Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 271



Chương 271

Công ty mới thành lập của cô ta nằm ở tầng trên cùng của †òa nhà bên cạnh toà nhà Phó thị.

Lý do cô ta chọn ở đây là vì tòa nhà này cao hơn Phó thị rất nhiều, như vậy mới có vẻ như cô ta có thể trấn áp được Phó thị.

Điều khiến Thẩm Dao hài lòng hơn cả là công ty này không phải thuê như các văn phòng khác ở cùng toà nhà này, mà ba cô ta là Thẩm Thanh Sơn đã mua nguyên một tầng này cho cô ta.

Trước đây, cô ta nghĩ mình thích trở thành một ngôi sao, vì như vậy sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Đến bây giờ cô ta mới nhận ra rằng làm chủ mới là điều thích thú nhất, có cảm giác đạt được thành tựu hơn so với làm nghệ sĩ.

Cô ta có thể nắm giữ vận mệnh của nhân viên trong công ty, có thể gõ nhịp quyết định mọi dự án, thỏa mãn khát vọng quyền lực của cô ta.

Điện thoại cô ta đặt trên bàn bên cạnh đổ chuông, thấy là Diệp Văn gọi, cô ta vội đặt ly cà phê trên tay xuống, vừa nở nụ cười vừa trả lời điện thoại.

“Chào ông Diệp” Giọng nói của Thẩm Dao muốn dễ nghe bao nhiêu thì sẽ dễ nghe bấy nhiêu.

Tuy nhiên, sự nhiệt tình của cô ta chỉ được đổi lại bằng lời tuyên bố vô tình của Diệp Văn: “Xin lỗi tổng giám đốc ‘Thẩm, sau một đợt thảo luận, cuối cùng tôi quyết định sử dụng biên kịch do tổng giám đốc Phó đề cử, biên kịch Vi Lương.”

“Cái gì?” Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Dao tái nhợt như không thể tin được.

Cô ta nghĩ lần này đã năm chắc phần thắng, thế mà không ngờ Diệp Văn lại chọn Du Ân.

Lúc này cô ta khó có thể chấp nhận kết quả như vậy nên mới nghẹn ngào hỏi: “Tại sao?”

Diệp Văn cười khẩy: “Tại sao ư?”

“Tại sao chẳng lẽ bản thân tổng giám đốc Thẩm không biết?” Diệp Văn tức giận: “Cô cho rằng tôi là đồ ngốc à, hay cô cho rằng Phó Đình Viễn và Du Ân là đồ ngốc?”

“Hai bản thảo giống nhau như đúc, chẳng lế tôi không thể đánh giá được sao?”

Sắc mặt Thẩm Dao trằng bệch, nhưng cô ta vẫn cứng miệng nói: “Ý ông là chúng tôi đã sao chép à? Ông có chứng cứ không?”

Diệp Văn cười mỉa: “Cô và Thôi Thiên Tường đã tìm hacker dùng virus xâm nhập vào máy tính của Du Ân, sau đó lấy trộm bản thảo của cô ấy, tôi đã biết tường tận mọi chuyện rồi”

Thẩm Dao cũng cười gắn: “Ông Diệp, ông không nhất thiết phải bảo vệ Du Ân như thế chứ, hay là cô ta cũng đã leo lên giường với ông rồi chăng?”

Thẩm Dao nói ra những lời hết sức bỉ ổi khiến Diệp Văn suýt nữa đã tức chết.

Cả đời ông ấy chỉ yêu hai người, ông ấy là người trọng tình trọng nghĩa, tình cảm của ông ấy với người vợ hiện tại rất tốt, chẳng có gì phải phàn nàn cả. Bao nhiêu năm nay ông ấy chưa bao giờ bị vướng vào bê bối tình dục, bây giờ Thẩm Dao lại bịa đặt ông ấy và Du Ân như thế, thật sự là chưa từng thấy ai vô sỉ như cô ta.

“Khốn nạn!” Diệp Văn không chịu nổi mà mắng Thẩm Dao.

Nhưng rồi ông ấy cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, ở tuổi này, đương nhiên ông ấy biết điều gì là quan trọng nhất.

Vì vậy, ông ấy lại nói một cách bình tĩnh: “Cô muốn có bằng chứng phải không? Được!”

“Có thể cô không biết rằng cốt truyện mà tôi yêu cầu cô biên tập lại đã được Du Ân viết lại rất hay vào ngày hôm qua, ngay trên máy tính của tôi, tại nơi làm việc của tôi. Còn bản cũ trên máy tính của cô ấy là do cô ấy viết một cách tùy tiện, chính là để năm được chứng cứ mấy người sao chép thôi.”

Với lời giải thích của Diệp Văn, toàn thân Thẩm Dao tức giận ngùn ngụt, cô ta ngã phịch xuống ghế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.