Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 287



Chương 287

Phó Đình Viễn nói thêm: “Những lúc không có việc gì, em có thể tiếp tục tìm cô ấy bái sư học nghệ. Lần này học.

thuật phòng thân gì đó.”

Du Ân cảm thấy lời đề nghị này của anh không tệ, vừa định gật đầu đồng ý thì đã thấy Phó Đình Viễn xoay người đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Với thân thể này của em, vẫn nên tìm cho em một vệ sĩ thì hơn.”

Du Ân có chút không vui: “Thân thể này của tôi thì làm sao?”

Cô thừa nhận rằng mặc dù cô hơi gầy nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ không học được thuật phòng thân chứ?

Phó Đình Viễn lại nhìn cô thật sâu, sau đó khàn giọng nói: “Không làm sao cả, chỗ nên có thịt cũng rất có thịt.”

Sau khi ly hôn, chồng trước bỗng nhiên giở trò lưu manh, làm sao bây giờ?

Phó Đình Viễn trông có vẻ bình tĩnh, lại cúi đầu xuống ăn.

Không thể tiếp tục đối mặt với cô thêm nữa, bằng không thật sự rất muốn tiến lên cắn cho cô một cái.

Phó Đình Viễn cũng không ngờ rằng rõ ràng mình đang trêu chọc Du Ân, nhưng cuối cùng trêu chọc đến nỗi toàn thân mình bốc hỏa. Anh vừa ăn, trong đầu anh vừa hiện lên những hình ảnh kiều diễm của hai người họ trước đây khi ở cùng nhau.

Cứ thế, sau khi cơm nước trong tình trạng toàn thân khó chịu, anh nhanh chóng đứng dậy và rời đi, nếu không anh Sợ rằng mình sẽ làm gì đó với Du Ân.

15:11 ®ÍM @ – Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, Du Ân cũng cảm thấy thoải mái hơn. Muội Muội xem như đã quen thuộc với nơi này, thỉnh thoảng sẽ cuộn người bên chân cô. Mèo Tiểu Tiểu vẫn có hơi sợ người lạ, tự mình đi đến nằm xuống ổ dưới sô pha, mặc cho Du Ân kêu thế nào cũng không đi ra.

Du Ân bất lực nên tạm thời đành phải bỏ qua cho nó, để bản thân nó tự quen dần.

Giống như tính cách của mỗi người cũng khác nhau, tính cách của mèo cũng vậy. Tính cách của mèo con Tiểu Tiểu thoạt nhìn chính là cực kỳ chậm chạp và ấm áp, điểm này khá giống với Du Ân.

Sau đó Du Ân gọi điện thoại cho Diệp Văn, đầu tiên là quan tâm một chút đến tình trạng thể chất của vợ Diệp Văn, sau đó tỏ vẻ cảm ơn Diệp Văn. Mặc dù không biết lời xin lỗi của Thẩm Dao sẽ như thế nào, nhưng Du Ân vẫn cảm nhận được ý tốt của Diệp Văn.

Trong điện thoại, giọng điệu của Diệp Văn rất hòa ái: ‘Chú cũng là tác giả, chú hiểu sự tức giận khi bị người ta ăn cắp ý tưởng. Cho nên chú mới tự ý quyết định như vậy thay cho.

cháu.”

“Lý do tại sao chú không báo cáo cô ta với trong ngành là vì chú liếc mắt một cái đã nhìn thấu rồi. Với phẩm tính của Thẩm Dao, công ty của cô ta sẽ không tiến xa.” Diệp Văn chậm rãi phân tích cho Du Ân: “Ba cô ta có tiền thì sao? Bất kể kinh doanh thứ gì, chỉ có tiền thôi sẽ không đi xa được.”

“Dạ” Du Ân rất đồng ý với nhận xét này của Diệp Văn.

Đó là lý do tại sao Diệp Văn yêu cầu Thẩm Dao xin lỗi cô trước, để Du Ân trút hết được cơn giận này. Về phần Thẩm Dao và công ty của cô ta, tương lai sẽ có hiện thực dạy cô †a làm người.

Nói xong đề tài chính thức rồi, Diệp Văn đột nhiên hỏi lại Du Ân: “Tiểu Du, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Dù Du Ân thắc mắc tại sao Diệp Văn lại đột nhiên hỏi cô câu này, cô vẫn thành thật trả lời: ‘Dạ hai mươi sáu tuổi.”

Diệp Văn khựng lại một chút, sau đó tiếp tục hỏi: “Vậy sinh nhật của cháu là khi nào?”

“Dạ ngày 10 tháng 12 âm lịch.” Du Ân đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.