Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 27



 

“Em nói cái gì? Anh trai em giúp Du Ân sao?” Thẩm Dao không tin hỏi Phó Thiến Thiến.

Không nói đến chuyện Phó Đình Viễn đã xem thường Du Ân như thế nào trong ba năm kết hôn, chỉ riêng chuyện Du Ân khiến Phó Đình Viễn mất hết mặt mũi lúc ly hôn, cũng đủ khiến Phó Đình Viễn chán ghét Du Ân rồi.

Sao anh còn có thể giúp Du Ân?

Thẩm Dao không tin.

“Đúng vậy.” Phó Thiến Thiến vừa khóc vừa nói ân oán mới đây của cô ta với Du Ân cho Thẩm Dao nghe.

Sau khi nói xong, Phó Thiến Thiến tức giận lên án Phó Đình Viễn: “Chị nói xem sao anh trai em lại có thể đối xử với em như vậy chứ, anh ấy và Du Ân đã ly hôn rồi thế mà anh ấy còn bảo vệ cô ta, đây được tính là cái gì chứ!”.

Phó Thiên Thiên chỉ nghĩ tới cảm nhận của mình, hoàn toàn không ý thức được những lời nói của cô ta bây giờ đã làm cho Thẩm Dao, người đang mang danh vợ chính thức của Phó Đình Viễn lúng túng và khó khăn thế nào.

(D)

Thẩm Dao hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng của mình, sau đó cô ta vừa trấn an Phó Thiến Thiến vừa tìm lại cho mình chút mặt mũi: “Thiến Thiến, cũng chưa chắc anh trai em bảo vệ cô ta đâu.”

“Em nghĩ đi, lúc bọn họ vẫn còn là vợ chồng, anh trai em đã bao giờ bảo vệ cô ta chưa?”

“Anh trai em đang bảo vệ em đó, nếu anh ấy không khiển trách em một chút không phải người ngoài sẽ làm khó làm dễ sao?”

Thẩm Dao âm thầm châm chọc Phó Thiên Thiến, tự rước lấy phiền phức còn muốn Phó Đình Viễn chùi mông giúp cho, từ đó mới khiến Phó Đình Viễn và Du Ân xuất hiện cùng nhau.

Nhưng dựa theo chỉ số thông minh của Phó Thiến Thiến, Phó Thiên Thiên hoàn toàn không nghe ra sự châm chọc này.

Cô ta chỉ nghe hiểu Thẩm Dao nói Phó Đình Viễn đang bảo vệ cô ta, thay đổi suy nghĩ một chút thì đúng là có chuyện như thế.

Tâm trạng đột nhiên không còn buồn bực nữa, cô ta quay lại quở trách Du Ân: “Thế nhưng Du Ân kia cũng thật đáng ghét, dáng vẻ hờ hững của cô ta khi đối diện với em, cho rằng mình thanh cao lắm sao. Còn không phải bởi vì muốn trèo lên giường anh trai em mà không từ thủ đoạn nào sao?”

Thẩm Dao không hề thích nghe mấy lời của Phó Thiến Thiến, cô ta vừa nghĩ đến việc Phó Đình Viễn và Du Ân từng có mối quan hệ nam nữ thân mật như vậy, hơn nữa mối quan hệ này còn kéo dài đến ba năm, cả người cô ta lập tức không thoải mái.

Cho tới bây giờ cô ta và Phó Đình Viễn cũng không phát triển tới mức đó. Trong một năm kết hôn với Phó Đình Viễn, cô ta không chỉ một lần ám chỉ với Phó Đình Viễn, thế nhưng từ đầu tới cuối, Phó Đình Vẫn vẫn không có tiến triển gì thêm với cô ta.

Trước khi chia tay với Phó Đình Viễn, ước chừng cô ta và Phó Đình Viễn chỉ dừng lại ở việc xảy ra mối quan hệ yêu đương trong sáng đơn giản mà thôi.

Khi đó không phải là Phó Đình Viễn không muốn cô ta, nhưng cô ta là một thiên kim tiểu thư danh giá, không muốn trao thân của mình cho Phó Đình Viễn nhanh như thế, sợ anh lấy được thì sau này không quý trọng cô ta.

Thế nhưng bây giờ đổi thành cô ta liều mạng… muốn cho, thế nhưng anh lại không muốn nhận…

Thẩm Dao nghĩ đến đây, không nhịn được siết chặc hai tay mình.

Phó Thiên Thiên vẫn còn đang nói luyên thuyên: “Dao Dao, anh trai em phạt em bị giam lỏng, chị nói giúp em mấy câu đi, nếu không kiểu gì em cũng sẽ chết ngộp thôi.”

“Chị biết rồi, chị sẽ nói với anh ấy.” Thẩm Dao hùa theo Phó Thiến Thiến: “Chị còn có việc, cúp máy trước.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Dao làm sao còn tâm trạng hầm canh, cô ta dứt khoát tắt lửa, tìm người đi điều tra Du Ân.

Sau khi Du Ân rời khỏi bệnh viện, cô bắt xe trở về nhà mình, lúc trên xe cô còn gọi cho Tô Ngưng báo bình an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.