Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 284



Chương 284

Cho dù không chia tay thì cũng phải khiến cho bọn họ chia tay! Trong lòng Phó Đình Viễn bất bình tuyên thệ như vậy.

Du Ân tức giận đến không nói nên lời. Tuy rằng cô và Chung Văn Thành chỉ là bạn trai bạn gái trên danh nghĩa, nhưng Phó Đình Viễn lại trù người khác chia tay như vậy, anh còn là người sao?

Vốn dĩ cô khá cảm động vì anh tặng cô một con mèo, nhưng lúc này cô chống bàn ăn đứng dậy, nói với giọng không vui: “Anh ăn nhanh đi. Ăn xong rồi nhanh đi đi.”

Phó Đình Viễn nắm lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Tôi không nói đùa với em.”

Du Ân rút tay mình về, nghiêm túc nhìn anh nói: “Phó Đình Viễn, tôi cảm thấy anh cần phải nhận thức lại một lần nữa tình cảm của anh dành cho tôi.

Phó Đình Viễn nhíu mày, Du Ân thẳng thắn nói: “Tôi cảm thấy hẳn là anh không yêu tôi. Có thể chỉ xuất phát từ một tâm trạng “thứ không chiếm được là thứ tốt nhất” cho nên sinh ra ảo giác đối với tôi mà thôi.”

Phó Đình Viễn: “…”

Nói đến cùng chính là cô không tin anh một chút nào.

Đầu lưỡi chống vào răng hàm sau, anh đè nén lửa giận đang bốc lên, hỏi ngược lại cô: “Một người ba mươi hai tuổi như tôi còn có thể không hiểu lòng mình sao?”

Du Ân không nói, nhưng đôi mắt cô thể hiện rõ ràng mọi thứ: đúng là anh không hiểu.

Ngay khi Phó Đình Viễn định nói thêm gì đó, Du Ân đã tiếp: “Còn có một khả năng khác.”

Phó Đình Viễn nhướng mày ra hiệu cho cô tiếp tục. Du Ân lùi lại một bước và nói với vẻ mặt cảnh giác: “Có thể anh vấn không cam lòng khi bị tôi đòi ly hôn, trong lòng đang kìm nén rất nhiều tức giận, nên bây giờ anh muốn theo đuổi tôi lại một lần nữa, sau đó tàn nhẫn đá tôi để trả thù tôi.”

Phó Đình Viễn tức đến mức phổi sắp nổ tung: “Không phải trong kịch bản em viết có nhiều mưu mô đấu đá quá đấy chứ?”

Cái gì mà theo đuổi lại cô rồi đá cô để trả thù cô?

Nếu anh muốn trả thù cô thì có đầy cách vừa đỡ phiền phức vừa đỡ tốn sức, cần gì lại phải đánh mất chính mình?

“Em…” Phó Đình Viễn chưa kịp nói gì thì điện thoại di động của Du Ân chợt đổ chuông vào lúc này.

Sau khi cô trả lời điện thoại, ở đầu dây bên kia điện thoại thì ra là giọng của Thẩm Dao: “Du Ân, ngày mai cô có thời gian không?”

€ó thể nghe ra được Thẩm Dao rất không muốn gọi cho cô cuộc gọi này, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế bản thân.

Du Ân bình tĩnh trả lời: “Tìm tôi có việc gì sao?”

Thẩm Dao cười khẩy, nói: “Sao? Cô không biết sao? Ông Diệp Văn nói muốn tôi giáp mặt xin lỗi cô, yêu cầu sau khi tôi nhận được sự tha thứ của cô thì mới có thể buông tha cho tôi. Nếu không sẽ thông cáo tôi và công ty của tôi cho khắp trong ngành.”

Du Ân kinh ngạc không thôi. Trước đó, Diệp Văn nói rằng cô đã thông qua bản thảo rồi, bảo Phó Đình Viễn trở về chuẩn bị cho việc ký hợp đồng là tốt rồi, còn nói chuyện bên phía Thẩm Dao sẽ do ông ấy xử lý.

Du Ân không ngờ rằng Diệp Văn sẽ yêu cầu Thẩm Dao đích thân xin lỗi cô. Không thể không thừa nhận rằng đề nghị của Diệp Văn thực sự rất phù hợp với suy nghĩ của Du Ân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.