Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 259



Chương 259

Cô hoàn toàn là một tác giả tự sáng tác, Thẩm Dao quy cho cô tội danh sao chép lên người, cho dù bây giờ cô đã chứng minh được sự trong sạch của bản thân cũng đủ khiến cô phải âu sầu một khoảng thời gian.

Phó Đình Viễn cũng không biết tại sao mà bản thân bỗng nhiên lại hiểu được cô như thế, có lẽ trước kia đúng là chưa từng quan tâm đến cô.

Bây giờ quan tâm rồi, tự nhiên sẽ hiểu được cô.

Anh mở một chai nước khoáng đưa cho cô, không để ý nói: “Chuyện đã xảy ra rồi thì phải nhìn về phía trước, âu sầu không có tác dụng gì đâu.”

Du Ân hơi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh. Sao anh biết được trong lòng cô đang nghĩ điều gì?

“Chuyện cấp bách bây giờ là nghĩ xem sau này nên làm gì để tránh xảy ra những chuyện tương tự như thế” Phó Đình Viễn nhìn cô nói: “Sau khi về nhờ Hứa Hàng sửa máy tính giúp em, cài tính năng bảo vệ an toàn cho máy tính em ở mức cao nhất.”

“Hứa Hàng còn biết cái này à?” Du Ân tưởng là Hứa Hàng chỉ đơn thuần là một bác sĩ giỏi mà thôi, không ngờ còn tinh thông máy tính như thế.

Sự hiểu biết của Du Ân về máy tính thực sự không nhiều, đối với cô mà nói, máy tính chỉ là một công cụ viết kịch bản mà thôi, còn về những công năng khác, cô chưa hề dùng tới nó.

Mỗi ngày cô khởi động máy, việc đầu tiên cô làm chính là mở hồ sơ ra xem, sau đó nếu cần phải tra tài liệu thì lên mạng tìm, thỉnh thoảng nhận email gửi đến, ngoài những việc kia cô cũng không sử dụng thêm cái gì nữa.

Phần lớn thời gian xem phim mới ra từng tập cô đều sẽ xem trên tỉ vi, cảm giác như thế khá là thích thú.

Thói quen này là do ba năm trước kết hôn với Phó Đình Viễn dưỡng ra, tầng một căn biệt thự phụ của anh có một phòng xem phim siêu to, thiết bị bên trong đều là những thứ thịnh hành cao cấp nhất lúc đó, dùng để xem phim quả thực cực đã.

Sau khi ly hôn, tuy rằng cô không có điều kiện như thế nhưng vẫn giữ thói quen xem phim qua màn hình lớn.

“Ừ” Phó Đình Viễn đáp lời cô: “Anh ta học hai bằng y học và máy tính.”

Du Ân không khỏi cảm khái: “Giỏi quá nhỉ.”

Việc học của sinh viên y đã đủ nặng rồi, không ngờ rằng Hứa Hàng lại còn có thời gian rảnh để học thêm một bằng công nghệ thông tin chuyên nghiệp, học giỏi quá.

Phó Đình Viễn u ám nhìn cô một cái, Du Ân khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Phó Đình Viễn dời mắt đi: “Không có gì.”

Anh muốn nói anh cũng rất ưu tú, rất giỏi giang mà, cũng học song bằng, học chuyên về tài chính phụ là truyền thông, mấy người bọn họ có ai thua kém gì đâu?

Chỉ có điều Phó Đình Viễn không nói ra được mấy lời khen bản thân ba hoa chích chòe như thế, cảm thấy quá xấu hổ.

Loại chuyện này với bốn người bọn họ chỉ có Dịch Thận Chi có thể làm ra được.

Tuy rằng Du Ân nói không muốn ăn cơm nhưng Phó Đình Viễn vẫn dẫn cô tới một khách sạn nổi tiếng ở thủ đô, hai người ăn một bữa trưa yên ả.

Phó Đình Viễn giải thích nói: “Hai người bọn họ chắc chắn đang chờ ở khách sạn xem trò cười của em, vậy cứ để bọn họ chờ thêm một lát.”

Vừa hay anh có thể ăn một bữa cơm với Du Ân, còn có thể tìm chỗ nào đi dạo nữa.

‘Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường bày ra chuyện này, đơn giản chính là muốn thấy anh và Du Ân thất bại trở thành trò cười, chắc chắn đang cố ý chờ ở khách sạn, đợi lát bọn họ về sẽ chế nhạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.