Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 253



Chương 253

Sau đó, ông ấy bắt tay với Phó Đình Viễn: “Tổng giám đốc Phó, mời vào.”

Phó Đình Viễn khẽ gật đầu, rồi cùng Du Ân bước vào phòng khách của Diệp Văn.

Du Ân không nhận ra sự thất thố của Diệp Văn vì cô quá phấn khích, nhưng Phó Đình Viễn đã nhận ra điều đó.

Trong ấn tượng của Phó Đình Viễn, Diệp Văn là một người có khả năng kiểm soát cảm xúc rất tốt, sao ông ấy lại thất thố khi nhìn thấy Du Ân?

Nhưng rõ ràng, lúc này không phải là lúc để để ý đến những chuyện đó.

Diệp Văn mời Phó Đình Viễn và Du Ân ngồi xuống ghế sofa, người giúp việc mang trà mới pha tới cho họ.

Diệp Văn không nhịn được, ánh mắt ông ấy lại rơi vào.

khuôn mặt của cô gái đối diện.

Không biết có phải do mắt ông ấy đã mờ hay không mà ông ấy luôn cảm thấy cô gái đối diện nhìn có chút giống bạn cũ của ông ấy.

“Ông Diệp, chúng ta bắt đầu thôi” Phó Đình Viễn là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Mặc dù Diệp Văn là một tiền bối rất được kính trọng nhưng dù sao Diệp Văn cũng là một người đàn ông, ánh mắt ông ấy nhìn về phía Du Ân khiến Phó Đình Viễn cảm thấy rất không vui.

Đừng nói Diệp Văn này bề ngoài giả vờ âu yếm vợ nhưng thực ra lại là một tên cặn bã thích gái trẻ đẹp nhé?

Diệp Văn thu ánh mắt lại và cố gắng tập trung vào công việc.

Khi bắt đầu làm việc, khuôn mặt của Diệp Văn lập tức trở nên nghiêm túc, ông ấy nhìn Phó Đình Viễn và Du Ân nói: “Hai người có thấy Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường vừa rời đi không?”

Cả hai gật đầu: “Có.”

Diệp Văn nhìn hai người họ với ánh mắt phức tạp, rồi nói từng chữ: “Thành thật mà nói, bản thảo mà hai người cung cấp giống hệt với bản thảo do hai người kia vừa cung cấp.”

“Cái gì?” Phó Đình Viễn và Du Ân đều nghi ngờ hỏi.

Diệp Văn nói thêm: “Ngoài ra, bản thảo của họ đã được gửi cho tôi sớm hơn hai người nửa tiếng.”

Hàm ý là bản thảo của Du Ân sao chép của Thôi Thiên Tường.

“Không thể nào!” Phó Đình Viễn không chút do dự đã phủ định lời Diệp Văn nói, lựa chọn đứng về phía Du Ân không một chút lung lay.

Kịch bản mà Du Ân cải biên mang phong cách của chính cô.

Hơn nữa Du Ân cũng khinh không thèm làm loại chuyện xấu xa như thế này.

“Sao lại như thế?” Du Ân bên cạnh lập tức tức đỏ mắt: “Bản thảo mà tôi đưa đều do chính tôi vắt óc viết ra từng câu từng chữ, cả ngày không ăn uống gì cả.”

Du Ân là một tác giả sáng tác, bình sinh ghét nhất là sao chép.

Nhưng bây giờ cô lại bị chụp mũ tội danh sao chép lên người, có thể nghĩ trong lòng cô phẫn nộ và bất lực đến nhường nào.

Phó Đình Viễn thấy cảm xúc của cô thực sự quá mất kiểm soát, không khỏi vươn tay nhẹ nhàng nắm bàn tay cô đang đặt trên đùi, dùng cách này để trấn an cô ý bảo cô bình tĩnh lại một chút.

Mọi chuyện đã có anh đây.

Nếu không phải Diệp Văn còn ở trước mặt, Phó Đình Viễn đã ôm Du Ân vào lòng trấn an cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.