại lấy trái tim lên, mà nhìn ngắm, như đang trông thấy một thứ gì vô cùng xinh đẹp vậy, cuối cùng, hắn há miệng lớn, nuốt trọn luôn trái tim thầy Lạc, le cái lưỡi dài ra mà liếm hai bên mép, gật gù như thưởng thức mĩ vị, hắn tấm tắc mà khen:- Ngon, ngon lắm, tim của pháp sư An Nam, tinh lực thật dồi dào,lại là tim của đám con cháu nhà Trần, trên đời này còn gì thơm ngon hơn đây, HA HA HAH ASau khi mở lời , hắn lại tiếp tục dùng đôi mắt màu vàng đồng, hướng về phía thầy Quân và thầy Long, chỉ tay về đấy mà cười lớn:- Khóc lóc ít thôi lũ mọi nhà Trần, một chốc một lát ta cũng sẽ tiễn hết tất cả các ngươi đi theo hắn, đừng có lo, không đứa nào phải cô đơn dưới cõi U Linh đâu, à mà không, ta phải bắt hết hồn phách của các ngươi lại chứ nhỉ? Phải làm thế nào đây? Ha ha ha ha ha.Hắn vừa nói xong, thì thầy Long đã ngừng run rẩy, ngẩng mặt lên nhìn tên Phạm Nhan, miệng chỉ thốt ra một chữ:- Chết.Hai mắt thầy Long bỗng rực lửa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.