Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 71: 71: Bóng Ai Lướt Qua Cổng Nhà





Bốn người đàn ông sau khi vào được nhà chẳng ai bảo ai, tự động phân chia công việc cho nhau.

Người chạy đến đỡ bà Đọt dậy kiểm tra tình hình của bà, hai người khác thì nhanh chóng đi xung quanh quan sát mọi thứ, tránh trường hợp nhà có cướp, trộm gì đấy nó thừa cơ chạy mất.

Người cuối cùng tiến tới phía cái gian tủ thờ, xem thử rốt cuộc kẻ nào lại nằm thẳng cẳng ở trên ban thờ nhà người ta như thế.

Chỉ chưa đầy năm phút sau, bốn người đều hoàn thành công việc của riêng mình và tụ tập lại ở vị trí cũ.

Người đầu tiên lên tiếng thông báo tình hình:- Bà Đọt không sao hết, tôi có kiểm tra sơ bộ rồi, hình như là bị cái gì làm cho sợ quá , kích động tinh thần đâm ra bất tỉnh, chứ hơi thở vẫn đều đều, mạch vẫn có ổn định, người thì hơi lạnh một tí thôi.

Nói tóm gọn là không có vấn đề gì.


Sao rồi ở chỗ mấy ông có phát hiện gì không?Hai người đi vòng quanh nhà lắc đầu, nói vội:- Không, chẳng thấy gì bất thường hết, phía buồng trong mọi thứ vẫn hết sức bình thường, đồ vật vẫn ngăn nắp, không có dấu hiệu nhà có trộm hay cướp gì cả.Người đầu tiên nghe thế, bèn hỏi kỹ lại một lần nữa:- Hai ông có chắc không thế? Kiểm tra kỹ mấy cái góc khuất chưa? Rồi gầm giường nữa, nhỡ đâu lại có đứa nào trốn ở gần đấy thì sao?Hai người kia còn chưa kịp hồi đáp, người thứ tư đã vội cướp lời, vẻ mặt của anh ta lúc này tỏ vẻ cực kỳ sợ hãi, giọng run rẩy:- Không, không cần phải kiểm tra nữa, nhà không có trộm cướp nào đâu, mà có thứ khác…Ba người kia ngạc nhiên, không hẹn mà đều nhìn chằm chằm vào người anh ta, chỉ thấy đôi môi của người này chẳng hiểu sao tím tái lại cả vào, run đến mức hai hàm răng va vào nhau côm cốp.

Cả ba lại càng cảm thấy khó hiểu hơn, sao người này lại sợ đến mức như thế, như kiểu vừa gặp ma xong vậy.

Cuối cùng thấy anh ta mãi mà chẳng nói năng gì, hết kiên nhẫn, một người đành đánh tiếng:- Sao vậy ông này? Rốt cuộc là ông thấy cái gì mà người cứ run như cầy sấy vậy? Nói đi chứ? Sao cứ im im mãi thế?Người thứ tư vẫn giữ tư thế như cũ, run tay với ra phía sau, chỉ thẳng về hướng tủ thờ.

Cả ba người kia đều dõi theo cánh tay của anh ta.

Ở trên nóc tủ trống trơn vẫn là một người nằm thẳng cẳng trên đấy.

Có người mù mờ đoán ra được việc gì đó, thốt lên:- Không lẽ người đang nằm đấy là ông Bá à? Mà sao đang yên đang lành lại leo lên đấy làm gì?Người khác đã đáp lại lời anh này ngay:- Ông hỏi thế bố tôi cũng chẳng trả lời được, chắc do lão nốc rượu say, rồi ngất ngưởng mò lên đấy nằm chứ gì, ông Luật, ông đi kiểm tra ông Bá mà? Này, ê, ê ông ơi? Sao cứ run lẩy bẩy mãi vậy?Hóa ra cái người thứ tư ấy tên Luật, thấy có người gọi trực tiếp tên mình, lúc này mới bừng tỉnh, nuốt một ngụm nước bọt khó khăn nói:- Chết, chết mẹ nó rồi còn đâu mà say với chẳng không say?- Cái gì?Cả ba người nghe thế, giật mình, kinh hãi, không tin được vào tai mình mà còn phải hỏi lại.

Chưa chờ ông Luật xác nhận, cả ba nhanh chóng đi về phía tủ thờ.

Xác chết lão Bá vẫn nằm trên đấy cứng đờ, không nhúc nhích lấy một li.

Có người định thò tay kiếm tra người ông ta, nhưng tay vẫn chưa chạm được vào người thì đã phải dừng lại, bởi ông Luật từ phía sau đã hoảng hốt gào toáng lên:- Đừng..Đang ban đêm mà bị người ta quát từ sau lưng như thế, ai mà chẳng giật bắn cả người.

