Sau Lũy Tre Làng: Phần 2: Mối Thù Ngàn Năm

Chương 7: 7: Thầy Quân Hồi Tỉnh





Thầy Quân hồi tỉnh.Trong vũng máu chó mực, là xác của con Quạ đen và lần này nó đã thực sự chết hẳn.Thấy con Quạ không nhúc nhích gì nữa, ông mới thở phào ra một hơi, ném cái thau không qua một bên, nói gì thì nói, mặc dù có thầy Long ở đây, nhưng ông vẫn cảm thấy sợ hãi, vì sự việc lần này diễn ra quá tà môn.

Tiêu diệt tên quỷ binh xong, thầy Long thu lại hai cây cờ, cậu Cải thì bế bác Mộc vào nhà trong, lúc này bác vẫn còn hôn mê.

Ông thì lấy nước mà dội cho sạch đám máu chó, chứ để nó khô rồi bết lại đấy thì tanh lắm.

Mọi người chẳng ai bảo ai câu gì, tự chia việc ra mà làm.

Lúc ông rửa nước sạch được vũng máu, thì xác con Quạ đen nổi lên mà trôi lềnh bềnh theo dòng nước.

Thấy vậy, ông bèn quay sang chỗ thầy Long hỏi ý kiến:- Thưa thầy, xác con Quạ...Thầy nghe được lời ông , bèn đáp lại:- Anh lấy tấm vải, bỏ nó vào bên trong, nên nhớ tránh đụng chạm trực tiếp, thứ này âm khí nặng, không tốt, à, gói nó lại xong, vùi nó vào tro bếp cho tôi, tránh khí âm thoát ra, ảnh hưởng tới người sống, cứ giữ nó đấy, tí tôi sẽ có việc cần dùng đến.- Vâng, thưa thầy.Ông gật đầu, rồi cẩn trọng làm theo lời thầy.Khi tất cả mọi việc xong xuôi, thì cũng đã gần trưa.

Mọi người đều kéo nhau vào trong nhà mà nghỉ ngơi.


Vừa vào đến nơi đã trông thấy cái xác lão Bàng đang bị trói như bánh chưng đập vào mặt, hình thù vô cùng quái dị, khiến mọi người buồn nôn vô cùng.

Thấy lão Bàng tội nghiệp quá, cậu Cải đành lên tiếng:- Dạ bẩm thầy, có cách nào làm cho xác lão ấy thẳng ra không ạ, chứ tay chân cong queo lại hết thế kia, cũng chẳng thể nhét nổi vào quan tài.Thầy Long thò tay vào trong túi vải, lấy ra một nắm ngải cứu khô, đưa cho cậu Cải, thầy mở miệng nói:- Cho thằng cu Cải cái này, mày đốt lên, bế lão lên ghế mà xông, một lát là ắt xác lão mềm ra.Cậu cải vâng dạ, đưa hai tay nhận lấy, đoạn thầy lại nói với ông:- Làm phiền anh Tuấn dẫn tôi qua chỗ thằng Quân, để tôi xem vết thương của nó như thế nào.Ông nghe vậy, bèn cung kính dẫn thầy Long vào phòng mình.

Cả hai đều tiến vào giường nơi mà thầy Quân đang nằm.

Thầy Long đứng một bên quan sát thầy Quân, ông ở kế bên vội cất lời:- Dạ thưa thầy, từ lúc bị dính một đao của tên Quỷ tướng quân đến bây giờ thầy ấy vẫn như vậy, không có dấu hiệu tỉnh lại.Quan sát cơ thể từ dưới lên trên của thầy Quân một lượt, thầy Long mới mở miệng:- Chưa chết được đâu, anh Tuấn không phải lo, thằng đồ đệ vô dụng này,việc có nhiêu đấy mà cũng để tên quỷ binh kia chém cho một nhát , mất hết mặt mũi của dòng họ, sau lần này tôi phải phạt nó bế quan 10 năm, không cho xuống núi mới được.Thấy thầy nóng giận như vậy, ông cũng không dám lên tiếng, nhưng lại nhớ lại đêm qua thầy Quân đỡ cho mình một đao, không thì giờ ông đã chẳng còn sống mà đứng ở đây.

Ông chần chừ lựa lời nói ra:- Dạ bẩm thầy, dù gì cũng là vì con nên thầy Quân mới bị vậy, có gì thầy giơ cao đánh khẽ cho ạ, đừng trách phạt thầy ấy.Nghe ông khuyên can, thầy Long mới nguôi giận một chút, nhưng vẫn lắc đầu nhè nhẹ nói với ông:- Không phải là tôi chê trách gì anh đâu, anh Tuấn ạ, nhưng có nhiều việc người thường các anh không hiểu được.

