Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 300



Chương 300

“Cháu… cháu…” Du Ân vẫn không nói nên lời, thậm chí còn hơi nghẹn ngào muốn khóc.

Cô thật sự không dám tin, tác giả mà cô sùng bái nhất lại muốn nhận cô làm con gái nuôi?

Có thể gặp được Diệp Văn, hơn nữa còn có thể sửa đổi tiểu thuyết của Diệp Văn là Du Ân đã cảm thấy may mắn ba đời rồi, cô chưa bao giờ ngờ rằng mình còn có thể tiến thêm một bước giao du với Diệp Văn.

Nhất là khi cô được nhận làm con nuôi, rồi từ đó trở thành người một nhà với ông ấy.

Diệp Văn cũng biết lời đề nghị này của mình sẽ hù dọa Du Ân, nên ông ấy không miễn cưỡng Du Ân, mà vội vàng nói: “Chú biết chuyện này rất hệ trọng, chắc chắn cháu phải bàn bạc lại với ba mẹ cháu.”

“Thế này đi, chú cũng tôn trọng ý kiến của cháu và gia đình cháu, cháu cứ bàn bạc với ba mẹ cháu trước đi, nếu cháu không muốn thì chú cũng không miễn cưỡng” Lời nói của Diệp Văn đều suy nghĩ cho Du Ân.

“Nhưng chú nhất định phải nói cho cháu biết một điều, đó là chú nhận cháu làm con gái nuôi hoàn toàn là vì thích đứa trẻ như cháu, chú rất muốn cháu được sống tốt hơn, không còn bị hạng người như Thẩm Dao bắt nạt nữa”

“Vợ chồng chú không bao giờ vì mình không có con, hy vọng cháu có thể phụng dưỡng vợ chồng chú khi về già mà nhận cháu làm con gái nuôi.”

Du Ân nghẹn ngào gật đầu: “Cháu biết chú không phải là người như vậy, mà chú cũng không cần phải làm thế”

Dựa vào tài sản và gia thế của Diệp Văn thì đâu cần có người phụng dưỡng cho bọn họ lúc về già, bọn họ có thể bỏ tiền ra thuê bảo mẫu không tốt hơn à?

“Chú muốn nhận cháu làm con gái nuôi là niềm vinh hạnh của cháu” Du Ân nhất thời không có cách nào để giải thích với Diệp Văn về chuyện của ba mẹ gia đình mình, bởi vì chuyện này không thể nói rõ dăm ba câu trong điện thoại được.

“Nhưng..” Đáy lòng Du Ân đầy sợ hãi: “Cháu sợ cháu với không tới…”

Du Ân là nói thật lòng, cô thật sự rất tự ti.

Cô chỉ là đứa con gái bình thường, hoặc có chút tài hoa về sáng tác, làm sao có thể được nhân vật nổi tiếng như Diệp Văn coi trọng cơ chứ?

Thậm chí ngay cả một gia đình hoàn chỉnh cô cũng chẳng có, cũng không biết ba ruột của mình là ai…

Diệp Văn và nhà họ Diệp hiển hách như thế, nếu cô làm con gái nuôi của Diệp Văn, cô rất sợ bên ngoài sẽ lời ra tiếng vào, bản thân cô thì không thành vấn đề, nhưng lỡ liên lụy đến Diệp Văn và nhà họ Diệp thì sao?

Diệp Văn nở nụ cười chẳng sao cả: “Có gì mà với không tới cơ chứ, thật ra gia đình nào cũng rất bình thường, nên cháu không cần phải cảm thấy áp lực về chuyện này”

“Chú biết chắc chắn tâm trạng của cháu đang rất phức tạp, thế này đi, cháu cứ suy nghĩ trước đi, rồi ngày mai trả lời chú cũng được.” Cuối cùng Diệp Văn nói như thế.

“Vâng ạ!” Du Ân gật đầu đáp.

Quả thật tâm trạng cô đang rất phức tạp, còn nhấp nhô chập trùng hơn cả xe leo núi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Văn, Du Ân ngồi ngơ ngác một hồi lâu ở trên sofa vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Thật ra cô không cần phải suy nghĩ, cũng không cần phải bàn bạc với người nhà, lúc nấy khi Diệp Văn vừa nói muốn nhận cô làm con gái nuôi thì cô đã muốn nói cô đồng ý, cô rất sẵn lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.