Có anh sợ quá, căm tức quay lại chửi:- Ông Luật, ông bị điên à? Mẹ nó ra chứ? Không kiểm tra thì sao ông biết lão Bá chết rồi?Lắc đầu nguầy nguậy, ông Luật vẫn nét mặt hoảng sợ, lắp bắp:- Hồi nãy tôi có kiểm tra mũi rồi, không còn thở nữa đâu, nhưng tốt nhất ông đừng chạm vào người lão.

Bởi vì…bởi vì sau khi tôi sờ vào người lão ấy xong, tôi đang tính quay lại thông báo cho mấy ông biết, thì đột nhiên cái xác của lão cử động, đầu của lão đang nằm ngửa thì nó quay phắt sang bên nhìn tôi.

Mấy anh nhìn đi, nhìn cho kỹ kìa.Ông Luật đưa ngón tay chỉ về phía mặt lão Bá.


Vì cái tủ thờ nó khá cao, mặt của lão Bá bị khuất, ba người kia lúc nãy phải kiễng chân, nghển cổ mới thấy được.

Không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn, thì người nào người ấy hoảng quá, hét lớn, tán loạn xoay người mà bỏ chạy.

Mẹ ơi, quả đúng như lời ông Luật nói, lão Bá cổ đang nghẹo qua một bên, khuôn mặt lão cực kỳ đáng sợ, hai mắt mở trợn trừng toàn lòng trắng, mép nhếch sang hai bên, nhe răng cười trắng xóa, nhưng không mở rộng, ,mà chúng cắn chặt lại vào một đám chân nhang, hai bên khóe miệng, nước dãi vẫn rỉ ra thành dòng, còn chưa kịp khô.

Khi đã chạy đến mãi tận sân nhà, cả ba người kia mới dám dừng lại, có người sợ quá chửi toáng cả lên:- Mẹ nó, đúng thực là chết rồi, mà sao lại chết đáng sợ như vậy cơ chứ?Nhưng lúc này trong những người đứng ở tại đây, làm gì có người nào hiểu rõ được lý do mà nói cho anh ta biết được.

Cả bốn người cứ đứng đực ra ở trước thềm nhà, không biết phải làm gì, vào thì cái xác đáng sợ của lão Bá vẫn còn nằm vắt vẻo ở trên đấy, mà không vào thì bà Đọt phải tính ra sao.

Khi mọi người vẫn còn đang lưỡng lự, không biết phải hành động như thế nào cho phải thì đột nhiên có tiếng chó sủa vô cùng lớn từ phía ngoài cổng nhà.

Mấy người vội vàng ngoái đầu xem thử, chỉ thấy ở phía trước cổng, có hai bóng người đang lầm lũi đi qua, người phía trước cao lêu nghêu, mà lại gầy như que củi, trong tay đang nắm lấy một sợi dây kéo dài ra đằng sau, người ở phía sau thì đầu cúi thấp, khom lưng bước theo người đằng trước, trên cổ bị tròng một cái thòng lọng, như kiểu là tù nhân bị người ta bắt được vậy.

Cứ thế cả hai bóng người thấp thoáng đi ngang qua cổng nhà, nói là đi nhưng chẳng rõ họ đi kiểu gì mà nhanh thế,, chỉ loáng một cái thân ảnh của hai người đã biến mất sau màn đêm.


Cả bốn người đứng ở trên thềm nhà đều trong rõ mồn một, người nào người ấy miệng há hốc, sao lại có cái cảnh tượng kì dị đến như vậy được cơ chứ, bầy chó quanh xóm vẫn sủa vang từng hồi, phải gần năm phút sau thì bọn chúng mới chịu thôi.

Cả bốn người đều quay sang nhìn nhau, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ thấy qua những cảnh tượng họ gặp phải vừa rồi thì người nào người nấy da gà nổi hết cả lên.

Đúng lúc này thì lại có tiếng ho khù khụ, khù khụ phát ra từ phía trong nhà, nhất loạt, mọi người quay mặt vào trong thì trông thấy bà Đọt vốn đang nằm bất tỉnh nhân sự trên nền đất thì tay chân bắt đầu cựa quậy.

Không cần phải phán đoán gì nhiều, tất cả đều hiểu rõ, rốt cuộc thì sau khi ngất đi gần hai mươi phút thì rốt cuộc bà Đọt đã tỉnh lại.

Cứu người như cứu hỏa, cả bốn người đều nhìn nhau mà gật đầu, cắn răng từ từ tiến lại vào nhà trong, mặc kệ rốt cuộc sau khi lão Bá chết đi , cái xác lão có phát sinh ra chuyện quái dị, nhưng vợ của lão vẫn còn sống, nhất định phải cứu bà ấy, bây giờ không phải là lúc để sợ hãi.

Mà sợ quái gì, bên này có bốn người, ở kia thì chỉ có một cái xác chết, kể cả nó có vùng dậy thì cùng lắm đè nó xuống, tẩn cho nó một trận là được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.