Đối với những người theo nghiệp làm việc thánh hưởng phước thần như chúng tôi ấy, thì chuyện sinh nghề tử nghiệp là việc quá đỗi bình thường, cho dù vì bảo vệ người không quen biết nhưng cứ miễn là có huyết thống Đại Việt chảy trong người, thì chúng tôi xem nó là điều vinh quang, đáng tự hào.

Nhìn lại bao nhiêu vị tiên hiền dựng xây, bảo vệ quốc thổ Đại Việt ta từ xưa đến nay, đem chuyện hi sinh của chúng tôi ra mà so sánh, thì chẳng khác gì cái đinh, không đáng nhắc tới.Biết thầy nói lẽ phải, ông chỉ ở một bên cung kính lắng nghe.

Thầy Long bỗng thở dài một hơi rồi nói:- Thôi, bây giờ thì nhờ anh Tuấn lật người nó lại, đặt nó nằm sấp xuống giường.Ông tức khắc làm theo lời thầy nói, cẩn thận đặt thầy Quân nằm sấp xuống.


Giọng thầy Long lại phát ra bên cạnh:- Không cần cho nó tựa mặt vào gối đâu, cứ bỏ gối ra, để nó nằm thẳng như vậy, đúng rồi, kéo áo nó lên.Ông răm rắp tiến hành theo lời thầy, lần lượt từng bước một.

Sau khi kéo được áo thầy Quân lên thì thầy Long lại tiếp tục cất lời:- Được rồi, bây giờ hết việc của anh rồi, anh chỉ cần đứng ở một bên là được, để tôi ra tay.Ông lùi lại phía đầu giường mình, thì thấy thầy Long nhảy hẳn lên giường, lấy trong túi vải ra cây bút lông màu trắng, chính là cây bút lần trước thầy đã dùng để làm phép bắt con Quạ.

Thầy lật ngược chuôi bút, dùng đầu nhọn của nó, chích vào ngón cái tay trái, thấy máu chảy ra, thầy lật xuôi bút lại, quết ngòi bút lông vào nơi vừa châm, lấy máu làm mực, vẽ lên trên lưng thầy Quân một chữ Trần, vẽ xong, thầy lại tự thảo lên lòng bàn tay trái một chữ Trần y như thế.

Xong xuôi, thầy ngậm ngang cây bút trong miệng, rồi giơ tay trái lên cao giáng một chưởng xuống lưng thầy Quân, đồng thời thầy phun cây bút theo lẫn cả nước bọt xuống lưng, rồi quát lớn:- Lấy máu huyết nhà Trần làm dẫn, lấy thần hồn nhà Trần làm đường, huyết còn hồn còn, vẽ ra minh lộ.Dứt lời, thầy Long nhảy xuống giường, cẩn thận dùng hai tay mà thỉnh cây bút trên giường, cho lại vào trong túi vải.

Đúng lúc này thì trên lưng thầy Quân bắt đầu xuất hiện điều như không tưởng.

Chữ Trần mà thầy Long đã vẽ bỗng phát ra ánh sáng đỏ rực của máu, rồi từ từ, những nơi mà thầy Long phun nước bọt, dần dần nổi lên một đường màu tím kéo dài từ vị trí bả vai cho đến giữa lưng thì dừng lại, trên đấy toát ra từng làn khói đen.

Lúc này chữ Trần phát ra ánh sáng thoắt ẩn, thoắt hiện vài lần mờ dần rồi biến mất.


Trên lưng thầy Long chỉ còn duy nhất một vệt dài màu tím.Thấy cảnh đó ông tôi không nhịn được mà thốt lên:- Vết chém của tên Quỷ tướng quân.Thầy Long thở phào ra một hơi, rồi gật đầu lên tiếng:- Quả nhiên là vũ khí cấp bậc nguyên soái, bảo sao sát khí mạnh như vậy, mẹ nó chứ không biết bao tính mạng của thường dân Đại Việt ta đã bị nó cướp đi đấy.Lúi húi lôi từ trong túi ra một cây kim dài, nhưng cây kim này không phải làm bằng kim loại, nhìn nó thì tựa như được làm bằng xương, thầy Long nói tiếp:- Anh Tuấn đi lấy vải nhét vào mồm thằng Quân, tránh chốc nữa nó đau quá, cắn phải lưỡi.Ông vội lấy cái khăn mặt ở trên sào phơi đồ, cậy miệng thầy Quân ra rồi nhét vào.

Thầy Long lại tiếp tục ra lệnh, để ông giữ chặt hai chân thầy Quân.

Xong xuôi thầy Long lại một lần nữa nhảy lên giường, đưa cây kim kia lên trên ấn đường, rồi chắp tay vái 3 vái.

Xong xuôi, thầy Long giơ cao cây kim, nhắm thẳng vào lưng thầy Quân, khúc giữa của vệt chém màu tím, cắm thẳng xuống.

Chỉ nghe âm thanh kim đâm vào da thịt cái bựt, buông cây kim trong tay ra, thầy Long nhảy về phía đầu giường, tóm chặt lấy hai tay thầy Quân mà ghì lại.

Đúng lúc này thì thầy Quân mở mắt ngửa đầu há miệng, rồi thét lên một tiếng nhưng vì đã bị miếng vải chặn lại, nên âm thanh trong vòm họng phát ra nghe như người ta rên rỉ:- Ư,ư,ư,ư,.....Thầy Long hai tay vẫn giữ chặt thầy Quân, miệng thì gằn giọng hai chữ:- Kiên trì,...Tiếng rên la của thầy Quân vang lên từng đợt trong phòng ông, kèm theo đó vì đau quá nên thầy dãy giụa rất dữ dội.

Ông phải dùng hết sức bình sinh mới ghì chặt được chân thầy Quân, trong đầu ông lúc này chỉ suy nghĩ được rằng, tuyệt đối không được để mình bị hất ra.

Từ nơi vệt tím trên lưng, từng luồng khói đen bắt đầu toát ra nghi ngút, một mùi hôi thối nồng nặc thoát ra, khiến người ta có cảm tưởng, như mình đang ở gần một xác chết lâu ngày vậy.


Hai mắt thầy Quân đỏ bừng, vằn lên từng tia máu, đau đến nỗi nước mắt cứ trào ra hai bên má, không thể kìm lại được.

Cây kim xương ở trên lưng thầy Quân nguyên thủy là màu trắng, nay dần dần bị nhuộm đen, bởi bao nhiêu khí đen toát ra, là ngay lập tức bị nó hút lấy.

Không biết trải qua bao lâu, chỉ thấy được là lúc khói ngừng thoát ra, thì vết tím dài trên lưng thầy Quân cũng mờ dần, mới đầu là một đường dài to như cây đũa cả, sau ngày càng nhạt, đến khi chỉ còn một đường bé tựa sợi tóc.

Âm thanh rên rỉ từ miệng thầy Quân cũng dần nhỏ xuống.

Thầy Quân đang ngẩng cao đầu, cũng từ từ mà cúi cái cổ xuống, kiệt sức, hai mắt thầy dần khép.

Vì ở trước mặt thầy Quân cho nên thầy Long chứng kiến được tất cả những việc đó, thấy thầy Quân sắp nhắm mắt lại, thầy Long liền ngừng lại việc ghì tay thầy Quân, đỡ lấy đầu thầy, không cho gục xuống, miệng thầy quát lớn:- Quân, giữ vững tỉnh táo, không được u mê tâm trí ngay lúc này.Nhưng dường như thầy Quân không nghe được những lời nói đó, hai mí mắt vẫn dần đóng lại.

Thấy mình gọi mà thầy Quân không phản hồi, ngay lập tức thầy Long giữ lấy một bên ngón tay thầy Quân, đưa miệng mình vào cắn, máu tươi chảy ra, thầy Long dùng ngón chỏ và ngón giữa quệt lấy số máu đó, chấm giữa trán thầy Quân và hai bên vai, chấm xong, thầy quát lớn:- Lấy máu bản mệnh, thắp lại chân mệnh, ba hồn bảy phách Trần Quân, mau mau tụ hồn.Ngắt một hơi, thầy Long gầm lên:- Định.- S...ư....p..h..ụ.Thầy Long vừa làm phép xong, thì một tiếng nói vô cùng yếu ớt phát ra từ miệng thầy Quân, cuối cùng thì thầy Quân đã tỉnh.

Nghe được tiếng kêu của thầy Quân, thầy Long quay sang phía ông gấp gáp:- Anh Tuấn, không cần giữ chân nó nữa, bây giờ anh xuống bếp lấy ngay xác con Qụa lên cho tôi, tôi cần tu bổ lại thể phách cho nó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.